Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất Lãm Tinh nằm trên đất một lúc lâu mới có sức lực đứng dậy. Năng lực cộng sinh của Bạch Sở Niên mô phỏng cơn đau đớn quả thật quá mức chân thật, làm cho Tất Lãm Tinh sinh ra một loại sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bạch Sở Niên thấy cả hồi lâu mà anh vẫn không bò dậy được nên đã đứng dậy tới bên cạnh anh, ngồi xổm xuống và nâng cằm Alpha lên quan sát sắc mặt anh, còn lật mí mắt lên kiểm tra tình trạng của con ngươi.

Tất Lãm Tinh hít thở sâu rồi cười một tiếng trong chật vật, ngửa mặt nằm trên nền đất hỏi: 

"Bị đạn bắn trúng là cảm giác này thật sao, quá đáng sợ."

Bạch Sở Niên ngồi xổm bên đỉnh đầu anh, cúi đầu nhìn xuống: 

"Đúng vậy, chỉ có vết thương tôi từng trải qua mới có thể dùng năng lực công sinh mô phỏng được, tôi chỉ truyền y nguyên cảm thụ lúc ấy của tôi sang não cậu mà thôi."

Tất Lãm Tinh hơi sững sờ, thầm hiểu được lời này của Bạch Sở Niên. Anh im lặng bò dậy, nhặt súng trường lên lắp đạn thêm lần nữa.

Cơn đau đớn bị trúng đạn ở bụng đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng sự sợ hãi này vẫn đang kéo dài trong đầu. Tất Lãm Tinh giơ khẩu ACR lên, nhắm vào đầu bia di động. Ngón trỏ nấn ná trên cò súng, chậm chạp do dự không dám kéo. Một giây, hai giây, mười giây trôi qua, đau đớn khi đạn găm vào cơ thể lại đột nhiên ập đến anh.

Vị trí trúng đạn lần này là ở bắp chân.

Tất Lãm Tinh ôm chân co quắp trên đất, phải cắn chặt hàm răng mới ghìm được không kêu thành tiếng, chau mày yên lặng gào thét, thân thể lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Quá chậm, tốn mười giây ngắm thì đầu cậu cũng bị kẻ địch bắn nổ rồi. Nhớ kỹ ưu thế và vai trò của mình, loại tuyến thể Tiễn Độc Mộc vừa công vừa thủ này hiển nhiên là được định ở vị trí bắn yểm trợ trong đoàn đội, sự do dự của cậu có thể khiến cả đội biệt kích xung phong phía trước bị diệt sạch. Không còn biệt kích, người kẻ địch diệt trừ tiếp tiếp theo chính là cậu. Giáo viên ở trường dạy thế nào?" 

Bạch Sở Niên cầm máy tính bảng ở bên bàn tròn lên, quẹt mấy cái lên màn hình và gọi hai phần bữa sáng, một ly thức uống thể thao và một ly latte đá.

Cho tới khi bữa sáng được đưa tới, Tất Lãm Tinh đã liên tiếp ngã xuống đất bảy lần, tổng cộng bắn bia di động mười hai lần, bắn nổ đầu năm lần, không trúng chỗ hiểm sáu lần, bắn trượt một lần.

Lần bắn trượt là lần trừng phạt nặng nhất, Bạch Sở Niên để anh trải nghiệm cảm giác bị headshot.

Bạch Sở Niên lấy bữa sáng nóng hổi từ trong người máy đưa thức ăn ra, vẫy tay gọi anh qua: 

"Bảy giờ rưỡi rồi, tới dùng cơm."

Tất Lãm Tinh giãy giụa cả hồi lâu cũng đứng lên nổi, Bạch Sở Niên đi tới xách Alpha nhỏ lên rồi thả lên cái ghế phía đối diện mình, lòng bàn tay đè lên gáy anh rót một luồng pheromone trấn an vào tuyến thể.

"Huấn luyện viên, đợi tôi thêm một chút." 

Tất Lãm Tinh vô lực nằm bò trước bàn tròn, vùi đầu vào trong khuỷu tay, thẩn thể hơi co giật.

