Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ... Không chú ý." 

Bạch Sở Niên nhớ lại một vài chi tiết khi cậu vào thi ATWL, ấn tượng đầu tiên của cậu với Lục Ngôn là đối tượng cần được bảo vệ, để cậu ta chỉ việc ngồi chờ thu đầu người, thật ra rằng ngay từ đầu đã không cho cậu ta một cơ hội nào để thể hiện.

Sự phân hóa cấp bậc của mỗi người không thể hiện rõ ràng như đặc điểm sinh học của tuyến thể, chỉ khi người ta sử dụng năng lực hợp với cấp bậc, hoặc cố ý để lộ cấp bậc của mình dưới dạng pheromone thì mới có thể bị phát hiện, nếu như một người có ý định che dấu cấp bậc, thì người bình thường dù thế nào cũng không thể nhìn ra được.

Tuyến thể có thể được bảo quản trong ống nghiệm và cấy ghép, mặc dù thợ săn tuyến thể gần như đã biến mất dưới sự tấn công dữ dội của liên minh, nhưng có phần thưởng hậu hĩnh thì nhất định sẽ có người dũng cảm, nên không ai dám đem mạng sống của con mình ra đặt cược cả.

Cha mẹ của bọn họ chắc chắn đã nhiều lần dặn dò bọn họ rằng không được lộ rõ cấp bậc phân hóa, nhất là ở những nơi thiện ác lẫn lộn như kỳ thi ATWL. Bởi vì một khi đã bị để mắt tới thì cho dù kẻ địch cũng phân hóa M2, thì tuổi tác, kinh nghiệm chiến đấu, tố chất tâm lý và mức độ thành thạo khi kiểm soát năng lực phân hóa đều là những yếu tố ngoài thiên phú ra có thể quyết định kết quả.

Bình tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này ngay cả khi Lục Ngôn phân hóa M2 thì sao, học viên huấn luyện đặc biệt đạt đến phân hóa M2 trong trụ sở huấn luyện tuy ít nhưng cũng không phải là không có. Tuy rằng Lục Ngôn còn trẻ còn có thể mài dũa, nhưng thân phận của cậu ta vẫn còn đó, hội trưởng thì tạm thời không nói, riêng chú Cẩm chắc chắn không thể nào đồng ý cho con trai bảo bối tham gia loại huấn luyện vừa gian khổ vừa nguy hiểm này.

Cậu cân nhắc rất lâu, rốt cuộc vẫn từ bỏ, tiếp tục dạy Tất Lãm Tinh quan sát tình hình tổng thể, kéo màn hình điện tử xuống, ở trên màn hình vẽ một cái sơ đồ vị trí của đoàn đội.

Tất Lãm Tinh lấy bút và vở ra rồi cúi xuống bàn ghi chép.

Bạch Sở Niên chỉ sơ đồ mà mình vẽ trên màn hình nói: 

"Năng lực J1 Độc Đằng Giáp của cậu thuộc về loại năng lực phòng hộ, phương thức khởi động thuộc về loại hình trình tự tức thời, điều này đòi hỏi cậu phải xác định rõ ràng đồng đội nào đang ở gần vị trí nguy hiểm nhất, cậu có thể xem sơ đồ vị trí của các đội khác mà tôi đã đưa cho cậu."

Anh nói rất nhanh, Tất Lãm Tinh nhìn chằm chằm anh gật gật đầu.

Bạch Sở Niên: "Nhìn tôi làm gì, nhìn sơ đồ của cậu đi."

Tất Lãm Tinh vội vàng cúi đầu xem sơ đồ, ghi lại những điểm quan trọng vào sổ tay của mình.

