Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hai ngôn ngữ khác nhau, ngay cả khi dịch từng từ một thì sắc thái tình cảm của cùng một từ cũng có thể hoàn toàn khác nhau.

Rimbaud nói xong còn đưa tay xoa xoa chóp mũi của Alpha với vẻ rất trìu mến, nhưng ánh mắt Bạch Sở Niên đã tối sầm lại, cậu đẩy mặt Rimbaud ra và vùi đầu vào khuỷu tay, lồng ngực đau nhói.

Rimbaud bị đẩy ra bất ngờ thì sững người trong giây lát, ngừng thả pheromone trấn an lại.

Trong khu nhà máy bỏ hoang ẩm thấp và tối tăm, mùi hương thoang thoảng dần biến mất. Sự bồn chồn trong cơ thể Alpha vừa bị chất ức chế đè nén lại dâng trào, hơi nóng hầm hập tỏa ra từ từng mạch máu khiến Bạch Sở Niên đau không tả nổi.

Những ngón tay run lẩy bẩy, cậu rút chìa khóa xe từ trong túi ra, bật sáng đèn xe, mở khóa cửa rồi ném chìa khóa cho Rimbaud, cậu sốt ruột giục: 

"Lái xe, đi."

Rimbaud cau mày, giật lấy chiếc chìa khóa từ tay cậu rồi nắm lấy cổ áo Bạch Sở Niên và kéo về phía mình: 

"Em có, vấn đề gì à?"

Bạch Sở Niên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh được quấn băng của anh rồi kéo cổ áo mình xuống: 

"Đúng, tôi có, tôi phát tình đấy anh không nhận ra hay sao, anh cứ tránh xa tôi ra như thế tôi còn cảm thấy tốt hơn."

Rimbaud nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.

"Em nói như vậy là sao? Như thể là tôi có lỗi với em vậy, trước giờ tôi luôn đáp ứng nhu cầu của em, còn em thì đối xử với tôi ra sao?"

"Lần đó anh nói rằng anh đả thương tôi chỉ là vì muốn đưa tôi ra ngoài." Ngón trỏ Bạch Sở Niên móc lấy cổ áo và kéo xuống, chỉ cho Rimbaud thấy vết sẹo do nhiễm trùng nặng để lại: "Anh lừa tôi, nếu đúng là vậy thì sao anh lại né tránh khi nhìn thấy thứ này, anh không hề nói thật, rốt cuộc là vì sao?"

Ở kỳ phát tình, Alpha sẽ gặp khó khăn trong việc khống chế cảm xúc nhạy cảm của mình. Cậu ghìm chặt Rimbaud rồi khoá chặt tay anh ra phía sau: 

"Tôi biết anh là vua của tộc mình, nhưng như vậy thì đã sao, anh tưởng anh mạnh đến mức nào? Tôi không muốn làm hại đến anh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể."

Rimbaud bị đè xuống đất, hai tay vắt ra sau lưng, đôi tay cường tráng mạnh mẽ của Alpha siết chặt khớp xương của anh đến mức kêu răng rắc. Đuôi của anh vùng vẫy loạn xạ, chóp đuôi mảnh mai tích điện đập vào khung sắt gần đó và đập vào tấm lưng rộng của Alpha, những vết lằn đỏ chằng chịt in trên bả vai Bạch Sở Niên.

"Rắc" một tiếng, vai của Rimbaud phát ra một âm thanh giòn tan ngắn ngủi. Lực tay không phân biệt được đâu là mạnh đâu là nhẹ của Alpha đang trong thời kỳ phát tình khiến khớp xương của anh bị chệch khỏi vị trí ban đầu.

Anh hét lên một tiếng chói tai và giãy giụa một cách mạnh mẽ, hất Bạch Sở Niên ra khỏi người mình và dùng đuôi cá quẳng cậu vào một bức tường cách đó ba mét. Lưng Bạch Sở Niên đập mạnh vào tường, cậu chống một tay vào tường rồi sờ lên mặt.

Cánh tay phải bị trật khớp bất lực buông thõng bên hông. Rimbaud không biết cách nối xương nên đã vụng về đưa tay trái lên và thử vặn cánh tay phải về vị trí cũ, nhưng những gì nhận lại chỉ là cơn đau dữ dội. Anh ngồi bệt trên nền đất, luống cuống không biết phải làm sao.

Bạch Sở Niên vịn vào tường rồi đứng lên, nghiến răng nhìn Omega đang ngồi thất thần trên mặt đất.

Có thể nghe thấy tiếng hít thở trong tòa nhà máy bỏ hoang tĩnh lặng, âm thanh rơi xuống đặc biệt rõ ràng.

