Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Súng ống sáng rực lên, Cá Hề thay đạn ngay tức khắc, nòng súng nhắm vào những bệnh nhân nhiễm bệnh đang chen chúc lao tới trước mặt cậu ta. Vừa hay khi những móng tay đầy máu của người bệnh nhân lây nhiễm sắp chạm vào tay Cá Hề thì lựu đạn gây choáng của Huỳnh nổ tung ở phía sau, khiến những bệnh nhân lây nhiễm bị nổ văng ra xa đến năm sáu mét, lưng đập mạnh vào tường rồi từ từ trượt xuống. Dù cho sức sống của những bệnh nhân này có ngoan cường đến mấy thì cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể bò dậy lao vào cắn xé tiếp.

Chỉ khi các thành viên trong đội cùng chiến đấu, năng lực phụ trợ của Huỳnh mới có thể phát huy được tối đa, nhờ vào những cú ném và nổ chính xác lựu đạn gây choáng của cậu ta, không một bệnh nhân lây nhiễm nào có thể đến gần Cá Hề, điều này cũng giúp Cá Hề có thể phát huy khả năng chiến đấu trong phạm vi sở trường của mình.

Nhân cơ hội ấy, từng bệnh nhân lây nhiễm một bị nổ thành từng mảnh bởi đạn ghém. Bỗng, eo hai người bị siết chặt bởi vòng tay của Alpha, Bạch Sở Niên kéo hai nhóc Omega một trái một phải đang bắn giết đỏ mắt lui về, đóng cửa lại, lấy ngón tay gạt khóa thủy lực bị vỡ vụn, ghép hợp kim đó lại với nhau rồi đóng cửa thoát hiểm lại.

Sau khi cửa được đóng lại, hải quỳ biến thành bong bóng lơ lửng rồi bốc hơi, hai bé Omega ngồi dưới đất dựa lưng vào nhau thở hổn hển.

Cá Hề ôm súng vùi đầu vào cánh tay nghỉ ngơi, mặc cho nòng súng nóng hổi hằn vết đỏ lên cổ cũng không buông.

Bạch Sở Niên vươn tay định gỡ nòng súng đang hằn lên cổ của cậu ta ra, nhưng Cá Hề chợt rùng mình, cậu ta ôm súng chặt hơn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên. Gần như là cậu ta sẽ căng thẳng, hoảng loạn khi không có súng trong tay.

Các bác sĩ của Cục Y học Liên hiệp sống sót sau đại nạn nhanh nhẹn mở hòm thuốc ra, kiểm tra thân thể cho Huỳnh và Cá Hề.

Bầu không khí hơi im ắng, trong không khí phảng phất pheromone trấn an của hai Alpha cấp cao.

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống tháo đai đạn treo trên người ra, đếm đủ số đạn rồi đưa cho hai bé Omega, nhe nanh hổ: 

"Dùng tiết kiệm đi, bộ đạn không tốn tiền à?"

Hàn Hành Khiêm từ từ ngồi xuống, co một chân dựa vào tường nghỉ ngơi, anh ta sử dụng năng lực hồi phục cũng đồng nghĩa với việc phải tiêu hao tuyến thể của mình.

Huỳnh lặng lẽ di chuyển cách xa bác sĩ Hàn, ngồi ôm đầu gối dựa trán vào tường. Còn gì đáng xấu hổ hơn khi một Alpha cấp cao là đối tượng bảo vệ của minh, mà nếu có, thì đó chính là mình còn giả bộ như rất lợi hại trước mặt anh ta.

"Thế mà lại biến thành khẩu súng mới. Nhưng số lượng đạn vẫn không tăng tí nào..." Cá Hề cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vừa xem xét khẩu súng của mình vừa tự lẩm bẩm: "Năng lực J1 lợi hại thật, mà cũng tiếc khi nó chỉ là năng lực cấp J1..."

Sau khi tuyến thể của mỗi cá nhân phân hóa một lần là sẽ có thêm cơ hội phân hóa nữa, tức là phân hóa từ J1 rồi mới phân hóa lên M2, hoặc thậm chí phân hóa lên A3. Mỗi lần tuyến thể phân hóa thì chắc chắn sẽ có thêm một năng lực mới, hơn nữa khi cấp bậc tăng lên thì sức mạnh cũng sẽ tăng theo cấp số nhân.

