Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimbaud quá mệt mỏi, nằm trên đùi Bạch Sở Niên ngủ cả một đường, Bạch Sở Niên ngồi được nửa đường chân đã tê dại, cậu muốn đổi tư thế khác nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh của Omega khi ngủ vừa lười biếng vừa ngây ngô, cậu lại quên đi việc lay tỉnh anh.

Trên thực tế Rimbaud ngủ rất say vì trên đường đi Bạch Sở Niên không ngừng thả ra pheromone trấn an, pheromone trấn an đối với Omega mà nói cũng là loại thuốc trợ ngủ tốt nhất.

"Anh đối với tôi, là cảm xúc gì chứ." 

Bạch Sở Niên vuốt ve tóc vàng và lông mi nhạt màu của anh.

Cậu nhận được câu trả lời, quay đầu đỡ cằm mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe bọc thép lái vào bãi xe Cục Y học Liên hiệp, tổ y tá đẩy cáng cứu thương ra đón Rimbaud, nhưng Rimbaud dính trên người Bạch Sở Niên không muốn xuống, càng kéo anh lại càng phản kháng.

"Tôi đi vào với anh." Bạch Sở Niên gian nan dùng hai tay bị còng bế Rimbaud lên, bế con cá dính người này vào phòng tiêm.

Rimbaud không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, giãy giụa thân thể trốn tránh kiểm tra không phối hợp chút nào.

"Phía dưới anh ấy bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng." Bạch Sở Niên để Rimbaud dựa vào ngực mình, bàn tay mạnh mẽ đè lại đuôi cá đang vẫy loạn của anh: "Có vết thương bị lở loét và bị rách, cần khử trùng trước không?"

Tổ y tá cẩn thận vén chiếc vây dài ba tấc dưới phần bụng dưới của Rimbaud lên kiểm tra tình trạng vết thương, cau mày nói nhỏ: 

"Rất nghiêm trọng, chỉ có thể làm sạch dịch mủ trước rồi khử trùng, vết thương bị rách tạm thời không thể khâu lại."

Vây cá che đậy phía dưới bị vén lên, Rimbaud lập tức an tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Bạch Sở Niên đang nhìn mình chằm chằm, gò má anh lại dần dần biến thành màu đỏ, đưa tay muốn che kín chỗ phía dưới làm mình xấu hổ kia giống như trước đây.

"Đừng lộn xộn." Bạch Sở Niên nghiêm nghị khẽ trách mắng.

"En?" Rimbaud ngẩn người, tiếp tục thăm dò đưa tay xuống phía dưới, Bạch Sở Niên bắt lấy hai cổ tay nhỏ gầy rồi khóa trên đỉnh đầu Rimbaud, túm anh lại đợi khử trùng.

Rimbaud rất không thích bị vén vây cá lên nhìn vào vị trí riêng tư, anh không vui quay mặt sang một bên.

Khi dụng cụ dính đầy dung dịch khử trùng dò vào kiểm tra, Rimbaud run lên, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn chói tai, thân thể giãy giụa kịch liệt, Bạch Sở Niên cũng run lên theo, cúi đầu đè thân thể anh lại: "Đừng cử động."

Y tá không nỡ lòng nào: 

"Bởi vì bên trong có rất nhiều vết thương nhỏ nên mới như vậy, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cậu ấy nhịn một chút. Sao lại bị thành như này?"

"Tôi." Bạch Sở Niên nói: "Sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

Nghe Alpha nói như vậy y tá nhíu mày, càng đồng tình hơn với nhân ngư Omega đáng thương gặp phải loại người không tốt đẹp này, trông dáng dấp Alpha này đẹp trai, không ngờ tới ở phương diện kia lại có xu hướng bạo lực.

Màu đỏ trên mặt Rimbaud rút đi, bởi vì quá đau đớn mà trở nên tái nhợt, đôi tay mảnh khảnh giãy giụa trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên, làn da trắng ngần bị siết ra một vòng màu hồng.

"Anh... Nghe lời." Bạch Sở Niên khom lưng dùng thân thể ngăn anh lại, cúi đầu hôn chóp mũi và khóe mắt anh, cậu thả pheromone trấn an ra rồi tới bên tai Rimbaud nhẹ giọng dỗ dành: "Bé cưng."

Cậu ngậm xuống một viên trân châu từ lông mi ướt nhẹp của Rimbaud.

Rimbaud ngưng giãy giụa, thút thít mà thưởng thức xưng hô êm tai này, anh quay đầu ôm lấy cổ Bạch Sở Niên, để lộ sống lưng cho Bạch Sở Niên để cậu vuốt vây lưng cho mình.

Bạch Sở Niên vỗ vỗ lưng Rimbaud, vuốt ve vây cá trên lưng anh.

Rõ ràng là một con cá nhỏ vẫn cần ba ôm, nói cái gì mà sống lâu rồi, trẻ con nào cũng thích giả vờ làm người lớn. Bạch Sở Niên tiếp tục thả pheromone trấn an giúp anh yên tâm.

Khử trùng tốn hết mười phút, Rimbaud đau đến vô cùng chống cự tổ y tá tới gần mình, cuộn lại thành cục tròn lăn lộn trên giường bệnh.

Bạch Sở Niên kiên nhẫn ngồi ở mép giường với anh, dùng thân thể cản ở mép giường tránh viên cá lăn loạn trên giường rơi xuống đất.

Bỗng nhiên cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ nhàng, Bạch Sở Niên quay đầu nhìn lên ô cửa sổ nhỏ, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện bên ngoài, hội trưởng Liên minh Omega giá đáo.

Bạch Sở Niên giống như bị chủ nhiệm lớp đang theo dõi bên ngoài bắt được vậy, cậu dè dặt đứng lên. Ngôn Dật nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một bó hồng trắng, đặt trên tủ thấp cạnh đầu giường bệnh Rimbaud.

"Lão đại." 

Bạch Sở Niên kéo cho hội trưởng Ngôn một cái ghế còn bản thân thì hơi cẩn trọng đứng bên bệ cửa sổ, ánh mắt lơ lửng bất định luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Ngôn Dật vỗ một cái lên mặt bàn, Bạch Sở Niên theo phản xạ đứng thẳng người, quay đầu lại bị ép nhìn thẳng vào ánh mắt Ngôn Dật: 

"Tôi biết lỗi rồi."

"Cậu chưa biết. Tiểu Bạch." Ngôn Dật hơi ngửa người tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Không chỉ chống lại quy định và mệnh lệnh của tôi, còn làm sự việc ồn ào đến độ mọi người đều biết, như này là muốn theo tội làm phản rồi bị bắn sao?"

Bạch Sở Niên rủ mắt không lên tiếng.

Rimbaud cảm nhận được vị Omega vừa tiến vào này không có ý tốt, lập tức buông thân thể đang quấn thành hình cầu ra, cong sống lưng dựng đứng vây cá lên với Lục Ngôn, toàn thân biến thành màu đỏ cảnh giác, lộ ra nanh nhọn móng sắc với ý muốn uy hiếp.

Hội trưởng ngồi vững vàng trên ghế thả ra một luồng pheromone áp bức nhỏ bé mang theo vị ngọt.

Khi tuyến thể tiếp xúc với luồng pheromone áp bách mang theo vị ngọt này, Rimbaud lập tức thu lại vây lưng bùng nổ kiêu ngạo đầy gai nhọn, đuôi cá do tức giận biến thành màu đỏ cũng trở về màu xanh da trời, ngoan ngoãn cuốn thành quả bóng lăn tới góc giường, ủn trên nệm ra một cái hố chôn mình lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net