Bạch Sở Niên: "Đều là loại năng lực phòng vệ, năng lực J1 Nguyệt Thực Toàn Phần của Hà Sở Vị là phạm vi phòng hộ, lá chắn của cậu ta chỉ đủ để bảo vệ bản thân cùng một đến hai đồng đội, cho nên khi đồng đội của cậu ta đối mặt với kẻ địch như vậy, cậu không nên bảo vệ đồng đội gần lá chắn trước, vì mặc dù lá chắn bảo vệ đồng đội của cậu ta nhưng đồng thời cũng chặn đường tấn công của họ, lúc này cậu nên trang bị giáp cho đồng đội không bị lá chắn ngăn cản đường tấn công."

Tất Lãm Tinh vùi đầu luống cuống tay chân vừa lật sơ đồ vừa ghi nhớ.

Bạch Sở Niên gõ gõ màn hình: 

"Nhìn sơ đồ làm gì, nhìn tôi đi, trên đó cũng không vẽ Hà Sở Vị."

Tất Lãm Tinh đầu óc choáng váng đến mức mắt nổ đom đóm.

Chập tối, Bạch Sở Niên tắt màn hình đầy những ký hiệu phác thảo khó hiểu và uống ít nước. Tất Lãm Tinh từ khi cúi đầu đổi một cây bút khác thì sau đó đã không hiểu được bài học nữa.

Bạch Sở Niên gấp lại xấp sơ đồ trong tay: 

"Hôm nay tôi giảng cho cậu mười sáu loại hình thức tổ hợp đoàn đội và bốn mươi lăm cách đối phó với với năng lực phân hóa phòng hộ , ngày mai đi theo các đàn anh thực chiến."

Tất Lãm Tinh ngạc nhiên: 

"Nhưng em không thể nhớ hết chỉ trong một đêm được..."

"Cho dù có thuộc thì nước cũng sẽ rửa sạch cái đầu nhỏ bé của cậu" Bạch Sở Niên nhoài người về phía trước vỗ đầu anh: "Cho nên muốn hiểu được, mỗi một cuộc chiến đầu đều phải tự mình phân tích và hiểu rõ, lần đó đấu với Xà Nữ Mục nếu như cậu đem Độc Đằng Giáp cho Rimbaud trước tiên, chúng ta cùng đội [Đoàn Tìm Quỷ] và [Có Alpha Nào Không] hoàn toàn có thể đối phó, căn bản là không cần đến thuốc thúc đẩy phát triển Ac và mũi tiêm hồi phục cấp tốc, chiến thắng không đồng nghĩa với việc mọi chuyện đều phải thuận lợi, mà là khi cậu đem mỗi một chi tiết hoàn thiện đến mức tận cùng, cậu sẽ không có khả năng thua."

Điện thoại di động ở trên bàn đột nhiên sáng lên, Bạch Sở Niên cầm lên nhìn, là Omega Bồ Câu Rừng gửi đến một đoạn video ngắn, mạng Internet trên đảo rất yếu khiến video ngắn tải khá lâu, nhưng có thể mơ hồ có thể từ hình dừng lại trên video thấy một người cá đuôi xanh.

"Cậu quay về đi, buổi tối không cần học lớp đánh cận chiến."

Bạch Sở Niên lơ đễnh hất hất tay về hướng Tất Lãm Tinh.

Tất Lãm Tinh thu dọn sách vở rời đi, còn lại Bạch Sở Niên ngồi ở trước bàn vò đầu bứt tai chờ video tải lên.

Video cuối cùng cũng tải xong, trong video là phòng ngủ của vợ chồng Bồ Câu Rừng, Rimbaud ngồi trước giường trẻ con ôm con của Bồ Câu Rừng nhẹ nhàng dỗ dành nó.

Giọng của Bồ Câu Rừng trong video rất hoảng hốt:

"Xong rồi, xong rồi, bây giờ cả nhà tôi đều là pheromone trấn an, không chỉ cục cưng của tôi ngủ mà em bé của tất cả các gia đình xung quanh cũng ngủ, các nhóm đơn vị đang thảo luận về việc liệu có phải Thánh Mẫu Omega hạ phàm để giải cứu những bậc cha mẹ bị con cái của họ hành hạ hay không."

