Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nhất định không có ý tốt." 

Hà Sở Vị ngậm điếu thuốc cau mày, nhìn chằm chằm vào Bạch Sở Niên: 

"Tốt thật, một tên đàn ông như thế mà lại để cho Omega cắn."

Bạch Sở Niên là một Alpha vai rộng eo hẹp, cao mét tám lăm, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt. Hà Sở Vị nghiêm túc dò xét cậu, nhưng cũng phải nói, vẻ ngoài đẹp trai quả thật là hiếm có khó tìm; đặc biệt nhất là ở đôi mắt đào hoa và giọng nói từ tốn lại dễ nghe, có phần lười biếng.

Hà Sở Vị đánh giá một lượt Bạch Sở Niên thì quay đầu nhìn về phía nhân ngư đang ngồi ở bên kia. Lúc này, nhân ngư đã nới lỏng cà vạt của bộ cảnh phục, anh ngồi ở đó, lạnh lùng vô cảm nghiêng đầu giãn gân cốt, giống như vẻ kiêu ngạo lẫn thờ ơ ấy hoàn toàn là bẩm sinh.

Trong vài giây đánh giá ngắn ngủi, Hà Sở Vị đã nghĩ Bạch Sở Niên không khác gì trai bao mặc người ta làm nhục. Cậu ta vô cùng cảm thông vỗ vỗ bả vai Bạch Sở Niên, thật lòng nói: "Người anh em, tôi nghĩ với thực lực của cậu thì ngay cả khi đến PBB vẫn có chỗ đứng, nếu cậu không ngại có thể đến chỗ của chúng tôi."

"Hử?" Bạch Sở Niên đã ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu gạch lát nền, điếu thuốc đã hút hết, cậu dùng đầu ngón tay ấn tàn thuốc xuống đất, buồn bực đáp: "Bộ đội gian khổ, tôi chịu không nổi."

"Mấy ngày trước tôi có nhắc đến cậu với thiếu tá. Anh ấy rất xem trọng cậu." Hà Sở Vị cũng cầm đèn pin lên để tìm manh mối về cơ quan, thản nhiên nói: "Cậu đến thử xem."

"Ồ, thiếu tá của bộ đội đặc chủng Phong Bạo, tôi đã nghe nói qua, Hồng Diệp – con trai thứ hai của nhà họ Hạ, Alpha Sư Tử Châu Mỹ rất mạnh, cấp độ lão đại."

"Đúng vậy. Nhưng vào ba năm trước thiếu tá bị thương ở cánh tay khi dẫn người đi bao vây tiêu huỷ vật thí nghiệm, vẫn mãi không thể nào khôi phục hoàn toàn được." Hà Sở Vị tiếc nuối, thở ra một làn khói trắng: "Lúc đó tôi chỉ mới vừa vào đội, không tham gia hành động lần đó được."

Vào lúc này, hai anh em nhà họ Hạ trong một góc giơ đèn pin lên từ góc tường đi tới, báo cáo tình hình với Hà Sở Vị: "Đội trưởng, trong căn phòng này, ngoại trừ bức tường phía Đông thì ba bức còn lại đều có một cánh cửa. Tuy nói là cửa nhưng lại không mở ra được, kỳ thật chỉ là trên vách tường có cái đường viền lõm vào 2cm dạng hình cánh cửa thôi. Không có lỗ khóa cũng không có mật khẩu, bọn em đã dùng dao cạy rất lâu rồi."

"Một cái trong số đó của các cậu." Bạch Sở Niên dùng ngón tay gõ gõ sàn nhà. Trên sàn gỗ sát bức tường phía Bắc, có một đường viền của một cánh cửa hình vòm kiểu Châu Âu lõm vào 2cm: "Có lẽ là một tầng hầm."

"Ít nhất cũng phải biết được đề bài là gì chứ." Bạch Sở Niên nâng giá nến lên, đi quanh phòng một cách tỉ mỉ và quan sát các manh mối trong phòng: "Chúng ta thậm chí còn không biết đề bài là gì thì lấy gì mà trả lời."

Bố cục của căn phòng mang phong cách Châu Âu tao nhã. Giữa phòng có một bàn ăn dài, trên bàn bày ba giá nến sắt ba đầu; xung quanh bày biện ly đế cao và ghế tựa lưng cao, khăn trải bàn bằng vải bông, trông có vẻ rất cao quý.