Năng lực J1 của tuyến thể Pegasus: "Khôi Phục Trạng Thái". Tuy có thể khôi phục thể lực, năng lượng và tính toàn vẹn của trang bị cho mục tiêu trong phạm vi về trạng thái hưng thịnh ban đầu, nhưng vì chỉ là năng lực J1 nên nó cũng có những hạn chế lớn, sau mỗi lần khôi phục thì giới hạn của sức chịu đựng sẽ bị giảm. Nghĩa là, nếu tuổi thọ của một khẩu shotgun là 1000 viên đạn (tức khẩu súng đó sẽ vô dụng sau khi bắn hết 1000 viên) thì sau khi sử dụng năng lực, dù số lượng đạn của súng được khôi phục lại nhưng lúc này đạn trong khẩu súng chỉ còn 500 viên (tức khẩu súng đó sẽ vô dụng sau khi bắn hết 500 viên); sau khi được sử dụng năng lực thêm một lần nữa, số lượng đạn sẽ giảm còn 250 viên, cứ thế mà tiếp tục suy ra... Mặc dù năng lực "Khôi Phục Trạng Thái" có thể sử dụng vô thời hạn, nhưng đối với shotgun chỉ có 1000 viên đạn thì chỉ sau 9 lần khôi phục liên tục, nó sẽ hoàn toàn vô dụng.

Hơn nữa tại thời điểm đó, trạng thái súng được khôi phục là không có giới hạn. Một khẩu shotgun hoàn toàn mới, ngay cả khi chỉ bắn một phát thì sau khi sử dụng năng lực "Khôi Phục Trạng Thái" của Pegasus, tuổi thọ của súng vẫn sẽ chỉ còn một nửa.

Việc hồi phục các sinh vật cũng tương tự thế, nếu như một người chạy được ba mươi phút cảm thấy mệt, sau khi sử dụng năng lực phục hồi thì ngay lập tức sẽ được nạp thêm năng lượng. Nhưng lần chạy tiếp theo với cường độ tương tự thì chỉ sau mười lăm phút phút sẽ kiệt sức, trạng thái này sẽ tiếp tục cho đến khi người đó được nghỉ ngơi đầy đủ.

Điều này thật đáng tiếc, nếu như năng lực "Khôi Phục Trạng Thái" xuất hiện khi phân hóa cấp M2 thì chắc chắn khả năng phục hồi trang bị và thể lực sẽ không bị giới hạn.

"Nhóc thì biết cái gì?" Bạch Sở Niên tặng cho Cá Hề một ánh mắt chế giễu.

Vòng tròn của Samael đuổi tới đây từ hành lang, Bạch Sở Niên kéo khẩu shotgun Nova trên lưng Cá Hề xuống rồi bắn một phát vào vòng tròn đang bay, vòng tròn bị bắn thủng đầy lỗ đã vỡ ra thành nhiều mảnh.

Không thể nán lại nơi này lâu được, Bạch Sở Niên đứng dậy cầm khẩu Nova đi trước mở đường, dù sao thì bên cạnh cậu có rất nhiều bác sĩ trói gà không chặt, vậy nên việc cấp bách bây giờ là phải đưa các bác sĩ rời khỏi bệnh viện Ân Hi, chuyện tìm kiếm Lâm Đăng chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.

Tiếng cánh quạt ầm ầm xa xa vang đến gần, qua những ô cửa kính trong tòa nhà có thể thấy hai chiếc trực thăng vũ trang đang di chuyển tới từ xa, bên ngoài trực thăng sơn số hiệu Lực Lượng Phong Bạo PBBw màu cam nổi bật. Chiếc trực thăng tiến gần đến bệnh viện Ân Hi và thả hai chiếc thang dây xuống.

Hai chiếc trực thăng cứu hộ lượn lờ ở vị trí tiếp đất, Hà Sở Vị mặc đồng phục của Lực lượng đặc chủng Phong Bạo, đeo kính râm một tay nắm mép trong của trực thăng, tay kia cầm bộ đàm: 

"Mọi người chú ý, hiện nay có hơn nghìn người nhiễm bệnh trong tòa nhà mười chín tầng của bệnh viện Ân Hi, nhưng có thể mai phục. Sói Bạc chiếm cứ điểm cao khóa chặt vị trí chính xác của mục tiêu vật thí nghiệm số 408, Sói Tuyết tăng cường tín hiệu trong tòa nhà, liên lạc với Đặc công Liên minh Omega, nghe rõ trả lời, hết."