Video hơi rung lắc, Rimbaud ngồi nghiêng người trước nôi, mái tóc vàng che khuất gò má, chỉ để lộ sống mũi và hàng mi hơi cong, ánh sáng mềm mại xuyên qua rèm cửa chiếu vào làn da trắng như tuyết của anh, đứa bé đang nắm ngón tay anh và ngủ yên trong vòng tay ấy. Bạch Sở Niên cảm giác như cậu đã nhìn thấy một vị thần.

Một lúc lâu sau, cậu gửi cho Rimbaud một tin nhắn: 

"Anh ở nhà đồng nghiệp tôi làm gì vậy?"

Một lát sau, Rimbaud không nhanh không chậm gửi một tin nhắn thoại: 

"Buligi aino berta (Chăm sóc con của em)."

Bạch Sở Niên nhíu mày nhìn điện thoại di động.

Sau đó, cậu lập tức gọi cho Bồ Câu Rừng.

Bạch Sở Niên: "Đm, có phải cậu nói chuyện gì vớ vẩn với anh ấy không?"

Bồ Câu Rừng ngốc nghếch nói: 

"Không có mà, anh ấy hỏi tôi có ngủ cùng hộp sinh sản với cậu không, tôi trả lời là không, chỉ đã từng ngủ trong một cái lều, sau đó anh ấy liền tới nhà tôi giúp tôi chăm sóc cục cưng, pheromone trấn an cao cấp thật mạnh mẽ, ngay cả tôi cũng thấy mệt mỏi."

Bạch Sở Niên mệt mỏi xoa mặt.

Bồ Câu Rừng: "Làm sao vậy?"

Bạch Sở Niên: "Không có gì, cậu làm tốt công việc trong khoa kiểm nghiệm của mình đi, đừng nghĩ tới việc đến khoa điều tra của tôi, dung lượng của não cậu không thích hợp."

Rimbaud ở lại luôn trong nhà Bồ Câu Rừng, người chồng Alpha của Bồ Câu Rừng là một họa sĩ, sau khi vẽ cây trở về thì phát hiện trong nhà có một người cá, anh ta ngạc nhiên đi xung quanh vài vòng đánh giá Rimbaud.

Buổi tối chín rưỡi, trời đã tối đen, Bồ Câu Rừng khéo léo tỏ ý rằng cậu ta cùng chồng phải nghỉ ngơi, nhưng Rimbaud không quan tâm đến điều đó, chỉ lo ôm đứa bé và tiết ra pheromone trấn an.

Bồ Câu Rừng bị ánh mắt cố chấp của anh dọa sợ, cậu có chút lo lắng đoạt lấy đứa bé từ trong tay anh ôm vào lòng: 

"Rimbaud, hôm nay muộn quá rồi, để chồng tôi đưa anh về nhà nhé."

Rimbaud lạnh lùng ngồi ở bên mép giường, nhìn anh ta một cách dửng dưng, sau đó đứng dậy hóa thành một tia chớp rời khỏi nhà, trước khi đi còn ném cho Bồ Câu Rừng một ánh mắt ám chỉ không biết điều.

Sau khi Rimbaud đi, Bồ Câu Rừng để cho chồng mình đuổi theo tiễn anh, cậu ta thì ở lại thay tã cho em bé, không ngờ rằng tất cả các nốt mẩn ngứa dị ứng trên cơ thể em bé đều biến mất, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy da bé trở nên mềm mại và trắng sáng hơn.

"Đây là... Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bồ Câu Rừng thu xếp ổn thỏa xong cho đứa bé rồi cũng đuổi theo để cùng tiễn Rimbaud, thì ngoài cửa đã không thấy bóng dáng của ai nữa.

Rimbaud ngồi một mình ở sân thượng, bầu trời đêm lúc này trông giống như một cái lồng giam bao trùm lấy mặt đất, mây đen che khuất trăng sao, anh chán chường đung đưa chiếc đuôi cá sáng lấp lánh trong màn đêm của mình, nó sáng đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng đoạn xương.

