Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omega Bồ Câu Rừng cúp điện thoại Bạch Sở Niên. Cậu ta nghiền ngẫm, nói thế nào đi chăng nữa Rimbaud cũng chỉ là một vật thí nghiệm, vì một vật thí nghiệm mà lại làm tổn thương tình nghĩa ba năm hợp tác của hai người là không đáng. Dù sao thì chỉ cần lấy một tệp tài liệu là hết chuyện, chỉ là một cái nhấc tay với cậu ta mà thôi, biết thời biết thế cho Bạch Sở Niên một ân huệ cũng không có gì xấu.

Một tuần sau, cậu ta tính toán giờ làm việc của Rimbaud ở Sở cảnh sát Liên minh rồi tìm cơ hội đi vào chung cư của Bạch Sở Niên.

Cậu ta không có gánh nặng tâm lý gì, điềm nhiên như không mở cửa chung cư và tìm kiếm khắp các phòng.

Nhưng hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị Rimbaud đang đu trên giá phơi đồ ngoài ban công phòng ngủ bắt tại trận.

Bàn tay ẩm ướt lạnh như băng nắm chặt tay cậu ta, Omega Bồ Câu Rừng hơi lo lắng xương của mình sẽ bị Rimbaud nắm chặt đến vỡ vụn.

Rimbaud leo xuống từ chỗ nấp trên giá treo đồ rồi đứng trước mặt Bồ Câu Rừng. Anh dùng đuôi cá đỡ thân thể, cao hơn Omega kia cả một cái đầu, ánh mắt nhìn chăm chú cậu ta từ trên cao.

Bồ Câu Rừng cũng là một thành viên của Đặc công Liên minh, hợp tác với Bạch Sở Niên ba năm trời cũng coi như là trải qua không ít cảnh đời. Thế nhưng, khi bị đôi mắt màu lam sâu thẳm này nhìn chăm chăm vẫn có chút sợ hãi, ánh mắt anh không sáng rực rỡ, như vậy cũng rất khó phán đoán ánh mắt anh đang tập trung nơi đâu.

Bàn tay có màng của Rimbaud nâng cằm Omega lên, mặt vô cảm hỏi: 

"Cậu muốn tìm cái gì?"

Bồ Câu Rừng bình tĩnh như thường: 

"Anh Sở bảo tôi lấy hộ một tệp tài liệu, hết hai ngày thì gửi lại."

Rimbaud nhướng mi: 

"Tại sao, không để tôi gửi?"

Bồ Câu Rừng điên cuồng tìm lý do, cũng không thể nói thẳng là anh Sở muốn tự giữ khế ước bán thân của anh lại, cắt đứt suy nghĩ muốn về nhà của anh được.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp trả lời, Rimbaud đã bị những vật khác trên người cậu ta hấp dẫn.

Rimbaud kề sát cổ cậu ta, hơi ngửi một chút, móng tay sắc bén trên đầu ngón tay xoẹt nhẹ qua tuyến thể cậu ta, một luồng pheromone áp chế khiến hồn vía cậu ta run rẩy bao lấy toàn thân.

Bồ Câu Rừng bị pheromone áp chế đầy tính công kích giáng thẳng vào tuyến thể khiến cậu ta không thể không quỳ xuống, sau đó Rimbaud cúi người xuống, đuôi cá quấn quanh hai tay làm cậu ta không thể nhúc nhích, hạ giọng hỏi: 

"Cậu và, Tiểu Bạch, đi rất gần, tại sao?"

"? Tiểu Bạch?" Mặc dù tuổi anh Sở còn nhỏ, nhưng trong Liên minh trừ hội trưởng ra thì quả thật không mấy ai gọi cậu là Tiểu Bạch, Bồ Câu Rừng phải suy nghĩ một lúc mới hiểu được Rimbaud đang nói tới ai.

"Chúng tôi là đồng nghiệp, thường xuyên hợp tác làm việc." Bồ Câu Rừng ngửi quần áo của mình thử: "Trên người tôi có mùi của anh ấy? Không thể nào? Ngày nào tôi cũng giặt quần áo mà." Trừ đồng phục đặt ở cùng chỗ để giặt ra thì bọn họ thật sự không có tiếp xúc tay chân gì, huống chi cậu ta đã kết hôn rồi.

