Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất Lãm Tinh tỏ vẻ khó hiểu: 

"Tại sao bọn họ lại làm như vậy?"

Bạch Sở Niên xuất thần nhìn chằm chằm xuống đất. Cho đến khi tàn thuốc lá rơi vào giữa các ngón tay đánh thức cậu, lúc này cậu mới nhẹ nhàng đáp: 

"Trong môi trường trọng lực tự nhiên, thủy tinh nóng chảy nhỏ giọt vào nước hình thành nên thủy tinh có mật độ cao hình giọt nước được gọi là nước mắt hoàng tử Rupert. Phần đầu có thể chịu được sức ép nặng, nhưng đuôi rất dễ vỡ. Đây là một trong những năng lực của nhân ngư. Khi bị kích thích, anh ấy sẽ biến thành hình cầu và tự hồi phục. Trong thời gian này, không có bất kỳ ai có thể mở anh ấy ra bằng ngoại lực, trừ khi chặt đứt phần đầu đuôi của anh ấy, cưỡng chế chấm dứt thời gian tự phục hồi, dùng cơn đau để buộc anh ấy phải mở cơ thể của mình ra"

Chuyện này cũng không phải là bí mật gì cả, rất nhiều tài liệu về nhân ngư đều đã viết rất rõ về loại năng lực này.

"Làm sao có thể tiến hành thí nghiệm mà không mở anh ấy ra? Cần phải lấy mẫu máu, mẫu dịch cơ thể, đo khả năng chịu đựng thuốc, sức công phá, giới hạn bị thương, giới hạn nhiệt độ cao, giới hạn nhiệt độ thấp, giới hạn thể lực và giới hạn năng lực, tất cả đều cần sự hợp tác của đối tượng thử nghiệm" 

Bạch Sở Niên kể lại một cách bình thản từng quy trình thử nghiệm mà Tất Lãm Tinh chưa từng tiếp xúc qua, giống như việc nhớ lại bữa tối qua đã ăn những món gì.

"Có vẻ như anh biết rất rõ?"

"Không phải ai cũng là thiếu gia công tử như các cậu, hiểu chứ!" 

Bạch Sở Niên nhàm chán bóc đầu lọc của điếu thuốc rồi xé sợi bông bên trong: 

"Cũng chỉ là một bài kiểm tra vậy mà bố đẻ còn phải tìm vệ sĩ để bảo vệ"

"Đúng vậy, có một số người quả thực là may mắn" 

Tất Lãm Tinh cầm tàn thuốc trong tay Bạch Sở Niên vứt trên mặt đất di di: 

"Lục Ngôn chính là người như vậy. Em ấy tung hoành như thế nào em cũng nuông chiều em ấy. Chú Cẩm lo lắng quá rồi, không có anh em cũng có thể mang Lục Ngôn chiến thắng".

Bạch Sở Niên khẽ cười: 

"Cũng có lý. Tại sao năm mười bảy tuổi tôi vẫn chưa tỉnh ngộ ra nhỉ? Lúc nào tôi cũng suy nghĩ làm thế nào để trả đũa cậu ta, suốt ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để đập cậu ta thành cục cá viên"

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Tất Lãm Tinh ngồi ở băng ghế sau và nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Lục Ngôn cuộn người gối đầu trên đùi anh lim dim ngủ, tai thỏ che xuống lấp mắt cậu.

Rimbaud ôm đuôi ngồi xổm trên ghế phụ, cầm đầu đuôi lên và bắt đầu thổi thổi sau đó liền ngậm vào trong miệng, giống như con người có thói quen liếm hai lần ngón tay bị đứt để giảm đau. 

Bạch Sở Niên lái xe, vươn một tay ra trước mặt Rimbaud, xòe rộng lòng bàn tay: 

"Đưa cho tôi"

Rimbaud ngẩn ra sau đó liền đặt tay của mình lên trên tay Bạch Sở niên.