Hạ Văn Tiêu: "Sói Bạc nghe rõ, đã chiếm cứ sân thượng của khu nghiên cứu, hết."

Hạ Văn Ý: "Sói Tuyết nghe rõ, đang tăng cường tín hiệu truyền tin, hết."

Họ sử dụng các thiết bị quân sự trên không tân tiến để phá vỡ thiết bị che chắn, máy truyền tin của Bạch Sở Niên có tín hiệu.

Sau khi máy truyền tin liên lạc được, Bạch Sở Niên dẫn mọi người lên sân thượng, hỏi Hà Sở Vị: 

"Đẹp trai quá đi! Đội trưởng Hà là loại sói gì đấy?"

Hà Sở Vị nghiêm túc nói: "Báo cáo vị trí, số lượng con tin."

Bạch Sở Niên: "Bên cạnh tôi có mười thành viên của Cục Y học Liên hiệp, ngoài ra trong tòa nhà còn có hai học viên khác đang bảo vệ các nhân viên y tế của bệnh viện Ân Hi. Bây giờ tôi không thể liên lạc với họ được, cậu đang ở trên cao, mau giúp tôi tìm họ đi."

Âm thanh trong máy truyền tin hơi ồn, Hà Sở Vị ra lệnh tìm kiếm, đồng thời cũng nhanh chóng trượt xuống bằng dây cáp cùng một nhóm các đặc vụ của Lực lượng đặc chủng Phong Bạo. Một đội đặc vụ được trang bị đầy đủ vũ khí và mặt nạ phòng độc nhanh chóng đáp xuống sân thượng.

Bạch Sở Niên giơ nòng súng lên bắn nát một cái vòng tròn rồi nhắc nhở Hà Sở Vị: 

"Năng lực M2 của Samael là bộ vòng, nếu bị vòng tròn che sẽ nhiễm bệnh, sau đó phát điên và cắn người bừa bãi, nhớ cẩn thận."

Sau khi nắm rõ tình hình, Hà Sở Vị dùng cử chỉ nhắc nhở các đồng đội phía sau.

Tầng mười chín nơi họ ở khá gần sân thượng, Bạch Sở Niên để Hàn Hành Khiêm đưa các bác sĩ qua cửa thoát hiểm lên sân thượng hợp lại với PBB rồi rời khỏi đây, còn cậu thì cùng Huỳnh và Cá Hề đi cầu thang xuống lầu, theo vị trí nhận được trong máy truyền tin mà tìm kiếm các bác sĩ ở bệnh viện Ân Hi đang được bảo vệ bởi hai đặc huấn sinh.

Bạch Sở Niên xách khẩu shotgun Nova đi trước, Huỳnh và Cá Hề một trái một phải lần lượt đi theo phía sau, tạo thành đội hình tam giác, luôn theo dõi chuyển động của tất cả các bên bất cứ lúc nào.

Họ kiểm tra từng tầng một, đến tầng bảy của tòa nhà thì phát hiện vết máu tươi, máu chảy khắp cả một đường.

Băng qua ngã rẽ hành lang thì nhìn thấy một nhóm các bác sĩ ở cuối đường, họ đều đang bụm miệng mình một cách kỳ quái, có một số ngồi run rẩy trong góc, tay bụm chặt miệng mình lại không dám phát ra âm thanh nào.

Alpha Cầy Mangut đứng chắn trước mặt các bác sĩ, trên tay cầm một khẩu AK47 gần như không sử dụng được nữa, rãnh nòng súng đã mòn đi do sử dụng liên tục.

Vẻ mặt cậu ta nghiêm trọng, ngay cả khi nhìn thấy Bạch Sở Niên mà ánh mắt cũng chỉ lộ ra thoải mái trong chốc lát.

Cậu không dám cử động.

Tất cả mọi người cũng không dám cử động.

Trước mặt họ, Alpha Cá Sấu sông Nile đang quấn một dải vải xé từ quần áo quấn để cầm máu vết thương trên cánh tay, máu từ vết thương thấm ướt cả áo nhưng cậu ta vẫn thản nhiên dựa vào tường nạp đạn cho khẩu AK, một viên, hai viên, ba viên...

Đôi mắt của cậu ta bị ứ máu nghiêm trọng, chúng có màu đỏ bất thường, đồng tử cũng trở nên rất nhỏ.