Trong góc có một cây đàn dương cầm Steinway hình tam giác. Bạch Sở Niên muốn lật chỗ để đồ dưới chiếc ghế chơi đàn nhưng lại không thể nhấc tấm phủ của chiếc ghế lên được. Thấy ở giữa có một khoảng trống, trông cũng đâu giống bị đóng đinh, thế là cậu dùng sức nhấc lên thật mạnh.

Đột nhiên, trên bức tường phát ra tiếng lạch cạch. Mọi người đều nghe thấy một tiếng động lớn như có thứ gì va vào tường rồi rơi xuống, vài người bị dọa; tất cả đều im bặt, tai dựng thẳng, chú ý lắng nghe động tĩnh sát vách.

Anh em họ Hạ áp tai lên bức tường nơi phát ra âm thanh, thì thào bàn luận: "Có người ngay bên cạnh, vừa rồi là tiếng ai đó va vào tường. Chắc chắn phải có cách nào đó để mở cửa."

Bạch Sở Niên vẫn đang chơi với chiếc ghế piano này. Theo suy nghĩ ​​của cậu, chỗ kì lạ chắc chắn là có gì đó bất thường, tốn nhiều sức đến vậy để mở chiếc ghế đàn piano ra thì chắc chắn phải có thứ gì đó bên trong chứ. Gợi ý? Mật mã? Hẳn là phải có gì đó dẫn đến manh mối tiếp theo.

Chẳng có gì cả!

Rimbaud vẫn luôn ngồi trước chiếc bàn dài, đột nhiên dùng đuôi vỗ vỗ mặt bàn.

Vài người chú ý đến, bước qua.

"P, S, E." Rimbaud hỏi: "Là gì vậy?"

Bạch Sở Niên suy nghĩ một lúc: "PSE, máy kiểm tra căng thẳng tâm lý? Thiết bị phụ trợ công trình? Thiết bị chuyển mạch gói? Sở giao dịch chứng khoán Thái Bình Dương?"

Anh trai họ Hạ vỗ tay một cái: "Chuyên gia thoát hiểm đã mua cổ phần cho mật thất này."

Em trai họ Hạ phụ hoạ:

"Dùng tiền kiếm được từ cổ phiếu làm tiền thưởng trò chơi để đền đáp người hâm mộ. Người này thật tốt."

Hà Sở Vị quay đầu cho mỗi người bọn họ một cái tát.

"Anh nhìn thấy chữ đó ở đâu vậy, để tôi xem xem." Bạch Sở Niên đi đến bàn dài, cúi đầu chống lên mặt bàn, trên khăn trải bàn cotton có in ba chữ lớn, vừa rồi ngồi gần bàn quá, ngỡ đâu chỉ là mấy nét hoa văn màu đen được thêu lên thôi.

"Đây là... chữ PSE sao, bảo bối, phía trên chữ P này không được đóng kín nè." Vì chữ cái nằm sát mép bàn nên rất khó phát hiện chữ P bị thiếu một phần.

Bạch Sở Niên xoa tóc Rimbaud, chuyển nhiều góc độ quan sát khác nhau, vừa vặn đi đến góc mà ký hiệu con cá hiện hoàn toàn ra trước gương, nhìn xem ký hiệu hình con cá màu xanh lam trong gương sửng sốt một chút.

"Hình ảnh phản chiếu trong gương."

Bạch Sở Niên quay lại chiếc bàn dài. Cậu kéo khăn trải bàn xuống, lật nó ra và đặt nó lên trên bàn một lần nữa.

Cậu di chuyển giá cắm nến đến gần bàn, ba chữ cái trên bàn liền biến thành ba số điện tử: 324.

Đột nhiên, nắp ghế đẩu piano ở trong góc bị Bạch Sở Niên phá vỡ một cách thô bạo đã trở về vị trí cũ và đóng lại. Chiếc dương cầm tam giác được mở nắp, các phím đen trắng tự động nhảy và phát ra tiết tấu tươi sáng nhưng giai điệu xuyên suốt kỳ lạ đến khó hiểu. Một bản nhạc rất lạ, không phải là tác phẩm của bất kỳ bậc thầy piano nổi tiếng nào, chắc là bản nhạc gốc.

Bạch Sở Niên cũng không tự chủ được nín thở, giá cắm nến trong tay cậu buông lỏng, một ngọn nến rơi trên khăn trải bàn và ngay lập tức chiếc khăn trải bàn bị đốt cháy bởi ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa màu xanh lam phóng lên cao, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn lửa màu xanh lam chói lọi, ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ bức tường, tạo thành một vài dòng chữ rung động:

"Chào mừng đến chơi, bạn của tôi!"

Có vẻ như nhiên liệu đã bị bôi lên tường.

