Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cuối con đường vắng vẻ, một chiếc mô tô đen gầm rú phi như bay đến, vận tốc giống như một con báo đen đang săn đuổi con mồi – đó là Nữ thần Bắc Âu 1800, một chiếc siêu xe hạng nặng mã lực do Hoa Kỳ sản xuất, là phiên bản giới hạn chỉ có 2500 chiếc, nó từng là một trong những chiếc xe quý giá mà hội trưởng Ngôn Dật yêu quý.

Chiếc mô tô nghiêng ngả uốn lượn, tiếng lốp xe ma sát chói tai xé tan không gian tĩnh mịch. Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường, Bạch Sở Niên cởi mũ bảo hiểm, giơ tay hất mái tóc ngắn của mình một cách điêu luyện, bên ngoài áo phông là một chiếc áo vest gi-lê đen, vỏ bọc súng bằng da được cài chặt chẽ ở hai bên chân, trong mỗi bao là một khẩu súng *Desert Eagle.

*Desert Eagle(Lục Bạc):khẩu súng được thiết kế và sản xuất trong khoảng thời gian từ 1979 đến 1982 bởi hãng Magnum phối hợp cùng Quân đội Israel, đây là loại súng lục bán tự động cỡ nòng rất lớn, có sức công phá vào hàng mạnh nhất trong số các khẩu súng lúc hiện tại.

Trong một lần cao hứng, cậu đã nói với hội trưởng Ngôn Dật rằng cậu muốn có chiếc xe này để chơi, bây giờ nghĩ lại, cậu chưa bao giờ đưa omega trong lòng mình đi xe, trong liên minh có vô số đặc vụ omega quyến rũ, đáng ra cậu sớm nên nói chuyện yêu đương rồi.

Tháng 5, sau một vài trận mưa lớn, vừa mới sáng sớm thời tiết đã trở nên nóng ẩm, trên người lấm tấm mồ hôi, Bạch Sở Niên mang theo mũ bảo hiểm ngồi xuống dưới đất và hút một điếu thuốc, cậu vén vạt áo phông lên và rũ nó để tạo gió mát, để lộ phần eo săn chắc. Những múi cơ được tôi luyện trong những nhiệm vụ khắc nghiệt trong nhiều năm giống như được khắc bởi búa rìu, khác hoàn toàn với thân hình hoa mỹ được có được nhờ các thiết bị tập luyện trong phòng tập thể dục.

Trên người cậu có một vết sẹo kéo dài từ trước ngực đến thắt lưng. Chỗ có vết khâu dày đặc thì nông hơn, nhưng chúng vẫn rất đáng sợ, không thể tưởng tượng được đó đã từng là vết thương nặng đến mức nào.

Vô tình chạm vào vết sẹo này, Bạch Sở Niên vùi tàn thuốc vào đất cát, cậu khẽ thở dài.

Omega đó là một người rất ngoan, khi tiếp xúc với tình dục lại càng khiến người khác yêu mến, anh ấy ôm chặt eo cậu bằng một cái đuôi cá nhỏ, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước, dường như đau tới nỗi muốn kêu lên, Bạch Sở Niên không nỡ để anh chịu quá đau nên lúc hôn cổ thường là vừa dỗ dành vừa vuốt nhè nhẹ, hận không để ép toàn bộ pheromone trấn an có trong tuyến thể để dỗ dành anh.

Sau ba năm không gặp, có lẽ anh ấy sẽ trưởng thành hơn, có thể đẹp hơn xưa, có thể cũng đã lạnh nhạt hơn.

Không thể nghĩ nữa.

Bạch Sở Niên liếc nhìn đồng hồ định vị, trước mắt chỉ có một đống đổ nát lớn.

Những đống đổ nát ngổn ngang ở ngoại ô thành phố là do chất lượng kém của công trình vui chơi đã gây tai nạn cho giáo viên và học sinh một lớp trung học cơ sở, sau đó bị đình chỉ hoạt động trở thành khu vui chơi bỏ hoang. Chiếc đu quay ngựa gỗ bị gỉ sét và cây trụ bánh xe cao chọc trời đã rạn nứt đều không còn thấy màu sắc ban đầu.

Có một công viên hải dương nhỏ ở góc đông nam của khu vui chơi. Lớp sơn bức tường màu xanh bên ngoài lụp xụp lổ loang, nhưng chất lượng của cánh cổng rõ ràng không phải là tầm thường, đó là cửa chống đạn làm bằng hợp kim được gia cố dày dặn. Trên mái hiên chắn mưa, hai chiếc camera giám sát phát ra thứ ánh sáng màu đỏ nhấp nháy đang hoạt động, quay 360 độ để tìm kiếm các chuyển động đáng ngờ xung quanh.

