Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng sụp đổ nồng nặc mùi máu tanh tưởi, cánh tay trái của Hà Sở Vị bị cốt sắt đóng chặt xuống đất, sống lưng phải chống đỡ áp lực xà nhà bị gãy, kéo ra một không gian cho hai đội viên bên dưới có thể miễn cưỡng hoạt động tay chân.

Hai anh em họ Hạ cùng nhau thả pheromone trấn an giúp đội trưởng cầm máu và thuyên giảm cơn đau đớn. Hạ Văn Tiêu dẫn đầu bò ra khỏi đống gạch vụn, dùng sức di chuyển khối gạch đá đè trên người Hà Sở Vị, Hạ Văn Ý nhe nanh nhọn hình răng cưa gặm cắn cốt sắt đóng trên đất. Lực cắn của Sói Xám Bắc Mỹ cũng được kế thừa và cường hóa từ gen tuyến thể, cốt sắt bên ngoài đã gỉ sét nghiêm trọng bị cắn tới biến dạng, cuối cùng đứt lìa.

Nhưng cánh tay Hà Sở Vị vẫn cắm trên đó, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tình huống bây giờ, không có thuốc tê cũng không có dụng cụ chuyên nghiệp, ai cũng không có dũng khí lấy cánh tay đội trưởng từ thanh thép xuống.

"Tự tôi làm, tránh ra." Sắc mặt Hà Sở Vị đã như xám tro, mất máu và đau đớn khiến cơ thể cậu ta trở nên cứng ngắc và chậm chạp, cậu ta gian nan mò ra một điếu xì gà đốt lên, nhắm mắt trữ chút thể lực, cắn chặt hàm răng, từ từ rút cánh tay ra theo hướng cốt sắt bị gãy.

Máu đen và thịt nát dính trên cốt sắt, Hà Sở Vị khẽ gào thét, rút mạnh cánh tay ra khỏi cốt sắt trong một lần, mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc theo gò má, cơ thể được bao bọc bởi áo chống đạn nát bươm ướt đẫm.

Hai người bên cạnh vội vàng đi tới bên cạnh Hà Sở Vị, một trái một phải điên cuồng thả pheromone trấn an ra, mặc dù khả năng trấn an của Alpha với Alpha hơi yếu một chút, nhưng có còn hơn không.

Hạ Văn Tiêu cúi đầu liếm miệng vết thương đang chảy máu ồ ạt trên cánh tay Hà Sở Vị, Hạ Văn Y thì nằm trên đất liếm chỗ bụng bị trúng đạn của cậu ta. Nếu hai con sói này mọc đuôi ra, lúc này nhất định đang run rẩy kẹp giữa hai chân.

Chó sói là chủng tộc có cấp bậc vô cùng rõ ràng, gen bản năng tôn trọng thủ lĩnh được kế thừa trong tuyến thể Sói Xám Bắc Mỹ, bọn họ làm thế không phải để khử độc, cũng không phải để giảm đau mà là vì sợ hãi không bảo vệ được thủ lĩnh, ra sức biểu hiện sự phục tùng và áy náy của mình cho thủ lĩnh để tránh bị đuổi đi.

"Được rồi, đủ rồi." Hà Sở Vị kéo tóc Hạ Văn Ý về phía sau, ra lệnh hắn ngẩng đầu: "Không phải lỗi của các cậu, đứng lên tìm cửa ra."

Hạ Văn Ý bị buộc ngẩng đầu lên, môi hắn bị cốt sắt làm thương, máu chảy từng giọt ra ngoài, hắn không quan tâm dùng lưỡi liếm lại, nhưng liếm xong lại chảy ra.

"Về nhớ tiêm uốn ván." Tay phải Hà Sở Vị ấn lên áo chống đạn để tránh vết thương trên bụng chảy máu, khó khăn đứng lên: "Đi, tìm căn phòng thứ 28 theo như Sư Tử Trắng nói, chắc chắn đó là cửa ra."

"Để tôi đi." Hạ Văn Tiêu đứng lên: "Văn Ý ở lại bảo vệ đội trưởng, tôi dẫn quân đội BB vào."

