Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alpha tức tới mặt cũng đỏ lên, mạnh mồm (*) mà chỉ vào Bạch Sở Niên: 

"Khoác lác ai mà không biết chứ, mày nói mười sao thì là mười thật chắc? Vậy tao nói tao một trăm sao đấy!"

(@@: Raw là 厉内荏: Ngoài mạnh trong yếu.)

"ĐM nó chứ, mười sao mà cũng bị nghi ngờ à, có phải anh cảm thấy mười sao là không thể tưởng tượng được không hả? Vậy mau mau nghỉ học đi, tiết kiệm chút tài nguyên giáo dục cho mấy bạn nhỏ không có điều kiện đi học, đóng góp của anh cho quốc gia ấy, thật sự còn không bằng người khác đánh rắm ít đi hai cú cống hiến lớn giúp làm giảm hiệu ứng nhà kính đâu."

Bạch Sở Niên ước chừng thẻ căn cước trong lòng bàn tay: 

"Muốn chứng cứ đúng không? Nói trước, nếu tôi lấy ra được, anh quỳ xuống gọi tôi là ba hoặc tới phòng phát thanh nói xin lỗi trước mặt toàn trường, dù sao cũng phải lấy ra chút tiền đặt cược chứ anh nói gì tôi làm nấy thì mất thể diện quá rồi."

Alpha do dự, mặc dù thí sinh đạt được mười sao rất thưa thớt, nhưng nhìn dáng vẻ đã dự liệu trước của cậu thì không giống bịa chuyện, lòng cũng không chắc chắn, không dám tùy tiện đáp ứng đánh cược lần này.

"Sợ rồi hả, người to óc như trái nho, học viên của tôi mà có đức hạnh này của anh thì ngày nào tôi cũng đánh cho bò khắp sàn." Bạch Sở Niên nhét thẻ căn cước vào túi quần. Lúc đi qua sát vai Alpha, thuận tay lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo cái thằng cha không chút phòng bị này ra, tùy tiện tung hứng: "Còn muốn ông đây lấy chứng cứ ra cho nhìn, mày xứng chắc?"

Lúc chìa khóa rơi vào lòng bàn tay bị bóp nhẹ còn có một nắm bùn sắt, Bạch Sở Niên giơ tay lên, lười biếng ném sắt vụn về phía Alpha đang trợn mắt há mồm ở phía sau.

"Nhanh đi đánh chìa mới đi, người ta sẽ nói anh biết, anh xứng được bao nhiêu."

Toàn bộ quá trình Lục Ngôn chỉ há miệng đứng ngơ ra đó làm khán giả, cho tới khi Bạch Sở Niên quay đầu gọi cậu: "Đừng đứng chung với lũ dốt, mất giá lắm, đến chỗ tôi này" mới lấy lại tinh thần vui sướng chạy tới phía sau Bạch Sở Niên.

Hạng mục đánh cận chiến là môn cuối cùng của kỳ thi thăng cấp, thời gian còn lại cho phép học viên tự do hoạt động. Lục Ngôn lon ton cả đoạn đường đuổi kịp Bạch Sở Niên: 

"Cái đó, cái đó..."

Bạch Sở Niên vừa đi cậu ta vừa đuổi theo, tai thỏ vểnh ra: 

"Anh, anh Sở... Tôi mời anh ăn bánh ngọt..."

"Còn gọi tôi à, cãi nhau cũng thắng không nổi, còn trông cậy cậu làm gì được nữa."

"Tôi, tôi lần sau nhất định có thể cãi thắng! Tôi học được rồi!"

"Nói cậu nghe, đừng luôn nghĩ làm thế nào chứng minh mình trong sạch, nếu người ta tin cậu thì sẽ chẳng tới bới lông tìm vết, không cần thiết, cãi nhau chỉ có một mục đích, là làm đối phương tức chết."

"Ò, đã biết."

Trong tiệm cà phê, Lục Ngôn ôm bánh gato dâu tây cụp tai xuống, khẽ hỏi: 

"Lãm Tinh ở chỗ anh thế nào rồi?"

Bạch Sở Niên: "Vẫn ổn, bây giờ thả cậu ta về đã có thể cân cả học viện quân sự An Phỉ Á."

Lục Ngôn kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao... tôi..."

Bạch Sở Niên: "Cậu cảm thấy trường học này như thế nào?"