"À, không cần khách khí vậy đâu, thật ra tôi cũng không yêu cầu những đứa trẻ trên đảo này gọi tôi là huấn luyện viên, chính bọn họ khăng khăng gọi như thế, làm như tôi rất nghiêm khắc vậy." Bạch Sở Niên cầm dao ăn phết bơ đậu phộng lên bánh mì sandwich: "Tuyến thể thực vật thích ăn cái gì? Có chấm đạm lân kali không."

"Không cần... Tôi ăn như bình thường là được." 

Tất Lãm Tinh khó khăn thẳng người lên, cầm khăn khử độc lên lau tay. Thật ra anh đau đến đầu óc cũng lơ mơ, ăn cái gì cũng không nếm ra được mùi vị.

Bạch Sở Niên đưa thức uống thể thao cho anh: 

"Ăn nhiều vào."

Tất Lãm Tinh cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm rồi lại tiếp tục nằm bò ra bàn, cứ như không có thứ chống đỡ thân thể anh sẽ lập tức biến thành một bó cỏ héo úa chết trên đất.

"Anh thật sự đã từng trải qua những đau đớn này rồi sao?" Tất Lãm Tinh hỏi trong sự bức bách: "Vậy sao anh sống được?"

"Năng lực tự lành mạnh, chỉ cần diện tích nhiễm trùng của vết thương không lớn thì đều có thể tự khép lại." Bạch Sở Niên nói đúng sự thật: "Đạn không giết được tôi."

"Đây là năng lực cộng sinh của anh sao?"

"Không phải, Bạch Sở Niên cầm ly latte đá lên uống một ngụm: "Khi còn bé nhận huấn luyện khá đặc thù."

"Nghe rất mạo muội... Tôi có thể biết tuổi của ngài không?" Tất Lãm Tinh do dự hỏi.

"Ầy, đừng dùng 'ngài'." 

Bạch Sở Niên cười lộ ra hai chiếc răng nanh: "Đối với chúng ta tuổi tác chỉ là thời gian bồi dưỡng mà thôi, có lẽ không giống với định nghĩa tuổi tác của các cậu cho lắm. Dù sao đi nữa, trong thế giới dựa vào thực lực này tuổi tác không thể đại biểu bất cứ thứ gì."

"Chúng... ta?"

"Ừ, sau này tôi sẽ nói cậu hay, nhưng mà phải xem cậu có không chịu thua kém hay không."

Ăn bữa sáng xong, Bạch Sở Niên vẫn ngồi trên ghế nhìn Tất Lãm Tinh luyện súng như cũ, nhưng cũng không dùng năng lực cộng sinh kích thích anh lúc phạm sai lầm nữa, bởi vì thân thể Alpha nhỏ này đã tạm thời ghi nhớ một loạt phản xạ đau đớn.

Băng đạn rỗng dưới chân Tất Lãm Tinh ngày càng nhiều. Đến buổi trưa, xác suất headshot bia di động của Tất Lãm Tinh đã có thể đạt đến 90%, tức là trung bình 12 bia di động có thể headshot mục tiêu 10,8 lần.

Năng lực bắn súng của anh vốn không kém, thiếu sót duy nhất là không đủ chuyên chú, khó chống lại được những phiền nhiễu xung quanh, hơn nữa còn lệ thuộc vào cảm giác. Đương nhiên đây cũng là khuyết điểm chung của phần lớn các đặc huấn sinh, cần cưỡng ép thay đổi.

Bởi hiểm nguy sẽ không chọn ập xuống khi người ta ở trạng thái tốt nhất, khi súng thật đạn thật kề cận kẻ địch cũng không cho bạn cơ hội tạo cảm giác. Ngưỡng cửa của Tổ đặc công Liên minh nào phải có thể chạm tới dễ dàng. Trong bắn súng, hễ chạm vào súng là phải giết được kẻ địch; bởi vì kĩ thuật bắn súng của kẻ địch mà Tổ đặc công Liên minh gặp phải đều không thể so với những tên cướp thông thường. Thành tích này của Tất Lãm Tinh chỉ có thể tính là đạt tới mức tiêu chuẩn của đặc huấn sinh.

Gần tới giờ phòng ăn gõ chuông, Bạch Sở Niên lấy giấy chứng nhận quét vào loa phát thanh trên bàn tròn, cầm microphone lên để sát miệng: 

"Các bạn học ở sân bắn tới khu kiểm tra bắn súng tập hợp. Hôm nay tôi muốn kiểm tra xác suất headshot bia di động của mười bạn nhỏ xui xẻo."

