Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần trưa, mùi thức ăn thoang thoảng tỏa ra từ các gian bếp của từng hộ dân trong khu chung cư. Bạch Sở Niên huýt sáo, mặc áo ba lỗ với quần đùi đen, chân xỏ dép tông đi bộ lên thang máy, tay trái xách rau, tay phải xách thịt. Bàn tay trái chìa ra hai ngón cầm hành lá, tay phải kẹp điện thoại và chìa khóa, vừa ngân nga hát vừa đạp cho cửa mở ra, sau đó lại dùng chân đóng cửa lại. Cậu từ từ bước vào bếp, rửa rau thái rau, tẩm ướp gia vị vào nhân thịt, bắc nồi đun nước sôi, đeo găng tay nilon dùng một lần, nặn thịt thành viên tròn rồi bỏ vào nồi, cuối cùng là bỏ rau chân vịt vào.

Thịt viên nổi lên chìm xuống trong nồi. Bạch Sở Niên đang đứng bên cạnh trong chiếc tạp dề chấm bi màu xanh lam, thỉnh thoảng dùng thìa khuấy đều, mùi thơm thoang thoảng bay ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại đặt trên giá bát đĩa vang lên, phần tên hiện "Lão Đại".

Bạch Sở Niên thản nhiên chùi chùi nước dính trên tay lên tạp dề, vừa ngâm nga hát vừa nghe điện thoại.

Ngôn Dật:

– Ở nhà tự kiểm điểm thế nào rồi?

– Cũng vui, cũng vui lắm. – Bạch Sở Niên múc một thìa nước rồi cúi đầu nếm thử – Rất tuyệt vời. Tôi đăng ký một lớp học ở New West và đã tìm thấy ý nghĩa nhân sinh rồi.

Ngôn Dật:

– ... Tháng trước cậu đã hỗ trợ Sở Cảnh sát Liên minh tham gia giải cứu Ngôi nhà hình chóp, cũng có thể coi là đã lập công, giờ cậu có thể quay về rồi.

Bạch Sở Niên:

– Tôi vẫn chưa học xong khóa học nữa, đang học tới khắc hoa trên bí đao rồi. Lúc trên lớp tôi còn khắc một con thỏ đang đạp con chim ưng nữa đấy, cao gần nửa mét, đẹp lắm luôn. Chiều này tôi sẽ mang đến nhà cho anh và chú Cẩm.

Ngôn Dật xoa xoa huyệt Thái dương:

– Không cần đâu. Buổi chiều cậu sẽ đến trại huấn luyện đặc công mới, có người đang đợi cậu.

– Ừm.

Cúp điện thoại, kỳ nghỉ tốt đẹp đã không còn nữa.

Một đôi bàn tay có màng với những đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên eo.

Cả người Bạch Sở Niên chợt cứng đờ, kề sau lưng cậu là một cơ thể lạnh buốt. Ngay sau đó, dường như có bông hoa tuyết rơi xuống gáy cậu, đôi môi mỏng lạnh giá đã hôn lên.

Một sợi tóc vàng buông xuống má, Bạch Sở Niên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc mê người.

Chiều cao của Rimbaud phụ thuộc vào việc anh sử dụng đoạn xương cá nào để nâng đỡ cơ thể, thí dụ như lúc này, anh đang cao ngang ngửa với Bạch Sở Niên.

Anh nới lỏng cà vạt, mở cổ áo cảnh phục ra và nhẹ tiết ra pheromone tán tỉnh. Anh ôm lấy eo Alpha từ phía sau, hai bàn tay quấn băng vải của anh luồn vào từ dưới vạt áo ba lỗ của Alpha và bắt đầu vuốt ve. Bề mặt thô ráp của băng vải cọ xát vào cơ bụng săn chắc.

– Randi kibn defuyo nibogi obe. – Nhân ngư thì thầm bên tai Alpha, giọng nói pha lẫn dục vọng nặng nề, gợi cảm khiến người khác đắm chìm.

