Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên tự lo cái thân mình còn chưa xong nên không có thời gian an ủi viên cá mềm nắn rắn buông này trước mặt hội trưởng, ngay cả chính cậu khi đứng trước mặt hội trưởng cũng có chút rụt rè, huống chi là một vật thí nghiệm còn đang ở kỳ nuôi dưỡng.

"Có thể cậu vẫn chưa nhận thức được rõ sai lầm của bản thân." Ánh mắt Ngôn Dật thờ ơ nhưng nghiêm nghị: "Thân là cấp dưới của tôi, vi phạm quy định giúp thi, lúc đang thi lập đội phi pháp, tiêm thuốc ảo giác Ac cho vật thí nhiệm kỳ nuôi dưỡng, cuối cùng còn nâng điểm tới mức kỷ lục trong lịch sử, làm tất cả mọi người đều chú ý tới các cậu, cậu thật sự rất giỏi đấy."

"Cũng thường thôi. Dù sao tiêu đề trang nhất trong một tuần hẳn là của chúng tôi rồi." Bạch Sở Niên khẽ trả lời: "Hơn nữa giúp thi cũng không phải là giúp con trai anh sao."

"Im miệng." Hội trưởng Lục xoa xoa huyệt thái dương căng đau: "Lục Ngôn đã bị Lục Thượng Cẩm chiều đến coi trời bằng vung rồi, tôi sẽ trừng phạt nó sau."

"Chúng tôi nhận được tin tức nói lần cuộc thi ATWL xảy ra sự cố nghiêm trọng." Ngôn Dật uống một ngụm nước: "Đề thi bị đánh tráo. Nghe nói là một Omega Bò Sát làm, hắn trộm hàng loạt số liệu thí nghiệm của viện nghiên cứu 109, sau đó đột nhập vào hệ thống kỳ thi ATWL, một giây trước khi bắt đầu thi lại nhập chương trình giả mạo vào, kết hợp hỗn loạn số liệu thí nghiệm của viện nghiên cứu 109 và đề thi với nhau. Bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của hắn, cũng không biết mục đích của hắn ta là gì."

"Omega Bò Sát... Là thứ gì?"

Mọi người đều biết bò sát là một thuật ngữ mạng về kỹ thuật thu thập dữ liệu mà không chỉ một sinh vật cụ thể nào.

"Là tuyến thể lập trình." Ngôn Dật bổ sung: "Là một loại tuyến thể không có sinh mệnh, cấy chip vi lượng nhân tạo vào tế bào, thông qua quá trình thức tỉnh phân hóa nên thuộc về tuyến thể nhân tạo, năng lực của Omega Bò Sát có thể coi là hacker cao cấp."

"Còn có chuyện đau đầu hơn." Ngôn Dật tiếp tục nói: "Sau khi viện nghiên cứu 109 phát hiện dữ liệu bị rò rỉ thì lập tức chuyển dời vị trí bản sao lưu đồng thời tiêu hủy cơ sở dữ liệu. Nhưng trong quá trình này, rất nhiều dữ liệu đã bỗng nhiên biến mất, theo đó còn có mấy vật thí nghiệm đặc chủng do viện nghiên cứu 109 cất giữ cũng biến mất."

"Hẳn đều là do Omega Bò Sát đó bí mật phá rối." Ngôn Dật nói: "Viện nghiên cứu 109 không dám công khai đối đầu với tôi, nhưng phần lớn vật thí nghiệm đặc chủng của bọn họ biến mất cũng không phải là chuyện tốt với chúng ta, các cơ sở ngầm rải rác và đặc công được phân bố ở khắp nơi của chúng ta rất dễ bị những vật thí nghiệm này đả thương."

"Nên tôi đã liên lạc với căn cứ PBB để bọn họ phái bộ đội đặc chủng quét sạch và thu hồi toàn bộ vật thí nghiệm, trong khoảng thời gian này cậu và nhân ngư của cậu đừng ra gây rắc rối nữa."

Ngôn Dật nhấn mạnh bốn chữ gây chuyện rắc rối này: 

"Còn cậu, trước tiên về ngục giam Liên minh hối lỗi lại cho tôi."

"Vậy Rimbaud thì sao."

"Cậu không cần quản."

"... Ò."

Trước khi đi, Bạch Sở Niên còn quay lại đổi một bình hạ sốt sắp hết cho Rimbaud, đeo còng tay thay bình truyền dịch vô cùng bất tiện, dây xích vô tình bị móc trên móc treo, gỡ cả một lúc lâu cũng không ra, Bạch Sở Niên khẽ bẻ còng tay, cẩn thận gỡ chỗ bị móc xuống rồi đeo lại vào cổ tay, bóp giống như bóp đất sét ghép chỗ gãy lại với nhau, chất cả đống chăn cho viên cá đang núp ở góc giường thành một cục xong mới rời đi.

