Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám lính đánh thuê lăn lộn trong màn mưa đạn, năng lực phản ứng cơ bản vẫn còn đủ, chúng nổ súng càn quét Bạch Sở Niên và Rimbaud mà không hề do dự.

Bạch Sở Niên xoay người một cách linh hoạt, nhẹ nhàng quanh qua quẩn lại trong màn đạn loạn xạ rồi trở lại bên người Rimbaud.

Cho dù tránh khỏi được phần lớn đạn nhưng vẫn có đạn lạc bắn trúng thân thể, may thay đó không phải là chỗ hiểm. Cánh tay và bên bụng của Bạch Sở Niên bị đạn bắn trúng, máu bắn tung tóe. Rimbaud cũng không may mắn tránh khỏi, trước ngực anh cũng bị một viên đạn ghim vào, đau đến độ đuôi cá cũng căng chặt, quấn giá sắt tới biến dạng.

Sau trận bắn càn quét này, trong không khí tràn ngập khói súng, các lính đánh thuê buông lỏng cảnh giác, đợi khói mù gay mũi tản đi hết thì đi kiểm tra hai thi thể kia.

Khói mù tản đi, Bạch Sở Niên vẫn đứng tại chỗ cũ, ung dung móc đầu đạn ghim trong thân thể ra, lỗ máu cháy xém nhanh chóng khép lại.

Rimbaud dùng móng tay cạy đầu đạn trước ngực ra, gò má bị đạn lạc cắt qua một đường nhưng cũng khép lại theo dấu đạn trước ngực.

Chợt ánh mắt của đám lính đánh thuê trở nên sợ hãi đến tột độ, một người nào đó ở góc sợ hãi gào to: 

"Là hai vật thí nghiệm!"

Chỉ cần là người khá hiểu về vật thí nghiệm đặc chủng thì đều sẽ biết, năng lực phân hóa của vật thí nghiệm đặc chủng tác chiến tồn tại hoàn toàn là vì chiến tranh. Trong quá trình thăng cấp phân hóa thì người bình thường đạt được một loại năng lực cộng sinh là nhiều nhất, mà năng lực cộng sinh của vật thí nghiệm lại do năng lực chịu đựng của tuyến thể và thuốc quyết định, sự linh hoạt trong thể chất của bọn họ vượt xa người thường và lại có tốc độ tự hồi phục rất mạnh, vì vậy mới được gọi là vũ khí hình người cao cấp nhất.

Tức khắc lời này lập tức gây xôn xao, có lính đánh thuê đã lâm trận mà vẫn quay đầu bỏ chạy, có người bất chấp đổi đạn bắn quét rồi từ từ lùi về phía sau chờ cơ hội rút lui. Một lính đánh thuê nhặt máy truyền tin rơi dưới đất của thủ lĩnh Lý Bỉ Tây lên, ngón tay run run muốn nhập mật mã để liên lạc với cấp trên để báo cáo tình huống.

Áo ba lỗ đen mà Bạch Sở Niên mặc bị đạn đốt ra hai lỗ thủng, cậu thong dong ước lượng quả cầu thủy tinh đục ngầu trên tay rồi tung hứng, ánh mắt lướt nhìn quanh quẩn giữa các lính đánh thuê: 

"Ồ ai thế, biết được nhiều vậy à."

Cậu quay đầu nhìn Rimbaud, nơi này gần bờ biển, một lượng nhỏ nước biển ngưng tụ thành một khẩu súng tiểu liên trong tay Rimbaud dưới trạng thái nước hóa thép. Bạch Sở Niên liếm liếm mu bàn tay trái mới mọc ra rồi quay đầu lại hỏi Rimbaud: 

"Anh thấy không, vừa nãy bọn họ làm nổ nát tay tôi đó."

Rimbaud cau mày, buông tay ra; khẩu súng trong suốt do nước hóa thép ngưng tụ thành lập tức tiêu tán rồi lại hóa thành nước biển vô dạng, lại hợp nhất với làn nước lần nữa, định hình lại và tạo thành một khẩu shotgun KS-23 trong suốt trong hai lòng bàn tay.

Tốc độ bắn của súng tiểu liên rất nhanh, lệch hướng của đường đạn nhỏ, đạn tập trung và chiếm ưu thế rất lớn trong đấu đơn. Shotgun lại không giống vậy, sau khi mỗi một viên đạn được bắn ra sẽ bung thành vô số mảnh vụn, phạm vi sát thương cực lớn.