Giọng nói ngả ngớn nhởn nhơ được khuếch đại và phát ra từ các loa phát thanh ở các góc trong sân bắn, tiếng bắn súng trong sân bắn dần dần dừng lại, nhóm đặc huấn sinh rối rít tụ đến khu kiểm tra bắn. Xung quanh khu kiểm tra được trang bị tấm chống đạn trong suốt và bậc thềm quan sát.

Nhóm đặc huấn sinh tái mét mặt mày tụm năm tụm ba, có im lặng cầu nguyện không rút phải mình, có trực tiếp bái lạy ảnh chân dung Ngôn Dật mặc quân trang treo trên tường: 

"Hội trưởng đại nhân phù hộ, hiển linh mang huấn luyện viên Bạch đi đi."

Nhưng nói gì cũng vô dụng. Bạch Sở Niên cầm danh sách chú cảnh vệ đưa tới, gọi cái tên đầu tiên: 

"Vọng Phong."

Một Alpha Cầy Mangut run lẩy bẩy, cứng đờ đi ra khỏi hàng ngũ. Mấy Alpha nhỏ bên cạnh khoác vai nháy mắt chúc cậu ta lên đường bình an.

"Chào huấn luyện viên." Alpha Cầy Mangut đi tới cúi chào Bạch Sở Niên, cầm khẩu súng ACR trên bục kiểm tra lên, lắp đạn, lên nòng.

Bạch Sở Niễn vỗ Tất Lãm Tinh đứng bên cạnh: 

"Đây là bạn học Tất Lãm Tinh mới tới tối qua, luyện tới trưa nay, xác suất headshot trung bình là 90%, nếu ai không đạt được thành tích này, bị phạt hoặc là cuốn gói đi tự mình chọn."

Alpha Cầy Mangut nuốt nước bọt, nâng súng trường lên ngắm vào bia di động, bắn từng phát một, mười hai phát đạn headshot liên tục mười hai bia di động, bia liên tiếp đổ xuống đất.

"Khá lắm, tiếp tục giữ vững." Bạch Sở Niên ghi lại thành tích của Alpha Cầy Mangut lên danh sách, ngẫu nhiên chọn tên đặc huấn sinh tiếp theo: "Huỳnh."

Omega Đom Đóm nhảy lên từ chỗ ngồi, sợ tới nỗi mông cũng phát sáng, vội vàng chạy đến cúi chào Bạch Sở Niên: 

"Chào dưa muối (dưa muối –jiang gua), không phải, chào tướng quân (tướng quân – jiang guan), không phải, huấn... (huấn luyện viên – jiao guan)"

"Đừng nói nhảm, đi lấy súng, tất cả mọi người đang chờ ăn cơm đấy." Bạch Sở Niên ngẩng đầu.

Omega Đom Đóm giơ súng bắn từng phát, mười hai bia di động đổ sạch.

Tất Lãm Tinh thầm giật mình. Trường anh học đã là trọng điểm số một số hai cả nước, thành tích bắn súng của anh cũng đứng đầu danh sách ở trường, thỉnh thoảng lấy được hạng 1 trong kỳ thi cũng không phải chuyện hiếm lạ. Nhưng hiển nhiên quỹ đạo chuyển động của bia di động ở đây hoàn toàn không có quy luật, tốc độ nhanh hơn cũng chân thật hơn, thế mà chọn ngẫu nhiên một đặc huấn sinh ở đây cũng có thể đạt được xác suất headshot 100%. Thật sự là khá kinh khủng.

"Rất tốt." 

Bạch Sở Niên ghi lại thành tích của cậu ta rồi gọi tên đặc huấn sinh tiếp theo. Mỗi lần Bạch Sở Niên xem danh sách, tất cả đặc huấn sinh đều bất giác ngừng thở cứ như đang đợi tử thần tuyên án.

Người bị gọi lên thứ ba là một Alpha Ngựa Vằn, cậu ta nơm nớp lo sợ ra sân, nhưng bởi vì quá căng thẳng nên phát súng đầu tiên bị trượt.

Bạch Sở Niên nhếch môi: 

"Mẹ nó, ACR cỡ nòng 556 mà không ghìm nổi? Cậu giương quốc kỳ chắc? Bắn thủng cả nóc nhà luôn rồi kìa."