Lục Ngôn lắc đầu: 

"Tôi không biết. Ba tôi nói đây là học viện quân sự tốt nhất trong nước, cho nên tôi mới thi vào đây. Tới rồi tôi cũng không cảm thấy nó tốt mấy, dù quản lý nghiêm khắc, trong lúc thi hoàn toàn không có cơ hội ăn gian hối lộ, nhưng bởi vì trong trường có rất nhiều con em quý tộc, thường xuyên kéo bè kết phái, so đo xe sang biệt thự. Ngoài trường gia tộc lớn lấn áp gia tộc nhỏ, trong trường con em gia tộc lớn chèn ép con em gia tộc nhỏ, thầy giáo cũng mặc kệ, bởi vì không chọc vào bọn họ nổi."

"Haizz." Lục Ngôn chống má ủ rũ: "Thật ra thì tôi còn thảm hơn bọn họ nghĩ, mỗi tháng ba tôi chỉ nạp đầy thẻ cơm cho, giúp tôi mua đủ quần áo, sau đó trừ cơm của canteen và đồ của cửa hàng tổng hợp ở trường, tôi muốn đổi điện thoại mới máy tính mới máy ảnh mới cũng chỉ có thể tự kiếm tiền mua, bởi vì chuyện này mà có người nói tôi giả tạo."

Đối với việc này Bạch Sở Niên lại thật sự bất ngờ: 

"Lão đại nghiêm khắc như vậy tôi có thể hiểu được, chú Cẩm không cho cậu tiền sao?"

"Sẽ lén cho, nhưng nếu bị ba phát hiện là cả hai cùng xui một thể. Tùy tiện mua xe thể thao càng không cần phải nói." Lục Ngôn dùng nĩa khuấy trộn kem bơ trên bánh ngọt: "Mấy người ở trường học quái gở thì thôi đi, dù sao cũng không có tiền như nhà chúng tôi. Nhưng nói tôi gian lận thi cử, nói tôi không có thực lực toàn dựa vào người khác nhường, tôi không nhịn được."

"Đương nhiên cũng có rất nhiều người nịnh bợ, trên thực tế cũng chẳng tốt đẹp hơn mấy người kia là bao."

"Mấy ngày trước tôi nhờ anh họ điều tra anh." Lục Ngôn thở dài: "Ba tôi mua nhà mua xe thể thao cho anh, còn cho anh rất nhiều tiền tiêu vặt, thật ra anh mới là con ruột bọn họ đúng không."

Bạch Sở Niên: "Đừng nói bậy, trừ mấy chiếc xe bản giới hạn trong gara chú Cẩm đưa, còn lại đều là tôi dùng tiền lương mua đấy."

Lục Ngôn: "Anh cũng không phải chủ tịch, làm việc gì mà tiền lương cao thế?"

Bạch Sở Niên: "Tôi làm ở Tổ Đặc công Liên minh, cậu có hứng thú không?"

Lục Ngôn: "... Làm sao mới vào được?"

Bạch Sở Niên: "Đến căn cứ huấn luyện ở đảo Nha Trùng trước, vượt qua khảo hạch rồi trở thành chính thức, từ môn kiểm soát, môn giám định, môn quân bị, môn tâm lý, bốn hướng đi tùy cậu gia nhập."

Lục Ngôn nghi ngờ: "Căn cứ huấn luyện? Không phải anh mới đuổi tôi đi sao?"

Bạch Sở Niên: "Khụ, tùy cậu. Thật ra thì tôi cũng cảm thấy nơi đó không thích hợp với cậu, nhưng ít ra tôi có thể đảm bảo ở chỗ đó thực lực chứng minh tất cả, người khác nói xấu thì chỉ cần đánh tới khi họ câm miệng là được rồi."

Trong mắt Lục Ngôn ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.

"Không nói với cậu nữa, tối nay tôi còn phải về đảo." Bạch Sở Niên tới quầy tính tiền đóng gói một phần bánh pudding sữa bò.

Rimbaud về nhà từ Sở cảnh sát, trên bàn có một phần Pudding sữa bò, trên hộp bánh ngọt có cắm một bó Gypsophila* màu tím, trên cuống hoa có một cái nơ được thắt thành từ một dải ruy băng, trên bàn còn để lại một tờ ghi chú.

(Gypsophila paniculata là loài thực vật có hoa thuộc họ Cẩm chướng)

Trên tờ ghi chú viết:

"Nếu như pheromone của tôi là một loài hoa tươi thì tốt quá, mỗi ngày tôi đều có thể đặt một bó đưa tới nhà, thay tôi ôm anh vào lòng."

