Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Khả nhìn đồng hồ đeo tay, hạ giọng nói với mấy người sau lưng:

"Thời gian không còn sớm, mọi người tiếp tục tìm cửa ra đi."

Bạch Sở Niên nhìn theo những lính đánh thuê này đi vào cánh cửa đó, giờ đây quả nhiên bây giờ đã biến mất. Cánh cửa căn phòng này luôn khi hiện khi biến vào lúc mọi người tập trung chú ý sang chỗ khác.

Bây giờ căn phòng này lại biến thành một phòng kín không có cửa ra, nhưng mấy tên lính đánh thuê này không kinh ngạc chút nào, giống như đã quen với loại biến chuyển cũ rích này.

"Đại ca, tìm được rồi!"

Một tên lính đánh thuê tìm ở phía bậc thang sau lưng Bạch Sở Niên, sau khi đi lên thăm dò thì phát hiện cửa đã mở rồi.

Bạch Sở Niên hơi nghi ngờ bước lên bậc thềm xem thử, đây là cửa bọn họ vừa đi xuống từ phòng ăn, mấy phút trước cậu còn tra xét, rõ ràng cửa đã biến thành vách tường, sao bây giờ cửa lại xuất hiện

"Làm phiền." Bạch Sở Niên hỏi Ân Khả: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Tám giờ tối." Ân khả dùng họng súng đẩy Bạch Sở Niên: "Cậu đi đằng trước."

"Tám giờ tối?"

Bạch Sở Niên lập tức hỏi ngược lại. Bọn cậu đi vào ngôi nhà hình chóp tam giác là lúc mặt trời mới ló dạng, từ lúc vào tới giờ cũng chỉ hơn một tiếng mà thôi, bây giờ muộn nhất là bảy giờ sáng.

Ân Khả sững sờ, nhìn chằm chằm đồng hồ của mình, suy nghĩ một lát rồi không nhịn được mắng một câu thô tục, nói nhỏ vào tai tên lính đánh thuê bên cạnh:

"Đồng hồ của tôi hỏng rồi, đưa đồng hồ của cậu cho tôi."

Anh ta nhận lấy đồng hồ anh em đưa tới, tùy tiện cất cái của mình vào trong túi.

Bạch Sở Niên nhíu mày, Rimbaud hạ xuống từ trên chiếc đèn pha lê, cuốn lên lưng Bạch Sở Niên, hai cánh tay ôm lấy cổ Alpha để Bạch Sở Niên cõng mình.

Bạch Sở Niên bị ép đi phía trước mở đường, lúc đi lên cầu thang, lòng bàn chân bỗng nhiên giẫm phải một linh kiện nhỏ.

"Rimbaud, nhặt lên." 

Bạch Sở Niên nói nhỏ với Rimbaud, sau đó hơi nâng bàn chân đang giẫm trên món đồ kia lên.

Rimbaud thản nhiên dùng chóp đuôi quấn lấy món đồ chơi nhỏ dưới chân Bạch Sở Niên, lặng lẽ nhấc lên thì phát hiện đó là một máy truyền tin nhét tai mini.

Nhìn độ tinh vi của món đồ này thì có lẽ nó thuộc về trang bị của quân đội, Rimbaud dùng đuôi nhét máy truyền tin mini vào tai Bạch Sở Niên, máy truyền tin đã được mở lên rồi nhưng bên trong không có âm thanh.

"Đi nhanh một chút, đừng lề mề." 

Ân Khả lại dùng họng súng đẩy gáy Bạch Sở Niên thúc giục.

Bạch Sở Niên bước mấy bước đã đi lên tới cửa, ra khỏi cánh cửa này thì sẽ là phòng ăn họ vừa tiến vào, cũng chẳng biết đi tới đi lui giữa hai căn phòng này có ý nghĩa gì.

Nhưng lúc cậu bước ra khỏi cửa, cảnh tượng trước mắt làm lòng cậu chấn động.