"Không phải cái này" 

Bạch Sở Niên nắm nắm bàn tay của anh: 

"Đuôi"

Rimbaud do dự một lúc, cẩn thận đặt đầu đuôi còn dính nước bọt của mình vào tay Bạch Sở Niên.

Tuyến thể sau gáy Bạch Sở Niên tiết ra pheromone trấn an, truyền tới lòng bàn tay thông qua tuyến mồ hôi và ủ lấy đuôi Rimbaud.

Rimbaud thoải mái đến nỗi kêu lên "ưm" một tiếng, buông lỏng cảnh giác mà bắt đầu nheo mắt lại nghỉ ngơi trên chiếc ghế phụ. Bạch Sở Niên xòe lòng bàn tay ra, cẩn thận quan sát phần đuôi cá đang đặt trong lòng bàn tay mình. Từ tận cuối đuôi chạy thẳng lên phía trên khoảng 10cm có một có một đường phân cách không rõ hẳn. Phần đuôi cá cuối cùng rõ ràng là mới hơn, mềm mại hơn. Đó là phần mới được mọc lại sau khi bị chặt đứt.

Đối với một nhân ngư mà nói, việc chặt đứt đuôi cá dài 10cm cũng đau đớn như một con người bị chặt mất chân vậy. Ngay cả khi đuôi cá có thể tái sinh vô hạn miễn là không bị cắt tới phần xương thì nỗi đau đó có lẽ là suốt cuộc đời này cũng không thể nào quên được.

Ba năm trước, viện nghiên cứu 109 đã cử các nhà nghiên cứu khoa học mua đối tượng thí nghiệm tác chiến đặc biệt, nói là chỉ để dùng cho mục đích triển lãm và sẽ cung cấp môi trường sống tốt nhất cho đối tượng thí nghiệm này. Nhưng điều kiện mà họ đưa ra là sẽ mua đối tượng có đánh giá chiến đấu tốt nhất.

Vì thế mà các đối tượng thí nghiệm bắt đầu một cuộc hỗn chiến điên cuồng kéo dài đến một tuần, ai cũng muốn rời khỏi ngục giam tăm tối này. Bởi vì Viện nghiên cứu 109 đã hứa sẽ gánh chịu mọi tổn thất cho việc các đối tượng thí nghiệm sẽ chết vì trận chiến tuyển chọn này nên không một ai ngăn cản cuộc chiến hỗn loạn của bọn quái vật này.

Một tuần sau, chỉ có Bạch Sở Niên và Rimbaud còn sống trong bể sinh thái trong suốt, nhưng chỉ có Rimbaud là còn khỏe mạnh và được đưa ra ngoài. Ngực Bạch Sở Niên bị móng vuốt của người cá cắt thành một vết thương sâu dài, nội tạng và ruột đều bị lòi ra ngoài. Sau khi được khâu lại, trong suốt hai tuần sau đó lại bị nhiễm trùng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng phải bị bán làm đồ chơi giá rẻ cho những kẻ giàu có biến thái.

Mãi cho đến khi Lục Thượng Cẩm nhìn thấy khả năng của cậu trong đấu quyền anh dưới lòng đất và sau đó đã mua cậu về nhà. Ngôn Dật mang cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ. Hôm đó trùng hợp là cuối tuần, Lục Ngôn từ trường học nội trú trở về nhà, Bạch Sở Niên không ra ngoài mà trốn trên cầu thang xem họ xem TV cùng nhau trên ghế sofa trong phòng khách.

Thế nhưng dường như ba năm qua, Rimbaud sống trong viện nghiên cứu 109 không được thoải mái như vậy. Trong lòng Bạch Sở Niên vừa cảm thấy thoải mái, vừa cảm thấy có chút khó chịu kỳ lạ.

"Chuyện này chẳng phải là do anh tự chuốc lấy hay sao?" 