Con ngươi màu xanh lạnh lùng của Rimbaud thoáng hiện tia điện, anh bắn súng shotgun, mỗi một phát đạn ghém trong suốt bắn ra cũng đi đôi với một tràng tiếng kêu thảm thiết và máu thịt văng tung tóe.

Bạch Sở Niên bế Rimbaud lên, đạp lên máu đen bẩn thỉu lan tràn đầy đất đi ra khỏi nhà máy. Cậu lấy một cái bật lửa có hình đầu lâu ra khỏi túi, ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi ném bật lửa bốc lửa xanh vào kho dầu máy ngoài nhà máy.

Làn khói dày đặc và mảnh vỡ sinh ra từ vụ nổ che giấu dấu vết chiến đấu, khói súng mông lung, nhân viên trong nhà máy nghe thấy tiếng nổ thì ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột, họ bị dọa đến choáng váng chẳng khác nào bầy kiến bị phá tổ trốn chạy tán loạn ra ngoài.

Trong hỗn loạn, Bạch Sở Niên bế Rimbaud từ từ rời khỏi nhà máy hải sản.

Rimbaud cầm quả cầu thủy tinh đục ngầu trong tay, giơ về phía ánh lửa nhìn kỹ: 

"Thật là lợi hại, năng lực M2, mạnh quá."

"Không mạnh đến vậy đâu. Chỉ sử dụng được khi tiếp xúc thôi, điều kiện tiên quyết là tôi phải biết tên cậu ta, hơn nữa chỉ có tác dụng với người cấp thấp hơn tôi."

"Đương nhiên, tên có thể là tên thật hoặc cũng có thể là danh hiệu, nhưng chỉ cần người ta tự cho phép tên này thuộc về mình là được."

Năng lực phân hóa M2 của tuyến thể Sư Tử Trắng "Phai Mờ": Có thể lập tức đè ép thể sinh mạng thành quả cầu phi tinh thể, hơn nữa sau khi quả cầu bị hư hại, chủ nhân của quả cầu sẽ biến mất khỏi ký ức thế giới. Trừ Sư Tử Trắng, mọi người sẽ mất đi trí nhớ về người đó, đồng thời cũng mất đi hứng thú thăm dò sự tồn tại của người đó.

Bộ kỹ thuật gửi lời mời liên lạc, Bạch Sở Niên nhận trả lời: 

"Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, có rút lui không?"

Hàn Hành Khiêm ở bên kia nói: 

"Sau khi cậu về thì nhân lúc còn sớm tới chỗ tôi tiêm thuốc trấn an đi."

Bạch Sở Niên khẽ cười: 

"Tôi không sao."

Hàn Hành Khiêm coi thường: 

"Tôi ở chỗ này kiểm tra thấy đồ thị tâm trạng trong đầu cậu dao động rất lớn, vừa nãy còn suýt mất khống chế."

Bạch Sở Niên xoa xoa gáy: 

"Ò, thế à. Nhưng mà tôi thật sự rất đau, khi trở lại tôi muốn để anh tự trải nghiệm một chút, anh sẽ hiểu tôi thôi."

"Cậu đừng lái xe, bây giờ cậu không lái được." Hàn Hành Khiêm thẳng thừng vạch trần cậu: "Cậu đang phát tình, cậu tiêm thuốc ức chế chưa? Cấp bậc phân hóa càng cao, cảm giác đau khi tiêm thuốc ức chế càng kịch liệt, hơn nữa vừa rồi vẫn luôn tiêu hao tuyến thể..."

Khi đó nguyên nhân xuất hiện tuyến thể chính là một loại vi rút (bão vi rút) dẫn tới bị nhiễm hàng loạt, mà nguyên lý của thuốc ức chế chính là ức chế quá trình chuyển xấu của vi rút, từ đó áp chế tuyến thể phát tình. Nhưng trong quá trình áp chế phát tình cũng sẽ áp chế tuyến thể của bản thân. Khi sử dụng năng lực, tuyến thể được coi là cơ quan cung cấp năng lượng toàn thân, trong thời gian tiêm thuốc ức chế sẽ trở nên rất yếu ớt.

"Nói là không sao rồi mà, gặp lại sau." 

Bạch Sở Niên mất kiên nhẫn tắt máy truyền tin đi.

Lúc về tới nơi đậu xe của nhà máy cũ nát, Bạch Sở Niên đặt Rimbaud trên nắp capo, hai tay vịn lên trên đó thở hổn hển: 

"Đợi tôi nghỉ ngơi một chút đã."

Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, chân cũng bắt đầu bủn rủn. Cậu mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, co một chân lại và vùi mặt vào trong khuỷu tay, giọng bị nghẹn, có thể nghe ra rằng cậu đang cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không sao, lát nữa là tốt thôi, tác dụng phụ của thuốc ức chế mà thôi."

Một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán đang chảy mồ hôi lạnh không ngừng của cậu, pheromone trấn an dịu dàng rót vào thân thể.

Rimbaud dùng đuôi cuốn lấy Alpha, xây lên cho cậu một không gian nhỏ hẹp an toàn, ôm cậu vào trong lòng vuốt ve tóc nhẹ nhàng.

"Đừng sợ." 

Rimbaud cúi người xuống, đỡ đầu Bạch Sở Niên dựa vào trước ngực mình.

Bạch Sở Niên chôn mặt trong ngực anh, cọ cọ một cách yếu ớt. Hơi mệt, mặc dù không khổ cực như khi ở phòng thí nghiệm trước đó, nhưng cảm giác mệt mỏi lại không khác lắm so với khi kết thúc huấn luyện rồi trở lại hộp sinh sản mỗi ngày.

Cũng không phải cậu chưa từng tiêm thuốc ức chế, nhưng mỗi lần đến lúc này đều sẽ rất nhớ Rimbaud. Trong hộp sinh sản cậu sẽ không nhịn được mà ôm anh thật chặt, nhưng lại bị đẩy ra. Lúc đầu cậu cho là Omega ghét cậu, sau đó mới biết là chỉ vì nhân ngư sợ nóng, khá vui mừng, nhưng cũng khá thất vọng.

Loài như nhân ngư này rất xa lạ với con người có cuộc sống trên đất liền, bởi vì bản thân họ là hiếm hoi, hơn nữa bọn họ trông vô cùng diễm lệ, thường sẽ trở thành đồ chơi bị lũ tư bản tranh nhau nhắm vào.

Nhưng Bạch Sở Niên không cảm thấy vậy, cậu không có đam mê và dục vọng đặc thù nào với nhân ngư, chỉ là có sự lệ thuộc vừa kỳ quái vừa điên cuồng, vĩnh viễn không dứt ra được. Có lúc nhìn thấy Rimbaud trong hồ cá, cậu chỉ có thể vuốt ve anh qua một lớp kính thủy tinh. Bạch Sở Niên luôn nghĩ, nếu như Rimbaud là một Omega bình thường thì thật tốt, cậu rất muốn ôm Rimbaud ngủ một đêm, thân thể kề sát anh. Cho dù là loài người nhỏ yếu cũng không sao, cậu hoàn toàn có năng lực để con người nhỏ bé không thể bảo vệ chính mình được sống một cuộc sống yên ả.

"Tôi không muốn pheromone trấn an, tôi muốn hôn anh." 

Mí mắt cậu đỏ ửng, giọng nói cũng ỉu xìu, Alpha ở kì phát tình vừa cáu kỉnh lại vừa mong manh.

"Ngoan nào."

Rimbaud vỗ vỗ đầu cậu, tiếp tục thả pheromone trấn an. Lượng pheromone trấn an vừa phải làm dòng máu xao động trong mạch máu được trấn an. Bạch Sở Niên cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đớn như sóng trào trong cơ thể đang dần giảm bớt.

Bạch Sở Niên xoa xoa tóc trong cơn bực bội bất an: 

"Tôi không phải, tôi không phải con nít. Tôi sẽ luôn luôn có dáng vẻ này, không có quá khứ cũng không có sau này, sao anh cứ luôn coi tôi là trẻ con vậy?"

"Không thì sao?"

 Rimbaud nghi ngờ hỏi.

Bạch Sở Niên nhìn anh: 

"Rõ ràng chúng ta làm nhiều lần vậy rồi, tôi cứ nghĩ tôi là bạn trai anh rồi. Có lúc anh rất tốt với tôi, có lúc lại lạnh nhạt như vậy. Anh sẽ đi trả thù vì tôi bị thương, nhưng cũng sẽ đích thân giày vò tôi tùy ý. Tôi không cảm nhận được anh yêu tôi, anh coi tôi là cái gì?"

Rimbaud yên lặng một lúc, dịu dàng xoa xoa đầu cậu trả lời: 

"Jideio."

[Túi sinh dục.]

"Boliea."

[Chỉ thuộc về tôi.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net