Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cú phanh gấp khiến Rimbaud văng về phía trước theo quán tính, vì để tránh nguy hiểm mà cơ thể cuộn lại thành viên cá theo bản năng. Quả cầu bán trong suốt lách qua khe hở giữa ghế lái và ghế phụ lái, rơi vào trong lòng Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên lái xe bằng một tay, cho xe chạy chậm lại từ từ, tay còn lại ôm viên cá không cho anh lăn trên xe.

Sau khi xe chạy ổn định, Rimbaud vươn người, vòng tay qua ôm cổ Bạch Sở Niên.

Đầu Bạch Sở Niên toàn là cái lỗ nhỏ hồng hào mềm mại bán trong suốt, nói lắp ba lắp bắp: 

"Anh... cái này không nên tùy tiện cho người khác xem. Cái phía trước cũng thế, hai cái đều không được."

Rimbaud dựa vào bờ vai nhìn cậu với đầy vẻ mê hoặc: 

"Cái này là, chỗ thiêng liêng, kết nối, giao lưu với biển rộng, vậy nên, rất đáng quý. Em... Rất ghét?"

Bạch Sở Niên hít một hơi sâu lại thở ra: 

"Có lẽ tôi nói với anh không được rõ ràng lắm."

"Randi đáng yêu." Rimbaud nở nụ cười ngây thơ.

Bạch Sở Niên đỗ xe cách nhà máy chế biến hải sản trong cảng 200 mét bên cạnh một nhà máy bỏ hoang, cậu để Rimbaud xuống xe trước còn mình ngồi trong xe nhắm mắt.

Bạch Sở Niên nắm chặt chiếc túi đã đổi thuốc AC thật, cậu rất muốn tiêm cho Rimbaud ngay lập tức.

Nhưng ý định này chỉ loay hoay trong đầu cậu một lúc thì dập tắt ngay. Bạch Sở Niên lấy một ống thuốc ức chế từ ngăn kéo, cắn vỡ nắp kim tiêm rồi tiêm thẳng vào tĩnh mạch trên cánh tay.

Một cơn đau nhói bùng phát từ trong máu khiến cậu tỉnh ngay tức khắc, cậu tựa đầu lên gối hơi nghỉ ngơi một lúc, mãi đến khi mạch máu không còn đập liên hồi mới dám xuống xe.

Kỳ phát tình đến gần nên thân thể trở nên vô cùng mẫn cảm, tinh thần cũng vô cùng mong manh. Bạch Sở Niên cực kỳ không thích cảm giác mất kiểm soát bản thân hoàn toàn nhưng lại không có cách nào khác.

Cậu mở cửa xe, Rimbaud đứng trước xe chờ cậu trong nhàm chán, đuôi cá cuộn lại như người ngồi khoanh chân. Sắc trời cũng tối đi trông thấy, xung quanh không có đèn đường, Rimbaud ngồi khom lưng, anh lấy bật lửa ra khỏi túi rồi nghịch. Cái bật lửa có tạo hình đầu lâu, ngón cái đẩy hàm dưới là ngọn lửa xanh lục lạnh lẽo sẽ chui ra từ hốc mắt, tỏa sáng cả khuôn mặt Rimbaud.

Bạch Sở Niên chống tay lên cửa xe nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên cậu đi tới, lấy bật lửa đi khỏi tay anh rồi một chân quỳ trước xe, cúi đầu hôn anh.

Hơi thở của Alpha chất chứa mùi hương pheromone, bên trong tuyến thể pheromone mãnh thú mang yếu tố nóng nảy cùng tính công kích thuộc về riêng nó, cho dù là pheromone trấn an cũng có tính xâm chiếm cưỡng ép. Cho dù cậu cố gắng biểu hiện như một bé mèo dính người, nhưng bản tính trong gen thì không thể nào thay đổi được.

"Anh không muốn... Đừng như vậy." Bạch Sở Niên nâng mặt Rimbaud, ép anh hôn mình: "Tôi cũng không muốn vào ngục giam."

Trong mắt Rimbaud, sợi tóc đen nhánh của Alpha buông xuống theo động tác của cậu quét vào gò má mình, đường nét khuôn mặt của cậu trông càng sâu hơn trong bóng tối, lông mi đen vừa dày vừa dài. Cậu là đã lớn thật rồi, đẹp hơn khi còn bé.