Huỳnh và Cá Hề ngay lập tức hiểu rằng Cá Sấu sông Nile đã bị cắn và nhiễm vi rút tuần hoàn, hơn nữa thời gian ủ bệnh cũng đã kết thúc, các triệu chứng nhiễm bệnh giai đoạn đầu đã xuất hiện.

Bạch Sở Niên lặng lẽ tiếp cận Cá Sấu sông Nile.

Bệnh nhân bị nhiễm vi rút tuần hoàn giai đoạn đầu sẽ lặp lại chuyện mà bản thân đang làm khi trước, khi bệnh nhân ý thức được chuyện mà bản thân làm không giống với chuyện mình vừa làm thì ngay lập tức sẽ chuyển sang giai đoạn cuối, một khi đã sang giai đoạn cuối, bệnh nhân chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng nếu không để bệnh nhân nhận ra điều đó thì sao?

Bạch Sở Niên lặng lẽ tiến đến từ phía mà Cá Sấu sông Nile không thể nhìn thấy, từ từ giơ tay lên, chỉ cần ngất đi thì cậu ta sẽ không thể nào nhận ra rằng những gì mình vừa làm khác với trước đây, như vậy thì sẽ cơ hội tìm cách chữa khỏi cho cậu ta.

Động tác của Bạch Sở Niên vô cùng nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ tiếng động gì.

Ngay khi cậu định đánh vào gáy của Alpha Cá Sấu sông Nile, một vòng tròn màu sắc rực rỡ bay từ trên không tới thẳng ngực trái của Bạch Sở Niên, cậu theo bản năng xoay người sang một bên để tránh nó, nhưng cái vòng đột ngột thay đổi mục tiêu, quay lại 90° rồi bay đến trên đầu Cá Sấu sông Nile.

Đồng tử nhỏ bé trong mắt của Cá Sấu sông Nile biến mất, đôi mắt cậu ta bị bao phủ bởi máu đỏ, khóe miệng căng ra, nở một nụ cười kinh dị.

"Đoàng" một tiếng súng dứt khoát vang lên, trên trán của Cá Sấu sông Nile bị thủng một lỗ, viên đạn xuyên qua đầu cậu ta làm vết máu văng tung tóe lên tường.

Tay trái Bạch Sở Niên cầm shotgun, nòng súng chĩa vào giữa lông mày cậu ta, không có chút run rẩy hay do dự nào, ý cười trong mắt biến mất, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Huỳnh đưa tay bịt miệng, chậm rãi ngồi phịch xuống dưới đất.

"Các cậu đưa các bác sĩ đi sơ tán đi." Bạch Sở Niên cất khẩu súng đi.

Huỳnh và Cầy Mangut muốn mang thi thể của bạn học theo, Bạch Sở Niên khẽ ngăn lại: 

"Cậu ta đã bị nhiễm bệnh, không thể mang theo được."

Ba đặc huấn sinh lê những bước chân nặng nề dẫn theo các bác sĩ và y tá của bệnh viện Ân Hi di tản lên sân thượng, trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể trơ trọi đang phân hủy, mặc áo bảo hộ của căn cứ huấn luyện đặc chủng IOA.

Bệnh viện trở nên trống trải và yên tĩnh, tiếng bước chân trên nền nhà cũng tạo thành âm thanh vang vọng khắp hành lang. Bạch Sở Niên ngồi bên thi thể đang phân hủy một cách nhanh chóng cho đến khi không nhìn thấy rõ mặt, châm điếu thuốc nghỉ ngơi.

Sau một điếu thuốc, Bạch Sở Niên đặt tay lên khuôn mặt đã phân hủy của Cá Sấu sông Nile, bỗng nhiên, thi thể biến mất.

Ngay cả những vết máu và mủ chảy ra từ thi thể cũng lặng lẽ bốc hơi, mặt đất sạch bóng chỉ còn lại một ít bụi và dấu chân, cứ như thi thể của Cá Sấu sông Nile chưa từng tồn tại vậy.

Bạch Sở Niên cúi xuống nhặt một quả cầu thủy tinh từ nơi thi thể biến mất, cho vào trong túi.

Bên trong tòa nhà bệnh viện Ân Hi tràn ngập một luồng pheromone đậm đặc bi thương, nhưng những người còn sống đều đã được sơ tán nên không ai phải chịu đựng bầu không khí áp lực này.