Anh nhìn về phía Đông Nam, nhìn chăm chú hình dáng của tòa nhà nằm bất động ở phía Đông Nam phía sau làn sương mù, dường như anh nhìn thấy đèn nhắc nhở của máy bay như ẩn như hiện trên Viện nghiên cứu 109.

"Anh đánh rơi thứ gì ở đó à?"

Giọng nói của Alpha đột nhiên vang lên bên tai, Rimbaud kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã có thêm một người đứng bên cạnh. Bạch Sở Niên vẫn còn mặc đồng phục giảng viên của cơ sở huấn luyện, tay đút trong túi quần đứng ở mép sân thượng, dưới chân anh là tòa nhà cao hàng trăm mét và xe cộ tấp nập dưới ánh đèn đường.

"Không có gì đâu. Thực ra thì, vô dụng thôi, chẳng qua tôi, muốn đem về, để làm kỷ niệm." Rimbaud nhàm chán vẫy vẫy đuôi, vẽ ra một đường vòng cung hồ quang điện trong bóng tối: "Nhân tiện, giết chết bọn chúng."

"Tôi sẽ giúp anh." Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, rũ mắt nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trên mặt đất: "Nhưng tôi có một điều kiện."

"Chỉ bằng tôi với em, không đủ." Ánh mắt Rimbaud lạnh lùng: "Vật thí nghiệm, nhiều lắm."

Bạch Sở Niên cười một tiếng, đầu ngón tay thảnh thơi gõ nhịp trong lòng bàn tay, cũng nhìn về phía Đông Nam.

"Nói chuyện khác trước đi." Bạch Sở Niên đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Anh tới nhà đồng nghiệp của tôi làm gì thế?"

Rimbaud tỏ vẻ không quan tâm, thản nhiên nhìn móng tay: 

"Em nói xem."

Bạch Sở Niên tức giận cười ra tiếng: 

"Anh cho rằng đứa bé kia có quan hệ với tôi à?"

Rimbaud nhướng mày: 

"Một cái, hộp sinh sản, mà thôi, đã ngủ rồi, có con, không có gì đặc biệt."

"Cái quái gì thế?" Bạch Sở Niên lạnh mặt: "Anh không tức giận à?"

Rimbaud giơ lên cái đuôi ve vẩy dưới hàm Alpha: 

"Vì tộc đàn, nuôi dưỡng giống nòi, là trách nhiệm của vua."

"Vua? Anh muốn làm vua đúng không?" 

Bạch Sở Niên nắm chặt cổ tay của Rimbaud, dùng sức kéo một cái, vác cả người anh lên vai, tung người nhảy ra khỏi sân thượng, rồi vác theo Rimbaud nhanh chóng rơi xuống, mũi chân chạm nhẹ vào mái nhà đối diện rồi mạnh mẽ bắn ra xa mười mấy mét, nhảy qua nhảy lại vài lần giữa các tòa nhà, cuối cùng mượn sức từ nóc chiếc xe đang tăng tốc để hạ cánh an toàn, chạy như bay về hướng nhà mình.

Vào đến chung cư, Bạch Sở Niên đá văng cửa, ném Rimbaud lên giường, cậu bẻ gãy lan can trang trí làm bằng sắt ở đầu giường một cách dễ dàng rồi uốn cong nó lại, tiếp theo cậu kéo đôi tay Rimbaud lên đỉnh đầu, dùng song sắt kiên cố giữ lại.

Rimbaud thử giãy giụa nhưng không vùng ra được, anh cau mày khó hiểu nhìn chằm chằm vào Alpha đang đè lên người mình.

Thời gian mà hai người quen biết cũng không phải ngắn, nhưng thực tế đa phần những gì Bạch Sở Niên thể hiện trước mặt anh là sự thuần phục và ỷ lại, đến nỗi khiến người ta quên mất rằng cậu là một Alpha mạnh mẽ.

