Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên một tay đút vào túi, súng vác trên vai, từ trên đỉnh cột điện cao chót vót nhảy xuống bên cạnh Rimbaud.

Rimbaud ngồi trên người tên lính đánh thuê đã chết vì bị bắn trúng đầu. Anh lấy áo thun của gã lau đi vết bùn đất dính trên đuôi.

Bạch Sở Niên nhìn về hướng ngôi nhà nhỏ hình chóp tam giác cách đó không xa hỏi:

"Muốn đi vào trong đó sao? Những người này nên xử lý thế nào?"

Sở cảnh sát liên minh nhận được điện thoại của Rimbaud đã cử vài cảnh sát lái xe từ tổng bộ của núi Hồng Phong đến để đem thi thể và những tên lính đánh thuê bị điện giật đến choáng váng đi.

"Em về nhà đi." Rimbaud lắc đầu. "Rất mệt, tôi có thể tự đi."

"Dù sao bây giờ tôi cũng là một kẻ lang thang không có việc gì làm. Khi nào nhận được tiền thưởng chia tôi hai trăm là được." Bạch Sở Niên từ trên người đám lính đánh thuê tìm kiếm và lấy đi ít đồ, cúi thấp người chui qua dây cảnh báo, mở cửa căn nhà hình chóp tam giác đó ra.

Bên trong tối đen không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào cái đuôi phát sáng của Rimbaud để nhìn thấy một khoảng nhỏ sàn nhà dưới chân anh. Nhưng bởi vì thiết bị chống mưa thông thường ở cửa nên trên nền nhà đã tích một vũng nước, có vài con sứa màu xanh lam đang bơi trong nước vì bị đuôi của Rimbaud khuấy động.

Bạch Sở Niên cũng là gần đây mới phát hiện ra những con sứa này là từ đâu đến, chỉ cần đuôi của Rimbaud ở trong nước tạo ra bọt khí, thì các bọt khí sẽ tự động biến thành những con sứa nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh lam. Nhưng đáng tiếc ngoại trừ dùng làm vật trang trí có vẻ ngoài xinh đẹp thì không có tác dụng nào khác.

Toàn bộ ngôi nhà nhỏ này có lẽ là hoàn toàn dựa vào những tấm pin năng lượng mặt trời bên ngoài để phát điện. Hiện tại là bình minh, mặt trời mới mọc chưa được bao lâu nên đèn trong nhà hẳn là vẫn đang ở trạng thái ngủ đông.

"Nhiệm vụ lần này Sở cảnh sát giao cho anh là điều tra ngôi nhà này sao?"

Bạch Sở Niên đã quen với việc trước tiên phải tìm hiểu rõ nội dung nhiệm vụ là gì nhưng lần này có phần gấp gáp, cho nên chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuỳ cơ ứng biến.

Rimbaud mới đến, theo lý mà nói thì sẽ không bị giao cho nhiệm vụ quá khó khăn, chắc là bởi vì tên này không hiểu việc giao tiếp với người khác, bày ra vẻ mặt lạnh lùng hung dữ đắc tội với đồng nghiệp lại hồn nhiên không phát hiện ra, bị người ta ngáng chân còn tưởng rằng đó là điều hiển nhiên.

Bạch Sở Niên cũng có chú ý đến sự kiện ngôi nhà nhỏ hình chóp tam giác mà tin tức nhắc đến. Dù video gốc đã bị cảnh sát chặn lại nhưng những tin tức thế này luôn được các cư dân mạng lưu lại, không ngừng lan truyền trên các diễn đàn ẩn danh.

Thật ra nội dung video rất đơn giản, tên chuyên gia thoát hiểm thần bí đó dùng một tấm màn đen sân khấu làm bối cảnh và sử dụng máy biến đổi giọng để đưa ra luật chơi, anh ta nói:

"Đây là một căn phòng vô cùng bí mật phải tốn đến ba năm để xây dựng. Đối với những người có đam mê với những căn phòng bí mật trên toàn thế giới thì chắc chắn không thể bỏ qua nơi này...... Nó chỉ có một lối vào và một lối ra, tôi dùng tính mạng của mình thề rằng, nó có lối ra.

