Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió của bộ phận làm mát điều hòa thổi nhẹ, căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, hô hấp của hai người chậm lại, pheromone áp chế còn lưu lại tràn ngập trong phòng khiến người ở trong đó càng thêm áp lực.

Bạch Sở Niên dứt khoát trực tiếp ngồi trên thảm, dựa vào ánh sáng lờ mờ yên lặng chăm chú nhìn vào viên ngọc trai trong tay.

Nhớ tới ngày đầu tiên gặp Rimbaud, là bởi vì hai người cùng nằm trên hai chiếc giường mổ liền nhau, Bạch Sở Niên vẫn còn nhớ anh rất yếu, cơ thể căng cứng, những ngón tay bấu chặt vào giường mổ.

Móng tay của anh giống như mèo vậy có thể nhô ra những móng vuốt sắc nhọn, cào ra vài lỗ trên tấm nệm y tế gắn liền với giường mổ phía dưới người anh.

Cách đó không xa y tá đang lựa chọn những dụng cụ cần dùng đến, con dao phẫu thuật đặt trong khay phát ra một âm thanh lạnh run người, bên cạnh, các bác sĩ cùng bác sĩ gây mê không biết đang thảo luận việc gì.

Bạch Sở Niên nằm trên giường mổ ngơ ngác nhìn ngọn đèn, nhàm chán giơ tay lên, dùng bàn tay chặn đi ánh sáng chói mắt.

Omega nhân ngư nằm trên chiếc giường bên cạnh chuyển động, Bạch Sở Niên nghiêng đầu nhìn anh, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt màu ngọc bích sâu thẳm và lạnh lùng.

Omega hiếm khi có một đôi mắt hoang dã mạnh mẽ như vậy,nghe nghiên cứu viên nói đây là cá quỷ(*) mình người mà họ mới bắt được được ở vùng biển Caribe(*), tổ nghiên cứu đã ngay lập tức đưa anh từ Honduras trở về địa điểm xuất phát trên đất liền.

(*) Cá quỷ(魔鬼鱼): là cá đuối ó các bạn. Nó là một loại cá nhiệt đới khổng lồ. Sức mạnh của nó làm thợ lặn sợ hãi. Bởi vì chỉ cần nó tức giận sẽ dùng "hai cánh" mạnh mẽ của mình làm tổn thương đến xương cốt con người, khiến họ tử vong. Chính vì vậy nó được gọi là cá quỷ. (Baidu Baike)

(*)Biển Caribe (Phiên âm: Ca-ri-bê) là một vùng biển nhiệt đới ở Tây Bán cầu thuộc Đại Tây Dương. Đây là một vùng biển bao bọc bởi một chuỗi hải đảo cùng hai lục địa, Bắc Mỹ và Nam Mỹ Bờ biển phía nam giáp Nam Mỹ, phía tây và tây-nam giáp México và Trung Mỹ. phía bắc và đông là chuỗi đảo Antilles, gồm Đại Antilles và Tiểu Antilles. Toàn khu vực quanh biển Caribe còn gọi là Vùng Caribe. Biển Caribe là một trong những vùng biển lớn trên thế giới với diện tích 2.754.000 km². Điểm sâu nhất là vực Cayman giữa Cuba và Jamaica ở 7.686 m dưới mặt biển. Biển Caribe có nhiều vũng nhỏ cùng vịnh lớn như Vũng Gonâve, Vũng Venezuela, Vũng Darien, Vịnh Mosquitos và Vịnh Honduras.

Dung lượng tuyến thể của Omega nhỏ hơn Alpha, do đó khi năng lượng của chính nó quá dồi dào, năng lượng tuyến thể dư thừa sẽ tràn ra, khiến tế bào tuyến thể tiến hóa ngụy trang. Có Omega xuất sắc có thể tiến hành tiến hóa ngụy trang lên tới một phần tám, tức là trên cơ thể xuất hiện đặc điểm của sinh vật, phần lớn được thể hiện ở tai, đuôi, bàn chân, vv.... Về lý thuyết, mức độ tiến hóa ngụy trang càng cao thì tuyến thể càng mạnh.

