Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ chế tự chữa thương của nhân ngư rất đặc biệt. Cả cơ thể cuộn lại thành một quả bóng gần như trong suốt, có thể lăn lộn trên bề mặt đất trơn nhẵn cho đến khi tìm được nguồn nước thì lao xuống đáy nước, vùi mình vào bùn cát. Nếu may mắn thì sẽ không chết, sau đó tiến hành kỳ ngủ đông dài và từ từ khôi phục cho đến khi cơ thể hoàn toàn bình thường. Nếu trong quá trình ngủ đông, bởi vì vết thương quá nặng mà chết thì sẽ giống như cá voi sa xuống bùn, thi thể sẽ nuôi dưỡng sinh vật trong một vùng biển.

Cơ chế tự phục hồi này là một loại năng lực của người cá "Nước mắt hoàng tử Rupert(*)", nó được kích hoạt thụ động khi bị kích thích mạnh từ bên ngoài hoặc là khi cận kề cái chết. Ở trạng thái bóng cá, người khác không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh.

(*)Nước mắt hoàng tử Rupert (Nước mắt Hà Lan hay Prince Rupert's Drop): được tạo thành bằng cách nhỏ thủy tinh nóng chảy vào nước. Các nhà nghiên cứu phát hiện đầu giọt thủy tinh có thể chịu áp suất lớn gấp gần 7.000 lần áp suất khí quyển, có khả năng chống chịu viên đạn bắn vào ở cự ly gần.Vật này được đặt theo tên hoàng tử Rupert ở Đức, người đã dâng một số giọt thủy tinh lên vua Charles II ở Anh vào thế kỷ 17. Đầu giọt thủy tinh cứng tới mức chịu được cả lực đập búa, nhưng phần chóp đuôi lại dễ vỡ đến độ nếu dùng tay bẻ, không chỉ phần đuôi bị phá vỡ mà toàn bộ giọt thủy tinh cũng vỡ vụn thành bột mịn.

Nhưng Bạch Sở Niên biết điểm yếu của khả năng này, nó có thể bị cưỡng ép thức tỉnh. Chỉ cần đánh mạnh vào phần chóp đuôi lộ ra của anh hoặc trực tiếp chặt đứt phần đuôi cá cuối cùng, cơ chế bảo vệ kiên cố tưởng chừng như không thể phá vỡ này sẽ bị phá hủy.

Tuy nhiên, loại phương pháp đánh thức bạo lực này lại gây tổn thương vô cùng lớn cho người cá, đồng thời rất dễ tạo thành chướng ngại tâm lý và rối loạn tâm thần.

Bạch Sở Niên bóp nhẹ đầu đuôi của nhân ngư, nó đã hơi khô, anh lấy một ít nước từ vòi uống để làm ướt đuôi của Rimbaud, rồi lại bóp thêm lần nữa.

Không biết liệu cơ thể của Rimbaud có thể chịu đựng nổi khi xa nước quá lâu hay không. Ngay cả khi cơ thể được quấn băng giữ ẩm, thì việc ở trên cạn trong 48 giờ cũng sẽ không được thoải mái.

Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh đi lục tìm vật tư trên người của ba thành viên đội [Phong Tiêu Tiêu Hề]. Trong sảnh vũ đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở của Bạch Sở Niên, cậu kiên nhẫn tiết ra pheromone trấn an xoa dịu quả cầu Rimbaud, đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp đầu đuôi đang run rẩy của anh.

Nhân ngư trong lòng ngực rốt cuộc cũng có chút phản ứng. Cái đuôi quấn lấy thân tự buông lỏng ra, nhưng lại run rẩy một cách khủng khiếp, đầu đuôi co quắp lại vì sợ bị thương lần nữa.

"Được rồi, anh thả lỏng đi" 

Bạch Sở Niên tiết ra nồng độ pheromone trấn an cao hơn, vừa an ủi vừa cưỡng ép tách đuôi Rimbaud ra khỏi thân người anh.

Rimbaud càng phản kháng mạnh hơn, thậm chí còn lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn và gầm nhẹ lên, tạo ra một âm thanh chói tai.

Cậu đã nghĩ rất lâu làm thế nào để giải thích với Rimbaud rằng đây chỉ là một kỳ thi, cơn đau và chấn thương đều là sự truyền tải xúc giác được hệ thống mô phỏng. Thuật ngữ này quá khó để giải thích, Rimbaud không có khả năng nghe hiểu được.

Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp gián tiếp vậy.

Bạch Sở Niên ôm anh, môi khẽ chạm nhẹ lên mái tóc vàng của anh: 

"Trong trường hợp khẩn cấp bác sĩ sẽ hô hấp nhân tạo để cứu người, anh biết chứ?"

Đôi mắt Rimbaud cứng đờ giật giật, yếu ớt nhìn Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên cúi đầu, môi cậu chạm vào môi mỏng của Rimbaud, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.

"Được rồi, anh sống rồi." 

Khóe mắt Bạch Sở Niên cong lên: 

"Có phải là đã cảm thấy thoải mái hơn rồi không?" (T: t ko nhịn cười đc đoạn này luôn, rồi khác gì lừa con nít ko trời)

Mi mắt Rimbaud hé mở, đôi mắt xanh của anh lóe lên một luồng điện yếu ớt, chúng dường như đang phát sáng.