Rimbaud nhận thấy cảm giác hụt hẫng trong muộn màng.

Anh vươn tay ra siết chặt lấy cánh tay Bạch Sở Niên ôm mình, móng vuốt sắc bén bấu sâu vào làn da của Alpha.

"Anh lúc nào cũng mạnh tay với tôi." 

Bạch Sở Niên buông môi anh ra, môi cậu khẽ nhếch liếm nước bọt mang theo mùi hương hoa hồng trắng thoang thoảng trên răng. Cậu không nhúc nhích, không quát tháo và thậm chí cũng không tránh né khi Rimbaud tổn thương mình, cánh tay trái bị móng vuốt cào lộ ra vết thương cốt nhục, sau đó vết thương khép lại như ban đầu.

"Nếu chỉ ở mức độ như thế này thì anh có thể trừng phạt tôi tùy ý." Bạch Sở Niên kéo anh xuống khỏi mui xe, cậu bế anh bằng một tay rồi đi chầm chậm về phía trước: "Nhưng mà đừng tàn nhẫn quá, tôi sẽ bị nhiễm."

Rimbaud ôm cổ cậu đờ ra, năng lực phân tích của vật thí nghiệm kỳ nuôi dưỡng vẫn chưa đủ để giúp anh phân tích tâm tình của chính mình.

Trên đường đến nhà máy hải sản, Bạch Sở Niên truyền tin thật khẽ đến Bộ kỹ thuật: 

"Xác định mục tiêu đi vào nhà máy hải sản, nhiệm vụ hoàn thành, có rút không?"

Bộ kỹ thuật truyền hình ảnh từ kính mắt của Bạch Sở Niên lên cho cấp trên, Hàn Hành Khiêm cũng tham gia.

Sau khi truyền video thì cấp trên xin ý kiến của Hàn Hành Khiêm, bởi nhiệm vụ lần này là do anh ta khởi xướng, anh ta nắm quyền phát biểu cho hành động tiếp theo.

Hàn Hành Khiêm ngồi dựa vào ghế hội nghị, anh ta đến thẳng đây từ phòng thí nghiệm nên vẫn mặc bộ đồ trắng toát. Anh ta xoay bút máy, trầm tư một lúc rồi nói: 

"Ý của tôi là vào thẳng nhà máy, kiểm tra kho lạnh, xác định loại hình vật thí nghiệm bọn họ định tiêm AC, như vậy chúng ta mới có thể đoán được bước kế tiếp của bọn chúng."

Bạch Sở Niên: "Đoán chừng bên trong nhà máy có rất đông thành viên của Hồng Đầu Điểu, có thể bị lộ."

Hàn Hành Khiêm: "Không sao, nếu vừa rồi đã đánh tráo thuốc thì bước tiếp theo không cần phải bí mật quá, trái lại, bọn họ cho rằng gặp phải sự cố mới là bình thường."

Cấp trên của Liên minh tiếp nhận kiến nghị của Hàn Hành Khiêm, gửi nhiệm vụ thứ hai cho Bạch Sở Niên: 

"Kiểm tra kho lạnh của nhà máy."

"Đã rõ." 

Bạch Sở Niên tắt máy truyền tin, cậu bế Rimbaud bò lên cao rồi vào nhà máy qua lỗ thông gió.

Đây là một nhà máy hải sản đã kinh doanh lâu năm, danh tiếng và chất lượng đều được đánh giá cao. Bạch Sở Niên đứng trên cao nhìn tàu chở hàng ở bến tàu, bọn chúng đã cải trang thành các công nhân bốc hàng đi qua đi lại kho lạnh, bây giờ mà đi kiểm hàng thì chắc hẳn sẽ bị tóm.

Hồng Đầu Điểu cực kỳ coi trọng hành động lần này, ngoại trừ công nhân ở ngoài nhà máy thì ở bên trong cũng được bố trí không ít lính đánh thuê được vũ trang đi tuần.