Rõ ràng là đi vào cùng một cánh cửa nhưng căn phòng này hoàn toàn khác với phòng ăn đặt bàn dài và đàn dương cầm bọn họ tới lúc trước, nó đã biến thành một phòng tắm xa hoa có bốn bồn nước nóng, vách tường là gạch men lam trắng đan xen, màu sắc phối hợp trong toàn bộ căn phòng suối nước nóng là hệ xanh lam, nhìn qua vô cùng mát mẻ.

Một tên lính đánh thuê nói với Ân Khả:

"Đại ca, căn phòng này cũng là màu lam."

Những lời này bị Bạch Sở Niên nhạy bén bắt được.

Trên đất có một vài dấu chân ướt dính bùn đất dẫn đến cánh cửa phía tây, nhưng bây giờ cánh cửa kia đang ở trạng thái đóng. Thông qua những dấu chân này, rất khó để phán đoán thời gian chủ nhân dấu chân đi qua đây, bởi vì hơi nước trong phòng tắm vô cùng dày đặc, dấu chân không dễ khô.

Bạch Sở Niên dạo vòng quanh bồn nước và giá treo khăn tắm, cậu phát hiện một tờ giấy ở trên tủ khăn tắm.

Tờ giấy là trang giấy kẻ ô ngang xé xuống từ một cuốn sổ tay bình thường, phía trên có một hàng chữ viết thanh tú, trên đó viết:

"Tôi đã quá mệt mỏi, thức ăn duy nhất trong căn nhà nhỏ này chỉ có nước trong bồn tắm, cũng may nước không có độc, tôi vẫn có thể chống đỡ thêm mấy giờ, tốt quá. Bây giờ đã là bảy giờ sáng, tôi đã nán lại ở nơi quái quỷ này hơn 30 tiếng, nếu như cảnh sát có thể thấy tờ giấy của tôi, xin hãy tới cánh cửa phía tây cứu tôi. Tôi không thể không rời khỏi nơi này, bởi vì trong nước có thứ gì đó cứ mãi nhìn chằm chằm tôi."

Căn cứ vào tin tức trên tờ giấy, Bạch Sở Niên phán đoán sơ bộ rằng tờ giấy này là của một trong những người tham dự trò chơi được nhắc tới trong hội nghị Sở cảnh sát hôm qua, một nhà văn tới tìm kích thích. Suy cho cùng thì người mang theo giấy bút tùy thân cũng không nhiều, từ chỗ anh ta nói đã bị kẹt 30 giờ xem ra cũng phù hợp với báo cáo mất tích mà Sở cảnh sát nhận được.

Cậu yên lặng nhét tờ giấy vào túi quần.

Lúc này Rimbaud cũng hơi khát, đưa đuôi thử nhiệt độ của nước trong bồn, cuốn chóp đuôi múc chút nước đút tới miệng mình.

Đồng hồ điện tử treo trên tường hiển thị thời gian hiện tại là bảy giờ sáng. Ân Khả nhìn đồng hồ đeo tay vừa lấy từ chỗ anh em, đối chiếu với đồng hồ trên tường, đồng hồ của anh em vẫn đúng, thời gian không sai lệch, cũng hiện là bảy giờ sáng.

Mấy tên lính đánh thuê đã ở trong căn nhà quỷ quái này mấy tiếng, đã uống hết nước mang theo trên người rồi, một tên lính đánh thuê trong đó nhoài người tới bên bồn nước nóng, muốn uống nước giải khát.

Ân Khả bận rộn tìm những cửa ra khác nên không ngăn hắn lại, không ngờ lúc hai tay tên lính đánh thuê tiếp xúc với mặt nước trong bồn, đột nhiên toàn thân co giật há mồm hét to.

Ân Khả bị dọa sợ hết hồn, ra lệnh một tên lính đánh thuê bên cạnh đến kéo người nọ về, càng kinh ngạc hơn chính là lúc tay của tên lính đánh thuê thứ hai tiếp xúc với người đó thì toàn thân cũng co giật mà hét lên.

Nhất thời không ai còn dám tự tiện hành động, Bạch Sở Niên quan sát hành động cổ quái của hai người, bởi vì hai tay vẫn đang bị còng nên chỉ có thể dùng chân đá cây lau nhà cán gỗ ở góc tường cho đám lính đánh thuê kia:

"Hồ nước rò điện, bọn họ chạm phải điện rồi."