Bố cục của công viên hải dương đã được thay đổi. Hành lang lát đá cuội và hầu hết các bức tường kính đã được dỡ bỏ, đa số các bể trưng bày đã khô cạn và bị vứt bỏ, chỉ còn dãy đèn LED mờ ảo được lắp đặt phía trước bể trưng bày cá voi trắng.

Bể trưng bày chứa nước biển đục sâu khoảng 3m, bốc mùi hôi thối do lâu ngày không được thay nước, nhiều đá san hô chết chất thành đống dưới đáy nước.

Đột nhiên, một làn sóng âm thanh dài giống như tiếng kêu của cá voi phát ra từ kẽ nứt của rạn san hô. Trong bể trưng bày, một bóng dáng hình người dần dần bơi ra.

Sinh vật lạ này có phần thân trên mảnh mai của một người đàn ông, nhưng phần thân dưới lại kéo theo một chiếc đuôi cá màu xanh dài đến ba mét giống như váy dạ hội.

Hai mắt anh nhắm nghiền, mái tóc vàng bập bềnh theo làn nước, lướt nhẹ trên gò má trắng như tuyết. Ngoại trừ việc có một lớp màng mỏng trong suốt mọc giữa các ngón tay thì thân hình giống như omega bình thường, vòng eo thon thả, những đường nét cánh tay tuyệt đẹp.

Người cá bơi chầm chậm từ dưới đáy lên trên, lác đác vài con sứa bạc trôi nổi xung quanh.

Đuôi của anh hơi trong suốt làm người khác có thể thấy rõ ràng ở bên là trong lớp xương cá đều đặn, gai và một số nội tạng màu đỏ tươi, trong không gian tĩnh lặng ánh sáng lập lòe chi chít từ những mạch máu xanh nhạt tỏa ra ánh sáng u tối tự như có dòng điện chạy qua.

Khi người cá nổi lên trên độ cao cách đáy bể gần 2m, cổ của anh bất ngờ bị siết lại. Trên cổ anh đeo một chiếc vòng thép, đầu kia của sợi dây xích bị buộc vào chiếc mỏ neo nặng được trang trí ở dưới đáy bể.

Anh muốn dùng sức kéo rách chiếc vòng khóa vướng víu trên cổ. Trong quá trình muốn xé rách, thiết bị chống tẩu thoát được lắp đặt trên chiếc vòng thép sẽ tự động phóng ra một dòng điện mạnh. Người cá đột nhiên bị điện giật vô cùng đau đớn. Anh giãy giụa trong nước một cách dữ dội, cuối cùng cũng mệt mỏi bất lực, từ từ chìm xuống đáy nước, nằm co rút nhẹ trên rặng san hô đã chết.

Bên ngoài bể trưng bày, một Alpha với vết sẹo bỏng kín nửa khuôn mặt đang leo lên chiếc thang chuyên dùng để cho ăn, hắn khom lưng, dùng móc câu móc dây xích sắt ở đáy nước lên, kéo người cá lên khỏi mặt nước, thô lỗ nắm trong tay, phơi ra trước mắt một ông chủ đang ngồi ở dưới.

Người cá đã bị giày vò như vậy rất nhiều lần, không còn sức lực phản kháng, bị tên Alpha mặt sẹo giật tóc buộc phải ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng thanh tú.

Anh không hề mảnh mai yểu điệu như hầu hết các omega khác, vẻ mặt mệt mỏi và lạnh lùng của anh ta cho thấy một tính khí kiên cường mà người khác chớ nên đến gần.

"Ngài xem, tuy rằng để cậu ta chịu khổ một chút, nhưng chúng tôi cũng chưa từng chạm vào khuôn mặt đáng giá này. Ngài thông cảm, chúng tôi đã mất rất nhiều công sức mới trói được cậu ta vào bồn nước. Ngài cũng nhìn thấy chiếc vòng cổ này rồi chứ? Nó có điện đấy! Không nghe lời thì sẽ bị dòng điện dạy dỗ ngay, nhưng không hề để lại thương tích. Có như vậy thì mới chịu ngoan ngoãn nghe lời". Tên Alpha mặt sẹo xắn ống tay áo lên, để lộ cánh tay với toàn những vết cào do móng tay, hắn cười hả hê: "Nhìn xem cậu ta cào tôi đây này! Vừa ác vừa dữ, như thế thì ông chủ mới thích"

Trước bể trưng bày người cá có một sân khấu biểu diễn bỏ trống, sau đi được dọn dẹp đã trở thành một căn phòng tiếp khách đơn giản, trong không khí ngập tràn nhiều mùi pheromone Alpha khác nhau và cả mùi ngột ngạt pha tạp giữa cà phê và thuốc lá.

