Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ, Rimbaud đã giật điện một tên lính đánh thuê liều lĩnh xông vào thành tro bụi. Mà lúc này, không hiểu sao bồn nước trong phòng tắm lại bị rò điện, Bạch Sở Niên không tin sẽ có chuyện trùng hợp đến mức này, nội dung của tờ giấy vừa rồi cậu tìm được trên tủ khăn tắm cũng đáng để suy xét.

Nhà văn mất tích để lại một tờ giấy, trên đó viết: 

"Nước là thức ăn duy nhất trong căn nhà nhỏ này, may mà không có độc, anh ta vẫn có thể sống thêm mấy tiếng." 

Điều này nói rõ nhà văn mất tích đã uống nước trong bồn, nhưng anh ta vẫn có thể để lại tờ giấy cũng có nghĩa là không bị điện giật, chứng tỏ khi đó nước trong bồn vẫn chưa nhiễm điện, bởi vì lúc ấy 324 chưa từng thấy năng lực phóng điện của Rimbaud.

Hơn nữa, ba năm trước 324 và thiếu tá lực lượng Phong Bạo từng đánh nhau một trận, thiếu tá bị thương đến nay vẫn chưa lành. Bạch Sở Niên thân là đặc công Liên minh đã đừng điều tra cặn kẽ thế lực quân đội, cậu nắm rõ năng lực phân hóa của mỗi một vị có chức vụ quan trọng trong quân đội – Hà Sở Vị nhắc đến thiếu tá Alpha Sư Tử Châu Mỹ của lực lượng đặc chủng Phong Bạo, năng lực phân hóa J1 là Thao Túng Trọng Lực.

"Cậu nói đúng." 

Ân Khả nói thật về nội dung cụ thể của tài liệu F.

Vũ khí tác chiến đặc chủng số thứ tự 324

Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng

Trạng thái: Omega kỳ trưởng thành

Ngoại hình: Vóc người thon nhỏ, chiều cao chỉ có 1m6, có đuôi dài dạng cuộn của tắc kè hoa, mắt rất to, hơn nữa đồng tử có thể chuyển động 360 độ không góc chết.

Năng lực phân hóa: "Người trong kính", năng lực thuộc loại hình mô phỏng. 324 có thể nhanh chóng mô phỏng bất kỳ năng lực phân hóa nào đã từng dùng trước mặt nó, nhưng sức mạnh sẽ giảm đi phân nửa.

Nghiên cứu phát hiện: 

Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng là một vật thí nghiệm cực kỳ tự cao, thậm chí mê mệt với tên của bản thân.

Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng là vật thí nghiệm được bồi dưỡng để sàng lọc loài người thông minh có tính logic mạnh, nhưng lại không đạt tới được hiệu quả dự tính. Nó sẽ tạo ra đủ loại mật thất và câu đố kỳ quặc, người có thể giải ra câu trả lời sẽ nhận được ca ngợi và khen thưởng của nó, người không thể giải ra sẽ trở thành thức ăn của nó ngay tức khắc, dùng loại phương pháp này lọc bỏ loài người có chỉ số thông minh thấp.

Nhưng hiển nhiên hiệu suất sàng lọc của vật thí nghiệm này quá chậm, hơn nữa giải được câu đố của nó cần phải dùng quá nhiều nếp nghĩ xiêu xiêu vẹo vẹo, xã hội loài người không cần loại vật thí nghiệm thất bại vô dụng này.

Vị trí quan sát đánh giá lần cuối cùng: Lò Thiêu viện nghiên cứu 109.

"Chỉ có những thứ này?"

"Tôi chỉ lấy được hai tệp tài liệu."

"Bỏ trốn trước khi xử tử sao... Khó trách chưa gặp lần nào." 

Bạch Sở Niên lẩm bẩm, nhặt cây lau nhà cán gỗ vừa dùng để cứu hai lính đánh thuê nhiễm điện trên mặt đất lên, cây lau nhà trở nên vô cùng nặng, nhìn kỹ chất liệu của nó, cán gỗ đã biến thành cán sắt.