Hà Sở Vị lắc đầu: 

"Hai người các cậu tách ra quá nguy hiểm, tôi vẫn đi được, đi cùng nhau đi."

"Vâng."

Bạch Sở Niên nán lại căn phòng thứ nhất "Khoang Nuôi Cấy" lâu một chút, bởi vì trên kệ đặt không ít tài liệu bí mật của viện nghiên cứu 109, mặc dù phần có ích bị 324 sao chép được không nhiều, nhưng cẩn thận sàng lọc vẫn có thể lấy được vài thứ hữu dụng.

Cậu tìm ra một quyển "[Special Operations Weapon] - Quy tắc mã hóa vũ khí đặc chủng tác chiến."

Trên tài liệu ghi cách đánh số của vật thí nghiệm, mỗi số thứ tự của một vật thí nghiệm do ba tổ chữ số hợp thành, tổ chữ số đầu tiên đại biểu loại hình tuyến thể, tổ chữ số thứ hai đại biểu mức độ mô phỏng ngoại hình, tổ chữ số thứ ba đại biểu năng lực căn bản.

Lấy vật thí nghiệm 1513 Xà Nữ Mục làm ví dụ, 1 đại biểu loại hình tuyến thể rắn, 5 đại biểu 50 tức mô phỏng một nửa, bởi vì nửa người dưới của hắn là đuôi rắn, 13 thì đại biểu năng lực căn bản của nó là chuyển đổi trạng thái mục tiêu, hóa đá cũng là một trong số đó.

Như vậy theo suy đoán từ những vật thí nghiệm đã biết, số thứ tự vũ khí đặc chủng của Rimbaud là 857, như vậy 8 đại biểu loại hình tuyến thể cá nước, 5 đại biểu mô phỏng một nửa vì nửa người dưới là đuôi cá, có thể 7 là đại biểu cho một loại năng lực phóng điện.

Số thứ tự vũ khí đặc chủng của Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng là 324, 3 có lẽ là đại biểu cho loại hình tuyến thể thằn lằn, 2 đại biểu 20, tức mô phỏng một phần năm, vì vậy Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng có một cái đuôi, 4 đại biểu năng lực Bám Đuôi.

Đây là một tin tức rất quan trọng, trong quá trình đuổi bắt vật thí nghiệm không xác định, dựa vào số thứ tự để suy đoán ngoại hình và năng lực căn bản có thể cực kỳ hữu dụng.

Bạch Sở Niên thầm ghi nhớ những quy tắc số thứ tự này, lục khắp giá tài liệu, xem qua một lượt đại đa số tài liệu có giá trị rồi mới rời đi.

Sau khi lục soát loanh quanh một lúc, cuối cùng tìm được căn phòng có thời gian là 02:00, Phòng Giải Phẫu Cải Tạo của viện nghiên cứu 109, bố cục không khác mấy với những phòng giải phẫu của bệnh viện bình thường, nhưng có thêm một vài xích sắt và lồng sắt cao khoảng nửa người cùng với còng tay và vòng cổ.

Bạch Sở Niên nhặt một chiếc vòng cổ điện tử dính máu ở dưới đất lên, ấn nút, vòng cổ mở ra, lại ấn đóng lại, đèn đỏ sáng lên rồi không mở ra được nữa.

Cậu sờ lên cổ mình, trên đó còn có một vòng dấu vết mơ hồ có màu sắc hơi đậm hơn so với những chỗ da khác.

Hai tiếng trôi qua, Bạch Sở Niên tìm tới phòng 03:00 "Phòng Huấn Luyện Vật Thí Nghiệm", hộp sinh thái trong suốt, vách trong của kính cường lực tung tóe một mảng máu lớn, dấu tay dính máu in trên một góc kính, dấu tay rất nhỏ, tựa như dấu vết để lại lúc trẻ nhỏ đang liều mạng đập vào thủy tinh muốn chạy trốn.