Ông chủ mua hàng cuối cùng cũng dời ánh mắt tham lam của mình ra khỏi eo của người cá. Ông ta đỡ cái bụng bia béo phì và từ từ nhả một hơi khói thuốc lá, hất cằm khinh thường hướng về phía một người đàn ông mặt đầy sẹo đang ngồi trên chiếc ghế sô pha: " Omega người cá quả thực là một món đồ chơi hiếm. Tôi thích nó, giá cả tuyệt đối sẽ không làm khó cậu, nhưng để chắc chắn tôi không muốn trao đổi ở đây".

Gã Alpha mặt sẹo sau khi nghe xong liền tỏ ra không mấy vui vẻ, hắn thuận tay ném người cá xuống nước, ngồi trên bậc thềm của bệ cho ăn với hai chân mở rộng. Hắn lấy một con dao gấp để móc bùn đất trong kẽ móng tay, tỏ vẻ không quan tâm: "Sợ gì chứ? Bên ngoài lắp tới bảy tám chiếc camera hồng ngoại, từ cổng vào tới đây có ba chiếc cửa chống đạn. Đừng coi chúng tôi là bọn buôn người chuyên bắt cóc mấy cô gái ngoài đường. Làm ngành này một khi đã lớn mạnh thì cái gì cũng có. Đừng lo, đồng bọn của tôi đang canh gác quanh đây có tới hơn trăm người, còn có năm Alpha lính đánh thuê là mãnh thú phân hóa cấp 2, đến một con muỗi cũng không thể bay vào. Chỉ cần lấy được tiền, chúng tôi sẽ hộ tống cả người lẫn hàng rời khỏi đây một cách an toàn

"Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi làm nghề này, ông cứ đi hỏi mà xem, những mỹ nhân mà tôi bán đi nếu không phải là 1 vạn(35 triệu vnd) thì ít nhất cũng phải 8 ngàn(28 triệu vnd). Có ai lại không tranh giành khi gặp được hàng cao cấp cơ chứ? Ông cứ nghĩ đi! Đi khỏi khu này thì chẳng có chỗ nào khác nữa đâu!"

Ông chủ bụng bia liếm môi, tiếc nuối quan sát người cá trong bể, ngờ vực đảo mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện có mấy tên vệ sĩ đánh thuê đang đứng sau lưng, hai người đứng cạnh cố ý tiết ra pheromone cao cấp để chứng tỏ năng lực của mình. Trong số đó có một người là Alpha mèo hung dữ cấp M2, người còn lại là Alpha mèo rừng cấp M2, thân hình cao lớn, cơ ngực căng ra tạo nên một đường vòng cung trong bộ quần áo chống đạn rằn ri.

Hầu hết các tế bào tuyến thể của con người chỉ có thể trải qua quá trình phân hóa bậc một (cấp độ J1). Một số ít tế bào có thể trải qua quá trình phân hóa bậc hai (cấp độ M2). Điều đó thể hiện chỉ số tăng trưởng sức chiến đấu và khả năng phân hóa. Mỗi lần tuyến thể phân hóa, sẽ thu được một loại năng lực phân hóa phù hợp với đặc tính tuyến thể sinh vật của riêng mình.

Có năm Alpha đánh thuê cấp cao đang ẩn nấp canh giữ công viên hải dương bỏ hoang này. Cuối cùng ông chủ cũng an tâm mở máy tính xách tay để chuẩn bị chuyển tiền.

Máy tính điều khiển ở trong góc đang hoạt động bình thường thì bỗng phát ra âm thanh cảnh báo. Gã Alpha mặt sẹo khẽ cau mày, liếc nhìn video giám sát, tám hình ảnh giám sát đều bình thường. Vừa lúc hắn hất cằm ra lệnh cho một tên lính đánh thuê đi báo tình hình với người canh gác bên ngoài thì một màn hình giám sát ở góc trên bên trái của máy tính đột nhiên bị nhiễu.

"Có chuyện gì vậy?" Lông mày gã Alpha mặt sẹo nhíu chặt, hắn cất con dao gấp đi và nhìn vào những màn hình theo dõi còn lại trên máy tính.

Ngay sau đó, cả tám camera lần lượt bị lỗi, màn hình giám sát đều bị nhiễu.

Tên Alpha mặt sẹo vội vàng đứng dậy, nhấn nút liên lạc với từng đồng bọn đang canh gác các lối ra vào của công viên hải dương.

"Đội A? Báo cáo tình hình! Mau!"

"Đội F? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Không một ai trong sáu đội cảnh vệ bên ngoài đáp lại lời của hắn.

Alpha mặt sẹo chửi bới mắng mỏ, dùng chân đá văng hộp chứa đạn bên cạnh, rút ra một khẩu AK47. Những tên Alpha cấp cao trong phòng đồng loạt rút súng ra, căn phòng kín gió tràn ngập pheromone áp chế của Alpha cấp cao.

