Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên đi qua vũng nước tràn khắp sàn nhà để rút phích cắm, cuối cùng máy giặt cũng dừng lại, lúc này người cá và vải băng trên người anh đã được rửa sạch sẽ.

"Anh làm gì vậy?"

Rimbaud chỉ vào nút 'giặt sạch' trên máy giặt, anh biết chữ 'giặt'.

"Mặc dù biết là như vậy nhưng mà anh cho nhiều bột giặt thế để làm gì?"

Rimbaud dùng đuôi ở bên ngoài máy giặt cuộn chai bột giặt trên mặt đất lên, chỉ vào chữ 'giặt' trên nhãn cho Bạch Sở Niên xem.

"A!"

"Vậy anh đã khởi động máy giặt như thế nào?" 

Rõ ràng cậu đã tắt nguồn trước khi rời đi.

Rimbaud sững người một lúc, trong con ngươi lóe lên tia sáng xanh, một tia chớp theo đuôi cá đi vào nguồn điện của máy giặt, máy giặt phát ra tiếng nhạc khởi động, rồi lại mang Rimbaud quay theo vòng tròn.

"..."

Bạch Sở Niên cuối cùng cũng ôm được omega ra, dùng khăn lau khô nước rồi đặt ở góc ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra lên mạng đặt mua một bể cá thủy tinh có kích cỡ lớn nhất, nhân tiện gọi hai món mang đến.

Bạch Sở Niên cảm thấy cần phải xác nhận với chú Cẩm về thủ tục nhập học và xét nghiệm máu, vì vậy cậu soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đi, đúng lúc này thức ăn đã được mang đến. Bạch Sở Niên theo thói quen bảo Rimbaud đi ra lấy đồ vào.

Chú Cẩm và chủ tịch Ngôn chỉ có một đứa con, cậu chỉ từ xa nhìn thấy một vài lần, đó là một omega thỏ tai cụp, tên là Lục Ngôn, năm nay mười lăm tuổi. Trong trường học, cậu ta đã quen với tính cách kiêu ngạo, bá đạo, hết lần này đến lần khác làm hỏng việc, Bạch Sở Niên phải bí mật giúp dọn dẹp đống hỗn độn đó.

Sau khi gửi tin nhắn, Bạch Sở Niên liếc nhìn cánh cửa, người cá này lấy đồ đặt mua ở ngoài sao vẫn chưa quay lại, thấy anh trai mang đồ đến vẫn chưa rời đi, hai chân run rẩy ôm lấy khung cửa không dám nhúc nhích.

Cái đuôi của Rimbaud cuộn trên tủ giày, nửa người hướng ra bên ngoài, trực tiếp đưa miếng sushi được bọc trong màng bọc nuốt vào bụng, nhân tiện ăn luôn cái hộp đóng gói, cắn đứt một góc hộp bảo quản đồ tươi mà anh trai shipper mang đồ ăn tới, may mà Bạch Sở Niên đến đây nhanh, kịp thời ôm Rimbaud đi, sau đó bồi thường 200 tệ (660.000 vnd)

Sau khi đóng cửa, Bạch Sở Niên liền ngồi xuống đất xoa mặt.

Rimbaud: 

"Ợ!"

Rimbaud chưa bao giờ sống ở thế giới bên ngoài phòng thí nghiệm, kiến ​​thức của anh về thế giới loài người gần như bằng không. Anh được tạo ra để dành cho chiến tranh và phá hủy cũng như bị buộc phải giao phối với một alpha đủ mạnh để sinh ra một cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ hơn.

Bạch Sở Niên chỉ không muốn nhớ lại. Trong ký ức của cậu, khoảng thời gian ở chung ngọt ngào của cậu và Rimbaud kỳ thực đều ở trong chiếc hộp sinh sản cỡ lớn với chiếc giường êm ái và ánh đèn vàng ấm áp. Cậu ôm Rimbaud và hôn lên gáy anh, hôn lên từng ngón tay, Rimbaud cũng sẽ nhiệt tình đáp lại cậu.

Bên ngoài hộp sinh sản trong suốt một chiều, hàng chục nhà khoa học mặc áo trắng theo dõi và ghi lại, họ liên tục tiêm pheromone trợ tình qua hệ thống thông gió vào hộp sinh sản.

Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ không hiểu thế giới hiện thực của Rimbaud , Bạch Sở Niên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, người cá này có lẽ trời sinh không có cảm xúc cho nên sẽ không có phản bội, cứ nghĩ theo cách này thì ân oán trong lòng sẽ vơi đi một chút.

Kỳ thực chỉ làm bạn với tư cách là đối tác thì cũng được, đợi qua 48 tiếng đồng hồ cũng đủ để chứng minh cho hội trưởng Ngôn thấy rằng Rimbaud không phải là một đối tượng thí nghiệm nguy hiểm dễ mất kiểm soát. Bạch Sở Niên muốn giúp Rimbaud có được một vị trí trong liên minh, tương lai là đồng nghiệp sớm chiều ở chung, cũng sẽ không quá nhàm chán.

"Ngày mai tôi đưa anh ra ngoài, hai ngày sau quay lại." 

Bạch Sở Niên dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng dặn đò: 

"Con trai chú Cẩm ngày mai sẽ có bài kiểm tra chiến thuật. Tôi đi giúp cậu ấy giữ vị trí top 3, vừa hay có một suất trong đội, tôi sẽ cho anh vào, kiểm tra kiểu này chỉ là chơi đùa một chút, anh không cần phải đánh nhau, nhớ cho kỹ, đừng làm gì cả, chỉ cần báo cáo vị trí cho tôi là xong."

Rimbaud lắng nghe một cách cẩn thận, nắm bắt một vài từ khóa quan trọng: 

"Bla... anh ... Bla... đánh nhau... Bla... được rồi. Làm ... Bla.... là xong."

Anh gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Sáu giờ sáng hôm sau, thành phố sáng sớm còn chưa thức dậy hoàn toàn, hầu hết người dân vẫn còn đang lưỡng lự trên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ và làm bữa sáng trong nhà bếp.

Thì ở khu vực giáp ranh nội thành có một tòa nhà hình vòm tròn có diện tích hơn ba nghìn mẫu, lúc này, hàng nghìn học sinh trẻ tuổi mặc đồng phục vũ trang hạng nhẹ tập trung ở lối vào, về cơ bản ba hoặc bốn học sinh có màu đồng phục giống nhau tụ họp với nhau, những học sinh mặc đồng phục của các đội khác nhau hầu như không thể nói chuyện với nhau và ánh mắt nhìn nhau có chút ganh đua và thù địch.

Một omega nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên khán đài kéo cờ, nhìn về phương xa gọi điện thoại, hai cái tai thỏ ẩn trong tóc nhếch lên rồi cụp xuống.

Lục Ngôn tìm một nơi râm mát và dựa vào tường, lấy con dao găm chiến thuật từ thắt lưng ra, ném đi cho đỡ buồn chán: "Cha tôi đúng thật là, tối qua mới nói với tôi, ông ấy có một họ hàng xa cũng muốn tham gia kiểm tra, muốn tôi dẫn theo, hai người đồng đội đó không chỉ có trình độ thấp, mà còn thiếu ý thức chiến đấu. Hơn nữa lại chưa từng làm việc nhóm, khi vào sẽ đưa điểm cho người khác mất."

Bên cạnh cậu có một Alpha tiễn độc mộc(*) lớn hơn hai tuổi, anh vỗ vỗ đầu Lục Ngôn an ủi: 

"Không sao, em cứ đánh đi, tôi sẽ bảo vệ bọn họ."

(*)Tiễn độc mộc(Antiaris toxicaria): Ở Việt Nam gọi là cây Sui. Đây là cây gỗ lớn có thể cao tới 30 mét, phân bố ở các vùng nhiệt đới châu Á, châu Phi, châu Úc. Ở Việt Nam, cây Sui mọc nhiều ở vùng miền núi phía Bắc như Hà Giang, Lạng Sơn, Thái Nguyên và một số tỉnh như Quảng Trị, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu...v.v.

Tất Lãm Tinh cao hơn Lục Ngôn hai bậc. Anh đã vượt qua kỳ thi thành công vào năm ngoái và nhận được chứng chỉ năm sao. Tuy nhiên, kỳ thi ATWL cho phép thí sinh thi lại. Thí sinh muốn đạt một sao cao hơn có thể tiếp tục kỳ thi, hệ thống tự động lấy điểm cao nhất và nhập vào hồ sơ.