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Rimbaud, Rimbaud mờ mịt chớp chớp mắt:

"Không phải tôi."

Mấy lính đánh thuê còn lại tay chân luống cuống giơ cây lau nhà dùng sức tách hai lính đánh thuê đang co giật ra, trên người hai người tản ra mùi cháy khét hôi thối, co giật mấy cái rồi bị sốc trợn trắng hai mắt.

Bạch Sở Niên lại gần nhìn thử, thăm dò hơi thở hai người rồi tiếc nuối rút một tờ khăn giấy trong túi ra, tiết kiệm xé thành hai tờ, lần lượt đắp lên mặt thi thể hai tên lính đánh thuê.

"Con mẹ nó, chuyến này lỗ rồi, không thêm tiền không làm nữa."

Ân Khả siết chặt nắm đấm, trán rỉ ra mồ hôi lạnh, cố giữ bình tĩnh ngậm điếu thuốc, hung tợn nhìn Bạch Sở Niên thấp giọng mắng:

"Một tờ giấy còn tách làm đôi để dùng, con mẹ nó tôi phục cậu thật, cảnh sát mấy người nghèo vậy à?"

Bạch Sở Niên từ từ cất nửa túi khăn giấy còn thừa lại:

"Phải dùng tiết kiệm, nếu không không đủ được."

Nói đoạn, vào lúc Ân Khả hoàn toàn không ngờ tới, cậu đưa chân đạp một lính đánh thuê cạnh hồ nước gần mình nhất xuống dưới.

Tên lính đánh thuê hét to rồi điên cuồng giãy giụa co giật trong ao nước rò điện, Ân Khả trợn to hai mắt, nâng họng súng chĩa về phía cổ họng Bạch Niên, hốc mắt như muốn nứt ra, con ngươi tràn đầy tia máu:

"Má nó chứ, mày có tin ông đây bắn chết mày ngay không!"

Bạch Sở Niên cười khẩy nâng cằm lên, Ân Khả cảnh giác liếc mắt ra đằng sau, hai tên lính đánh thuê cuối cùng đang sõng soài trên nền đất co giật, điện quang xanh lam lưu động khắp tay chân...

Rimbaud ngồi trên đầu tượng thú phun nước cạnh bồn nước, một tay cầm súng tiểu liên, họng súng chĩa vào gáy Ẩn Khả, ngón trỏ vòng lên cò súng gõ nhẹ một cái, lạnh nhạt nói:

"Chớ nhúc nhích."

Ân Khả cắn răng quay đầu lại, hung ác nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên. Lúc anh ta định nổ súng dứt khoát một mạng đổi một mạng, Bạch Sở Niên nâng tay lên, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lấy họng súng của anh ta, họng súng bẹp lại hệt như đất sét.

Bạch Sở Niên vỗ vỗ tay, còng tay trên hai cổ tay lập tức vỡ thành mảnh vụn rơi xuống đất, cậu thờ ơ lấy bịch khăn giấy vừa rồi trong túi ra, vô tư rút ra một tờ rồi xé thành hai, chia ra đắp lên mặt của thi thể hai tên lính đánh thuê, lại rút thêm một tờ, vẫn chia thành hai đắp lên mặt thi thể, đến cuối cùng, khăn giấy trong túi chỉ còn lại một tờ cuối cùng.

Cả căn phòng đều bị một mùi thịt người cháy khét nồng nặc bao trùm khiến người ta buồn nôn khó mà chịu đựng.

Bạch Sở Niên hồn nhiên không cảm giác, kẹp túi khăn giấy vỗ nhẹ một cái lên mặt Ân Khả:

"Một tấm cuối cùng này tôi để lại giúp anh lau mồ hôi đấy, hay là đắp mặt giúp anh nhỉ? Yên tâm, tờ giấy này của anh dày hơn của bọn họ một chút, sẽ rất có thể diện đấy."

Ân Khả cắn chặt hàm răng, cam chịu nhắm mắt lại.