Cái này chẳng là gì, năng lực tự lành của vật thí nghiệm vô cùng khác thường, đặt hai vật thí nghiệm vào hộp sinh thái tàn sát nhau là phương thức huấn luyện cơ bản nhất, là tiết học hằng ngày mà các vật thí nghiệm bắt buộc phải học, thua thì trở về phải bị tiêm thuốc xúc tiến có nồng độ cao hơn.

Bạch Sở Niên không hề để tâm.

Phòng 04:00 "Phòng Điều Trị": Giường bệnh và ga trải giường màu trắng, ngoài cửa sổ là chim chóc và cây cối được chiếu ra, trên bệ cửa sổ đặt một bức vẽ của trẻ con, trên đó dùng bút sáp màu viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ "Phòng Đồ Chơi".

Trên bức vẽ là mấy khối gỗ xếp, hình dáng xếp ra giống như đúc với sơ đồ nhà văn để lại, 11 ô màu xanh lam, 11 ô màu đỏ, 6 ô màu vàng.

Phòng 05:00 "Phòng Kiểm Tra": Trên bàn chỉ có một tờ giấy thông báo, phía dưới là một dòng miêu tả đơn giản: "Vật thí nghiệm số 324 không đạt tới mục tiêu nuôi dưỡng mong đợi, cho tiêu hủy." Phía trên chữ viết còn đóng một dấu ấn màu đỏ bắt mắt với ba chữ "Không đạt chuẩn", ký tên là một dòng chữ viết ẩu, có thể miễn cưỡng nhận ra cái tên này là "Ngải Liên".

06:00 Phòng Tiếp Khách Của Viện Nghiên Cứu.

07:00 Phòng Tắm Của Viện Nghiên Cứu.

08:00 Phòng Chẩn Đoán Hình Ảnh Của Viện Nghiên Cứu.

09:00 Phòng Làm Việc Của Nghiên Cứu Viên.

10:00 Phòng Tiêm Chủng: trên khay vô trùng có đặt một liều thuốc mê Ketamine.

Mỗi khi đi qua một căn phòng, sắc mặt Bạch Sở Niên sẽ tái nhợt hơn một chút, khi hội hợp với Rimbaud, trở về Phòng Lò Hỏa Táng một lần nữa, toàn bộ mười một căn phòng màu xanh lam đã đã bị đẩy tới cùng một chỗ, hơn nữa còn sắp xếp theo thứ tự thành dáng vẻ trên bản vẽ. Lúc này tất cả cửa phòng cũng nối liền, có thể đi lại tùy ý, hơn nữa sau khi những căn phòng màu lam này được sắp xếp theo thứ tự thì giống như bị cài chốt cố định, không thay đổi vị trí nữa.

Nhưng Bạch Sở Niên cũng hơi mệt, tựa vào bên lò thiêu nhắm mắt lại. Rimbaud quay đầu nhìn cậu chăm chú, nâng đuôi lên quấn ở đầu vai cậu, chóp đuôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vuốt vuốt tóc Alpha, thả pheromone trấn an ra, giống như khi ở trong hộp sinh sản thuở trước vậy.

"Khó chịu?" Rimbaud hỏi.

"Không." Bạch Sở Niên tựa tay bên lò thiêu: "Nhớ tới chuyện hồi nhỏ, hơi buồn nôn."

"Anh ở viện nghiên cứu 109 ba năm, cảm thấy thế nào?"

Rimbaud lờ mờ nhớ lại: "Ăn rất no, đều rất tươi."

Bạch Sở Niên nhắm mắt cười cười: "Mệt cho tôi dư hơi lo lắng cho anh."

Rất nhanh, Bạch Sở Niên cảm giác được có gì đó khác thường bên cạnh, miễn cưỡng mở mắt ra, trong tay có thêm một quả táo tươi bị cắn một miếng.

"Lại là khen thưởng theo từng giai đoạn." Bạch Sở Niên cầm quả táo lên, nói với không khí bên cạnh: "Cho thêm một quả, chúng tôi có hai người, không dễ chia."