Nhà máy hải sản có tổng cộng ba tầng, giữa tầng một và tầng hai được thông thành một không gian rộng mở, vách ngăn ở giữa phân chia thành nhiều khu khác nhau: từ khu thu vớt, khu làm sạch, khu gia công tẩm ướp, khu đóng gói thẳng đến vận chuyển dây chuyền sản xuất ở khu hàng hóa chuyên chở. Ở rìa của mỗi tầng đều được lắp khung sắt và thang sắt cách mặt đất 3 mét để thuận tiện cho việc giám định chất lượng, người có thể đi lên từ bên dưới.

Cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có một nhóm lính đánh thuê đi tuần ở những khung sắt này, lính đánh thuê nào cũng được trang bị vũ khí.

Rimbaud nằm nhoài ở lỗ thông gió lặng lẽ đánh giá toàn bộ nhà máy, anh ước chừng số lượng lính đánh thuê rồi khẽ nói: 

"Chỉ có, hơn bảy mươi, lính đánh thuê."

"Nhưng chúng ta chỉ có hai người à." Bạch Sở Niên cắn môi rồi liếc mắt nhìn đuôi cá của Rimbaud: "Ừm, 1.5 người."

"Hơn nữa còn không có nổi một cây súng lục." 

Trước khi nhận nhiệm vụ không xin vũ khí, bây giờ cũng không thể quay lại lấy được.

Bạch Sở Niên nhìn sơ qua địa hình nhà máy, cậu thầm vẽ ra vài phương hướng: 

"Làm theo lời tôi bảo."

Rimbaud bò lên trên cao theo lời Bạch Sở Niên, anh di chuyển ra rìa và rơi thẳng vào bên trong xe chở hàng đang chờ đi vào nhà máy hải sản, vào bên trong thùng nhựa lớn chứa đầy cá biển.

Bạch Sở Niên linh hoạt leo lên trên cao, hai tay cách cửa sổ thông gió chừng mười bước, cậu chỉ huy hành động cho Rimbaud thông qua bộ đàm.

Rimbaud rơi vào trong thùng hải sản, anh vội vàng ẩn mình vào mấy con cá.

Bạch Sở Niên: "Tình hình thế nào?"

Rimbaud: "Cá không được tươi cho lắm."

Bạch Sở Niên: "Tôi hỏi tình hình của anh..."

Rimbaud: "No."

Bạch Sở Niên: "..."

Rimbaud trốn bên trong đống cá và đi vào bên trong khu làm sạch, dòng nước cọ rửa bầy cá rồi đưa hải sản đã làm sạch đến khu gia công tẩm ướp.

Rimbaud nhẩm đếm, lúc gần tới lúc thì anh nhếch đuôi lên, một dòng điện với cường độ cao đi vào bo mạch chủ của máy cắt khiến nó chập mạch. Máy cắt đột nhiên ngừng lại báo động, Rimbaud nhân cơ hội đó từ chui vào một đầu khác của lưỡi dao qua khe hở, anh leo xuống băng chuyền rồi khôi phục mạch điện của máy.

Vài công nhân ở nhà máy đã nghe thấy tiếng báo động nên đã đi kiểm tra, khi đảm bảo máy đã hoạt động bình thường trở lại thì mới yên tâm rời đi.

Rimbaud thành công đi qua khu gia công tẩm ướp, anh bò nhanh ở dưới băng chuyền và tiến vào khu đóng gói.

Bạch Sở Niên vẫn đang quan sát hành động của công nhân khu đóng gói, về cơ bản thì cậu đã nhận ra quy luật, chỉ huy Rimbaud: 

"Đến hàng thứ tư tay trái thùng đựng hàng số hai, công nhân đóng gói đã thay ca, chắc chắn nhân viên mới không biết trong hộp có bao nhiêu nên anh lấy đồ ra sau đó chui vào trong hộp."

Rimbaud nghe theo cậu chui vào trong hộp đựng hàng, sau khi miệng hộp được đóng kín thì Rimbaud bị đẩy tới bên bến tàu.

Sau khi vào trong kho lạnh, Rimbaud dùng móng tay rạch thùng đựng hàng bò ra ngoài, anh tìm kiếm mùi trong mọi tủ lạnh khả nghi.

Anh dừng bên cạnh một cái hộp chất đầy đá viên, trong này chứa toàn là bạch tuộc tươi.