*AK-47:Súng trường tự động Kalashnikov (Автомат Калашникова (chữ Kirin) hoặc Avtomat Kalashnikova (chữ Latinh), viết tắt là АК (chữ Kirin) hoặc AK (chữ Latinh)) là một trong những súng trường tấn công hoặc súng tiểu liên thông dụng nhất của thế kỷ XX, được thiết kế bởi Mikhail Kalashnikov. Tên gọi thông dụng của súng là AK-47

Ông chủ bụng bia ngồi xổm xuống dưới bậc thềm với chiếc laptop đang ôm trên tay, hốt hoảng hét lên:

"Chuyện gì thế này? Tiền đã gửi đi hết rồi, các cậu phải giữ an toàn cho tôi! Chẳng phải đã nói là rất an toàn hay sao?"

Ông ta run cầm cập, cố hét lên để che giấu sự sợ hãi, rồi tự lẩm bẩm trấn an bản thân:

"Là cảnh sát ư? Ba cánh cửa chống đạn không dễ để đột nhập như vậy ... nhất định các cậu còn lối thoát khác. Mau! Mau dẫn tôi đi, nếu không về kịp, cấp trên của thôi sẽ ... "

"Câm mồm!" Alpha mặt sẹo cáu gắt.

Không ai nói thêm câu nào, căn phòng chật hẹp yên lặng trong một phút, im lặng đến mức gần như có thể nghe thấy thỉnh thoảng có tiếng mồ hôi của ai đó rơi xuống báng súng.

Mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy có một pheromone lạ lẫm đang tiến đến căn phòng với một tốc độ không đổi. Trong không khí thoang thoảng lan tỏa một mùi rượu mạnh, nó dần trở nên nồng nặc và cay nồng, kèm theo một áp lực khiến người khác nghẹt thở.

Đây là mùi của pheromone áp chế do kẻ xâm nhập tiết ra.

Ba cánh cửa chống đạn quả thực không dễ để phá được, nhưng mùi hương áp chế này quả thực đang tiến gần đến chỗ bọn họ mà không có bất kì trở ngại nào. Bàn tay cầm súng của tên Alpha mặt sẹo đã rơm rớm mồ hôi.

Tít tít

Máy truyền tin treo cạnh má vang lên, những tên đánh thuê trong phòng nín thở tập chung cùng đổ dồn ánh mắt cảnh giác nhìn theo.

Mồ hôi chảy dọc trên cổ Alpha mặt sẹo và thấm vào đường viền cổ áo. Hắn ta cứng đơ người khoảng mười giây trước khi kết nối với máy liên lạc.

Giọng nói của một Alpha trẻ phát ra từ máy liên lạc, giọng điệu nhu nhược lẳng lơ:

"Nghe rõ không?"

Bạch Sở Niên ngồi trong phòng camera giám sát, phía sau lưng là một vài nhân viên giám sát ngất xỉu xếp bị xếp chồng lên nhau một cách tùy tiện. Cậu gõ gõ vào micrô, tiếp tục nói sau khi xác định rằng máy truyền tin đã được kết nối:

"Cửa chống đạn dày quá. Tôi gõ hồi lâu mà chẳng thấy ai ra đón nên tôi tự mình vào. Không cần phải khách sáo đâu"

"Tôi đến để đón một Omega, có lẽ các người cũng đã từng gặp rồi. Phía trên là người, phía dưới là cá, trông rất giống lai máu Bắc Âu nhưng thực sự là một người gốc Honduras. Tôi tin rằng các người sẽ không nỡ giết một sinh vật đẹp đẽ như vậy. Nhưng các người sai rồi! Những thứ đẹp đẽ nhất đều rất hung ác. Tính sơ qua thì trong tay anh ấy đã dính máu 124 sinh mạng, trong đó có 123 Alpha bậc hai"

"Tuyến thể của anh ấy có cắm thuốc ức chế, các người có thể sống đến giờ phút này đều là nhờ vào thứ đó. Tôi thực sự cảm thấy may mắn cho các người khi đã không vì tò mò mà rút nó ra."

"Nhưng trên thực tế, các người đã bắt được một sinh vật còn nguy hiểm hơn so với hạt nhân bị rò rỉ. Làm sao mà tôi biết ư? Anh ấy đã từng cào ra trên người tôi một vết thương sâu đến 10cm, khâu 40 mũi. Hôm đó tôi còn thấy ruột của mình sắp lòi xuống đất tới nơi rồi. Thật đấy!"

"Omega của tôi rất mạnh mong các người trả anh ấy cho tôi để tôi xử lý"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net