Bạch Sở Niên nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, xoa xoa tóc của anh: 

"Đứng dậy đi, đừng giả chết".

Rimbaud chậm rãi đứng dậy, anh nhìn hai tay, sau đó nhìn vết bắn trên xương quai xanh đã được cầm máu, ngờ vực ngẩn người hồi lâu rồi chợt thấy vảy xanh trên mông bị tróc mất một mảng, hai má trắng như tuyết đỏ ửng lên. Anh giật lấy vảy từ tay Bạch Sở Niên, chấm một chút nước bọt rồi dính lại từng mảnh từng mảnh lên mông.

Bạch Sở Niên nắm chặt những mảnh còn lại trong tay không cho anh đoạt lấy, dựa vào tường rồi cười: 

"Muốn nha."

Rimbaud mím môi, đưa tay lên che đi hai má đang ửng hồng và chạy vụt đi như một tia chớp.

Bạch Sở Niên ngẩng đầu dựa vào tường bật cười, rồi bỗng nhiên ngưng hẳn, cậu xếp ba bốn chiếc vảy cá gần trong suốt màu xanh lam trong lòng bàn tay chồng lên nhau theo thứ tự to nhỏ, nhặt một tờ giấy gói chúng lại, xếp thành một hình vuông ngay ngắn rồi đưa lên sát mũi ngửi, sau đó lặng lẽ cất vào túi ngực bên trái.

Trong chốc lát hai đội đã bị xóa sổ, số lượng tiêu diệt trước ngực của Lục Ngôn đã nhảy lên "10". Sau cuộc chiến này, họ thu được 8 thiết bị cản nổ và thời gian an toàn của mỗi người tăng thêm hai giờ. Tính trước thời gian, tổng cộng có hơn bốn tiếng đồng hồ an toàn, còn lấy được từ trong túi của xác chết 5 mũi tiêm phục hồi.

Bạch Sở Niên ngồi một mình trong phòng vũ đạo trống trải, đối diện với mười mấy dãy ghế bậc thang không người, chán nản quay tròn khẩu súng lục bằng đầu ngón trỏ.

Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm hơi thở của một alpha khác, Bạch Sở Niên lúc này mới lấy lại ý thức: 

"Hử?"

Tất Lãm Tinh ngồi xuống bên cạnh đặt một mũi tiêm phục hồi vào tay Bạch Sở Niên: 

"Hai người bọn họ đang ở nhà ăn trên tầng ba"

Bạch Sở Niêm "ừ" một tiếng.

Tất Lãm Tinh bình tĩnh hỏi: 

"Chú Cẩm bảo anh đến giúp Lục Ngôn thi à"

"Vớ vẩn, tôi đến đây để trà trộn vào bọn trẻ" 

Bạch Sở Niên châm một điếu thuốc.

Không nên mất quá nhiều thời gian để nói chuyện với những người thông minh, Tất Lãm Tinh cũng không cần Bạch Sở Niên trả lời quá rõ ràng, anh tiếp tục: 

"Anh là người của chú Cẩm, chắc chắn là một tiền bối đáng tin cậy. Em muốn biết anh và Rimbaud có thân không? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

Bạch Sở Niên thở ra hai vòng khói thuốc lá hình tròn về phía Tất Lãm Tinh: 

"Ba năm, sáu tháng, năm ngày"

Tất Lãm Tinh cau mày xua đi làn khói trước mặt, thoáng suy nghĩ một chút nói nhẹ nhàng: 

"Ba năm trước, em đi theo huấn luyện quân đội của bố, giữa chừng có tổ chức tham quan một nơi gọi là kho vũ khí sinh học của viện nghiên cứu 109. Lúc đó em còn nhỏ chưa hiểu chuyện do chạy nhảy lung tung nên đã lạc khỏi đội, lúc trước có một vài người mặc áo khoác trắng đã làm người hướng dẫn giới thiệu cho chúng em nên em tưởng rằng chỉ cần đi theo những người mặc áo khoác trắng thì có thể tìm thấy đội, kết quả là đã vô tình đi theo họ vào một phòng thí nghiệm"

"Nhân lúc không ai để ý, em đã chạy qua chạy lại trong phòng thí nghiệm sau đó em nhìn thấy trong chiếc máy nuôi cấy của phòng thí nghiệm có chứa một quả bóng, nó giống với quả bóng mà Rimbaud vừa cuộn thành, có một cái đuôi lộ ra bên ngoài"

Khuôn mặt Bạch Sở Niên trầm xuống, thuận miệng hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Họ chặt đứt phần đuôi của quả bóng đó" 

Tất Lãm Tinh giơ tay minh họa 

"Cắt một đoạn dài như vậy. Em thực sự sợ hãi, không cẩn thận va phải thứ gì đó nên đã bị nhân viên nghiên cứu khoa học trong đó bắt được và bị ném ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng suốt lối đi em đều có thể nghe thấy sinh vật đó kêu la thảm thiết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net