Sau một tháng được đắm mình trong pheromone trấn an, nhân ngư đã bước vào giai đoạn cuối của thời kỳ nuôi dưỡng và hoàn toàn có thể hiểu được ngôn ngữ để thể hiện cảm xúc, nhưng do hệ thống ngôn ngữ mà anh sử dụng từ nhỏ vốn đã khác với loài người nên vẫn còn những khiếm khuyết lớn về ngôn ngữ.

Vị giáo sư già của Cục y học Liên hiệp đã nghiên cứu về ngôn ngữ của nhân ngư, nhưng nhân ngư thuộc vùng biển khác nhau lại có ngôn ngữ cơ thể hoàn toàn khác nhau. Đến nay con người vẫn chưa thể giải mã hoàn toàn ngôn ngữ của nhân ngư, mà chỉ có một số từ vựng chung có thể xác định được:

Thí dụ: "randi" dùng để chỉ mèo, nhưng chỉ đặc biệt dùng cho những con có đệm chân màu hồng, những con mèo khác thì dùng "rando".

"Kad" có nghĩa là "chờ đợi", "sau đó".

"Obe" có nghĩa là quan hệ tình dục.

Yết hầu Bạch Sở Niên trượt lên trượt xuống, cậu cúi đầu múc canh thịt viên vào chén canh sứ trắng rồi đậy vung lại, nói với giọng khàn khàn:

– Đừng khiêu khích. Cục Y học Liên hiệp quy đối tượng thí nghiệm trong đang trong kỳ nuôi dưỡng vào nhóm vẫn chưa hoàn toàn tự chủ được ý thức và có khả năng chịu trách nhiệm. Giờ mà ngủ với anh là phải ngồi tù đấy.

Rimbaud khẽ nhíu mày, đuôi chuyển từ xanh lam sang đỏ nhạt.

Anh đẩy mạnh Alpha vào cạnh tủ đựng bát, đuôi cá cuộn xoắn ốc từ eo Alpha xuống tới đùi, vòng tay qua cổ đối phương và đè toàn bộ sức nặng cơ thể lên người Alpha, môi anh khẽ hôn lên gáy Bạch Sở Niên. Phần da ở vị trí này vẫn còn lưu lại hai kí hiệu hình cá màu lam chưa phai, rõ ràng là Rimbaud cảm thấy rằng màu sắc của nó đã nhạt đi.

Khi hàm răng sắc nhọn của nhân ngư cắn xuyên thủng làn da trên gáy, một luồng pheromone hoa hồng trắng với mùi hương thơm ngát được rót vào da, cơn đau nhức của sự pha trộn giữa ái dục khiến bả vai của Bạch Sở Niên nổi gân xanh. Cậu dựa vào cạnh tủ bát, ngửa đầu thở gấp:

– Đau quá, rót nhiều pheromone quá rồi.

Dưới vết răng đẫm máu hiện lên một kí hiệu hình con cá màu xanh đậm. Bạch Sở Niên cúi đầu, một tay nâng nhân ngư lên, tay trái đẩy cằm Omega ra rồi nâng nhẹ lên, cậu nhíu mày nhìn anh chăm chú:

– Không sao, anh cứ ức hiếp tôi đi. Tôi sẽ chờ xem, đến kỳ trưởng thành anh sẽ phải khóc lóc van xin tôi đừng làm anh tới chết.

Lòng bàn tay của Rimbaud đè lên bụng dưới của Alpha rồi di chuyển xuống dưới, cùng lúc ấy vây ở bụng dưới của anh cũng bị phồng lên.

– Boliea itub jideio qiu. – Anh thì thầm đầy mê hoặc vào tai Alpha.

"Qiu" có nghĩa là đẻ trứng, "jideio" là chỉ túi sinh sản.

Do số lượng nhân ngư ít ỏi, sự cân bằng tự nhiên đã làm cho họ có nhiều cách thức sinh sản để đạt được tốc độ bành trướng quần thể phù hợp nhất. Một trong những phương pháp sinh sản chính là, dưới môi trường khắc nghiệt Omega Nhân Ngư sẽ phân tán trứng vào cơ thể Alpha Nhân Ngư khác để Alpha có thể lực mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn thay thế việc ấp trứng, có vai trò trong việc bảo vệ thế hệ sau.