Trong nhất thời, nhóm đặc công trong tòa cao ốc liên mình đều say sưa nói về một chuyện, tâm phúc mà hội trưởng thiên vị nhất coi trọng nhất bị nhốt giam, nghe nói là phái người thay phiên trông coi cậu viết kiểm điểm suốt 72 giờ, thỉnh thoảng lại chiếu ánh sáng mạnh, tạt nước, rút dưỡng khí phòng giam, dùng hết mấy thứ tra tấn thẩm vấn cho Sư Tử Trắng con không biết trời cao đất dày kia một trận.

Ba ngày sau, Bạch Sở Niên ra khỏi phòng giam, trong tay cầm một chồng kiểm điểm đã viết xong, khoảng chừng hai chục ngàn chữ, viết đến độ cuối cùng vừa mệt vừa buồn nôn, chữ viết cũng biến thành như gà bới.

Ngay trước khi ra khỏi phòng giam, Bạch Sở Niên soi thử bản thân trong tấm gương trước bồn rửa mặt trong phòng giam bẩn thỉu, quầng thâm đen thui sắp rủ xuống mặt, râu không được cạo ngổn ngang trên cằm, sắc mặt vàng vọt tiều tụy.

Dọc đường đi tới văn phòng của hội trưởng, không ít đặc công Omega tạt ngang qua cậu, tiện thể chào hỏi:

"Anh Sở ra rồi."

Bạch Sở Niên vô tri vô giác: "Ừ, tuân thủ pháp luật, tôi là công dân tốt."

"Anh Sở vất vả rồi, lát nữa tới chỗ tôi uống một ly chứ? Đón gió tẩy trần cho anh."

Bạch Sở Niên: "Giao thông ngàn vạn điều, an toàn là trên hết, đã lái xe thì không uống rượu, người thân mang hai hàng nước mắt."

"Anh Sở, anh Sở anh Sở, em xem bản kiểm điểm anh viết thế nào với!"

Bạch Sở Niên: "Không có viết mẹ nó cái gì hết, cút."

Bạch Sở Niên cũng không nhớ mình đi tới văn phòng hội trưởng như thế nào, đặt bản kiểm điểm lên bàn ra sao, làm cách nào bay bổng về tới nhà trọ ở thành phố sau khi hội trưởng gật đầu, cậu đầu cắm vào giường xong là không bò dậy được nữa.

Đến nỗi cậu không phát hiện, ở đầu kia của giường có thêm một cái bể cá thủy tinh cực lớn, bên trong đổ đầy nước, Rimbaud đang nằm ở dưới nước ngủ, nghe được âm thanh mới bơi lên khỏi mặt nước nhìn một cái.

Bạch Sở Niên nằm trên giường ngủ rất say, sắc mặt tiều tụy trắng nhợt, Rimbaud leo đến bên mép giường, nhẹ đưa đầu ngón tay miêu tả dọc theo sống mũi nhỏ hẹp thẳng tắp của Alpha rồi gẩy gẩy lông mi cậu.

Rimbaud ngẩng đầu nhìn đèn treo trong phòng ngủ, búng tay làm nó cắt điện, phòng ngủ lập tức đen kịt không nhìn rõ năm đầu ngón tay.

"En..." Rimbaud dùng chóp đuôi khuấy khuấy trong hồ cá thủy tinh, khuấy tới khi bọt khí xuất hiện trong dòng nước biến thành từng con sứa ánh huỳnh quang màu xanh lam. Sứa trong hồ cá tụ tập bơi lội, hồ cá thủy tinh biến thành một ngọn đèn ngủ màu lam, ấm áp rọi nên một mảng sắc màu biển sâu bao phủ gian phòng ngủ.

Rimbaud leo tới bên người Bạch Sở Niên, pheromone mùi hoa hồng trắng êm dịu vây xung quanh cậu, dùng khuỷu tay và đuôi ôm Alpha vào trong lòng, tạo một tư thế bảo vệ ngủ rồi chìm vào giấc mộng bên Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên đã liên tục năm ngày không có được giấc ngủ vẹn toàn nên đã đạt tới trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng đến gần như hôn mê bất tỉnh, tới tận sáng ngày thứ ba cậu mới tỉnh dậy, cả người đau nhức, mắt sưng lên không mở ra nổi.

Lúc đang mơ mơ màng màng nặng nề nằm trên giường lại có một mùi khét chui vào mũi, Bạch Sở Niên chợt tỉnh táo lại, trở mình bò dậy: 

"Mình chưa tắt khí thiên nhiên sao?"

Ngay cả giày cũng không đoái hoài tới mà nhấc chân chạy vào bếp, không ngờ rằng lại thấy một nhân ngư ở bên trong, tuyến thể trên gáy anh có dán một tấm thuốc dán, xem ra máy ức chế đã được tháo ra.