"Hợp tác." Rimbaud không thể hiểu được từ ngữ này, cau mày hỏi: "Lúc ngủ, cùng nhau, trong hộp sinh sản sao?"

Bồ Câu Rừng cũng không hiểu được hộp sinh sản là gì, lại không biết lừa cho qua nên đã nói đúng sự thật: 

"Trong lúc làm nhiệm vụ nếu điều kiện không cho phép có thể sẽ ngủ cùng một cái lều. Nhưng mà tôi không làm gì cả, tôi không có suy nghĩ không nên có nào với anh Sở. Aii, tôi cũng kết hôn rồi, cậu đừng cả nghĩ."

Rimbaud sửng sốt.

Bồ Câu Rừng không biết mình đã nói gì sai, chỉ thấy dáng vẻ Rimbaud lập tức trở nên rất sa sút.

"Ha ha, cho cậu xem cái này." Bồ Câu Rừng lấy điện thoại ra mở bức ảnh một bé con cho Rimbaud nhìn: "Cậu xem đi, rất đáng yêu đúng không?"

Rimbaud đưa ngón tay đụng nhẹ lên màn hình, sau đó trầm mặc buông đuôi bò vào hồ cá bên giường, bất động.

"Ơ, cái này." Bồ Câu Rừng gãi đầu.

Hôm nay, hóa đơn và chứng minh thư sẽ không lấy được là cái chắc. Ra khỏi chung cư, Bồ Câu Rừng nhớ lại gương mặt của Rimbaud, Omega lại có thể đẹp trai đến vậy sao, thật lãng phí tài nguyên mà. Nhưng nhớ tới Bạch Sở Niên thì lại cảm thấy cân bằng, dù sao đẹp trai nhất định phải đi cùng đẹp trai, không thể đi cùng người phàm.

Chợt, cậu ta nhớ lại Bạch Sở Niên nhắc tới chuyện đuổi con trai hội trưởng đi nên cảm thấy quả thật cần tới trường học xem thử. Con thỏ nhỏ mong manh ngang ngược kia lúc về không biết sẽ ầm ĩ động trời thế nào đây, huống chi chuyện nịnh bợ hội trưởng mọi người cũng tình nguyện làm, đến trường học xem thử trước vậy.

Học viện quân sự An Phỉ Á là một trong những trường học chiến đấu trọng điểm đứng đầu trong nước, là lớp dự bị đào tạo đặc công và lực lượng đặc chủng cho các tổ chức. Chương trình học chặt chẽ, đội khó cao, từ kiến thức lý luận đến các hạng huấn luyện thể chất đều được sắp xếp nghiêm ngặt. Hơn nữa, học viện còn thực hiện quy định đào thải học viên có thành tích kém nhất, một trăm học viên xếp hạng cuối cùng trong kỳ thi cuối kỳ mỗi năm sẽ bị lưu ban, lưu ban hai lần thì sẽ khuyên nhủ từ bỏ, điều học tịch tới trường học thông thường.

Học viện quân sự An Phỉ Á phân thành ba cấp: cao trung thấp. Tháng chín chính là thời gian thi thăng cấp, điểm thi thăng cấp sẽ được tính vào tổng điểm cuối kỳ theo hình thức trọng số.

Buổi chiều đang tiến hành khảo hạch hạng mục cận chiến súng lục, Lục Ngôn và những học viên khác đứng ở cạnh bàn vuông phía sau công sự che chắn tương ứng với mình, sau khi nghe tín hiệu bắt đầu thi của loa phát thanh thì lập tức cầm linh kiện súng lục trên bàn nhanh chóng lắp ráp.

Lục Ngôn lắp ráp xong đầu tiên, lắp băng đạn, nạp đạn rỗng (loại đạn dùng trong tập luyện), vượt qua công sự, bắn liên tiếp năm phát súng làm áo chống đạn của một thí sinh gần nhất lóe lên ánh sáng đỏ của đèn cảnh báo.