Rimbaud giơ tờ giấy lên, sau đó liếm liếm ở mặt sau rồi dính bên ngoài hồ cá. Trong tủ rượu có một chai Brandy, Rimbaud men theo mùi lấy nó ra đặt ở bên gối, đắp chăn lại, vỗ vỗ.

Mười giờ tối, cano tới đảo Nha Trùng, Bạch Sở Niên lên bờ trong tiếng kêu rên của nhóm đặc huấn sinh.

Người nào cũng cho là tối nay chắc chắn huấn luyện viên sẽ không trở lại, như vậy kỳ thi chiến thuật sẽ phải lùi lại một ngày, lại có thể câu cá thêm một ngày. Lão Niết này, một ngày tươi đẹp cũng không muốn cho bọn họ trải qua.

(Bạch Sở Niên là sư tử Nemea, phiên âm ra là Niết Mễ Á, nên học viên hay đọc mỗi chữ Niết thôi)

Ở căn cứ huấn luyện, mỗi giữa tháng đều sẽ tiến hành kỳ thi chiến thuật một lần, đánh giá các hạng mục của đặc huấn sinh có đạt tiêu chuẩn hay không. Nhưng sau khi Bạch Sở Niên quay về lại biến thành một tuần một lần, các đặc huấn sinh thi ra thành tích không tốt vào nửa tháng còn lại sẽ bị kéo đi tiến hành kỳ huấn luyện ma quỷ.

Thời hạn mỗi lần thi là 12 tiếng, chín mươi sáu đặc huấn sinh sẽ được xếp ngẫu nhiên thành đội ngũ sáu người; đến lúc đó toàn bộ đảo Nha Trùng cũng sẽ trở thành trường thi, các huấn luyện viên quan sát biểu hiện của nhóm đặc huấn sinh thông qua các máy giám sát đặt ở các ngõ ngách trên đảo; cuối cùng dựa vào số người giết được, tư duy chiến thuật, hợp tác đoàn đội, thời gian sinh tồn, biểu hiện phụ trợ, kỹ năng lái xe đường núi và nhiều loại hạng mục mà tiến hành tổng hợp chấm điểm.

12 tiếng đã qua, các huấn luyện viên đã đánh giá xong biểu hiện của các đặc huấn sinh, giao bảng thành tích và băng ghi hình đã được biên tập cho Bạch Sở Niên.

Tiếp theo chính là cuộc họp tăm tối, phân tích sau kiểm tra.

Các đặc huấn sinh chỉnh tề ngồi trên bãi biển ngoài trời, trên bờ biển căng một màn chiếu rất lớn, lần lượt chiếu video của mười sáu đội ngũ lên màn chiếu. Băng video đã được cắt nối biên tập, cảnh của đặc huấn sinh nào cũng có, điều này cũng đồng nghĩa với việc ai trong đội ngũ lười biếng sẽ bị công khai xử tội.

Bạch Sở Niên gọi đến tên một vị đội trưởng, một Alpha Khỉ Mặt Chó nơm nớp lo sợ đứng dậy, không dám ngẩng đầu.

Bốt da của Bạch Sở Niên đạp lên mép ghế bên cạnh, phát ra âm thanh ma sát: 

"Cậu làm chỉ huy sao thế hả? Chiếm địa thế tốt như vậy mà vẫn có thể bị giết ngược toàn đội, tôi dạy thế nào?"

Khỉ Mặt Chó thẳng lưng lớn tiếng trả lời: 

"Ngài nói, sau khi chiếm cứ địa thế cao phải kiểm tra mai phục ở rìa cao nguyên, tiến công từ cao xuống thấp, vĩnh viễn chiếm cứ góc nhìn cao hơn bên địch."

Bạch Sở Niên cười khinh bỉ: "Cậu làm thế nào?"

Khỉ Mặt Chó: "Tôi dẫn đội viên đột kích mà không có công sự che chắn!"

Bạch Sở Niên tức tới nhặt giấy vụn trên đất lên quạt gió hạ nhiệt cho mình: 

"Một đồng bằng lớn như vậy, người ta thì mai phục ở sau nham thạch, họng súng chỉ còn thiếu mỗi nhét vào miệng các cậu, các cậu tốt xấu gì cũng lái xe mà? Não úng nước à? Đế vương đồng bằng bốn trăm mét xông ra đánh chay, nhìn đi, nhìn màn hình, mặc trang phục ngụy trang chạy thẳng, xông tới tấu hài với người ta à?"

