Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trên chiếc Phantom không có ý định xuống xe, xe an ổn đậu ở trên đường, bãi đất trường thi vốn đang ồn ào dần dần lặng yên như tờ, thậm chí có người còn nín thở.

Chiếc xe này sẽ không dễ dàng xuất hiện trong tầm mắt dân chúng, bởi vì một khi xuất hiện sẽ đại biểu có hai người đồng thời ngồi bên trong, hai người này đồng thời xuất hiện trước công chúng thì chứng minh một loại lập trường.

"Chú Cẩm và hội trưởng lão đại tới rồi." Bạch Sở Niên híp mắt quan sát đôi AO ngồi ở hàng sau chiếc Phantom, không khỏi suy đoán: "Là nhận được tin tức quan trọng gì sao?"

Trên xe không gắn bất kỳ vũ khí gì, nhưng máy bay trực thăng của viện nghiên cứu 109 trên bầu trời trường thi cũng không dám làm liều, trái lại còn bắt đầu giằng co với mục tiêu cách gần trong gang tấc.

Vốn vì nhận được cảnh báo bắt người của viện nghiên cứu 109 mà trường thi ATWL tạm thời đóng cửa, nhưng sau khi chiếc Phantom này xuất hiện và giằng co mấy phút với máy bay trực thăng, dường như phía giám khảo đã đưa ra lựa chọn trong hai thế lực, mở cửa trường thi ra.

Tất Lãm Tinh là người đầu tiên nhìn hiểu được cục diện, dùng ánh mắt ra hiệu với Bạch Sở Niên, bốn người rời đi từ cửa lớn, không có ai ngăn cản.

Sau khi ra khỏi trường thi, chừng mười chiếc xe bọc thép chống bạo động có ký hiệu IOA (Liên minh Omega quốc tế) màu trắng vây quanh bốn người, tổ vũ trang chống bạo động nhảy xuống khỏi xe bọc thép, xuất giấy tờ lệnh bắt giữ do hội trưởng ký tên ra cho Bạch Sở Niên, đồng thời cũng sử dụng còng tay khóa cậu lại.

Trên lệnh bắt giữ, hành động vi phạm luật lệ của thượng tướng Bạch Sở Niên ghi rõ: 

[Vi phạm điều lệ nuôi dưỡng vật thí nghiệm đặc chủng tác chiến, vi phạm điều lệ dẫn vật thí nghiệm đặc chủng tác chiến vào thành thị, vi phạm điều lệ rút máy ức chế của vật thí nghiệm, chống lại mệnh lệnh hội trưởng kiên quyết không giao mục tiêu nhiệm vụ ra.]

Bạch Sở Niên không còn gì để nói, chỉ có thể đưa tay chịu trói.

Ngoài ra trên hai chiếc xe bọc thép còn có thêm mười mấy nhân viên y tế mặc quần áo bảo hộ màu trắng nhảy xuống, họ vây quanh Rimbaud cẩn thận từng li từng tí tới gần, trên đồng phục y tế cũng có ký hiệu IOA nhưng hình dáng không giống với tổ chống bạo động, huy chương của tổ Liên minh Chống bạo động có khắc hai cây súng tiểu liên đan chéo, mà ký hiệu của Cục Y học Liên hiệp là chữ thập màu đỏ và lông chim.

Rimbaud cảm thấy rất xa lạ với mùi bọn họ, cong vây lưng lên, cả con cá biến thành màu đỏ đầy uy hiếp.

Thấy Bạch Sở Niên bị đeo còng tay lên, anh bỗng nhiên càng nổi điên hơn, dùng đuôi nhọn mang điện xua đuổi cảnh cáo nhân viên phòng bạo động bên cạnh cậu.

"Không sao đâu, đây là người mình cả." Bạch Sở Niên thả pheromone trấn an ra, nâng bàn tay đang đeo còng lên vuốt vuốt tóc Rimbaud: "Đừng kích động."

Rimbaud cảm nhận được tâm trạng của Bạch Sở Niên, thu hồi gai nhọn trên vây lưng, màu đỏ tươi cảnh giác trên người cũng dần dần nhạt đi.

Trong mười mấy nhân viên y tế có một giáo sư già rất hiền hậu, ông rất thành thạo dùng động tác tay trấn an tâm trạng Rimbaud, trong miệng phát ra vài phát âm kỳ quái, Rimbaud nghiêng đầu quan sát ông, mở miệng dùng mấy âm tiết ngắn gọn đáp lại, cơ thể hoàn toàn khôi phục lại màu xanh lam yên bình.

Dụng cụ kiểm tra đo lường trong tay nhân viên y tế vẫn luôn hiển thị "Kiểm tra được vật thí nghiệm có ý đồ tấn công mạnh mẽ", sau đó đèn đỏ tắt đi rồi dụng cụ hiện lên "Không kiểm tra thấy ý đồ tấn công", đèn xanh sáng lên, lúc này bọn họ mới dám tiến tới, bốn người giữ Rimbaud lại, nhanh chóng ấn máy ức chế tuyến thể vào gáy anh.

