Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi vào công viên hải dương, sau khi Bạch Sở Niên cà thẻ căn cước đặc chế của bộ kỹ thuật xong thì như vô tình sờ vào màn hình nhận diện khuôn mặt ở lối vào, dán một tấm hình tròn trong suốt chỉ có độ dày bằng tấm dán điện thoại lên trên đó.

Ngay sau đó trong kính gọng đen Bạch Sở Niên đeo hiện ra hình ảnh của mọi du khách đi qua nơi nhận diện khuôn mặt.

Thiết bị truyền hình ảnh mini là sáng chế độc quyền của Đoạn Dương thuộc Bộ Kỹ thuật Liên minh, chỉ cần dán tấm đọc mini lên màn hình là có thể đọc được nội dung hình ảnh trong phạm vi khoảng 0.5m2 lấy tấm đọc làm trung tâm, nội dung này cũng được truyền tới thiết bị thu nhận, ví dụ như tròng kính của mắt kính học sinh gọng đen mà Bạch Sở Niên đeo.

Mục tiêu nhiệm vụ lần này là nghiên cứu viên Trần Viễn của viện nghiên cứu 109, Omega của hắn đã mất mạng trong một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn nhiều năm trước, con trai cũng vì vậy mà liệt nửa người dưới. Nếu như Trần Viễn dẫn con tới công viên hải dương chơi thì nhất định sẽ đi tới lối đi không có chướng ngại này, Bạch Sở Niên cần phải phán đoán trước được thời gian Trần Viễn vào công viên.

Chạy thử mắt kính xong, Bạch Sở Niên đẩy xe lăn đưa Rimbaud theo dòng người vào trong.

Tiếp theo cần phải tìm được thành viên tổ chức Hồng Hầu Điểu và làm giao dịch với hắn trước khi Trần Viễn tìm được.

Thành viên tổ chức khủng bố "Hồng Hầu Điểu" trải rộng toàn thế giới. Đồn rằng Hồng Hầu Điểu không giống với những băng đảng tội phạm khác, nổi danh là có kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa còn có nguồn lính đánh thuê khổng lồ. Hành tung của lão đại bọn họ kỳ quái khó lường, bên ngoài lưu truyền rằng boss của Hồng Hầu Điểu là quân nhân giải ngũ, xuất thân cụ thể ở đội nào thì vẫn chưa có kết luận.

Đường buôn bán của Hồng Hầu Điểu cũng trải rộng ở các ngành nghề, phần lớn con đường kiếm tiền đều ở bên rìa vòng pháp luật, nhỏ như buôn lậu ma túy, buôn bán người, lớn thì đến súng ống đạn dược, đào mỏ quặng đều từng có, độ thảo luận về vật thí nghiệm vũ khí đặc chủng tác chiến của viện nghiên cứu 109 ở chợ đen tăng vọt theo từng năm. Hồng Hầu Điểu nhìn trúng cơ hội này, thừa dịp vẫn chưa cấm chế tạo và mua bán vật thí nghiệm thì cũng muốn lấy một phần lợi nhuận trong vòng hỗn loạn sinh hóa này.

Trên người mỗi thành viên Hồng Hầu Điều đều có một hình xăm chim màu đỏ ở cổ, khá dễ để nhận biết, nhưng cũng rất dễ giấu đi, huống chi dòng người trong công viên hải dương dày đặc như vậy, tìm người trong biển người mênh mông đúng là không dễ dàng.

"Đoán chừng người của Hồng Hầu Điểu sẽ rất cẩn thận, chúng ta đi vào dạo một vòng trước để tránh cho mọi người nghi ngờ."

Bạch Sở Niên đẩy xe lăn của Rimbaud vào cổng theo dòng người.

Rimbaud ngồi trên xe lăn thoải mái đóng vai một Omega tàn tật mất đi hai chân, dùng một cái chăn nhỏ màu nâu đắp lên đuôi cá nửa người dưới, anh mặc một chiếc áo hoodies hình móng mèo do Bạch Sở Niên mua cho.

Quần áo nào ở cửa hàng Rimbaud cũng khịt mũi coi thường, duy chỉ khi nhìn thấy chiếc áo hoodies móng mèo hồng thì lại không nhúc nhích rồi nhổ luôn ma nơ canh của tiệm lên đặt lên quầy tính tiền.