Ân Khả châm chọc cười một tiếng: 

"Đây là năng lực của cậu đúng không, bị nó học được mất rồi. Vào lúc cậu bóp dẹp họng súng của tôi đã bị nó nhìn thấy, xem ra 324 đang ở căn phòng này nhìn chúng ta."

Bạch Sở Niên không để ý: 

"Năng lực J1 của tôi suy yếu mất một nửa thì mô phỏng cũng chẳng còn tác dụng gì nữa."

"Hừ." Ân Khả lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Nhưng của tôi thì có."

Bạch Sở Niên nhạy bén nhận ra có một luồng pheromone được thả ra từ gáy Ân Khả, ngay lúc Ân Khả phát động năng lực phân hóa J1, một viên đạn xuyên qua gáy anh ta, máu tươi văng tung tóe. Ân Khả trợn to hai mắt, cơ thể cứng ngắc trong chốc lát rồi ngã xụi lơ xuống đất, không còn hơi thở.

Rimbaud thu khẩu tiểu liên về, thổi một cái lên họng súng nóng bỏng.

Bạch Sở Niên vỗ tay với tập tài liệu: 

"Chậc, lần này không dễ xử lý rồi. Tuy vừa rồi năng lực phân hóa của của anh ta bị gián đoạn nhưng cũng đã khởi động."

Bạch Sở Niên lục được tệp tài liệu photo đó từ trên thi thể tên lính đánh thuê. Cậu lật xem sơ lược, có một phần danh sách lính đánh thuê của tổ chức Hồng Hầu Điểu ghi chép đơn giản năng lực phân hóa của mỗi cá nhân.

Trên danh sách đánh dấu vị trí Alpha Chim Gõ Kiến Gila tên Ân Khả, năng lực phân hóa J1 "Chấn Động Đâm Xuyên", mặc dù không có giải thích cụ thể năng lực nhưng cho dù là chấn động hay là đâm xuyên đều có thể bị vật thí nghiệm ẩn thân mô phỏng được, hậu quả cũng không tưởng tượng nổi.

Không biết tại sao đám lính đánh thuê lại mang theo loại tài liệu rõ ràng là trộm cắp này bên người, bình thường chỉ có phản đồ mới có thể trộm danh sách tổ chức mình cho chủ thuê, đáng tiếc không nhân cơ hội này hỏi ra được thân phận chủ thuê.

Nhưng nếu đã lấy được danh sách thành viên Hồng Hầu Điểu thì chuyến đi này cũng coi là thu hoạch được nhiều.

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, rút tờ khăn giấy cuối cùng ra đắp lên mặt thi thể Ân Khả, khẽ cười lộ ra răng hổ: 

"Thật là muốn ghìm vỡ đầu anh."

Bạch Sở Niên ung dung đứng trước thi thể Ân Khả lục soát đồ, từ từ lấy vân tay rồi đặt vào trong túi nhựa, mò được từ trong túi hắn một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ rồi cọ cọ trên vạt áo: 

"Lính đánh thuê đeo đồng hồ tốt thế này. Không hề hỏng, giống với đồng hồ trên tường là bảy giờ."

Trong túi Ân Khả còn có mấy điếu xì gà Cohiba bản giới hạn, Bạch Sở Niên không khách khí nhặt từng cây từng cây một bỏ vào túi quần, cuối cùng tháo chiếc nhẫn cẩm thạch đeo trên ngón cái thi thể xuống, hướng về ánh sáng kiểm tra chất lượng, chắc chắn đã lục soát sạch sẽ toàn độ thì đứng lên đá một cước vào thi thể: 

"Lần sau ra ngoài nhớ mang theo tiền mặt."

Đợi cậu lục soát xong, nhân ngư đã ngồi đợi trên đầu thú phun nước rất lâu, cái đuôi rủ xuống men theo bồn, vây cá lay động ở trong làn nước.

Nhân ngư cúi người xuống, dùng họng súng tiểu liên đã lên nòng vỗ vỗ mặt Bạch Sở Nhiên, giọng nói vừa nhu hòa lại trầm thấp: 

"Tôi, không xuống được."