Không lâu sau, một quả táo đã cắn một miếng bỗng nhiên xuất hiện trong tay Bạch Sở Niên. Rimbaud một ngoạm nuốt trọn, để lại trong tay Bạch Sở Niên nửa cái hạt và một bãi nước miếng.

Bạch Sở Niên quay đầu hỏi không khí: "... Còn nữa không?"

Quả táo đã cắn một miếng thứ ba rơi vào tay Bạch Sở Niên.

Màu sắc hay độ lớn nhỏ của ba quả táo hoàn toàn giống nhau, ngay cả vị trí bị cắn và hình dáng dấu răng cũng giống nhau y đúc, xem ra là sản phẩm mô phỏng từ cùng một quả táo.

Bạch Sở Niên nhàn nhã gặm trái táo, búng tay với không khí trước mặt: "Thương lượng cái, anh thả con tin ra, tôi bảo quân đội và cảnh sát bên ngoài rút lui, sau đó tôi cho anh mượn ít tiền để anh ra ngoài mở xưởng, làm mô hình nhân bản lậu gì đó, một vốn bốn lời chúng ta đừng làm khó lẫn nhau, tôi không muốn chơi trò đẩy hòm nữa, tôi mệt quá, tôi muốn về nhà xem tivi."

Căn phòng vẫn yên tĩnh như cũ, 324 không trả lời cậu.

Bạch Sở Niên không thể làm gì khác hơn là đứng lên, tính toán thời gian một chút, dựa theo hình khối đánh dấu màu đỏ trên bản vẽ đi tìm thứ tự phòng.

Dựa theo bản vẽ nhà văn để lại, phòng màu đỏ cũng có tổng cộng 11 phòng –

12:00 Cảnh bên trong chiếc taxi Santana đại chúng.

13:00 Căn bếp nhà hàng Chính Viễn.

14:00 Phòng ăn tiệc cưới với bàn dài tại nhà hàng Chính Viễn.

15:00 Quảng trường Lệ Nhân.

16:00 Công trường xây dựng.

17:00 Tầng một tòa kiến trúc hoang.

18:00 Tầng hai tòa kiến trúc hoang.

19:00 Tiểu khu Hinh Viên.

20:00 Phòng ngủ trong tòa nhà ở tiểu khu Hinh Viên.

21:00 Tủ quần áo phòng ngủ.

22:00 Một phòng trống không tối mịt gần như không có tia sáng nào.

Sau khi toàn bộ 11 căn phòng được sắp xếp theo thứ tự, thanh trượt trong phòng tự động bị khóa chết, không thể di chuyển nữa.

Bạch Sở Niên và Rimbaud cẩn thận tra xét cả bên trong lẫn ngoài của mỗi một căn phòng, họ đã phát hiện tổng cộng ba bộ thi thể bị ép bẹp do phòng chuyển động ở bên ngoài phòng.

Trong quá trình thúc đẩy sắp xếp những căn phòng theo thứ tự, Bạch Sở Niên phát hiện cách bài trí bên trong 11 căn phòng màu đỏ có chút khác biệt với 11 căn phòng màu xanh lam, nhưng vì không nhìn thấy những căn phòng này một cách trực quan nên Bạch Sở Niên cũng không cách nào kết luận được tình huống cụ thể.

Ngoài ý muốn, Bạch Sở Niên tìm được tờ giấy thứ ba nhà văn đề lại ở phòng 20:00, tờ giấy giống với hai tờ lúc trước, góc trên bên phải viết "Trang thứ ba".

Chủ nhân tờ giấy viết: "Tôi đã hiểu được bí mật của căn nhà nhỏ này, chủ nhân căn nhà vô cùng kiêu căng phách lối, hắn cứ như đang thị uy với người nào đó, hoặc hắn đang tìm ai đó, nhưng hắn không có tên, hắn chỉ có số biệt hiệu. Tôi đoán, hắn đang tìm người biết biệt hiệu của hắn. Bây giờ chúng tôi bị giam trong Phòng Đồ Chơi, tạm thời không tìm được đường ra."