Tuy nhiên đa số Alpha không phải nhân ngư đều không có túi sinh sản, vì vậy có thể hiểu ý của Rimbaud là anh muốn khi obe với Bạch Sở Niên, cậu sẽ trở thành nơi để tiến vào.

– Fuck, anh cũng lắm trò thật đấy! Thôi được, thôi được! Lại đây! Ông xã ôm em nào. – Hai tay Bạch Sở Niên ôm lấy vòng eo thon thả của Rimbaud, cơ thể cậu kề sát anh, hai má kề vào cổ Rimbaud.

Nhiệt độ cơ thể của Bạch Sở Niên nhanh chóng xuyên qua băng giữ ẩm truyền đến làn da của Rimbaud. Rimbaud bắt đầu cảm thấy hơi nóng, vì vậy anh vặn vẹo người để tản nhiệt.

Nhưng Bạch Sở Niên không chịu buông tay, ngược lại cậu càng ôm chặt hơn:

– Làm gì đấy? Đừng chạy chứ.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, Rimbaud bị nhiệt độ cơ thể của Alpha thiêu đốt vô cùng khó chịu, anh giãy giụa trong lòng Bạch Sở Niên.

– Nóng.

– Có thế mà cũng chịu không nổi, bên trong tôi còng nóng hơn! Anh có muốn thử không?

– Muốn.

– Lại còn ngang ngạnh. – Bạch Sở Niên xòe lòng bàn tay ra, sờ soạng trên mông Rimbaud. Rimbaud nóng đến nỗi cả người run rẩy, không kìm được mà đẩy vai Alpha ra:

– Buông tôi ra... nóng quá...

Bạch Sở Niên cố tình dạy cho Omega có ý đồ tạo phản này một bài học nên cậu nhất quyết không buông tay, nhưng không ngờ rằng mắt Rimbaud đã ầng ậc nước, dòng lệ chực tràn bao phủ con ngươi sapphire.

– Này! – Cánh tay đang ôm chặt của Bạch Sở Niên thả lỏng ra, cậu cúi đầu hôn lên mắt anh – Sao lại khóc thế?

– Được rồi, được rồi, đừng khóc. – Bạch Sở Niên vội vàng bế Rimbaud trở lại phòng ngủ, đặt nhân ngư sắp bị bỏng vì nhiệt độ cơ thể vào bể cá.

Rimbaud lặn xuống đáy nước, đuôi cá vung lên mang theo một đàn sứa màu lam, một lúc lâu sau mới nổi lên, hai tay chống lên thành bể, ngẩng đầu vô cảm nhìn Bạch Sở Niên, từ trong mắt lã chã chảy ra ngọc trai đen vừa mang sắc xanh vừa phát sáng.

Bạch Sở Niên ngồi xuống bên bể cá, vuốt ve mái tóc của Rimbaud, dỗ dành an ủi:

– Đùa thôi mà, đừng khóc nữa nha.

– Ái chà, ghép được một sợi dây chuyền luôn rồi này. Tôi cũng không thể dựa vào việc bắt nạt bà xã để phát tài được đâu.

– Ngoan, cho anh xem cái này hay cực! Lại đây.

Rimbaud phun ra mấy quả bong bóng nước một cách khinh thường về phía cậu, anh bơi tới góc bể cách xa khỏi Bạch Sở Niên, cuộn mình thành một quả cầu rồi không động đậy nữa.

Bạch Sở Niên đặt bàn tay lên thành ngoài của bể cá và gõ nhẹ lên mặt kính:

– Nhìn cái này đi!

Rimbaud mở hé mắt liếc nhìn cậu, đột nhiên mắt anh sáng lên, anh bơi dưới nước để quan sát lòng bàn tay của Bạch Sở Niên đang áp lên thành ngoài bể cá.

– Randi. – Rimbaud vui vẻ vươn đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Alpha xuyên qua lớp kính thủy tinh, đuôi anh vểnh lên khỏi mặt nước, bắn tim cho Bạch Sở Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net