Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời mô phỏng treo lơ lửng trên bầu trời, mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây. Chờ đến khi mặt trời ló dạng một lần nữa, một tháp đồng hồ cao chót vót ở trung tâm thành phố chậm rãi vang lên chín nhịp, trên bầu trời đen kịt một âm thanh điện tử cùng một đoạn nhạc vang lên: "Đã qua hơn một nửa thời gian thi, những thí sinh sống sót từ đầu đến bây giờ cực khổ rồi! Hệ thống kiểm tra đo lường hiện ra số lượng thí sinh sống sót trên sân ít hơn 5%, thấp hơn nhiều so với tỷ lệ vượt qua trước đó là 12%. Phương pháp giải quyết hiện được điều chỉnh là xếp hạng điểm đánh giá chiến đấu của đội, kỳ thi kết thúc khi chỉ có các thành viên của cùng một đội trong trường thi. Các đội xếp trong top ba mươi khi kết thúc coi như đạt điểm, các quy định khác không thay đổi."

Dưới đây là bảng xếp hạng điểm theo thời gian thực:

No.1: [Đoàn Tìm Quỷ]

No.2: [Tuỳ Tiện Đánh]

No.3: [Có Chữ A Nào Không]

No.4: [Đế Quốc Thức Tỉnh]

No.5: [Bug]

No.6: [Công Trường Dời Gạch]

No.7: [Phong Tiêu Tiêu Hề]

No.8: [Dám Đánh Bố Mày]

No.9: [Chó Điên]

No.10: [Bốn Mặt Sững Sờ]

"Các thí sinh hãy tiếp tục cố gắng nhé, hết."

Đội [Tùy Tiện Đánh] xếp thứ hai, Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn [Đoàn Tìm Quỷ] đã khiến thành tích của bọn họ không quá nổi bật.

"Tay súng bắn tỉa chó săn xám kia của đội [Phong Tiêu Tiêu Hề] thế mà còn chưa chết." Bạch sở Niên cúi đầu đếm ra một ít thiết bị cản nổ rồi chia đều cho ba người còn lại: "Cẩn thận chút, tôi đánh giá thấp cậu ta rồi."

Cho đến tối, Bạch Sở Niên cũng không có hành động gì khác, ngược lại là tìm một khách sạn để nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Nhân viên lễ tân gật đầu cười hỏi: "Thưa anh, anh có đặt chỗ trước không?"

"Không."

"Vâng ạ, hiện tại bên em còn phòng có 2 phòng ngủ, anh xem có được không."

"Không phải chứ, trong trường thi mà cũng có người ở à, không phải là phòng đều trống ư?"

Nhân viên lễ tân trước mặt chỉ lịch sự lặp lại một vài câu trả lời vô ích trong chương trình được cài đặt sẵn của hệ thống, Bạch Sở Niên cũng không muốn nói chuyện vô ích nữa, xoay người chia phòng: "Ba người các cậu ở một phòng ngủ."

Lục Ngôn cau mày: "Tôi không muốn ba người chen chúc trong một phòng ngủ nhỏ như vậy đâu."

Omega quạ khéo léo bày tỏ sự lo lắng về việc vào nửa đêm cậu có thể bị Rimbaud dùng đuôi thắt cổ chết khi ngủ với anh.

"Cậu lại hỏi cô ấy xem còn phòng hay không? Trả gấp năm lần tiền phòng rồi để họ tìm đại một căn phòng rồi đuổi người ở bên trong ra ngoài." Lục Ngôn từ lâu đã quen với tính cách ương ngạnh của mình, trong mắt cậu những yêu cầu này hoàn toàn không phải là vấn đề.

"Cậu chủ à, cậu đừng kì kèo nữa." Bạch Sở Niên ném một cái thẻ phòng vào trong tay Lục Ngôn nói: "Đây là địa điểm hẻo lánh, cách xa điểm vật tư lớn, các đội xung quanh đều đã bị chúng ta dọn sạch sẽ hẳn là không có người tới làm phiền, bốn giờ sáng liền đi ra ngoài."

Căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu tao nhã, ở tầng một kê một chiếc giường sát cửa ra vào, cầu thang xoắn bằng gỗ dẫn lên gác xép, chiếc giường thứ hai được đặt tại đây.

Bạch Sở Niên liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ tối, còn có thể nghỉ ngơi đủ bảy giờ. Kỳ thực dựa vào kinh nghiệm huấn luyện thể lực của bọn họ thì hai ngày liên tục chiến đấu cường độ cao cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng ưu tiên hàng đầu cũng không phải là giết người đổi sao, bọn họ đã ghi đủ điểm rồi, tiếp theo thích hợp nhất là khiêm tốn và ổn định.

Bạch Sở Niên trong lòng nghĩ như thế, nhưng lỡ như đụng phải một đội không có mắt, làm tổng điểm vượt qua [Đoàn Tìm Quỷ] chiếm vị trí thứ nhất thì phải làm sao? Thật quá khó khăn mà, lúc nào cũng phải đề phòng việc không cẩn thận mà chiếm no.1. Ngày mai nhìn xem có thể hay không giúp các bé O trong đội [Có Chữ A Nào Không] kiếm vài đầu người để họ giúp ngăn xếp hạng.