Tiền thưởng tôi đã đặt ở lối ra, người đầu tiên may mắn đến được lối ra có thể lấy nó mang đi, đây là tiền tiết kiệm suốt đời của tôi, món quà này xứng đáng với trí thông minh và sự khôn ngoan của bạn.

Căn phòng nhỏ này có thiết bị cảm ứng nhiệt độ. Nếu có người có thể đi đến lối ra trong vòng hai mươi bốn giờ, hệ thống sẽ tự động vì người đó mà mở khoá món quà. Bạn chắc chắn sẽ thích món quà này, nói cách khác, không một ai là không thích món quà này, nó hoàn toàn xứng đáng với việc bạn đến nơi này từ bất kỳ chỗ nào trên trái đất.

Tuy nhiên, nếu không thể ra khỏi đây, bạn sẽ trở thành người đi trước đáng kính, nền tảng vững chắc mở đường cho thế hệ mai sau bước tiếp.

Chúc bạn may mắn!"

Chuyên gia thoát hiểm dùng chiếc áo choàng có mũ trùm đầu để che cơ thể trong suốt quá trình quay, trong video cũng chỉ có thể thấy nửa người trên của anh ta. Ngay cả giọng nói cũng đã bị chỉnh sửa bằng phần mềm thay đổi giọng nói. Không thể tìm được bất kì manh mối nào về chuyên gia trốn thoát từ đoạn video đó.

"Tôi đã từng chơi trò này. Tôi có một đồng nghiệp đã giải ngũ, mở một cửa hàng như vậy và mời chúng tôi đến uống rượu. Vé vào cửa rất đắt, một người hơn ba trăm, chúng tôi bị nhốt trong một ngôi nhà nhỏ và phải tự tìm đường ra. Kết quả, tôi đợi cả nửa ngày mà không thấy ai đi ra cả, sau đó bọn họ nói rằng bọn họ ở trong đó trêu đùa anh trai NPC, một đám Omega không biết xấu hổ đè người ta xuống đất sờ tới sờ lui......chỉ có mình tôi nghiêm túc chơi trò này."

Bạch Sở Niên dùng đèn pin lấy được từ thi thể tên lính đánh thuê vừa nãy để soi sáng sàn nhà dưới chân mình: "Có bậc thang." Nói xong, tiến lên hai bước. Cậu quay đầu lại nhìn Rimbaud, anh đang đứng nguyên tại chỗ do dự nhìn chằm chằm vào các bậc thang. Những bậc thang này làm bằng gỗ, không có vật liệu dẫn điện để anh hấp thụ.

Anh mấp máy môi, giang hai tay về phía Alpha.

Bạch Sở Niên cong mắt: "Sao vậy? Đi không được rồi chứ gì?"

Rimbaud lấy chóp đuôi vỗ vỗ vào bậc thang, sau đó lắc lư trước mặt Bạch Sở Niên bày tỏ rằng anh không thể đi lên được.

Bạch Sở Niên bật cười, khom lưng ôm ngang người Rimbaud, nhẹ nhàng đi lên cầu thang.

Mỗi một bậc thang đều rất thấp, độ cao chỉ bằng phân nửa bậc thang ở các khu dân cư bình thường nhưng lại rất dài. Bạch Sở Niên ôm Rimbaud nên không còn tay cầm đèn chỉ có thể dùng vai trái dựa vào vách tường từng bậc từng bậc cẩn thận đi lên cầu thang.

Vai trái vượt qua một góc tường, Bạch Sở Niên tiếp tục đi lên phía trên, âm thầm đếm số bậc thang. Sau ba mươi bậc vai của cậu lại vượt qua một góc khác.

"Đây là một cái cầu thang hình xoắn ốc, nếu cứ tiếp tục đi lên nữa chắc là sẽ lên đến sân thượng. Cảm giác đây cũng không phải là một căn phòng lớn, có kích thước tương đương với nhà của tôi."