Trên áo chống đạn có lắp thiết bị cảm ứng, khi ánh sáng đỏ sáng lên là đại biểu thí sinh bị đào thải.

Lục Ngôn không đổi đạn ngay, băng đạn Beretta 92F cậu rút được có sức chứa mười lăm viên, bây giờ trong băng đạn còn lại mười viên.

Lúc này súng của phần lớn thí sinh đã được lắp xong, cách đó 10m có một thí sinh Alpha nháy mắt với một Omega phía sau lưng Lục Ngôn, hai người đồng thời vây lấy Lục Ngôn.

Việc phân bổ các trường thi là do hệ thống ngẫu nhiên quyết định, nhưng nhân số trong lớp có hạn, người quen được phân vào cùng một trường thi cũng không có gì hiếm lạ. Một A một O này mở tầm ngắm súng 1800 vây đánh Lục Ngôn, rõ ràng là có ý đồ nhắm vào cậu ta. Nhưng Lục Ngôn đi trước một bước, cậu ta nhắm vào ngực Alpha rồi bắn hai phát súng vào tim hắn, sau đó lập tức xoay người nằm xuống, tránh thoát một băng đạn của Omega sau lưng, đồng thời dùng họng súng nhắm ngay ngực Omega nổ súng.

Áo chống đạn của hai người ánh lên ánh sáng đỏ, bị đào thải.

Số lần bắn ở các vị trí khác nhau là khác nhau trên áo chống đạn, vị trí trái tim chỉ cần hai phát súng là toi mạng.

Lục Ngôn vểnh tai nghe động tĩnh sau công sự xung quanh, nhờ vào đặc tính tuyến thể Omega Thỏ Tai Cụp mà thính lực của cậu ta vốn vượt qua những tuyến thể khác, trên cơ sở này kế thừa tốc độ phản ứng nhanh nhẹn của thỏ, khiến ưu thế cận chiến của Lục Ngôn phóng đại vô hạn.

Trận này kết thúc rất nhanh, Lục Ngôn lấy thành tích 12 lần đánh giết sống sót tới cuối cùng, đạt điểm tối đa.

Lục Ngôn thổi thổi họng súng, ung dung rời khỏi trường thi.

Cận chiến với cậu mà nói là chuyện nhỏ nhặt, điều cậu lo nhất chính là thi bắn tỉa sẽ diễn ra vào lát nữa, lúc trước cậu không đạt yêu cầu ở hạng mục này, không kế thừa chút nào gen của ba cả.

"Cũng không biết Lãm Tinh huấn luyện ở căn cứ thế nào rồi... Thôi, dù sao năm nay anh ấy tốt nghiệp, không tham gia thi thăng cấp." Lục Ngôn đi tới bồn nước cạnh đó rửa mặt, lấy ra một cái kẹp hình cà rốt kẹp hai tai thỏ lên đỉnh đầu, tránh cho lông tơ bị ướt. Thuận tiện, cậu ta nhìn giao diện tin nhắn của điện thoại, tất cả đều là tin nhắn mình gửi đi, Tất Lãm Tinh không trả lời cái nào, có thể di động cũng bị tịch thu rồi.

Đột nhiên, bên trái có người bịt vòi nước, nước lạnh bắn lên cả người Lục Ngôn.

Lông tơ trên tai Lục Ngôn ướt đẫm hết cả, đáng thương dính cụp xuống. Cậu ta lau sạch nước trên mặt trợn to hai mắt nhìn về phía bên trái thì thấy Alpha vừa nãy bị cậu làm đào thải ở trường thi đứng cạnh bồn nước nhìn cậu ta, còn cười trên nỗi đau người khác, Omega kia thì đứng ở một bên xem trò vui.

"Đệt, con mẹ nó cậu có phải thiếu đánh không?" Lục Ngôn lắc lắc đầu, vẩy nước trên lỗ tai xuống, khinh thường giễu cợt Alpha: "Sao đây? Lúc nãy bị tôi đánh hỏng đầu rồi sao?"