Cho tới lúc này chữ viết vẫn còn rất bình thường, nhưng phía sau có thêm một dòng chữ viết vô cùng cẩu thả: "Lính đánh thuê, bắt cóc, có súng, 7 người."

Tự nhiên nhắc đến lính đánh thuê, người đầu tiên Bạch Sở Niên nghĩ tới là nhóm người Ân Khả kia.

Rimbaud lại nói: "Lúc tới, nghe thấy, có hai đội."

Lúc trước Rimbaud gặp được đám lính đánh thuê bên ngoài căn nhà, lúc đó thủ lĩnh Alpha Bọ Cạp Đen của đám lính đánh thuê đang liên lạc với người thuê, lúc nói chuyện có nhắc tới đã có hai tiểu đội tiến vào căn nhà. Nói cách khác, trừ Ân Khả dẫn theo một đội, trong căn nhà này vẫn còn một đội khác, bây giờ đang bắt cóc con tin, vị trí không rõ.

Bạch Sở Niên nghẹn họng trong chốc lát: "Sao anh không nói sớm."

Rimbaud chán nản mài móng tay: "Không là gì cả."

Bạch Sở Niên kiên nhẫn đứng trước mặt Rimbaud: "Sau này nghe được tin tức gì thì nói với tôi trước." Trong một đội ngũ, đội viên giấu giếm tin tình báo mình biết rất có thể sẽ khiến cả một tiểu đội toàn quân bị diệt. Rimbaud chưa từng tham gia hợp tác đoàn đội, không biết kiến thức thông thường trong đoàn đội cũng rất bình thường, nhưng Bạch Sở Niên an bài chiến thuật thường chú ý chi tiết tới từng động tác của đội viên, sai lầm của cậu sẽ lấy cái chết của đội viên làm cái giá.

Rimbaud cau mày, nhưng thấy thái độ Alpha rất nghiêm túc nên gật gật đầu, cái đuôi vỗ vỗ đầu Bạch Sở Niên: "Không giận."

Ngay tức khắc, Bạch Sở Niên không tức giận nữa, ngồi chồm hổm dưới đất không thể làm gì khác hơn cười lên, lộ ra nửa chiếc nanh hổ.

Rời khỏi khu vực phòng đỏ sẽ tiến vào khu vực màu vàng nằm ở bên phải, nhìn từ bản vẽ, màu vàng có tổng cộng 6 phòng, từ số 23:00 thẳng đến 28. Không biết quan niệm thời gian của Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng là thế nào, trên lý thuyết một ngày bình thường chỉ có 24 giờ.

Khi tiến vào phòng 23:00 thông qua cánh cửa nối liền, bầu không khí lẫn môi trường cũng không giống nhau nữa.

Giấy dán tường là màu vàng sáng sủa, trần nhà treo đèn sao ấm áp, sàn nhà trải thảm lông, trong góc còn để thỏ hồng và gấu bông, Trên bàn trà giữa phòng có để khối gỗ xếp đã được lắp ráp hoàn thiện, màu sắc, số lượng, cách xếp đều giống với nhà văn miêu tả.

Bạch Sở Niên dùng sức đụng lên vách tường, thúc đẩy gian phòng này tới vị trí đầu tiên của khu vực màu vàng.

Sau đó hai người bước vào căn phòng tiếp theo nhưng lại gặp phải tình huống trước nay chưa từng có – Phòng 24:00 gần như hoàn toàn giống với căn phòng trước đó, chỉ có vài chi tiết nhỏ là khác nhau, ánh sáng của căn phòng không phải do đèn sao tỏa ra mà là từ hai mặt tường, hơn nữa thoạt nhìn trần nhà được làm từ ván gỗ.

Cậu mở máy truyền tin liên lạc với Hà Sở Vị: "Đội trưởng Hà, còn sống không?"

Sau mấy giây, Hà Sở Vị trả lời: "Cậu mà nói thêm mấy câu nữa là tôi cũng không còn nữa đâu."

Bạch Sở Niên: "Đi ra ngoài chưa?"