Sau khi bả vai cọ qua ba góc, lại đi tiếp khoảng mười lăm bậc thang, đột nhiên Bạch Sở Niên giẫm trúng một vũng nước.

Cậu theo bản năng cúi đầu xuống mới phát hiện trong nước có vài con sứa xanh lam đang bơi.

"Chúng ta, xuất phát, ở chỗ này." Rimbaud rũ mắt nhìn những con sứa đang bơi trong chỗ nước đọng kia.

"Mẹ kiếp, cánh cửa biến mất rồi." Bạch Sở Niên đổi sang ôm Omega bằng một tay, tay còn lại sờ sờ vào bức tường. Lúc đầu, ở đây rõ ràng là một cánh cửa bây giờ lại thành một bức tường thật trăm phần trăm rồi. Trên vách tường dán giấy dán tường da chỉ có một đường viền lõm xuống nhìn không khác gì một vật trang trí cả.

"Tôi nhớ rõ ràng là tôi luôn đi lên cầu thang, có đi xuống dốc chỗ nào đâu, cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"

"Tất nhiên, là, lạc đường rồi." Rimbaud nhàm chán mà lắc lắc chóp đuôi, ở chóp đuôi cuộn lấy một chiếc điện thoại di động không có tín hiệu.

Bạch Sở Niên lại ôm Rimbaud tiếp tục đi cầu thang, nhưng rõ ràng luôn đi hướng lên trên vậy mà cuối cùng vẫn trở về vũng nước có đám sứa đang bơi.

"Mẹ nó, đây rõ ràng là tà thuật mà. Bình thường bằng cách đi của tôi lẽ ra phải leo đến được đỉnh Bắc của núi Hoa Sơn rồi." Bạch Sở Niên cẩn thận chạm vào đường kẻ trên tường, suy đoán cứ như thật: "Đây là quỷ dán tường(*) à, là loại phân hóa năng lực gây ảo giác sao..... Chúng ta có thể thu hẹp phạm vi điều tra, nói không chừng hiện tại thân thể của chúng ta đã ngất xỉu ở góc nào đó. Bây giờ là ý thức của tôi ôm ý thức của anh."

(*) Quỷ dán tường:(鬼打墙/ Hallucii) là một hiện tượng mà bản thân không nhận định được rõ phương hướng, ý thức mông lung, không biết muốn đi nơi nào nên cứ đi xung quanh một chỗ. Theo tui thấy nó cũng khá giống hiện tượng "Ma đưa" ở Việt Nam nhỉ :)))

Rimbaud mặt không cảm xúc: "Nhảm, nhí."

Ở góc trên cùng của căn phòng nhỏ đột nhiên một ngọn đèn được bật sáng. Tính toán thời gian một chút thì có lẽ lúc này ở bên ngoài mặt trời đã lên cao, bắt đầu cấp điện cho căn phòng nhỏ.

Rimbaud ngẩng đầu lên, tìm được nguồn sáng, chóp đuôi lắc lắc, một tia điện phóng đến trên đỉnh ngọn đèn. Sau đó, toàn bộ đèn trong phòng sáng lên, không gian tối tăm trong phút chốc được thắp sáng rực rỡ.

Lúc này mới nhìn rõ, cầu thang bọn họ đang đứng lơ lửng trên vách tường. Đi về phía bên phải thêm vài bước nữa sẽ đạp vào không trung và rơi xuống, không nhìn rõ bên dưới có cái gì cả.

Từ nơi họ đứng không thể nhìn thấy cầu thang đối diện là lên hay xuống vì có một bức tranh sơn dầu kì lạ treo ở giữa, che khuất tầm nhìn.

Trên vải vẽ tranh sơn dầu vừa vặn đối diện bọn họ là một con thằn lằn lớn màu xanh với một con mắt nhô lên. Các nét vẽ vô cùng tinh tế và chi tiết, khắc họa từng chiếc vảy của thằn lằn một cách sống động và chân thật. Đặc biệt là đôi mắt của nó khiến cho người đang đứng trong căn phòng này cảm thấy như mỗi bước đi của mình đều bị nó nhìn chằm chằm, theo dõi sát sao.