Hai bên mũ áo hoodies móng mèo rủ xuống hai quả cầu bông màu hồng, Rimbaud rất thích nó, vẫn luôn nắm ở trong tay cho tới khi cái mũ hoodies càng ngày càng thấp càng ngày càng thấp cho tới khi đầu anh hoàn toàn bị trùm bên trong.

"Anh ngoan, nghe lời, làm như tôi nói, đừng có chạy lung tung."

Bạch Sở Niên cúi đầu giúp anh sửa sang lại mũ, đẩy anh đi vào đường hầm đáy biển. Đường hầm đáy biển do thủy tinh hình vòng cung tạo thành, dưới chân cũng trải thủy tinh trong suốt, người đi ở trong đó được đại dương xanh thẳm vây quanh từ đầu đến chân.

Trong kính quan sát dày gợn sóng lăn tăn, cá biển sắc màu sặc sỡ kết thành đoàn bơi qua đỉnh đầu, các du khách tấm tắc khen ngợi, ngay cả trẻ con cũng nằm nhoài trên mặt kính kinh ngạc nhìn trái nhìn phải một cách lạ lẫm.

Bạch Sở Niên quay đầu nhận một phần thời gian biểu diễn, ngày cả Rimbaud đẩy xe lăn đi cũng không biết.

"Mọe, cá của tôi đâu?"

Bạch Sở Niên vác balo học sinh nhìn xung quanh, dư quang chợt thấy Rimbaud đang nằm ở trước sò biển gặm thủy tinh.

Sò biển dưới đáy san hô há miệng ra, thịt sò mềm mại tươi non màu trắng sữa ở bên trong động đậy, Rimbaud cố chấp vịn kính thủy tinh chăm chú nhìn nó không chớp mắt.

Bạch Sở Niên đi tới bên người anh, nhìn thấy nước miếng của Rimbaud đang chảy thành hàng.

Alpha ngồi xổm xuống, vén một góc chăn lên lau khóe miệng cho Rimbaud:

"Đến mức vậy à? Ở nhà tôi ngược đãi anh sao?"

Rimbaud chỉ chỉ sò biển trong thủy tinh:

"Cái này, muốn hai con."

Bạch Sở Niên:

"? Đây là khu thủy sản của siêu thị à?"

Rimbaud cau mày:

"Hai con."

Bạch Sở Niên:

"Về nhà mua 1kg sò cho anh, mua cái này phải tới gần một triệu, đây là để nhìn, không ăn được."

Rimbaud đồng tình nhìn Bạch Sở Niên:

"Không thể nào, không thể nào, em, chưa từng ăn à?"

Bạch Sở Niên:

"Không phải, giàu hơn nữa cũng không ăn nổi sò ở công viên hải dương."

Ánh mắt Rimbaud nhìn Bạch Sở Niên trở nên vô cùng thương tiếc, giống như hoàng tử Dubai nhìn đứa nhỏ khu dân nghèo gặm đất:

"Nhóc đáng thương."

Bạch Sở Niên: "..."

Rimbaud yên lặng xuất thần, lẩm bẩm:

"Dẫn em về nhà, ngày nào cũng ăn bốn mươi con."

Bạch Sở Niên cúi người trùm chăn lại cho anh. Không biết tại sao, khi Rimbaud nói câu "dẫn em về nhà" thì lòng cậu lại khá hưởng thụ. Cái chữ nhà này cách Bạch Sở Niên quá xa xôi, đến nỗi nghe được cách đọc chữ này cũng làm cậu cảm thấy nghe hay hơn những chữ hán khác.

Rimbaud nhìn về phía cậu, vẻ mặt Alpha nặng nề hơn gần đây, một dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề.

"Randi."

Anh kéo vạt áo Bạch Sở Niên, khi Bạch Sở Niên hoàn hồn lại nhìn anh, anh vỗ nhẹ một cái lên thủy tinh rồi khẽ nói một chuỗi âm tiết như ra lệnh.

Cá nhiệt đới trong hầm đáy biển đột nhiên bơi rối loạn như kinh sợ, rất nhanh chúng đã khôi phục lại trật tự rồi tập trung về bên cạnh Bạch Sở Niên.