"Anh ngồi thêm chút nữa, cho anh này." 

Bạch Sở Niên quỳ một chân dưới đuôi nhân ngư, thuận tay lấy chiếc nhẫn cẩm thạch vừa lấy trên thi thể xuống từ trong túi ra, cậu nâng chóp đuôi màu lam lên cẩn thận luồn qua tâm chiếc nhẫn, để nó mắc trên hai chiếc vây cá nhỏ ở cuối cùng đuôi cá.

Rimbaud vểnh đuôi lên, hơi thưởng thức món trang sức mới: 

"Đồ dỏm."

"Lần sau làm cho anh một cái đắt hơn, công chúa nhỏ."

Lúc này máy truyền tin mini nhặt được trên bậc thang có động tĩnh, trong tai nghe đều là âm thanh dòng điện chạy qua rè rè, âm thanh dòng điện dần dần rõ ràng, giọng nói của Hà Sở Vị truyền vào tai Bạch Sở Niên:

"Nhận được xin trả lời, nhận được xin trả lời."

Bạch Sở Niên: 

"Nhận được nhận được, giọng của đội trưởng Hà trong tai nghe vô cùng gợi cảm, rất có cảm giác là một ông chú đẹp trai, không phù hợp với gương mặt cho lắm."

Hà Sở Vị: 

"Mẹ nó, nếu không phải vợ nhỏ nhà cậu nghe không hiểu tiếng người, tôi mẹ nó một câu cũng đếch muốn nói với cậu."

Bạch Sở Niên: 

"Các cậu đang ở chỗ nào?"

Hà Sở Vị: 

"Vừa mới đi vào phòng ăn, mẹ! Vừa nãy khi các cậu ở phòng ngủ, chúng tôi lên cầu thang định xem cửa còn ở đó không, cửa vẫn còn nhưng chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa đó thì nó bắt đầu nhỏ đi, tốc độ cũng rất nhanh. Cửa nhỏ lại chúng tôi không quay lại được nữa, tôi nhanh tay lấy được một cái máy truyền tin ném cho hai cậu thì cửa đã hoàn toàn đóng lại mất rồi."

Bạch Sở Niên: 

"Chắc là cậu mang đồng hồ chứ. Bây giờ là mấy giờ?"

Trong máy truyền tin là một khoảng yên lặng ngắn ngủi: 

"Đồng hồ của chúng tôi vào lúc đi vào đã không đúng nữa, vẫn luôn hiện là hai giờ chiều."

Bạch Sở Niên ngồi xổm dưới đất nhìn mặt đồng hồ Thụy Sĩ: 

"Đồng hồ ba người các cậu đều là hai giờ chiều?"

Hà Sở Vị: 

"Ừ... Thật ra lúc chúng ta đi vào mới là rạng sáng, không để ý vậy mà đã tiêu tốn nhiều thời gian vậy rồi sao?"

Bạch Sở Niên: 

"Lúc vừa gặp cậu không phải cậu bảo đi cầu thang xuống tầng mất nửa tiếng à, sao anh biết là nửa tiếng?"

Hà Sở Vị: 

"Vì lúc chúng tôi đi vào trên tường đối diện có treo một cái đồng hồ, tôi thấy kim phút của đồng hồ đã đi nửa vòng rồi."

Bạch Sở Niên: 

"Không phải là một bức vẽ sao? Vẽ tắc kè hoa?"

Hà Sở Vị: 

"Là đồng hồ mà. Mặt đồng hồ có hai tám vạch, một giờ tới hai mươi tám giờ, loại thiết kế ngoài hành tinh này cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."

Bạch Sở Niên: "Sao không nói sớm."

Hà Sở Vị: "Cái đồng hồ to như thế, thẳng ngay cửa, cậu không nhìn thấy, cần tôi nói?"

Bạch Sở Niên: "Cậu dữ dằn vậy làm gì?"

Hà Sở Vị hít sâu một hơi, hai anh em họ Hạ một trái một phải giúp đội trưởng bóp huyệt nhân trung xoa huyệt thái dương.