Trong lòng nghĩ đến chuyện này, Bạch Sở Niên ngáp một cái, nằm xuống giường thư giãn, khẽ liếc nhìn Rimbaud vẫn đang dán chặt trên cửa an ninh bằng thép không nhúc nhích.

"Anh lên lầu ngủ đi." Bạch Sở Niên trở mình, nằm nghiêng ở trên giường quay lưng về phía Rimbaud.

"Không." Rimbaud liếc nhìn cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, anh không thể hấp thụ vật liệu không dẫn điện nên không thể lên tầng hai.

"Vậy anh ngủ ở dưới lầu, tôi lên trên." Bạch sở Niên có chút không kiên nhẫn ngồi dậy trên giường chuẩn bị đổi vị trí, nhưng sau lưng lại lặng lẽ có một thân thể lạnh lẽo áp sát, còn chưa kịp cử động thì một cánh tay mảnh khảnh đã ôm lấy eo cậu. Bạch Sở Niên thân thể run lên, nắm lấy cổ tay Rimbaud, nâng cánh tay ôm eo cậu kéo ra.

Nhưng Rimbaud kiên quyết từ phía sau tiến lại gần cậu, trán anh áp nhẹ vào tấm lưng đang vô thức căng ra của Bạch Sở Niên, cái đuôi dài quấn lấy chân cậu, anh thì thầm như xoa dịu: "Đừng nhúc nhích."

"Anh nóng."

"Tôi, sẽ đau."

Khả năng học hỏi của vật thí nghiệm tác chiến đặc biệt là cực kỳ mạnh mẽ, có thể học được một số từ ngữ ngắn để biểu hiện suy nghĩ trong vòng chưa đầy hai ngày ở chung với con người.

Nói đến trước đây, Bạch Sở niên không thực sự nói chuyện với Rimbaud theo đúng nghĩa. Bọn họ thường giao tiếp nhiều hơn bằng pheromone, thế cho nên đây là lần đầu tiên Bạch Sở Niên nghe thấy âm thanh rõ ràng như vậy của Rimbaud, giọng nói lạnh lùng, có chút lãnh đạm, nghe có vẻ thuần thục hơn so với những gì Bạch Sở Niên đã tưởng tượng trong vô số đêm.

"Đừng gần như vậy." Bạch Sở Niên cong môi trêu đùa: "Không có thuốc ức chế ở đây, không chừng tôi sẽ làm gì đó với anh, không sợ à?."

"Cũng đúng, dù sao anh cũng không còn non nữa. Ngoài tôi ra, anh cũng đã ở trong hộp sinh sản của rất nhiều người rồi." Bạch Sở Niên thả lỏng người, gối đầu lên tay của mình, vẫn nằm quay lưng lại với anh như cũ lẩm bẩm nói: "Anh có thể sinh con cho bọn họ, tại sao lại không sinh cho tôi? Tôi cũng đã rất cố gắng mà."

Trong phòng thí nghiệm, Omega ưu tú hiếm hơn Alpha, vì vậy khi nuôi dưỡng đối tượng thí nghiệm thế hệ mới sẽ dùng chung Omega vì không tìm được nguồn giống, sau khi đối tượng thí nghiệm Omega sinh sản thành công nó sẽ được đưa đến hộp sinh sản tiếp theo sau khoảng ba tháng nghỉ ngơi cho dù thụ thai thất bại thì cũng sẽ được đưa đến hộp sinh sản khác.

Bạch Sở Niên và Rimbaud đã ngủ với nhau hơn nửa năm, một ngày nọ khi trở về hộp sinh sản để nghỉ ngơi sau khi huấn luyện, thì phát hiện ra con cá nhỏ mỗi ngày đều trốn ở trong chăn chờ cậu trở về đã biến mất. Hỏi nhà nghiên cứu, nhà nghiên cứu nói với cậu rằng vì thụ thai không thành công, họ đã mang Rimbaud đi và sẽ đưa đến một Omega mới trong vài ngày tới.

Đoạn giao tiếp dài dòng và phức tạp vẫn quá khó hiểu đối với Rimbaud. Trong một câu dài như vậy, anh chỉ bắt được một từ khóa là con, anh ngẩn người một lúc, cúi đầu xuống và đặt tay lên vùng bụng phẳng và mịn của mình, nhẹ nhàng chạm vào nó.

"Nhưng anh còn đang trong kỳ nuôi dưỡng, làm một lần luôn phải cuộn mình trong góc giường khóc thật lâu, hẹp như vậy, luôn bị sưng lên, mỗi lần đều phải bôi thuốc. Sáng thức dậy, trên giường sẽ có rất nhiều ngọc, sau đó, tôi sẽ lại ra ngoài để huấn luyện, để anh một ngày dài ở trong đó." Bạch Sở Niên chậm rãi thở ra, cười một tiếng: "Sớm biết rằng sau này anh sẽ thành như thế thì lúc đó tôi đã không làm như vậy."

"Thế nào, Alpha sau này, xuống tay mạnh ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net