Lục Ngôn hừ một tiếng: 

"Bốn người phối hợp ăn ý cũng khó mà qua được kỳ thi. Lần này thì biến thành hai kéo hai, đm, thật không thú vị."

ATWL-Kỳ thi cấp bậc chiến đấu đoàn đội cao cấp là kỳ thi chiến thuật khó nhất ở giai đoạn học sinh, mỗi năm một lần và có tỷ lệ đậu rất thấp, giới hạn độ tuổi không quá 23 và hạn chế số lần tham gia. Mỗi học sinh chỉ có thể tham gia tối đa bốn kỳ thi. Nói cách khác, ATWL là một kỳ thi để sàng lọc những học sinh ưu tú và những học sinh nhận được chứng chỉ ATWL sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của các thế lực quân đội.

Lục Ngôn liếc nhìn đồng hồ rồi sốt ruột gọi vào số điện thoại mà Lục Thượng Cẩm gửi đến để thúc giục.

Bạch Sở Niên nhanh chóng trả lời: 

"Chào."

Lục Ngôn ngơ ngác một chút, hắng giọng: 

"Các anh đến chỗ nào rồi, 9 giờ kiểm tra mà bây giờ đã là 6h30 rồi, một chút nữa còn phải thay đồng phục đội rồi xét nghiệm máu nữa, tốc độ nhanh lên."

Bạch Sở Niên cười một tiếng: 

"Hung dữ như vậy,tôi sắp đến rồi, tôi hình như thấy cậu rồi, dưới quốc kỳ, hai cái tai thỏ, omega với má lúm đồng tiền chính là cậu đúng không?"

"Ừ!" 

Sự hăng hái trong lời nói của Lục Ngôn bỗng hạ xuống, hai má nóng bừng.

Cúp điện thoại, Lục Ngôn nói nhỏ với alpha bên cạnh: 

"Lãm Tinh, alpha này, alpha này là giọng nam cặn bã."

Tất Lãm Tinh cười nói: 

"Có ý gì?"

"Thì là, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng, cổ họng thỉnh thoảng hơi trầm, giống như kiểu vừa tỉnh ngủ, nghe như là một tên cặn bã hút thuốc quá nhiều."

Vừa dứt lời, Lục Ngôn hai mắt đột nhiên sáng lên, cách đó vài bước, alpha mặc áo thun sư tử bình thường, đeo kính râm, kéo vali đen chậm rãi đi tới, ngồi trên vali là một omega lai tóc vàng mắt xanh, thờ ơ liếc nhìn đám alpha đang bị mình thu hút, nhàm chán mà lấy sợi dây thun ngậm trong miệng buộc tóc lên

Bạch Sở Niên kéo vali bước tới, tháo kính râm xuống, cúi đầu chào Lục Ngôn.

"Tôi và Rimbaud đều chưa từng làm kiểm tra loại này, làm phiền chiếu cố nhiều hơn. Chúng tôi đều rất yếu, không biết đánh nhau nên sẽ cố gắng trốn để không gây phiền toái cho anh Lục, được không?"

Lục Ngôn đỏ mặt, hai mắt đảo qua giữa hai khuôn mặt này, đôi tai thỏ khẩn trương ôm lấy khuôn mặt cậu.

Một lúc sau, Lục Ngôn điều chỉnh trạng thái, chỉnh lại vòng tay và găng tay cụt ngón, cất dao găm chiến thuật đi, sắp xếp đơn giản: 

"Đợi lát nữa tôi sẽ nói chi tiết quy tắc kỳ thi với các cậu, yên tâm, đây là chiến đấu thực tế ảo, cậu sẽ không bị thương, vì vậy đừng sợ. Sau khi vào đấu trường, chúng ta sẽ trực tiếp chiếm điểm, tôi sẽ lấy hộp đạn, các cậu lên nóc nhà dựng súng, đừng để bị cuốn xuống, tôi sẽ chiến đấu cận chiến, các cậu đừng nói gì cả, hiểu chưa?"

Bạch Sở Niên: 

"Dựng súng là ý gì tôi chưa hiểu, tôi cái gì cũng không biết."

Rimbaud đang ăn kính râm.

Lục Ngôn: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net