Bạch Sở Niên rút điện thoại di động trong túi ra rồi gọi cho Omega Bò Sát theo thông tin liên lạc đã thống nhất: 

"Samael đang ở đâu?"

Bò Sát: "Máy theo dõi của tôi cho thấy hắn đã đưa bác sĩ Lâm Đăng vào nhà để xe dưới tầng hầm, có lẽ hắn đang định bắt giữ con tin và lái xe rời đi."

Bò Sát: "Tôi đã chuẩn bị một chiếc xe thể thao cho cậu, nó ở trong nhà để xe dưới tầng hầm."

Bò Sát: "Tôi đã giải mã từ xa của tất cả các cửa mật mã trong tòa nhà này, nếu cậu đi theo lộ trình của tôi thì có thể đến nhà để xe dưới tầng hầm trong một phút."

Bạch Sở Niên đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhấc chân đạp nhẹ một cái.

Bức tường lập tức xuất hiện vết nứt rồi vang lên tiếng động lớn, những mảng tường dày cộp và những thanh thép gãy lộ ra ngoài.

Bên ngoài tòa nhà xuất hiện một lỗ hổng lớn do vách tường bị đạp đổ, Bạch Sở Niên từ từ nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm mũi chân lên các mái che mưa và ban công để giảm bớt lực, mười giây sau cậu đã có mặt cửa nhà để xe.

Một số lượng lớn bệnh nhân nhiễm bệnh trong bệnh viện lao ra từ lỗ hổng của tòa nhà, hệt như một đàn ong đuổi theo thức ăn. Họ đổ dồn về phía thành phố, bốn khẩu súng máy hạng nặng do trực thăng mang theo bắn liên tục vào những bệnh nhân nhiễm bệnh, mùi hôi thối và máu tanh bốc lên ngút trời.

Bò Sát chuẩn bị một chiếc xe bọc thép mới tinh đã mở sẵn cửa chờ cậu.

Màn hình bên tay lái hiển thị lộ trình hướng dẫn của Bò Sát, trên màn hình có hai chấm đỏ, một dấu chấm đại diện cho xe của Samael, dấu chấm còn lại đại diện cho xe của Bạch Sở Niên, hai chiếc xe đang cách một khoảng đáng kể.

Bạch Sở Niên lên xe đóng cửa, tiếp đó là nổ máy rồi đạp chân ga, chiếc xe lao ra khỏi nhà xe với tiếng động cơ ầm ĩ, cậu cầm máy truyền tin lên: 

"Đội trưởng Hà, 408 đã lái xe vào tuyến đường thành phố, giúp tôi dọn đường đi, tôi đang đuổi theo hắn."

Hà Sở Vị đang ở gần máy bay trực thăng nên máy truyền tin phát ra âm thanh rất ồn ào, chói tai: 

"Chỉ mình cậu? Cậu có vũ khí không?"

"Đừng dài dòng." Bạch Sở Niên nhếch môi: "Tôi không cướp công của các cậu, bắt được 408 dù sống hay chết đều là công lao của các cậu."

Chiếc xe con màu đen lao ra khỏi ga ra, tông thẳng vào đám bệnh nhân nhiễm bệnh đang điên cuồng cắn xé, vết máu bên ngoài cửa kính chợt xuất hiện rồi biến mất, bởi vì tốc độ xe quá nhanh nên biến thành một khối loang màu đục ngầu, đồng hồ tốc độ đã gần đến giới hạn, chiếc xe đen phóng như bay tựa như tia chớp trên đường cao tốc.

Người dân của thành phố Ân Hi đã được sơ tán. Có không ít xe của người dân đậu trên đường cao tốc, Bạch Sở Niên tông thẳng vào những chiếc xe ấy mà chạy, theo định vị trên màn hình, bóng dáng chiếc xe màu đỏ đang phóng nhanh phía trước lọt vào tầm mắt.

Xe bọc thép của quân đội PBB nhận được lệnh đã bắt đầu thu dọn chướng ngại vật ở các ngã tư, sau khi xác định người đang điều khiển chiếc xe màu đỏ phía trước là Samael, Bạch Sở Niên nhoài nửa người ra khỏi cửa chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, dùng tay trái bắn vào lốp sau của chiếc màu đỏ, hai viên đạn làm nổ lốp xe của hắn, sau đó cậu lập tức trở về vị trí lái để giữ tốc độ và cân bằng thân xe.