"Tôi phát hiện mấy đồng bạn này của anh khá là ngu xuẩn, không chỉ không biết nổi bao nhiêu bí mật mà còn thích táy máy linh tinh gây phiền phức cho mấy người nghiêm túc tìm đầu mối, cho nên vẫn quyết định xử lý hết bọn họ trước." Bạch Sở Niên thoải mái ngồi xổm xuống, ngửa đầu trêu chọc: "Đừng run chứ, anh suy nghĩ thử xem, hai chúng tôi đều không lộ năng lực phân hóa, cũng không lộ cho anh bao nhiêu bí mật nên không có lý do diệt khẩu mà."

Ân Khả mở mắt ra: "Cậu muốn thể nào."

Bạch Sở Niên nói:

"Bây giờ anh lộ ra vẻ mặt lòng không cam tình không nguyện chờ bị tôi chà đạp, tôi không thích lắm."

Ân Khả gắng sức hít sâu một hơi mới không làm máu nóng xông thẳng lên não.

"Vấn đề đầu tiên." Bạch Sở Niên vừa dùng cây lau nhà cán gỗ đẩy thi thể lính đánh thuê bên cạnh vừa thuận miệng hỏi: "Các anh bước vào từ phòng ăn có một chiếc bàn dài và một chiếc đàn dương cầm sao?"

"Đúng."

"Đã đi những cửa nào rồi, căn phòng trông thế nào?"

Mới đầu Ân Khả không muốn nói nhiều, sau đó bị Rimbaud dùng súng gõ một cái vào gáy mới chịu mở miệng: "Cửa trên tường phía Tây, là một phòng khách có ghế sô pha và đồng hồ điện tử kỹ thuật số, sau khi chúng tôi đi vào cửa cũng biến mất, đến lúc cửa xuất hiện lại thì chúng tôi đi tới phòng chỗ hai cậu."

Bạch Sở Niên: "Trên đồng hồ điện tử hiện mấy giờ?"

Ân Khả: "Sáu giờ sáng."

Bạch Sở Niên: "Giấy dán tường màu gì."

Ân Khả cố gắng nhớ lại một chút:

"Hoa văn màu xanh da trời."

Lúc trước Bạch Sở Niên không chú ý màu sắc trên giấy tường có khác nhau hay không, bởi vì căn phòng mà cậu vào đầu tiên là phòng ăn, đến phòng thứ hai là phòng ngủ, giấy tường đều là hoa văn màu đỏ, vì vậy tư duy làm cậu ngầm thừa nhận cách bài trí trong toàn bộ các phòng nhỏ đều có giấy dán tường màu đỏ theo quán tính.

"Vấn đề thứ hai."

Bạch Sở Niên ngồi thẳng lưng lên, lấy ra một tập tư liệu photo lục soát được từ trên ba lô của thi thể tên lính đánh thuê, vỗ vỗ lên ngực Ân Khả:

"Trong lần giúp thi ATWL các anh lấy được mấy bản tài liệu trong thư viện?"

Ân Khả kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Bây giờ tới lượt chúng tôi giao dịch với anh, người anh em ạ." Bạch Sở Niên lật xem bản photo trong tay sơ qua: "Nội dung tài liệu lấy được trong thư viện, chắc anh vẫn còn nhớ được một phần nhỉ."

"Không nhớ được?" Bạch Sở Niên liếc mắt nhìn thi thể lính đánh thuê trong bồn nước: "Thử xem bồn nước này có thể giúp anh nhớ lại được không."

Ân Khả vùng vẫy vài cái, cuối cùng cúi đầu xuống:

"Chúng tôi lấy được tài liệu E và tài liệu F, tài liệu E chính là nhật ký quan sát của nghiên cứu viên, tôi đã nói đúng sự thật cho cậu rồi."

"Tài liệu F ghi chép năng lực phân hóa của vật thí nghiệm số 324, là..."

Bạch Sở Niên cầm lại bản photo, cuộn thành một ống giấy gõ vào lòng bàn tay:

"Một loại năng lực mô phỏng theo năng lực của người khác, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net