Mà nằm bên cạnh chiếc giường của Bạch Sở Niên là một Omega cá quỷ đã trải qua hơn một nửa quá trình tiến hóa ngụy trang.

Các bác sĩ kết thúc cuộc thảo luận ngắn ngủi, bác sĩ gây mê đi tới tán gẫu cùng với Bạch Sở Niên:

"Omega này rất đẹp, phải không?"

"Ừm!" Bạch Sở Niên đồng tình với ý kiến của bác sĩ gây mê.

"Cậu ấy đang rất căng thẳng." Bác sĩ gây mê nói: "Cậu biết đấy, sau khi gây mê rồi thì sẽ không đau nữa, cậu dỗ dành cậu ấy đi."

Bạch Sở Niên nghĩ một hồi, xoay người nằm nghiêng, chạm nhẹ vào vây cá của nhân ngư.

Omega vặn vẹo thân mình tránh xa cậu, vây cá bị Bạch Sở Niên sờ qua hơi ứ máu biến thành màu hồng, xong lập tức khôi phục lại màu ban đầu.

Rất nhiều sinh vật trong tự nhiên thay đổi màu sắc cơ thể bởi vì thay đổi cảm xúc, con cá này trông có vẻ hơi tức giận.

Bạch Sở Niên tiết ra pheromone trấn an, ôm lấy nhân ngư với mùi rượu Brandy thoang thoảng, sau đó duỗi tay dừng lại ở trước mặt anh.

Việc trấn an này dường như có hiệu quả đối với nhân ngư, nỗi sợ hãi theo bản năng của anh dịu đi một chút, anh từ từ chạm vào những ngón tay của Bạch Sở Niên.

Một lớp màng lưới trong suốt mọc lên giữa các ngón tay của anh, Bạch Sở Niên cảm thấy rất thích thú nên nhẹ nhàng kéo kéo lớp màng đó, sau đó đưa các ngón tay trái phải của mình đan vào nhau cho nhân ngư xem, vui vẻ khoe khoang rằng bản thân mình có thể làm được động tác này.

Nhân ngư mơ màng nhìn cậu, sau một hồi ngẩn ngơ, anh đột nhiên dùng răng nanh xé rách màng lưới giữa các ngón tay và cùng mười ngón tay của Bạch Sở Niên đan vào nhau.

Nhiệt độ trên tay của anh rất thấp, nhưng không hề quá lạnh, ngược lại có cảm giác mát lạnh giống như những cơn gió vào lúc sáu bảy giờ sáng.

Số lần Bạch Sở Niên nhìn thấy thế giới bên ngoài không nhiều, cậu nhớ lần đó bước ra khỏi phòng thí nghiệm với nghiên cứu viên già họ Bạch, làn gió mát lạnh thổi vào người, ông ấy nói với cậu rằng bây giờ là đầu hạ

Nghiên cứu viên già của cậu là một ông già béo, đang ở độ tuổi sáu mươi. Trong nhiều năm, ông treo một cặp kính gọng vàng trên túi áo khoác trắng của mình, trong túi giữ một quyển in thu nhỏ bản "Tập thơ của Rimbaud".

Đôi khi thí nghiệm kết thúc sớm, ông sẽ lấy ra cuốn sách nhỏ đọc. Khi ông đọc sách, Bạch Sở Niên ngồi trong hộp cách ly vịn kính nhìn ông, nghe ông đọc với giọng già nua như là máy quạt chập điện:

"Tôi ôm lấy bình minh ngày hè."