Rimbaud nằm sấp xuống lật qua lật lại cái hộp nhưng ngoại trừ bạch tuộc thì cũng chỉ có bạch tuộc, giác hút khiến người ta khó chịu bám lên cánh tay Rimbaud, anh không nhịn được gỡ bạch tuộc trên người xuống.

Bạch Sở Niên tránh lính đánh thuê rồi đi vào nhà máy, cậu nhìn thấy mấy hóa đơn ở cửa sổ phòng điều khiển, dự định mò vào xem thử.

"Có phát hiện được gì không?" 

Bạch Sở Niên đeo mắt kính lên rồi truyền nội dung hóa đơn cho bộ phận kỹ thuật, đồng thời quan tâm đến tình huống bên kia của Rimbaud.

Rimbaud trả lời: "Có mùi. Nhưng chỉ có, bạch tuộc."

"Tôi biết rồi." Bạch Sở Niên đã nắm chắc, để hóa đơn lại như ban đầu: "Đi ra tập hợp lại với tôi, chúng ta rút."

"Ừm."

Bạch Sở Niên lặng lẽkhẽ tiến vào lỗ thông gió. Cậu bước đi không tiếng độngkhông tiếng động, hơn nữa năng lực trốn tránh và leo trèo cũng rất mạnh, cậu nhảy từ chỗ cao xuống cũng không bị thương. Bạch Sở Niên nắm tất cả thiên phú của loài mèo.

Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống từ chỗ cao rồi tới gần bến tàu tiếp ứng Rimbaud. Chợt, cậu cảm nhận được nguy hiểm nên dừng bước, nhanh chóng quay người lại.

Một tên lính đánh thuê cầm súng lục đứng cách đó không xa, nòng súng chĩa vào đầu cậu, anh ta cười gằn uy hiếp: 

"Người anh em, giơ tay lên, chúng ta nói chuyện."

Bạch Sở Niên nheo mắt thấy trước ngực hắn có bảng tên: Lý Bỉ Tây.

Cái tên này có điểm đặc biệt, Bạch Sở Niên nhớ cậu đã lục được cái tên đó trong danh sách đội lính đánh thuê trên người Ân Khả ở căn nhà hình chóp.

Hình như là Alpha Bạc Má Lớn.

(*) Bạc má lớn (Parus major) là một loài trong . Bạc má lớn là một loài chim đặc biệt, với đầu đen và cổ, má trắng nổi bật, trên lưng màu ô liu và các phần dưới màu vàng, với một số biến thể trong số các phân loài rất nhiều.

"Ầy, có vậy mà cũng bị bắt, thất bại quá đi." 

Bạch Sở Niên không có súng nên cũng không thể làm gì khác hơn là nghe theo tên lính đánh thuê, cậu giơ tay lên đi qua một cách lề mề.

Lý Bỉ Tây giơ khẩu súng lục giảm thanh đi tới, nòng súng đặt sau đầu Bạch Sở Niên còn tay trái thì lục soát người cậu.

"Alpha như cậu mà cứ sờ tới sờ lui trên người làm tôi nổi hết cả da gà."

"Phế thải..."

Bạch Sở Niên hơi nghiêng đầu rồi bỗng xoay người ngã mạnh xuống, né viên đạn suýt nữa bắn vào đầu. Bàn tay cậu chống xuống đất, chân dài mạnh mẽ quét ngang đạp một cước văng súng trong tay hắn đi.

Súng lục giảm thanh bay lên không trung, Lý Bỉ Tây nhảy lên định bắt lại thì Bạch Sở Niên lộn người đạp một cú khiến anh ta bay ra xa ba bốn mét, cậu ung dung cầm lấy súng lục.

Bạch Sở Niên cầm súng, lên đạn và nổ súng liền mạch lưu loát, đến nỗi mà các chi tiết xẹt qua não cũng không nhanh bằng động tác của cậu.

Tên năng lực của các thành viên Hồng Đầu Điểu được ghi chép trong danh sách, cậu nhớ mang máng hàng của Lý Bỉ Tây viết là: 

"Alpha Bạc Má Lớn, năng lực J1 Tổn Hại."

Tổn Hại?

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì động tác nổ súng trong tay đã hoàn thành, nòng súng nhắm vào giữa hàng lông mày của Lý Bỉ Tây, một tiếng nổ lớn vanh lên.