Bạch Sở Niên ôm Rimbaud đi vài bước lên bậc thang muốn xem phía sau bức tranh có gì. Nhưng đột nhiên phát hiện hướng cầu thang dưới chân thay đổi thành hướng đi xuống.

Cầu thang dẫn thẳng xuống phía dưới, dù đi bằng cách nào cũng không thể nhìn thấy được thứ đằng sau bức tranh.

Tầm nhìn của người được ôm lúc đi xuống cầu thang sẽ rất cao, Bạch Sở Niên cố ý thả lỏng tay một chút. Trong nháy mắt, Rimbaud bị trượt xuống vài cm, đột nhiên bị hoảng sợ nên trong vô thức ôm chặt cổ Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên kịp thời tiếp được anh và nâng người lên phía trên, Rimbaud úp sấp trên vai cậu, đôi môi lạnh giá áp lên cổ Alpha.

Lúc này khoảng cách hai người rất gần, Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm vào phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Đây là muốn đánh dấu tôi hả?" Giọng nói có chút mong chờ.

Rimbaud không có ý này, chỉ là mới vừa rồi anh vô tình đụng phải mà thôi.

"Tôi cắn anh, anh nên trả thù tôi, như vậy mới giống anh."

"Không đau." Rimbaud lắc đầu.

Trong cơ thể Alpha không có tế bào gốc tiếp nhận đánh dấu cho nên không tồn tại việc bị đánh dấu như vừa nói, nhưng khi Omega cố tình đem pheromone rót vào thân thể Alpha, sẽ mang theo cả yếu tố đánh dấu đưa vào dưới da Alpha. Lúc này dưới da sẽ hình thành một ký hiệu giống với vết hôn nhưng nó cũng không có ý nghĩa gì, qua vài ngày sẽ biến mất.

Trong lịch sử tiến hóa của loài người, một số người đã nghiên cứu cụ thể về tính khả thi của việc đánh dấu hai chiều nhưng đã bị cơ quan chức năng có thẩm quyền phủ định. Bởi vì bản tính của Alpha là thích kiểm soát và ghét sự gò bó, hầu hết các Alpha đều cực kỳ ghét việc Omega để lại ký hiệu mang ý nghĩa chiếm hữu trên người họ. Nhưng lại vui vẻ lưu lại ký hiệu trên người Omega để biểu thị công khai quyền sở hữu.

"Nhưng tôi muốn một cái." Bạch Sở Niên nhếch miệng và chỉ vào một bên cổ của mình: "Ở chỗ này này, anh cắn tôi một cái đi."

Rimbaud hoàn toàn không hiểu được loại hành động này, nhưng Bạch Sở Niên lại giơ tay đè xuống sau đầu anh, ép anh vào một bên cổ của mình: "Tôi muốn."

Rimbaud không thở được, chỉ có thể mở miệng để cắn vào cổ cậu, truyền pheromone vào trong da.

"Ưm..." Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua da lại cưỡng ép pheromone vào da gây cảm giác đau đớn.

Một ký hiệu hình con cá nhỏ màu xanh được khắc ở giữa chỗ dấu răng rươm rướm máu. Bạch Sở Niên tìm được một tấm gương treo trên tường, nghiêng đầu ngắm nhìn ký hiệu đánh dấu trên cổ một lúc lâu.

Một đường dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, chân rốt cuộc cũng chạm được đến mặt đất. Dưới này ánh sáng lờ mờ, ngoại trừ đường viền của một ít đồ nội thất thì không thấy gì cả.

Ở góc tường phía xa có một bóng đen bỗng nhiên di chuyển.

Rimbaud nhảy xuống khỏi người Bạch Sở Niên, đuôi cuốn lên cái ghế gần anh nhất, cố giữ thẳng cơ thể.

Bạch Sở Niên dùng một tay nhấc HK417 lên, họng súng chĩa vào bóng đen ở góc tường.

Trong căn phòng yên tĩnh, tăm tối này không chỉ có hai người đang thở.