Chiếc xe màu đỏ bị nổ lốp thì suýt nữa lật nhào, nó cua gấp hai khúc giữa đường rồi tiếp tục lao về phía cầu lớn bắc qua sông.

Cầu lớn phía trước rất gần biên giới thành phố, chi viện của quân đội không thể tự ý vào thành phố khác khi không có giấy phép, lúc này mà xin cấp trên thì đã quá muộn, điều cấp bách bây giờ là phải tóm được Samael tại thành phố Ân Hi.

Samael nghiêng nửa người ra khỏi cửa sổ ô tô, hắn mặc bộ quần áo giống hệt hình chiếu, một thằng hề mặc bộ đồ phối hợp hai màu đỏ vàng chói mắt, hắn đeo một chiếc mặt nạ cười với khóe miệng phóng đại và quả bóng đỏ trên chóp mũi, trông vừa buồn cười vừa kỳ quái.

Hắn khiêu khích ngoắc ngoắc tay về phía Bạch Sở Niên. Một chiếc vòng hai màu đỏ và trắng xuất hiện từ trên trần xe của hắn, chiếc vòng từ một tách thành hai chiếc, từ hai thành bốn, số lượng vòng ngày càng nhiều, tất cả đều bay về phía xe của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên bình tĩnh đánh tay lái, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động lớn, drift theo hình chữ S để tránh những chiếc vòng đang lao tới, cậu ấn nút mở trần xe, cầm súng trường trong xe rồi đứng lên bắn lia lịa về phía chiếc xe màu đỏ.

PBB đã được cấp phép đình chỉ cây cầu, bằng mọi giá phải bao vây Samael tại thành phố Ân Hi. Cây cầu bắc qua sông bị tách rời giữa cầu, hai đầu được dây thép kéo lên, độ dốc của cầu nơi hai chiếc xe đang di chuyển càng lúc càng lớn.

Nhưng ngay cả khi cây cầu bị tách ra ở giữa, Samael cũng không có ý định giảm tốc độ, thậm chí hắn còn đạp ga lên tốc độ cao nhất, bay ra khỏi chỗ tách rời của cây cầu, định lao sang phía đối diện của cầu theo tốc độ quán tính.

Bạch Sở Niên cầm tay lái cau mày: 

"Ông trời à, hãy ban cho con thứ có thể đánh bại thằng súc sinh này, xong chuyện ông đây sẽ ăn chay ba ngày."

Nước sông dâng trào, bầu trời nhanh chóng tích tụ mây mù, sấm chớp uốn lượn trong tầng mây đen, một luồng điện từ xa đột nhiên tới gần, một sinh vật giống hình cá lấp ló dưới nước, tiếng kêu to lớn đầy mê hoặc trong biển kéo dài kỳ ảo.

Bỗng nhiên, dòng sông bị một cái đuôi cá mang ánh chớp dội lên, nhân ngư nhảy lên khỏi mặt sông rồi ngừng lại ở trên không trung, ngang với chiều cao của chiếc ô tô màu đỏ đang bay qua cầu.

Nước sông tụ lại trong tay Rimbaud, nước ngưng tụ lại thành thép cực kỳ cứng rắn, tạo thành bệ phóng tên lửa trong suốt cỡ lớn trên vai anh, cuồng phong gầm rú trên mặt sông, nước sông dâng cao nén thành hai quả bom nước tròn trong bệ phóng tên lửa, hai quả bom nước lần lượt được bắn ra, khóa mục tiêu và bắn trúng chiếc xe màu đỏ mà Samael đang ngồi.

Hai quả bom nước hình tròn lần lượt bắn trúng thân xe, nước được nén trong bom nước lại nổ tung, tương đương với việc nổ tung toàn bộ mặt sông từ những con sóng khổng lồ do bão táp vào một chiếc ô tô.

Chiếc xe như bị mắc kẹt trong bàn tay khổng lồ của quỷ biển, bị lôi kéo xuống đáy sông mà không thể làm gì được. Chiếc xe bị chìm sâu vào trong cát tận mấy mét, mặt sông một lần nữa nổi lên một làn sóng lớn, tất cả những ngôi nhà ở bến tàu ven sông đều bị cuốn trôi.

Năng lực phân hóa M2 của Cá Quỷ "Bom Nước Bộc Phá" không gây sát thương trực tiếp mà đánh bay mục tiêu bất kể cấp độ nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net