Sau một thời gian ngắn cháy, ngọn lửa dần tắt và chiếc khăn trải bàn đã cháy hết. Chỉ có ba số 324 trên mặt bàn vẫn đang hừng hực cháy ngọn lửa màu xanh lam.

Tiếng dương cầm dừng lại.

Cánh cửa âm tường trên sàn nhà đã mở ra, có thể nhìn thấy cầu thang, dường như dẫn đến tầng hầm.

Mọi người lúc nãy đều bị việc cây đàn piano chơi nhạc một cách kỳ lạ, khó hiểu và ngọn lửa xanh rực bốc lên bầu trời thu hút, không ai biết cửa đã mở bằng cách nào.

"Tôi còn nghĩ là lập tức sẽ được về nhà ăn bữa khuya cơ." Bạch Sở Niên thở dài. Cậu bế Rimbaud lên và bước đến cánh cửa trên tầng: "Không nghĩ đến chỉ mới bắt đầu thôi, nếu biết giống như bây giờ tôi sẽ mang theo cơm đến đây."

"Chúng ta có thể ra ngoài sớm hơn vài phút nếu cậu bớt nói nhảm." Hà Sở Vị cầm đèn pin thăm dò con đường phía trước, thì thào nói: "324, thiếu tá chính là bị thương bởi vật thí nghiệm số 324."

Cái này Bạch Sở Niên cũng không biết rõ ràng lắm, chỉ nghe nói rằng vị Thiếu tá báo sư tử kia đã đạt đến cấp bậc phân hóa M2, cực kỳ mạnh mẽ. Các thành viên ưu tú của đội đặc chủng Phong Bạo hoàn toàn tuân theo lệnh của anh ta trong chiến đấu thực tế. Vật thí nghiệm có thể gây ra chấn thương nghiêm trọng cho anh ta chắc chắn ở từ thời kì trưởng thành trở lên.

"Cậu đã thấy 324?"

"Vật thí nghiệm tác chiến đặc biệt số 324." Hà Sở Vị lắc đầu: "Không ai nhìn thấy anh ta. Tất cả những anh em tham gia cuộc bao vây đều nói rằng không nhìn thấy, ngay cả bản thân thiếu tá cũng im lặng."

"À, tôi biết." Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên: "Trong kỳ thi ATWL, chất gây ảo giác AC của các cậu là lấy được từ phòng thí nghiệm của bệnh viện có phải không?"

"Đúng."

Bạch Sở Niên: "Cậu có lấy báo cáo xét nghiệm từ giá sách trong phòng thí nghiệm không?"

Hà Sở Vị: "Không, chúng tôi không có nhiệm vụ này, vì vậy chúng tôi đã không lấy nó. Nhưng về sau khi chúng tôi tìm người để giết, tìm thấy một bản từ trang bị của một đội nhỏ nó viết rằng 'Vũ khí chiến tranh đặc biệt 613 Quỷ Đồng Hồ Cát' lúc đó tôi còn lật lại vài lần."

Bạch Sở Niên: "Lúc chúng tôi đến đó trên giá sách chỉ còn hai tờ báo cáo xét nghiệm. Lúc ấy đội [Có Alpha Nào Không] lấy bản báo cáo về Xà Nữ Mục, đội chúng tôi lấy chính là số 324, Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng."

"Trên đó viết gì?"

Bạch Sở Niên: "Viết là, vũ khí tác chiến đặc biệt 324 đã bước vào kỳ trưởng thành, có khả năng giao tiếp với các nhà nghiên cứu một cách bình thường, nhưng ý nghĩ của 324 luôn táo bạo, bay bổng, các nhà nghiên cứu căn bản theo không kịp cái tư duy này."

"324 ở mảng nghệ thuật rất có thiên phú, dục vọng công kích của anh ta cũng không hề mạnh, ngược lại tính cách của anh ta càng giống với những thiếu niên thích vẽ graffti(*) và những thứ âm nhạc không có thật trên phố Florence."

(*)Graffti: nói các chữ viết hay hình ảnh nguệch ngoạc trên các bức tường ở các khu phố, con đường, tường nhà bằng sơn phun hoặc bằng bất kỳ vật liệu gì. Với kích thước lớn trên các bề mặt rộng các Graffiti luôn gây ấn tượng cho người nhìn. Nó được coi là loại hình nghệ thuật đường phố, nơi công cộng, chúng có thể xuất hiện ở mọi nơi từ các bức tường khu phố, các tàu điện ngầm thậm chí trên các xe ô tô, gara ...