Bạch Sở Niên biết đây không phải tiếng của súng giảm thanh.

Là nổ rỗng.

(*) Chả biết ở Việt Nam mình gọi là gì nhưng đây là hiện tượng bị nổ khí trong nòng súng, giống như bị kẹt đạn trong nòng không bắn ra được nên nổ ở trong.

Năng lực J1 tuyến thể Bạc Má Lớn: "Tổn Hại", vũ khí mà hắn đã từng tiếp xúc sẽ nhanh chóng chạm đến tuổi thọ cao nhất của chúng.

Bạch Sở Niên thấy trên mặt Lý Bỉ Tây lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đau đớn từ tay trái lan đến toàn cơ thể.

Cậu lảo đảo hai bước mới đứng vững được, thân thể loạng choạng vì đau đớn, máu cùng thịt vụn rơi xuống dưới chân.

Bạch Sở Niên rũ cánh tay trái, phần dưới cánh tay đã bị nổ tung, thịt nát cháy khét trên xương gãy.

Nghe được tiếng súng, một lượng lớn lính đánh thuê lao ra từ trong nhà máy bao vây Bạch Sở Niên, chĩa nòng súng vào đầu cậu.

"...Đau quá." 

Bạch Sở Niên đỡ lấy cánh tay tàn tạ, cậu từ từ ngồi thẳng lên, ngực phập phồng co rúm lại, run rẩy nở nụ cười.

Người bình thường bị nổ nát một cánh tay đã đau đến bất tỉnh từ lâu, nhìn khuôn mặt mỉm cười trong đau đớn của Bạch Sở Niên, Lý Bỉ Tây không định mạo hiểm bắt sống nên đã ra lệnh nổ súng bắn chết ngay lập tức.

Hắn làm ra một tư thế bắn súng, nòng súng của đám đánh thuê nhắm ngay Bạch Sở Niên, bóp cò.

Mấy viên đạn bay vụt đến, một khi bắn trúng thì xương sọ Bạch Sở Niên sẽ nổ tung thành từng mảnh.

Chợt bến tàu dậy sóng, một tia điện quang uốn lượn lao ra khỏi mặt nước bay tới trước mặt trong tíc tắc, một quả cầu tích điện bán trong suốt màu lam che chở trước mặt Bạch Sở Niên, những viên đạn va chạm quả cầu trong suốt đánh ra tia lửa chói mắt nhưng không thể nào đánh vỡ được nó.

Năng lực cộng sinh của Rimbaud Nước Mắt Rupert, khi chuyển sang trạng thái hình cầu tự vệ thì không có bất kỳ ngoại lực nào có thể phá vỡ thành ngoài của quả cầu.

Viên đạn bị văng ra, quả cầu điện quang duỗi người và Rimbaud rơi xuống bên cạnh Bạch Sở Niên, anh cuốn đuôi chống đỡ thân thể rồi lạnh lùng nhìn đám lính đánh thuê xung quanh. Đuôi cá điên cuồng sung huyết, phẫn nộ biến thành màu đỏ.

"Nhân ngư!" Lý Bỉ Tây sửng sốt: "Các anh đến từ đâu?"

Bạch Sở Niên cử động cổ, đôi mắt đen láy dần lộ ra màu nền xanh xám, con ngươi thu nhỏ lại, đôi mắt sư tử nhìn chằm chằm phía trước.

"Nói cho anh cũng không ích gì, ngược lại anh càng không thể động vào." 

Cậu nở nụ cười, răng nanh đáng yêu lộ ra trên môi. Cậu nhấc cánh tay trái lên trước mặt, dưới ánh mắt của mọi người xương cốt nhanh chóng sinh trưởng, huyết nhục gân mạch bò trên xương, da dẻ được nới lại.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Bạch Sở Niên Niên nắm chặt cánh tay trái đã được hồi phục lại như ban đầu, vỗ lên một bên vai của Bạc Má Lớn.

"Việc xui xẻo nhất của anh chính là để tôi biết tên." Bạch Sở Niên khoác vai anh ta một cách thân mật: "Lý Bỉ Tây."

Vừa dứt lời, Alpha Bạc Má Lớn đột nhiên biến mất.

Trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên có thêm một viên pha lê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net