Dưới mí mắt một đội trường Omega che miệng cười trộm. Bạch Sở Niên nhẹ đạp một cái lên đầu gối hắn: 

"Cười ngu cái gì, tôi mắng cậu ta không mắng cậu, một đám ngu ngốc kia đi xuống từ cao địa, các cậu ở sau công sự ném đạn khói sao? Lựu đạn quá đắt không nỡ dùng? Chiến thuật là làm sặc chết địch nhân, gươm chưa dính máu đã thắng đúng không?"

Mắng lần lượt mười sáu đội ngũ một trận, Bạch Sở Niên xoa xoa huyệt thái dương: 

"Đánh giá lần tới còn đánh thấy gớm như vậy nữa thì gửi hết các cậu về học viện quân sự An Phỉ Á. Tôi thấy các cậu cũng không mạnh hơn bọn họ là bao đâu."

Đặc huấn sinh bên dưới dưới than thở, trong mắt bọn họ thì học viện quân sự An Phỉ Á đứng đầu nước cũng chỉ ở trình độ nhà trẻ mà thôi.

Nhưng mà Bạch Sở Niên luôn luôn thưởng phạt phân minh, phê bình xong những thứ nên phê bình lại lần lượt chiếu ra một vài phân cảnh đáng học tập của mỗi đội ngũ để mỗi một đặc huấn sinh học hỏi theo.

"Xem thật kỹ học thật tốt, nói không chừng lần thi sau đồng đội của các cậu sẽ đổi thành những người này. Vận dụng chiến thuật nước đến chân mới nhảy thế nào, tiến vào trạng thái nhanh nhất ra sao, tự mình suy nghĩ thật tốt đi."

"Thời cơ ném lựu đạn gây choáng của Huỳnh rất hay, vừa hay địch bị ép vào hai hướng, làm địch mất đi tri giác trong thời gian ngắn đồng thời tạo cơ hội cho đồng đội phong tỏa để không bị thương, tay phụ trợ này quá hoàn hảo."

Cậu lại mở cảnh của Alpha Cá Sấu sông Nile: 

"Đoạn đánh lén trong cát này rất xuất sắc. Đối thủ nhớ lâu hơn một chút, chống lại cậu ta sẽ phải tranh thủ từng phút từng giây chạy ở phía trước nhất, năng lực J1 của cậu ta không phải là loại phát động lập tức mà thuộc loại tích lực; nếu chờ tới khi vận tốc của Tử Thần Quay Cuồng tăng lên, đầu cũng bị vặn bay, cấp M2 cũng không chịu được cú xoay mất não của cậu ta."

"Đoạn này của Tất Lãm Tinh rất tốt." Bạch Sở Niên nhĩn kỹ mấy lần phát lại, có mấy lần thời gian thả Độc Đằng Giáp ra của Tất Lãm Tinh được nắm bắt vô cùng chuẩn xác, dường như giác quan của cậu ta nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, đến mức có thể quan sát được tình cảnh của mỗi một đồng đội. Bạch Sở Niên cẩn thận đếm, năm đội viên bên cạnh cậu ta nhờ vào Độc Đằng Giáp bảo vệ mà tránh thoát ít nhất hai mươi sáu lần nguy hiểm, mặc dù thứ hạng đội ngũ của Tất Lãm Tinh không ở hàng top, nhưng biểu hiện của Tất Lãm Tinh trong toàn bộ kỳ thi tuyệt đối gọi là tuyệt vời.

Bạch Sở Niên cân nhắc một lúc, lựa chọn Omega Đom Đóm, Alpha Cá Sấu sông Nile, Alpha Cầy Mangut và Omega Cá Hề theo Tổ Liên minh Chống cháy nổ cùng hộ tống thành viên Cục Y học tới thành phố Ân Hi, cứu người dân bị kẹt lại của thành phố. Tuy biểu hiện của Tất Lãm Tinh không tệ, nhưng thời gian huấn luyện vẫn quá ngắn, không thích hợp phái đi vào thời điểm này.

Lúc đưa bốn đặc huấn sinh lên cano, Bạch Sở Niên đứng bên bờ đưa mắt nhìn theo bọn họ.

Cậu dặn dò nhiều lần: 

"Nhiệm vụ của các cậu chỉ là cứu người dân bị kẹt lại, đừng làm gì hơn khác, theo sát tiền bối dẫn đội, các cậu chỉ là đặc huấn sinh, không phải siêu nhân, mục đích cuối cùng không phải tạo dựng tên tuổi ở đó mà là an toàn trở lại, rõ chưa?"

"Đã rõ! Huấn luyện viên yên tâm!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net