Rimbaud nhấc chóp đuôi lên phóng ra tia lửa điện, thắp sáng chân nến trên chiếc bàn dài, lần lượt những ngọn nến cứ thế sáng lên, căn phòng cứ vậy được thắp sáng, từng người một hiện ra dưới ánh nến.

Alpha đang đối mặt với hai người ở góc đối diện, tay cầm súng tiểu liên type 79, tia laze đỏ chiếu lên chính giữa trán Bạch Sở Niên.

Alpha Sói Xám ngậm một điếu xì gà và nhướng mày trêu đùa: "Đúng là âm hồn bất tán, sao lại là các người nữa."

"Quân đội tổ chức đến chỗ này thám hiểm sao?" Bạch Sở Niên không có ý thu súng về: "Chúng tôi đang thi hành công vụ." Dứt lời, nâng cằm lên chỉ vào đồng phục cảnh sát trên người Rimbaud. Rimbaud lấy thẻ chứng nhận thân phận từ trong túi áo ra cho họ xem.

Nhìn thấy huy chương liên minh cảnh sát trước ngực Rimbaud, Hà Sở Vị có phần kinh ngạc, dẫn đầu đội thu súng về, chỉ vào bốn chữ "PBBW" bắt mắt trên áo chống đạn của mình:

"Hội trưởng hiệp hội liên minh Omega xin chúng tôi viện trợ, cấp trên cử chúng tôi đi giải quyết vật thí nghiệm."

PBB là căn cứ phân hoá sinh học Thái Bình Dương, thuộc căn cứ quân đội độc lập quốc gia. PBBW có phần đặc biệt hơn, đây là căn cứ bộ đội đặc chủng Phong Bạo, hội tụ những nhân tài, tinh nhuệ nhất.

"Chúng tôi không có nhiều manh mối lắm, chỉ biết rằng rất nhiều người xui xẻo đã vào đây mà vẫn chưa ra ngoài." Hà Sở Vị gãy gãy tàn thuốc: "Nhưng nơi này hình như chỉ có một căn phòng như vậy, không biết đám người kia rốt cuộc đã đi đâu, căn phòng nhỏ hình chóp tam giác..... cái tên cũng đáng yêu đấy chứ nhưng lại quá quỷ quái chỉ riêng việc leo cầu thang chúng tôi đã leo mất nửa tiếng."

"Nhưng mà căn phòng này có bốn góc đấy." Bạch Sở Niên kéo ghế đến, ngồi lên ghế nghỉ ngơi. "Căn phòng nhỏ hình chóp tam giác là đang muốn lừa mắt thường thôi. Thực tế, toàn bộ căn phòng này là một khối hình lập phương, phần lớn là chôn ở dưới đất, chỉ có một phần đỉnh ở trên mặt đất."

"Về mặt lý thuyết thì căn phòng chúng ta đang ở bây giờ chính là một khối lập phương có đường chéo vuông góc với mặt đất. Nói một cách đơn giản, nó là một khối lập phương đứng trên mặt đất bằng một đỉnh. Bây giờ tôi đang tò mò không biết tại sao chúng ta có thể giữ thăng bằng ở trong này. Tôi cảm thấy dưới chân tôi chính là mặt đất bằng phẳng."

"Đội trường Hà, cậu đứng xa vậy làm gì? Lại đây một chút, cho cậu xem đồ tốt." Bạch Sở Niên vẫy tay với Hà Sở Vị: "Cậu hút thuốc tốt như vậy à, cho tôi xin một điếu nào."

Hà Sở Vị ném cho cậu một điếu xì gà, Bạch Sở Niên bắt lấy, ngậm trong miệng, cúi đầu qua phía Alpha Sói Xám châm thuốc.

Hà Sở Vị thuận miệng hỏi: "Cậu ta là cảnh sát. Còn cậu đến đây làm gì?"

Bạch Sở Niên nghiêng đầu, hình con cá nhỏ màu xanh lam trên cổ lộ ra: "Tôi là người nhà của cảnh sát, đây là chứng nhận của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net