Hà Sở Vị: "Vẫn chưa ra, nhưng trang bị của chúng tôi đã có thể nhận được tín hiệu. Tôi vừa liên lạc với quân đội trên mặt đất, đội Phong Bạo đặt đầy đủ thuốc nổ bên ngoài rồi, dự định cứu con tin ra xong sẽ nổ sập căn nhà rồi xử 324 tại chỗ luôn."

"Đừng nổ." Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm vân gỗ trên trần nhà đến xuất thần, trầm ngâm nói: "Phái một đội đến tiểu khu Hinh Viên thành phố Thông Khẩu."

Hà Sở Vị: "Lý do?"

Bạch Sở Niên: "Để phòng bất trắc, mau."

Đột nhiên, cách vách truyền tới tiếng súng nổ.

Bạch sở Niên áp tai lên vách tường lắng nghe, vách tường cách âm rất tốt, trừ tiếng súng ra gần như không nghe được tiếng nói chuyện. Cậu không thể tùy tiện đụng vào phòng nữa, e là sẽ kinh động tới lính đánh thuê, uy hiếp đến sự an toàn của con tin.

Nhưng ngay tại lúc Bạch Sở Niên bó tay hết cách, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vang đụng vào tường, hai căn phòng xê xịch khỏi vị trí, cửa chưa hoàn toàn nối liền mà lại lộ ra một khe hở nhỏ.

Có khe hở, tiếng nói chuyện của căn phòng phía trước cũng rõ ràng hơn.

Giọng nói ồm ồm của tên lính đánh thuê to tiếng cảnh cáo: "Ai chán sống đụng vào tường đấy hả!"

Giọng một thanh niên cười trả lời: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi bị vấp chân nên ngã mất..."

"Mẹ nó! Một Omega như mày mà còn dám gây chuyện, đàng hoàng một chút đi!"

Nghe thấy tiếng lính đánh thuê đá mạnh Omega đó một cước đến mức ngã nhào xuống đất, đụng vào nơi cách Bạch Sở Niên rất gần, một lúc lâu sau cũng không bò dậy được.

Điều làm Bạch Sở Niên bất ngờ là, bỗng nhiên có một tờ giấy bay vào từ khe cửa, chữ viết qua quýt: "Bọn họ lắp bom trên tường."

Chữ viết trên đây giống với những tờ giấy nhà văn để lại.

"Rimbaud, chuẩn bị đánh úp. Đừng để bọn họ đánh bom căn nhà, nếu không chúng ta kiệt sức mất. Không tới lúc bắt buộc thì đừng dùng năng lực phân hóa."

Rimbaud nằm rạp trên vách tường của gian phòng, móng tay nhọn khoét ra một lỗ thủng trên vách tường, đuôi cá đong đưa trái phải giữ thăng bằng, đôi mắt màu lam híp lại thành một đường sắc bén, nhìn chằm chằm khe hở chỗ cửa.

Bạch Sở Niên lùi lại hai bước, bả vai húc mạnh lên vách tường, khe hở của cửa lập tức bị đụng lớn ra, hai tay Rimbaud bắt lấy khung cửa, hóa thành một tia chớp chớp màu lam xông vào căn phòng đối diện.

Mười bảy con tin đều đang dùng hai tay ôm đầu ngồi ở chân tường thành một hàng, ba tên lính đánh thuê cầm tiểu liên coi giữ con tin, cánh cửa xuất hiện bất ngờ không kịp đề phòng, một quái vật hình người được bao bởi tia chớp màu lam dọc theo vách tường xông tới. Một tên lính đánh thuê gần cửa nhất hoàn toàn không kịp phản ứng, móng nhọn xoẹt qua, toàn bộ xương sống của lính đánh thuê bị cắt đứt, lập tức mất mạng.

Hai tên lính đánh thuê còn lại lập tức cảnh giác thả pheromone áp bức ra, nhưng Rimbaud không có hề hấn gì trước lực áp bức cấp thấp của bọn họ, trước khi bọn họ sử dụng năng lực J1 anh đã dùng móng nhọn cắt đứt cổ họng cả hai.