Alpha khoanh tay trêu chọc: 

"Đó là tôi nhường cậu, ai lại chẳng biết bản lĩnh của ba ruột Lục thiếu gia lớn biết bao nhiêu, chúng tôi nào dám chọc đâu."

Lục Ngôn tức tới cười: 

"Liên quan tới ba tôi chắc, sao tôi không nhìn ra cậu nhường tôi chỗ nào nhỉ? Nói tới thì, ở trường thi lúc nãy tôi không chỉ giết mỗi hai cậu, thế toàn trường đều nhường tôi sao?"

Alpha khịt mũi: 

"Toàn trường học có ai là không biết tên của Lục thiếu gia sao, không phải dựa vào ba tiến vào chắc. Ây dà, chúng tôi làm gì được, lỡ đâu đánh thắng cậu cái cậu chạy về khóc lóc với ba, nhà chúng tôi nào ai chịu được, chỉ trách chúng tôi không được cái may đó, không gặp được người ba tốt."

"Cậu nói mấy lời này rồi tự mình tin à. Được, tôi không có thực lực, tôi toàn dựa vào các cậu nhường." Lục Ngôn từ từ cắn chặt răng, lục giấy bút ra từ balo rồi viết hai hàng chữ, vỗ lên bồn nước: "Tôi viết tuyên bố miễn trách nhiệm cho cậu là được rồi chứ, hai chúng ta đấu đơn, cậu đánh tôi gãy xương cũng không ai trách cậu, dám vào phòng chiến đấu đánh một trận không?"

Sắc mặt Alpha hơi cứng lại, vội vàng lùi lại hai bước, cười nhạo nói: 

"Cậu viết cái này cũng chẳng có ích gì, ba cậu muốn trị ai còn để ý tới một tờ giấy à?"

"Không liên quan tới ba tôi!" Lục Ngôn tức tới đầu óc ong ong, tiếng mắng người cũng lạc đi: "Theo cậu nói thì thi đứng thứ nhất cũng là lỗi của tôi à? Thừa nhận mình gà khó thế chắc? Vậy cấp bậc của tôi cao hơn cậu luôn là thật nhỉ?"

"À, đó không phải cũng là dựa vào gen di truyền của ba sao?"

"Cậu..." Cậu ta chửi tới cổ họng cũng nghẹn lại, thật ra không muốn khóc chút nào, chỉ là không cách nào khống chế được sinh lý, nhìn qua khí thế cũng yếu đi.

Mấy nhóc O cùng lớp với Lục Ngôn nhìn thấy thì chạy qua vừa an ủi vừa lôi Lục Ngôn đi, Alpha cạnh bồn nước ở phía sau còn không ngừng lải nhải:

"Nịnh bợ Lục Ngôn cũng có chỗ tốt đó, mấy người mau dỗ cậu ta vui đi."

Lục Ngôn trầm lặng bước đi, tai thỏ rủ xuống.

"Không ai trong bọn họ nhường tôi thật." Lục Ngôn khàn giọng lẩm bẩm: "Mỗi sáng năm giờ tôi đã dậy luyện súng, lên lớp ngủ gà ngủ gật bị thầy thắng, tối thức khuya luyện vượt chướng ngại vật, nửa đêm trở mình chân bị chuột rút. Ba tôi từng mắng tôi cản trở sau Lãm Tinh, ba sẽ không vì tôi thi không tốt mà trả thù những thí sinh khác đâu..."

Lúc đi ngang qua cổng trường, Lục Ngôn ngẩng đầu thì nhìn thấy Omega Bồ Câu Rừng đứng ngoài cổng vẫy tay.

Bồ Câu Rừng lắc lắc bánh ngọt trong tay: 

"Vừa nãy tôi còn định gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cậu đấy, tới lấy nè."

Lục Ngôn thấy bánh ngọt cũng không có tâm tình, chán nản đi qua nhận bánh ngọt: 

"Tôi rất ổn."

Bồ Câu Rừng: "Thấy rồi, trên mặt viết đầy chữ vui vẻ."