"À, còn có một số lưu ý khác như là: Vật thí nghiệm kỳ trưởng thành có ngoại hình bình thường, có khả năng biểu đạt, hiểu biết hoàn hảo, đồng thời có thể khống chế dục vọng ăn uống. Tuy nhiên, một số vật thí nghiệm kỳ trưởng thành sẽ tiếp tục nuốt chửng sinh vật, sau đó khiến kỳ trưởng thành của chúng bước sang kỳ suy thoái."

"Cuối cùng, là tấm ảnh chụp CT. Đó là một Omega có đôi mắt to với đốt sống đuôi rất dài."

Hà Sở Vị ngẩng đầu ngạc nhiên: "Cậu nhớ rõ toàn bộ luôn hả?"

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng cười: "Có não là được."

"Nhưng mà tôi cũng chỉ biết từng này thôi. Bản báo cáo xét nghiệm kia chỉ có vài chữ như vậy à. Tôi đoán là còn có thí sinh khác trong toàn bộ kỳ thi ATWL đã xem được tài liệu càng chi tiết hơn về Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng này, nhưng bây giờ muốn tìm cũng không kịp nữa rồi."

Bạch Sở Niên không còn hy vọng gì cả: "Các người vào cuộc thi ATWL là vì bảo vệ Husky kia sao?"

Hà Sở Vị: "Không hoàn toàn là như vậy, dựa vào thực lực của Vô Lự để đối phó kỳ thi này cũng coi như đủ rồi. Kỳ thực là thiếu tá nhận được một cái email của hacker vào đêm trước kỳ thi ATWL, nói rằng hắn đã hack được cơ sở dữ liệu của Viện Nghiên Cứu 109. Muốn ở trong kỳ thi ATWL đem tất cả những tội ác của Viện Nghiên Cứu 109 tiết lộ cho công chúng cho nên thiếu tá đã cử chúng tôi đến để xác định tình hình."

Bạch Sở Niên: "Có vẻ như hacker không chỉ gửi email cho một thế lực."

Hà Sở Vị: "Cậu cũng nhận được nó."

Bạch Sở Niên: "Không phải, Omega Quạ Đen của đội [Có Alpha Nào Không] cũng đã nhận được. Cậu ấy là cảnh sát của Nhà tù Quốc tế, tôi đoán ba Omega còn lại cũng là cảnh sát, Ve Sầu Nhảy, Nhện Biển và Chim Chuông, nếu không thì không thể lập ra một đội nhanh như vậy."

Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại.

Khi họ bước xuống cầu thang, Rimbaud ôm cổ Bạch Sở Niên nhìn quanh quan sát, phát hiện có một chiếc đèn chùm pha lê ở trên tường, vì vậy anh nâng chóp đuôi lên phóng điện bật sáng nó.

Căn phòng lập tức được chiếu sáng rực rỡ bởi những ngọn đèn pha lê.

Đây là một phòng ngủ được trang trí theo phong cách Châu Âu. Giường và bàn trang điểm được đóng chặt vào tường một cách kỳ lạ. Tủ quần áo đứng trên tường, giấy dán tường cũng rất lạ, nó là một hình dạng gạch lát sàn gỗ.

Chiếc đèn chùm pha lê được treo ở bức tường đối diện, giấy dán tường ở đây còn lạ hơn, giống như sàn nhà vậy, bốn cạnh được trang trí gợn sóng kiểu Châu Âu hơn nữa phương hướng thủy tinh rũ xuống lại song song với mặt đất bọn họ giẫm lên.

"A? Cái đồ vật quái gì vậy!"

Bạch Sở Niên đang ôm Rimbaud tuỳ ý đi được vài bước, đột nhiên đèn tắt, căn phòng lập tức biến thành một bóng tối đáng sợ.

Ba người còn lại chen chúc trong phòng chợt yên lặng, lấy súng ống ra cảnh giác chỉ về các hướng, chấm đỏ laze di chuyển trong bóng tối.

"Ồ, đừng lo lắng, tôi vừa đạp lên công tắt đèn." Bạch Sở Niên quỳ xuống, mò mẫm tìm công tắc dưới lòng bàn chân và nhấn nó. Một lần nữa, đèn lại bật sáng.

Hắn cúi đầu nghiên cứu cái công tắc này. Bình thường, công tắt nên được lắp trên tường mới đúng?

Bạch Sở Niên sờ cằm, nghĩ thầm:

"Đỉnh thật, chúng ta bây giờ có vẻ như đang đứng trên bức tường của căn phòng này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net