Khi đó Bạch Sở Niên đã nghĩ rằng nhà thơ mà ông thích đọc là một nhà thơ lãng mạn nhất trên đời, trong khoảng thời gian tự do ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay hắn liền đại biểu cho tổng hòa tất cả những gì đẹp đẽ mà Bạch Sở Niên tưởng tượng ra ở thế giới bên ngoài.

Bạch Sở Niên cẩn thận ôm nhân ngư vào trong cánh tay, thân thể lạnh lẽo của nhân ngư nằm sát bên lồng ngực của cậu.

"Rimbaud."

Đây là tên mà cậu đặt cho nhân ngư.

Bạch Sở Niên lấy trong túi áo đồng phục của mình ra chiếc túi giấy nhỏ có vảy cá, đặt viên ngọc trai và một vài vảy cá màu xanh vào chung với nhau, gấp lại rồi cho vào túi, đứng dậy ngồi vào bên mép giường của Rimbaud, nâng góc chăn bông lên.

Đúng như dự đoán, Rimbaud lại tự bao mình thành một quả bóng bất động, điều khác biệt so với trước đây là phần đuôi màu xanh dương và vây cả bị ứ máu biến thành màu đỏ tươi.

"Là lỗi của anh, anh dựa vào đâu mà đỏ lên vì tức giận."

Bạch Sở Niên nằm xuống bên cạnh, dùng pheromone trấn an anh.

Bạch Sở Niên không muốn nhớ lại vết thương mình vừa nhìn thấy, nhưng hình dáng dữ tợn của vết thương lại vô tình xuất hiện. Có hơn một đường khâu, có vẻ như chúng đã được khâu nhiều lần, một vài vết loét màu trắng xuất hiện ở bên trong lỗ nhỏ sưng tấy, có vẻ như Alpha của anh là một người thô lỗ, chỉ biết đấu đá lung tung, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào.

Cậu hối hận khi đã đưa Rimbaud đến đây, lẽ ra cậu nên sớm nghe lời hội trưởng, giao Rimbaud cho tổ chuyên gia của liên minh Omega, họ sẽ làm kiểm tra toàn diện, khám và điều trị cho anh.

Dưới sự trấn an của pheromone, Rimbaud bất giác mở cơ thể ra, đuôi cá hồi phục thành màu xanh lam, khi chìm vào giấc ngủ, thân thể anh rất mềm mại, có thể tùy ý đùa nghịch.

Trên lầu hai nhiệt độ làm mát của điều hòa đối với Bạch Sở Niên mà nói có hơi thấp một chút, khiến trên cẳng tay và cổ của cậu nổi lên một lớp da gà. Nhưng cậu vẫn ôm chặt con cá đang ngủ say mềm mại vào lòng, không ngừng tiết ra pheromone trấn an, giúp Rimbaud chữa trị chiếc vảy mà cậu vô tình làm gãy.

Một nửa cơ thể của Rimbaud cuộn tròn lại, trán nhẹ nhàng áp vào ngực Bạch Sở Niên, lông mày màu nhạt cau lại, lông mi run lên từng hồi, mà không hay biết bản thân như vậy trông rất đáng thương.

Cũng không thể hoàn toàn trách anh. Mỗi khi nhìn Rimbaud, đôi mắt màu xanh nước biển ấy lại có thể phát ra một luồng điện vô hình khiến trái tim cậu run lên. Chẳng lẽ có Alpha có thể không đắm chìm trong hộp sinh sản của Rimbaud. Không có, Alpha căn bản không thể kìm hãm được ý nghĩ muốn chạm vào cậu.

"Chờ sau khi ra ngoài, anh còn chạy trốn không?"

Bạch Sở Niên cúi đầu hôn lên mái tóc vàng óng mượt của Rimbaud:

"Tôi sẽ nuôi dưỡng anh ở tầng hầm dưới nhà của mình, mỗi ngày tôi sẽ tới cùng anh, cùng anh ăn cơm, như vậy sẽ không ai biết đến anh, cũng sẽ không cướp anh đi, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net