"Được rồi, bây giờ tôi nói vài suy đoán của tôi." Bạch Sở Niên nói: "Một, khuôn mẫu các căn phòng đều giống nhau, đồng thời căn phòng chúng tôi đang ở là hình lập phương dài rộng cao bằng nhau, tôi đã đùng đuôi Rimbaud đo rồi, mấy căn phòng tôi đi qua đều như vậy."

"Hai, phòng có thể thường xuyên di chuyển, tốc độ rất nhanh, nhưng chúng ta bị năng lực thao túng trọng lực mà 324 mô phỏng được ảnh hưởng, không cảm nhận được là đã bị mất trọng lượng. Cái này đoán được dựa trên lời nói của đám lính đánh thuê anh và chúng tôi gặp phải, vừa rồi phòng ngủ chỗ chúng tôi ở di chuyển tới hướng khác nên các anh mới bị giam ở phòng ăn, sau đó một cánh cửa khác của phòng ngủ kết nối với phòng khách của nhóm lính đánh thuê nên bọn họ mới có thể đi vào."

Hà Sở Vị: "Các cậu gặp lính đánh thuê rồi?"

Bạch Sở Niên: "Ba, căn phòng khác nhau có giấy tường khác nhau, phòng ăn, phòng ngủ là màu đỏ, phòng tắm, phòng khách là màu xanh lam."

Hà Sở Vị: "Tới giờ tôi chỉ mới thấy màu đỏ."

Bạch Sở Niên: "Bốn, thời gian hiển thị trên đồng hồ của chúng ta sẽ bị điều chỉnh căn cứ vào việc đi vào các căn phòng khác nhau. Bây giờ chúng tôi ở phòng tắm, tất cả đồng hồ trong này, bao gồm cả đồng hồ điện tử trên tường và đồng hồ đeo tay của lính đánh thuê đều hiện là bảy giờ sáng, nhưng trong phòng ngủ lại hiện là tám giờ tối, cũng chính là hai mươi giờ."

"Thủ lĩnh lính đánh thuê nói là bọn họ thấy đồng hồ ở phòng khách hiển thị sáu giờ sáng."

Hà Sở Vị liếc nhìn đồng hồ trên tay mình: 

"Vậy tôi ở phòng ăn, đồng hồ chỉ hai giờ chiều, chính là mười bốn giờ."

"Ừ."

Hà Sở Vị suy nghĩ một chút: 

"Theo như cậu nói các phòng đều là hình lập phương, có thể di chuyển, còn có màu sắc, đó không phải là khối rubik sao, xoay một cái, đổi một phòng."

Bạch Sở Niên: 

"Tôi biết anh nghĩ như vậy, mọi người cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng có ba vấn đề, bình thường Rubik theo 3×3, khi chuyển động cần không gian là một hình cầu có đường kính lớn hơn chính khối Rubik, diện tích, chất đất, địa hình của núi Hồng Phong đều không phù hợp với yêu cầu tạo không gian hình cầu dưới đất."

"Vấn đề thứ hai chính là bất kể xoay tròn hay gì cũng cần một trục, nên cậu thấy cửa thì nhất định nó sẽ biến thành hình quạt trước tiên, hoặc là hình dáng bất quy tắc, sau đó biến thành khe hở rồi biến mất. Không phải từ từ thu nhỏ, từ từ thu nhỏ lại nhất định là do nó dịch chuyển."

"Vấn đề nữa là, nếu mỗi căn phòng đều tương ứng với một con số trên đồng hồ, tại sao anh vào cửa nhìn thấy đồng hồ có hai tám vạch, chúng ta đều biết hình lập phương 3×3 chỉ có hai mươi bảy khối."

Hà Sở Vị: "Thêm một khối thì sao, tôi cứ thích thêm một khối đấy. Vậy rồi cậu phát hiện nhiều đầu mối thế, định đưa ra kết luận gì đây?"

Bạch Sở Niên: "Mạch não của 324 không thể giải thích theo lẽ thường, nó nhất định có chút khuyết điểm."

Hà Sở Vị: "Cảm ơn cậu, cậu không nói tôi cũng thật sự không biết được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net