Cá nhỏ vảy lóe sáng nối đuôi nhau bơi lội, xếp thành một hình trái tim trên mặt kính gần sát kính thủy tinh cạnh Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên ngẩn người, tay cắm ở trong túi quần lạnh lùng đứng trước kính nhưng vẫn không che giấu được ý cười nhạt trong mắt.

Các du khách thấy mới lạ tụ tập tới. Nhưng mà chỉ ngắn ngủi bảy giây, hình trái tim giải tán, cá nhỏ trở về trạng thái khi trước nên làm gì thì làm cái đó.

Nhưng khi tới khu tham quan kiểu mở lại không giống vậy, mùi của Rimbaud có thể truyền đi chầm chậm thông qua làn nước, đến nỗi nơi mà anh đi qua thì tất cả cá đều tụ tập tới và thành kính cúi đầu với Rimbaud.

Rimbaud định mò một con từ bên trong ra ăn, Bạch Sở Niên nhanh chóng đẩy Rimbaud đi, tránh hết tất cả những khu quan sát kiểu mở. Cũng may là chuẩn bị từ sớm, trước đó đã cột Rimbaud vào xe lăn, sự gia nhập của Rimbaud đã làm độ khó của nhiệm vụ này bay vụt lên.

Đến lúc đi dạo gần hết đường hầm đáy biển, Bạch Sở Niên nhạy bén bắt được hình ảnh một khuôn mặt hiện lên trong mắt kính, cậu gõ nhẹ lên gọng kính, chạm nút ấn rồi điều chỉnh trở về hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt Trần Viễn xuất hiện trong ống kính.

"Mục tiêu, get."

Bạch Sở Niên đẩy xe lăn Rimbaud ra khỏi đường hầm đáy biển, đi tới khu biểu diễn, lộ trình kế hoạch đã được Bạch Sở Niên nhắc đi nhắc lại trong đầu nhiều lần, cậu thầm tính thời gian, vừa vặn lúc cậu đẩy xe lăn đi tới vị trí lối đi không ngăn chặn gần nhất, nghiên cứu viên Trần Viễn của viện nghiên cứu 109 cũng đẩy xe đẩy của con vừa nói vừa cười đi tới.

Bọn họ đi qua sát vai, Bạch Sở Niên đánh rơi chìa khóa trong balo. Cậu cúi đầu nhặt lên rồi nhân đó nghiêng đầu quan sát không gian dưới xe đẩy của con Trần Viễn, dưới chỗ ngồi xe đẩy có dán một miếng xốp hơi to và ngắn hơn so với bút chì, trông kích thước thì chắc là ống chất xúc tác Ac chuẩn bị cho giao dịch lần này.

Chóp đuôi của Rimbaud lặng lẽ thò ra từ dưới chăn, dán chíp theo dõi vào dưới bàn đạp xe đẩy.

Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud đi xa.

Rimbaud vô cùng bất mãn, bởi vì vừa nãy lúc dán thiết bị theo dõi mà chóp đuôi anh đã bị đạp một cước.

"Đạp phải anh rồi à?"

Bạch Sở Niên nhặt chóp đuôi anh lên, quả nhiên phía trên có một dấu giày, xoa xoa thổi thổi dụi dụi mới dỗ được nước mắt Omega chảy ngược trở lại, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

Cậu chạm nhẹ lên gọng kính, một điểm màu đỏ xuất hiện trên tròng kính, nó đại biểu cho vị trí của hắn và con. Dù sao đứa nhỏ cũng ngồi trên xe đẩy, Trần Viễn không thể nào cách đứa nhỏ quá xa.

"Đi."

Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud đi về phía khu biểu diễn.

Yêu cầu của nhiệm vụ lần này rất hà khắc, nhất định phải đánh tráo được thuốc dưới tình huống hai bên đang giao dịch mà không để bị phát hiện, vì vậy làm việc không thể quá bất cẩn.

Căn cứ vào thời gian biểu diễn nhân viên làm việc phân phát, một giờ sau khu biểu diễn sẽ có mỹ nhân ngư biểu diễn: "Múa cùng cá mập", thường là do nhân viên làm việc mặc váy đuôi cá đi vào trong hang biểu diễn, nô đùa bơi lội cùng cá mập đã được huấn luyện nghiêm chỉnh sau kính thủy tinh.