Bạch Sở Niên thầm nghĩ trong lòng. Cậu ghé sát môi vào đuôi Rimbaud và hôn lên đó.

Nhà trẻ cách bệnh viện chỉ mười lăm phút đi xe. Trước khi đến, Bạch Sở Niên đi một vòng quanh bệnh viện để quan sát. Cậu đột nhiên dừng xe lại, sững sờ nhìn chằm chằm bọt nước trong bồn rửa mặt.

Ba người còn lại trên xe cũng chú ý bọt biển đó, trông giống như có người đã nặn thật nhiều nước rửa tay, xà sát thành một đống bọt rồi ném vào bồn rửa tay mà chưa kịp rửa.

Một lúc lâu sau, bọt nước chuyển động và bắt đầu nhúc nhích chầm chậm, chậm rãi bò ra khỏi bồn rửa mặt dưới ánh mắt của bốn người, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tất Lãm Tinh đã thả dây leo xuống sớm hơn một bước và bắt được bọt nước, sau đó liền cuộn thứ vừa bắt được về như thể đang thu lưới đánh cá. Lục Ngôn và Rimbaud xuống xe giữ chặt bọt nước đang ra sức vùng vẫy. Bên trong bọt nước lộ ra hai mắt to tròn.

Quét sạch lớp bọt nước, một Omega trong đồng phục vũ trang lộ ra, trên ngực có ghi tên đội [Có Chữ A Nào Không].

Bạch Sở Niên không khỏi bật cười: 

"Là Omega ve sầu nhảy(*), nhả ra bọt nước để thuận lợi ngụy trang cho mình. Đáng tiếc là đã bốc chúng bản đồ thành phố, nếu lấy phải bản đồ rừng thì đến cả một tuần sau cũng không ai tìm được cậu. Đồng đội của cậu đâu rồi?"

(*)Ve sầu nhảy (cercopidae hay còn gọi là bọ nước bọt hoặc ve sầu bọt): Chỉ dài 6 mm với đôi chân ngắn có cơ thể nhìn có vẻ nặng nề,ve sầu nhảy(bọ nước bọt) chúng có thể nhảy cao 70 cm nhờ vào kỹ năng đặc biệt này chúng nhanh chóng chạy thoát khỏi kẻ thù. Ve sầu nhảy được gọi là bọ nước bọt vì khi ở giai đoạn nhộng chúng tiết ra một lớp nhựa sủi bọt để bảo vệ và ngụy trang trước kẻ thù.Bởi vì,khi còn nhỏ chúng chưa có protein đàn hồi nên không thể nhảy và khả năng này chỉ xuất hiện khi chúng trưởng thành.Phần trên cơ thể phát triển thêm thành những dạng rất đặc biệt giống lá cây, hạt cây, thậm chí giống kiến giúp nó dễ dàng ngụy trang.

Omega ve sầu nhảy quét sạch bọt nước trên đầu và thân mình, khoanh chân ngồi trên mặt đất, cười một cách khôn ngoan: 

"Phía sau cậu"

Chưa nói dứt câu thì một tiếng động chói tai bất ngờ vang lên sau lưng. Âm thanh sắc nhọn cực kỳ đáng sợ ấy gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ. Cửa kính trên các tầng cao của bệnh viện vỡ tan tành trong tích tắc. Rimbaud lập tức cuộn thành một quả bóng rồi lăn vào trong xe, đến cả đầu óc của Bạch Sở Niên cũng trở nên tối sầm lại.

Một Omega tóc dài mặc đồng phục cùng màu với Omega ve sầu nhảy đã đứng ở dưới bóng cây phía sau đó. Cậu ta đang núp một nửa người phía sau thân cây với vẻ nhút nhát sợ sệt, trong cổ họng thét ra một tiếng cực kỳ chói tai.

Năng lực tuyến thể chim chuông J1 – Âm thanh phá hủy mạnh mẽ: liên tục phát ra tạp âm với âm lượng cao dùng để gây rối thính giác và tín hiệu âm thanh của kẻ thù.