Bạch Sở Niên hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: 

"Hóa đơn và chứng minh thư của anh đâu? Đưa cho tôi."

Rimbaud ngạc nhiên trước yêu cầu của cậu: "Để làm gì?"

"Tôi giữ nó giúp anh." Bạch Sở Niên lục lọi ngăn kéo ở đầu giường: "Đâu rồi? Đưa nó cho tôi!"

"Tại sao tôi phải đưa cho em chứ!" Rimbaud nghiêng đầu.

"Đưa đây cho tôi!" Bạch Sở Niên không giữ nổi bình tĩnh lập tức rống lên, Rimbaud bất ngờ bị giật mình, cau mày nhìn cậu: "Em, ra lệnh cho tôi?"

Mặc dù hai tay Rimbaud đang bị khóa lại, nhưng cái đuôi linh hoạt thì không bị khống chế, nó vắt ngang giữa hai người, dòng điện tích tụ lại, ánh sáng màu xanh biển chói mắt hội tụ về phía chóp đuôi, chĩa về phía cổ họng của Bạch Sở Niên, giống như cây súng kích điện cao thế đang đong đưa uy hiếp trước cổ Alpha.

Bạch Sở Niên trực tiếp dùng tay giữ chặt cái đuôi dày đặc tia điện của anh.

Nhưng dòng điện cao thế không những không chém cậu thành cục than, mà còn bị dập tắt ở trong bàn tay cậu, liên tiếp toàn bộ cái đuôi của Rimbaud cũng liền mất đi ánh sáng.

Một tia hoảng sợ lóe lên trong đôi mắt luôn luôn bình tĩnh của Rimbaud.

Bạch Sở Niên dùng bắp chân lên đè chặt lại cái đuôi cá đang giãy giụa, cúi người đè lên anh, giữ mặt anh rồi hôn, đầu lưỡi thô lỗ cố gắng cạy mở hàm răng đang cắn chặt của Rimbaud.

"Ưm..." Rimbaud uốn éo người, nước miếng chảy ra từ khóe môi: "Nóng."

"Vua thì nên hoàn thành trách nhiệm sinh sản của mình."

"Nóng quá..."

"Anh là vị vua như thế nào vậy?" Bạch Sở Niên đưa lưỡi ra liếm nước bọt bên khóe môi Rimbaud, đôi mắt cong lên chọc con mồi: "Giống như những bức vẽ trong truyện cổ tích sao, anh có ngai vàng khảm san hô và ngọc trai không?

"Có..."

"Vậy tôi có thể làm anh ở trên đó không?"

Thân thể Rimbaud chợt rùng mình khi nghe thấy câu nói này, trong lòng dâng lên một nỗi giận vì bị khinh nhờn cùng hoảng sợ, chóp đuôi lại chỉ có thể run rẩy vô lực cuốn lên cánh tay Alpha.

Hai người giằng co hơn một giờ, trên cổ và bả vai trắng nõn của Rimbaud chi chít những dấu răng màu đỏ, anh nằm ngửa, mắt khép hờ thở hổn hển.

Bạch Sở Niên mệt mỏi nằm bên người anh, hai tay đệm ở mép trong của song sắt, giữ cho làn da của Omega không bị rách.

Cậu tức tốc ngồi ca-nô từ đảo lên bờ, lại tốn hơn bốn giờ lái xe vào thành phố, ngay cả nhà vệ sinh cũng chưa kịp đi, huống chi cậu đã dạy cả ngày ở cơ sở huấn luyện, kỳ thật tinh thần đã vô cùng mệt mỏi. Cậu nằm nghiêng trên giường cuộn tròn cơ thể, trán đặt lên vai Rimbaud, cánh tay khoác lên eo anh, ngửi mùi Omega ngủ thiếp đi, một vòng ở mí mắt đỏ lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net