Ở chỗ này mỗi ngày đều có hai nhân viên Omega cùng nhau đóng vai mỹ nhân ngư, lúc hai nhân viên làm việc này sắp xuống nước biểu diễn, Bạch Sở Niên sử dụng năng lực cộng sinh "Đánh Lừa Đau Đớn" với một trong hai người.

Đột nhiên Omega đó che bụng, đau đến gập người lại, sau khi nói nhỏ đôi câu với đồng nghiệp kia thì vội vàng tháo kính bơi và bình thở cỡ nhỏ xuống rồi chạy về phía nhà cầu.

Omega kia chỉ có thể kiên trì tự mình xuống nước biểu diễn một mình.

Bạch Sở Niên đeo kính bơi và bình thở lên cho Rimbaud rồi đưa anh leo lên lối vào hồ nước.

Trước đó cậu đã quan sát nhiều lần, vị trí duy nhất có cửa thông với các khu biểu diễn khác chính là khu trình diễn của mỹ nhân ngư, đây là cửa vào duy nhất để đưa Rimbaud vào trong bể biểu diễn.

Bạch Sở Niên lập tức đẩy xe lăn quay trở lại, cậu khống chế cường độ của Đánh Lừa Đau Đớn, Omega kia tuyệt đối không thể nào đứng đi tới phòng vệ sinh được, tới vị trí góc chết của camera giám sát, Bạch Sở Niên gia tăng độ đau đớn đến nỗi Omega ngã xuống đất.

Cậu đẩy xe lăn đi vòng quanh góc chết của camera giám sát rồi thong dong đến bên cạnh chỗ Omega đang đau đớn co rúm trên mặt đất, lịch sự hỏi cậu ta:

"Nhìn cậu rất đau đớn, có cần tôi giúp gì không?"

Không đợi trả lời, cậu quan tâm đỡ Omega trên đất lên xe lăn, đắp chăn lại, cố gắng tránh khỏi tất cả phương hướng camera có thể quay được mặt Omega rồi đẩy cậu ta vào một buồng vệ sinh cho người khuyết tật, khóa cửa lại từ bên trong rồi đập vào gáy cậu ta, Omega ngã xuống ngực cậu.

Bạch Sở Niên thư thả rút bộ tóc vàng đã chuẩn bị trước từ dưới đệm ghế ra đội lên đầu Omega đang ngất xỉu, mặc thêm cho cậu ta chiếc hoodies móng mèo Rimbaud cởi ra rồi đội mũ lên, đắp chăn lại che giấu. Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra đẩy người ra ngoài, nghênh ngang tiếp tục đi lang thang dưới camera giám sát.

Hệt như là vẫn đang đẩy Rimbaud vậy.

Một nhân viên làm việc khác đóng vai mỹ nhân ngư nhảy vào trong cửa nước, khoảng mấy phút sau, Rimbaud đeo bình thở và kính lặn nhảy vào theo.

Tầm nhìn trong nước không thể rõ ràng hơn trên bờ mà lại vô cùng hạn hẹp, huống chi hai người cũng che mặt, Omega kia không hề phát hiện được người nhảy vào nước không phải là đồng nghiệp mình, còn thở phào nhẹ nhõm cho là đồng nghiệp đã đi nhà vệ sinh xong rồi trở về.

Rimbaud cũng không bơi về phía cậu ta, vị trí của anh có một xà ngang che chắn, bơi xuống dưới thêm nửa mét mới có thể phơi bày cả người trước mắt khán giả.

Omega thấy bạn hợp tác lề mề không xuống thì quay đầu thúc giục, nhưng ngay khi quay đầu lại thì lại chợt thấy da đầu đau nhói, trước mắt tối sầm như đang có một dòng điện yếu tấn công cậu ta.

Sau một hai giây thất thần ngắn ngủi, chỉ thấy mấy con sứa lấp lánh ánh xanh từ từ lơ lửng ở trong nước, bên trong không còn một bóng người.

Mà các khán giả lại chỉ thấy có một tia chớp màu xanh da trời uốn lượn rồi nhanh chóng biến mất trong làn nước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net