Rimbaud đau đớn kêu một tiếng, đôi mắt mất đi ánh sáng rực rỡ, điện quang trong đuôi cá cũng tắt lụi, có chút uể oải ôm lấy chiếc vali, coi giữ bên người Bạch Sở Niên không chịu rời đi, móng tay anh móc thật chặt trên vali, nhân viên chống bạo động cũng định dẫn Bạch Sở Niên đi, cứng rắn đuổi Rimbaud đi làm đầu ngón tay anh siết chặt hơn, từng tia máu rỉ ra từ kẽ móng.

Vị giáo sư cao tuổi mặc đồ bác sĩ kia tức giận tranh chấp với nhân viên chống bạo động: 

"Chúng tôi phải dẫn cả Alpha Sư tử trắng đi, bọn họ là một đôi, tùy tiện tách ra sẽ xảy ra tình huống khó mà dự đoán."

Tổ Liên minh Chống bạo động không nghe lời này, giơ lệnh bắt giữ lên cho ông nhìn.

Mà Bạch Sở Niên lại khoanh tay xem náo nhiệt rồi quay đầu lại dùng ánh mắt tha tha thiết thiết nhìn về phía Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn nhờ xin giúp đỡ: 

"Tôi muốn đến bệnh viện với anh ấy được không."

Tất Lãm Tinh chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn, anh biết ở loại chuyện như này nhóm tiểu bối bọn họ thường không chen miệng vào được, nhưng anh có loại tự mình biết mình này không có nghĩa là Lục Ngôn cũng có, Lục Ngôn lập tức gọi điện thoại cho cha, muốn ông để Bạch Sở Niên và Rimbaud cùng nhau về Cục Y học.

"Bảo bối, đừng nhúng tay vào chuyện này." Trong điện thoại, giọng nói trưởng thành trầm thấp của Alpha khó xử trả lời: "Ba Ngôn của con đã rất tức giận rồi, con sắp không gặp được cha nữa rồi."

Lục Ngôn: "Con mặc kệ."

"..."

Bạch Sở Niên nhìn Alpha cao lớn ngồi ở hàng ghế sau chiếc Phantom thì thầm thương lượng gì đó với hội trưởng bên cạnh, sau đó hội trưởng gật đầu, tai thỏ hời hợt lay động.

Trong điện thoại yên lặng một chút, mấy phút sau, tổ Liên minh Chống bạo động nhận được mệnh lệnh mới của hội trưởng: Để Bạch Sở Niên đi cùng Cục Y học Liên hiệp.

Bạch Sở Niên đeo còng tay lên xe của Cục Y học rồi Rimbaud mới tự mình leo lên theo, núp trong cái bóng bên cạnh Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên đeo còng nên hơi không thuận tiện, cậu đổi một tư thế khác để Rimbaud nằm trong lòng mình nghỉ ngơi, bàn tay đỡ lấy đầu anh tránh cho xe lắc lư đầu sẽ bị đụng.

Băng vải giữ ẩm quấn trên người Rimbaud vẫn đang nhỏ nước, rất nhanh đã làm ướt mảng áo trước ngực Bạch Sở Niên, cảm giác ướt nhẹp dán vào ngực vô cùng khó chịu, nhưng không sao cả.

Thật ra Rimbaud bây giờ mới là quen thuộc nhất với Bạch Sở Niên, dáng vẻ tiến vào thời kỳ trưởng thành sau khi tiêm Accelerant vào của anh dù trong tưởng tượng Bạch Sở Niên cũng chưa từng nghĩ tới, dù sao chỉ là trạng thái mô phỏng của thuốc ảo giác. Nhưng cái loại lạnh lùng mạnh mẽ sau khi trưởng thành đó và cả tính cách vô cùng bá đạo của Rimbaud thật sự rất gợi cảm.

Đã hai ngày rồi Bạch Sở Niên chưa từng nghỉ ngơi cẩn thận, đầu cậu có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt, giọng nói gợi cảm quyến rũ của Rimbaud sẽ xoay tới xoay lui bên tai.

"Anh hao hết pheromone dưỡng em tới kỳ trưởng thành, tốn tâm tư đưa em ra khỏi ngục giam, thì ra mấy năm nay em vẫn đang ghi thù anh sao?"

Bạch Sở Niên nhìn ra ngoài cửa xe, nhớ lại toàn bộ chi tiết lúc cuối trong nước biển.

Khi đó Rimbaud chủ động hôn khóe mắt cậu, cậu đang hôn đáp lại anh, cuối cùng lại bị một phát súng bắn xuyên tim.

Chỉ có chuyện sau cùng này khá giống với chuyện Rimbaud có thể làm.

Cậu hỏi giáo sư mặc áo dài trắng bên cạnh: 

"Ông có thể giao lưu với nhân ngư sao?"

Giáo sư đang đang chú tâm ghi chép số liệu trên thiết bị kiểm tra đo lường, thuận miệng trả lời: 

"Tôi từng nghiên cứu ngôn ngữ của loài sinh vật nhân ngư này, nếu chỉ là biểu đạt đơn giản thì có thể dùng được."