Giấy dán tường màu vàng sáng sủa ấm áp rải rác vết máu, Bạch Sở Niên đi vào phòng, cậu nhìn cách bày biện trong phòng trước, giống như đúc với căn phòng lúc trước, sau đó lần lượt nâng đầu con tin lên kiểm tra thân phận và số người.

Bạch Sở Niên nâng mặt con tin cuối cùng lên, đó là một Omega với khóe mắt cong cong, cậu ta đội một cái mũ che lại mái tóc đen dài bù xù, vì bị lính đánh thuê đánh một trận nên khóe miệng có khối máu ứ đọng, cong cong híp mắt cười giễu cợt: "Xem ra cảnh sát lần này cũng không ngu hết, cũng có hai người có chút đầu óc."

"Rimbaud đi dừng hết bom đi." Bạch Sở Niên dặn dò Rimbaud, bỏ nhà văn ra, vỗ vỗ đất trên tay: "Cậu chính là nhà văn kia à, lần này may mà trong đám con tin có một người có đầu óc nên thương vong mới không quá nhiều, tránh cho Rimbaud nhà tôi bị trừ tiền lương."

Trước khi Bạch Sở Niên dặn dò, Rimbaud đã bắt đầu phóng dòng điện mạnh ra quanh phòng để gây chập bộ phận kíp nổ của bom, nhưng bọn họ tới quá muộn, bom của căn phòng cách xa nhất chưa kịp bị phá hết. Ngay trước một giây dòng điện phóng tới, bom đã nổ.

Một tiếng vang thật lớn, kéo theo toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

"Chậc." Bạch Sở Niên bóp đầu ngón tay: "Đám ngu này."

Toàn bộ tòa kiến trúc mật thất này ở dưới lòng đất, theo như bản vẽ, 28 hình lập phương cũng không sắp xếp liên lục, mà là có rất nhiều khe hở không rõ tác dụng.

Uy lực của vụ nổ không thể khinh thường,dù cho chỉ có một phòng trong số đó bị nổ tung, chấn động nó sinh ra cũng đủ để toàn bộ khe hở của tòa kiến trúc ngầm dưới đất bị sụp xuống lấp kín.

Thừa dịp nền móng chưa sụp đổ hoàn toàn, Bạch Sở Niên phá cửa xông vào rồi đuổi con tin ra ngoài:

"Nhanh cái chân lên, đám thanh niên tràn trề sinh lực cứ thấy tiền là sáng mắt đi tìm kích thích kia, mạng cũng mất luôn rồi để tôi xem lần sau mấy người còn dám chơi không, mau cút ra ngoài."

Nhà văn thần thần bí bí lại gần vẫn muốn nói gì đó với Bạch Sở Niên, vừa mới nói một từ "9" thì đã bị Bạch Sở Niên mất kiên nhẫn đạp một đạp ra cửa, rồi lăn một vòng đi theo những con tin chạy trốn khác đang chạy như ong vỡ tổ.

Rimbaud đi theo cùng con tin, lần lượt giết sạch bốn tên lính đánh thuê gắn bom thì phát hiện cái bọn họ nổ ra là mộtkét sắt, bên trong đặt một vali xách tay màu bạc. Rimbaud không suy nghĩ nhiều, nhấc vali lên quay lại tìm Bạch Sở Niên.

Hà Sở Vị dẫn đội Phong Bạo của BB tiếp ứng ở cửa ra, sau khi con tin lao ra như ong vỡ tổ, toàn bộ cửa ra hoàn toàn sụp đổ.

Cửa ra đặt trong đường hầm tàu điện ngầm ở núi Hồng Phong, nhân viên vô cùng nhiều. Sau khi cửa ra sụp đổ, tàu điện ngầm phải dừng khẩn cấp, các hành khách không biết nguyên nhân xông ra khỏi toa xe theo nhóm lớn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Lúc con tin lao ra khỏi cửa, đồng thời cũng có hàng ngàn hàng vạn tờ tiền một trăm tệ phun ra từ cửa ra, tờ tiền màu hồng bay bay khắp trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net