Năng lực của các tuyến thể cấp thấp về cơ bản sẽ không gây chấn thương đối với Bạch Sở Niên. Bạch Sở Niên thuộc cấp bậc cao và sư tử trắng lại là sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn, vừa có thể áp chế về cấp độ, vừa có thể áp chế về chế giống loài đối với omega chim chuông , nhưng tiếng hét của con chim chuông có thể len lỏi vào bất cứ đâu, khiến Bạch Sở Niên đau đầu kinh khủng.

Bạch Sở Niên xoa xoa thái dương và nhìn xung quanh. Một omega tóc nâu khác nhảy ra khỏi bờ tường, ngoại hình không quá bắt mắt và trông có vẻ bình thường. Mặc dù hắn không làm gì nhưng Bạch Sở Niên vẫn cảm nhận được pheromone hắn tiết ra, đó là một Omega nhện biển(*).

(*)Nhện biển(Pantopoda) là động vật Chân khớp ở biển thuộc lớp Pycnogonida. Chúng phân bố trên toàn thế giới, đặc biệt ở Địa Trung Hải và Biển Ca ri bê, cũng như ở Bắc Băng Dương và Biển Nam Cực. Có hơn 1300 loài được biết đến, có kích thước từ 1 đến 10 milimet (0,039 đến 0,394 in) đến hơn 90 cm (35 in) ở một số loài sinh sống ở vùng nước sâu

Bởi vì nhện biển quá nhỏ bé nên thường không được chú ý tới, cũng không có loài động vật nào muốn sử dụng nó làm thức ăn. Vì vậy nên chúng không có kẻ thù.

Năng lực tuyến thể nhện biển J1 – Áp chế triệt tiêu: kéo cả hai bên cấp bậc về cùng một mức, thực hiện triệt tiêu áp chế về cấp độ và áp chế về giống loài .

Omega ve sầu nhảy nhân cơ hội đó đã bứt ra khỏi sự trói buộc của dây leo, trộm từ trên người Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn vài thiết bị cản nổ, bỏ vào túi rồi bỏ chạy.

"Đây là một đội toàn Omega ư?" 

Bạch Sở Niên càng thêm đau đầu. Bởi vì sự chênh lệch về sức mạnh và năng lực giữa một đội toàn Omega với Alpha nên bọn họ sẽ chỉ chọn cách đánh úp này, không đánh được người thì sẽ khiến người buồn nôn chính là chiến thuật của bọn họ.

Bạch Sở Niên cáu kỉnh, thực sự cảm thấy mất mặt khi phải sử dụng đến năng lực phân hóa của mình để đối phó với mấy tên Omega khó chơi này.

Đột nhiên, một Omega trẻ tóc đen, mắt vàng nhảy xuống từ trên tầng hai của bệnh viện, khóe mắt có điểm một nốt ruồi lệ, tỏa ra mùi hương quyến rũ.

"Tôi là đội trưởng đội [Có Chữ A Nào Không]".

Omega ném khẩu súng lục lên, nhẹ nhàng bắt lấy nó trong tay quay một vòng, chậm rãi đi về phía Bạch Sở Niên, chĩa họng súng lên bụng dưới của Bạch Sở Niên, cười nhạt: 

"Tôi đã kiểm tra một giờ tới tất cả các cậu đều an toàn. [Đoàn Tìm Quỷ] lại đang một mạch giết người lung tung, hiện tại chúng ta không cần phải chiến đấu đến lưỡng bại câu thương."

Năng lực tuyến thể quạ J1 – Dự đoán cái chết: kiểm tra biết trước được sự sống sót của đối tượng trong vòng một tiếng đồng hồ.

"Cho nên..." 

Omega tóc đen nâng họng súng lên, gõ gõ vào thắt lưng của Bạch Sở Niên, khóe môi cong lên:

"Tổ đội không, anh bạn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net