*Ý của trai nhà mình là, Ngựa Vằn có cây súng cũng ghìm (tâm) không nổi, nên thành ra là bị giật, họng súng chĩa lên trên và bắn vào nóc nhà ý, khịa mạnh =)))

Mặc dù sau đó Alpha ngựa vằn tìm về được chút cảm giác, nhưng chỉ bắn ngã được 8 bia di động, xác suất headshot vẻn vẹn 66%.

"Đừng ăn cơm nữa, bao giờ luyện qua được thì đi." 

Bạch Sỏ Niên búng ngón tay, thân thể Alpha Ngựa Vằn cứng lại một chốc rồi lập tức lăn lộn trên mặt đất ôm đầu gào lên trong đau đớn. Nếu có bốn bia không bị bắn đổ, vậy thì sẽ có bốn viên đạn bắn lên chính thân thể đặc huấn sinh. Đây chính là quy tắc kiểm tra Bạch Sở Niên lập ra.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, Bạch Sở Niên đã kiểm tra chín đặc huấn sinh, trong đó có sáu người thông qua, ba người còn lại đau tới co giật lăn lộn trên đất.

Bạch Sở Niên lật danh sách, lúc đang định gọi đặc huấn sinh thứ mười thì di động đặt trên bàn tròn vang lên một cái, ấy chính là âm thanh nhắc nhở quan tâm đặc biệt.

Cậu cầm di động lên xem, Rimbaud gửi tới một bức ảnh, nhưng tín hiệu ở sân bắn không tốt lắm, hình ảnh chỉ có thể tải hiện từng chút từng chút một.

Theo ngay phía dưới còn có một đoạn voice, Bạch Sở Niên ấn phát tiếng cứ như bên cạnh chẳng có ai.

Rimbaud: "Randi bo jeo?"

Có phát ra cũng không ai hiểu được, Bạch Sở Niên sờ lên hai chiếc băng cá nhân giấu đầu hở đuôi trên cổ mình, nhếch môi dịu dàng trả lời: 

"Đang huấn luyện, lát nữa tôi gọi lại cho anh."

Nhóm đặc huấn sinh cũng thấy ánh mắt huấn luyện viên từ ngả ngớn hài hước trở nên ấm áp, thậm chí dáng vẻ ấn phím voice dán sát vào micro nói chuyện cũng dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.

Đặt di động xuống, Bạch Sở Niên cúi đầu nói vào micro loa phát thanh: 

"Được rồi, hôm nay kiểm tra tới đây thôi, đi ăn cơm đi. Không ngừng cố gắng nhé, trình độ tệ quá giúp tôi rửa mắt rồi."

Nhóm đặc huấn sinh nhận được đặc xá lao ra khỏi sân bắn như ong vỡ tổ như chỉ sợ huấn luyện viên đổi ý, người này phóng nhanh hơn người kia. Bạch Sở Niên liếc mắt nhìn ba nhóc xui xẻo đau tới chuột rút trên mặt đất: 

"Các cậu cũng đi đi, tối nay tới tìm tôi thi lại."

Ba người đáng thương lăn lê bò lết chạy biến.

Đến khi mọi người đi hết rồi, Bạch Sở Niên mới cầm di động lên ấn một dãy số điện thoại, giơ tay tỏ ý Tất Lãm Tinh cũng có thể đi ăn cơm.

Tất Lãm Tinh không thể làm gì khác hơn là rời khỏi sân bắn, lúc đi tới cửa phòng ăn thì phát hiện một nhóm đặc huấn sinh đang tụ tập một chỗ, sôi nổi bàn luận gì đó, có Omega tranh cãi tới đỏ cả mặt.

"Nhất định chỉ là đồng nghiệp! Nghe cái giọng rõ ràng là của Alpha, hơn nữa còn giống một tổng tài bá đạo."

Tất Lãm Tinh ghé tai lắng nghe, phát hiện ở giữa đám người là một Omega Cá Hề thần bí nói với mọi người: 

"Đoạn voice kia nói là, 'Mèo con nhớ tôi không?' Thật đó, lừa các cậu buổi tối tôi không có hải quỳ để ngủ. Giời ạ, nhà tôi ở bờ biển nên tôi đã nghe rồi! Sao các cậu không ai tin kia chứ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net