"Ồ."

Trong xe yên lặng mấy phút, Bạch Sở Niên lại hỏi: 

"Thuốc ảo giác Accelerant, mọi người có không?"

Lần này giáo sư già dừng việc trên tay lại, kinh ngạc đẩy gọng kính đen: 

"Cậu cũng biết thuốc Ac sao. Đây là một loại thuốc xúc tiến được phát minh nhằm vào tế bào tuyến thể, nói ra thì rất dài, tôi thấy cậu sẽ không quan tâm đâu nên không rườm rà nữa."

Giáo sư già như gặp được người cùng nghề, buông máy trên tay xuống, nói liên tục không ngớt: 

"Nó có thể xúc tiến tế bào tuyến thể trưởng thành và phân hóa cực nhanh, nhưng hiện tại chỉ có thể thử thuốc trên cơ thể vật thí nghiệm đặc chiến có tố chất khá mạnh, hơn nữa có rất nhiều tác dụng phụ, cũng không ổn định, tóm lại là một loại thuốc chưa thông qua xét duyệt, nếu như xuất hiện ở thành phố thì đại lý sẽ phải ngồi tù."

Bạch Sở Niên không quan tâm những thứ đó: 

"Sau khi tiêm phản ứng của người đó là phản ứng chân thực hay là do tác dụng của thành phần ảo giác?"

"Cái này tôi không dám khẳng định, bởi vì tôi cũng chưa đưa ra được kết luận chính xác." Giáo sư già vuốt cằm: "Nhưng mà, tôi biết trong quá trình tổng hợp loại thuốc này có dùng tới một mẫu sản sinh mô tuyến thể của vật thí nghiệm, vật thí nghiệm này có năng lực dự đoán tương lai nên có lẽ hiệu quả của thuốc đáng tin, mặc dù tôi nghiêng về đáp án này nhưng cũng không thể bảo đảm với cậu."

"Ừ." Bả vai căng cứng của Bạch Sở Niên thả lỏng ra.

Thật ra trong ba năm nay, rất nhiều đêm Bạch Sở Niên đều trải qua trong mất mát và oán trách, cái cậu mong muốn chẳng qua chỉ là Rimbaud tự mình nói với cậu đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, muốn Rimbaud nói với cậu, vết thương khổng lồ để lại trên người cậu chỉ là ngộ thương, hoặc là có lý do đặc biệt gì khác. Cho dù là gạt cậu cũng được, Bạch Sở Niên có thể tiếp tục dùng lời nói dối này bện cho mình một ảo tưởng và ký ức tốt đẹp, như vậy cậu sẽ có lý do đối xử tốt với Rimbaud hơn một chút, lúc không nhịn được ôm anh vào lòng sẽ không cảm thấy mâu thuẫn với lòng tự trọng đáng thương của mình.

"Thật ra sự tồn tại của loại thuốc này là một bí mật, sao cậu lại biết được?" 

Giáo sư già không phát hiện Bạch Sở Niên đang mất tập trung, chỉ hứng thú dào dạt với vấn đề học thuật.

Bạch Sở Niên lấy lại tinh thần, thành thật trả lời: 

"Trong lúc thi, chính là cuộc thi ATWL vừa nãy, rất nhiều người đều lấy được. Mặc dù chỉ là trạng thái mô phỏng nhưng Rimbaud đã thử nghiệm thuốc, sinh trưởng từ kỳ nuôi dưỡng kỳ trưởng thành trong vòng năm giây, năng lực biểu đạt và cử chỉ hành động cũng vô cùng lưu loát, hơn nữa... Anh ấy nhớ chuyện lúc trước, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể nhớ lại hết."

"Có thật không." Giáo sư già nghi hoặc lấy quyển sổ trong túi trước ngực ra ghi lại tin tức đặc biệt này: "Toàn Cục Y học Liên hiệp chúng tôi chỉ có một bản hàng mẫu thuốc Ac, loại thuốc này là dược sư 'Phong Điểu Ngải Liên' của viện nghiên cứu 109 phát minh ra, trong quá trình vận chuyển hội trưởng đã phái người mô phỏng ra một bản."

"Thật ra giám khảo của ATWL vẫn luôn trung lập, hơn nữa mấy người ra đề đều rất kiêu ngạo, thích lấy đề thi mình tự làm ra làm vốn khoe khoang trong mấy buổi tụ họp bạn bè lâu năm, chưa bao giờ dùng tới mấy thứ của thế lực khác trong đề thi." Giáo sư già vừa viết suy nghĩ của mình lên quyển sổ cũ kỹ vừa tự lẩm bẩm: "Tôi có người bạn cũ là một trong những người ra đề ATWL năm nay, nếu rảnh rỗi cậu có thể cùng tôi đi thăm ông ta một chút."

"Có lẽ là không rảnh." Bạch Sở Niên giơ hai tay lên cho giáo sư già nhìn còng tay lộ ra: "Chờ đi cùng Omega của mình xong tôi phải trở về ngồi nhà giam rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net