Lục Ngôn mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào trong khuỷu tay: 

"Tôi sống chẳng có ý nghĩa gì, mọi người đầu thấy tôi dựa vào ba, ấy mà ba tôi lại thấy tôi ngốc nghếch."

Bồ Câu Rừng: "Sao cậu biết? Hội trưởng và Lục tiên sinh đều rất thương cậu."

Giọng Lục Ngôn lộ vẻ buồn rầu: 

"Haizz, phiền chết đi mất, thà rằng bọn họ không lợi hại như vậy."

Bồ Câu Rừng an ủi Lục Ngôn một lúc rồi gọi lại cho Bạch Sở Niên báo cáo thành quả cả ngày hôm nay.

Bạch Sở Niên đang dạy Tất Lãm Tinh về góc nhìn toàn cục ở phòng diễn tập chiến thuật, lúc nghe điện thoại có hơi lơ đễnh.

Bồ Câu Rừng: "Không lấy được hóa đơn, bị Rimbaud bắt được, cũng may tôi nhanh trí không khai cậu ra."

Bạch Sở Niên lười biếng nhoài người trên bàn, chống đầu cười một tiếng: 

"Tôi quên mất, anh ấy rất cảnh giác, muốn lấy được thứ gì dưới mắt anh ấy thật sự không dễ. Thôi, tôi... tìm một cơ hội mở miệng đòi anh ấy trực tiếp vậy."

Bồ Câu Rừng: "Tôi cũng tới trường học thăm Lục Ngôn rồi, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt, chắc là từ nhỏ tới giờ chưa tách ra với Tất Lãm Tinh lâu như vậy, có hơi không quen."

Ấn tượng của Bạch Sở Niên với Lục Ngôn bình thường, tuy rằng thiên phú Lục Ngôn không tồi, nhưng so với Tất Lãm Tinh lại kém hơn nhiều. Bạch Sở Niên thích tốn tinh lực trên người có hy vọng hơn.

"Tốt rồi, nghỉ ngơi chút đi." Bạch Sở Niên bỏ di động ra, gọi Tất Lãm Tinh tới bổ sung lượng nước.

Tất Lãm Tinh tháo kính VR áp tròng ra, lấy khăn mặt lau mồ hôi rồi ngồi xuống uống nước bên cạnh Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn tấm ảnh trên màn hình, nhìn thế nào cũng không chán. Tất Lãm Tinh gọi cậu mấy lần cậu mới hoàn hồn.

"Huấn luyện viên, tôi có thể mượn điện thoại của anh gọi cho A Ngôn không?"

"Sao thế, một ngày không gặp như cách ba năm à." Bạch Sở Niên nói vờ vịt: "Cậu ấy rất giỏi, dạo này đang thi thăng cấp nên cậu đừng ảnh hưởng tới cậu ấy."

Tất Lãm Tinh hơi thất vọng, nghĩ một hồi lại hỏi: 

"Đúng rồi, lúc đó sao anh lại yêu cầu Lục Ngôn đi?"

Bạch Sở Niên miễn cưỡng giương mắt nhìn cậu ta: 

"Biết tại sao tôi giữ cậu lại không?"

Tất Lãm Tinh: "Không biết."

"Từ lâu rồi tôi vẫn muốn tổ chức một đội ngũ hữu dụng cho hội trưởng, giống như lực lượng đặc chủng Phong Bạo của PBB, nhân số ít, nhưng người nào người nấy đều là cỗ máy giết người, hơn nữa còn phối hợp ăn ý, vô cùng trung thành. Như vậy hội trưởng sẽ thoải mái hơn nhiều." Bạch Sở Niên nói rất thẳng thắn: "Mười bảy tuổi có thể đạt tới phân hóa M2, rất khó có được. Tôi muốn cậu."

Tất Lãm Tinh: "Ơ, nhưng mà, A Ngôn cũng phân hóa M2. Em ấy mới vừa mười lăm tuổi."

Mấy giây tĩnh lặng.

Bạch Sở Niên ngồi thẳng người: "?? Cậu ta á?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net