Trên người Rimbaud đeo tạp dề chấm bi xanh da trời, anh ngồi trên bàn bếp dùng đuôi quấn lấy chảo rán, dựa vào chất liệu bằng sắt dẫn điện nguyên chất mà rán bánh mì.

Đĩa trên tay đã chất một chồng than, nhìn thì đoán chừng là lát bánh mì vì lượng điện quá lớn nên trực tiếp bị than hóa rồi được Rimbaud nghiêm túc chất thành hình trái tim.

Trong phòng bếp còn có rất nhiều thức ăn cháy khét, mặc dù không nhìn ra hình dáng ban đầu như đều bị cưỡng ép xếp thành hình trái tim, kiên cường góp mặt vào bàn bữa sáng tình yêu.

Bạch Sở Niên nghĩ ra rất nhiều từ ngữ khích lệ nhưng chỉ có thể gắng gượng nặn từ kẽ răng ra một câu nguồn năng lượng rất bảo vệ môi trường. Cậu đi tới tháo tạp dề trên người Rimbaud xuống đeo lên người mình, rửa lại nồi, lau khô rót dầu, đập hai quả trứng gà vào.

Alpha vừa tỉnh ngủ chưa lâu, tóc chưa kịp sửa sang, đầu cũng bù xù, người chỉ mặc độc một cái áo lót màu đen bó sát người và quần đùi rộng thùng thình đứng trước bếp bình thản lật trứng chiên.

Rimbaud ngồi cạnh tủ bát, yên lặng cúi đầu nhìn cẳng chân thon dài của cậu, bởi vì khi làm nhiệm vụ phải mặc đồng phục tác chiến thời gian dài nên da dẻ ở những chỗ không lộ ra này vô cùng trắng.

Bạch Sở Niên chiên chín trứng gà, rưới thêm gia vị tươi ngon, đặt vào trong đĩa rồi đưa cho Rimbaud: 

"Ăn tạm đi, tôi cũng không biết nấu cơm."

Rimbaud ngơ ngác bưng đĩa trứng chiên, đôi mắt màu lam sáng lấp lánh, sau đó anh nhét cái đĩa vào trong miệng, cẩn thận thu trứng chiên lại, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại làm thành đồ trang trí dính trên hồ cá của mình.

Bạch Sở Niên: "Cùng lắm tôi chỉ nhịn tới lúc nó mọc mốc."

Ăn sáng xong, Rimbaud dựa vào lực điện từ trôi nổi ra khỏi phòng bếp, đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồng phục cảnh sát.

Bạch Sở Niên: "?"

Rimbaud lấy ra một mảnh giấy trong túi áo trước ngực cảnh phục ra cho cậu nhìn, Bạch Sở Niên nhận lấy nhìn thử, là nét chữ của hội trưởng.

"Tôi sắp xếp một chức vụ ở Liên minh Sở cảnh sát cho Rimbaud giúp cậu ấy quen thuộc với hoàn cảnh loài người, tiền lương sẽ phát đúng hạn, phí sinh hoạt của cậu cũng là nó, dù sao tiền thưởng nửa năm cũng bị trừ hết rồi, sau này cũng không thể ăn không khí được, khoảng thời gian ngồi không ở nhà này tốt nhất cậu làm nội trợ đi, hãy tỏ ra mình không quá vô dụng. (Ngôn Dật viết)"

"... Vẫn thích lo nghĩ như vậy." 

Bạch Sở Niên sờ sờ mũi, ngẩng đầu lên thì thấy Rimbaud đã mặc cảnh phục chỉnh tề, quần áo dựa vào dáng người đặc thù của anh may thành một áo gi-lê ngắn tay bằng da bao lên nửa thân trên được quấn băng vải giữ ẩm.

"Cổ áo quá rộng rồi, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy ngực (có băng vải che)... và cơ bụng." Bạch Sở Niên châm điếu thuốc, cúi đầu thắt cà vạt cho Rimbaud: "Thật sự không biết anh có thể đảm nhận công việc gì."

Rimbaud ngồi trên bàn ăn, đôi mắt nhìn lông mi rủ xuống của Alpha, trên tầng mí mắt thật mỏng có vài mạch máu nhỏ bé, khi nâng lên giống như từng cánh hoa đào xếp chồng lên nhau, ngón tay với khớp xương thon dài thuần thục thắt nút cà vạt.

Đột nhiên Rimbaud nhếch môi, giơ tay nới lỏng cà vạt, lộ ra một phần cơ ngực và xương quai xanh được băng vải giữ ẩm quấn kín kẽ phác họa nên những đường cong.

Rất nhiều sinh vật đều có bản năng theo đuổi cái đẹp, động tác vừa rồi cậu muốn nhìn thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net