Với một tiếng lạch cạch nho nhỏ, một viên ngọc trai đen tròn với ánh sáng phân cực màu xanh lam lăn đến bên chân Bạch Sở Niên.

Rõ ràng là cậu không muốn nhúc nhích, nhưng vì tay nhanh hơn não, cậu đã nhặt lấy viên ngọc đó. Sau đó lại nghe thấy một loạt các tiếng lạch cạch.

Bạch Sở Niên mím môi bước tới, ngồi xổm bên cạnh Rimbaud rồi lau mặt cho anh: 

"Lúc nào anh cũng vậy, lúc nào cũng vậy."

Cậu ấn bờ vai bị trật khớp của Rimbaud xuống rồi dùng sức bẻ một cái thật điêu luyện, xương khớp được ấn lại. Rimbaud đỡ lấy vai, rùng mình rồi đẩy Bạch Sở Niên ra khỏi người mình, đuôi chuyển từ xanh sang đỏ, anh cũng đang kìm nén sự tức giận.

Bạch Sở Niên cúi đầu, ngồi xổm xuống và nhặt từng viên ngọc bỏ vào trong túi.

Đột nhiên, cậu nhận thấy được gì đó nên đã nghiêng đầu dỏng tai nghe.

Dường như có vài âm thanh vụn vặt vang lên. Thính giác của cậu rất nhạy bén, cậu chắc chắn rằng ngoài hai người họ ra, trong nhà máy bỏ hoang này còn có những người khác.

Kết cấu của nhà máy bỏ hoang giống hệt nhà máy hải sản trước đây, cao ba tầng, tầng 1 và tầng 2 thông thoáng ở giữa, xung quanh có các giá sắt để chứa hàng và cho người đi lại.

Bạch Sở Niên khẽ mò tới khung sắt và lặng lẽ tìm kiếm trong bóng tối đen như mực.

Trong đống hộp hàng rỗng lộn xộn, cậu tìm thấy ba thi thể. Ba thi thể vẫn còn mới, nhưng bề mặt đã bị cháy và bốc mùi cháy khét như thể bị sét đánh.

Bạch Sở Niên lục lọi quanh người bọn họ một lúc và tìm thấy chiếc thùng giữ lạnh, một vài túi chườm lạnh, thiết bị chiếu sáng cầm tay, một ít thuốc mê, gạc cầm máu và một con dao mổ.

Cậu lại nghe thấy tiếng thở yếu ớt vừa nãy.

Bạch Sở Niên lần theo âm thanh và bước tới một cách thận trọng, cậu đã phát hiện một cậu trai nằm trên mặt đất với cơ thể bị trói chặt, miệng bị dán băng keo. Cậu ta bị tiêm thuốc mê nhưng mắt vẫn có thể cử động, chứng tỏ thuốc đã sắp hết tác dụng.

Bạch Sở Niên cúi xuống xé miếng băng dính trên miệng Omega ra, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị quen thuộc – Omega Chó Săn Tiêu Tuần đã giáng cho họ một đòn cuối cùng trước khi chết trong kỳ thi ATWL.

Tiêu Tuần bị liệt toàn thân, thậm chí còn không thể cử động các ngón tay. Bạch Sở Niên đã kiểm tra cơ thể cậu ta một lượt và phát hiện có vết thương trên tuyến thể ở sau cổ.

Sau khi làm việc nhiều năm trong đội đặc công, cậu đã hiểu tưởng đối về hành vi phạm tội trên thị trường. Từ tư thế này có thể đoán được, thợ săn tuyến thể đã trói cậu ta lại và muốn lột bỏ tuyến của cậu ta để đem đi bán ở chợ đen.

Tuy Tiêu Tuần chỉ bộc lộ năng lực phân hóa J1 của mình trong kỳ thi. Nhưng xét từ thành tích và xếp hạng cuối cùng trong kỳ thi, có thể điểm của cậu ta sẽ không chỉ dừng lại ở cấp độ J1.

Các thợ săn tuyến thể đã chuẩn bị các dụng cụ phẫu thuật này lại càng khẳng định suy đoán của Bạch Sở Niên là đúng. Chỉ những tuyến thể M2 trở lên mới đáng buôn bán mạo hiểm.

Sau khoảng hai phút, thuốc mê mất bớt tác dụng.

Bạch Sở Niên vỗ vỗ vào mặt cậu ta để cố đánh thức dậy: 

"Nói chuyện được không?"

Lưỡi Tiêu Tuần tê dại, trả lời trong mơ hồ: 

"Cảm ơn."

Bạch Sở Niên đứng dậy, liếc sang Rimbaud một lượt từ trên xuống dưới rồi cúi người bế Tiêu Tuần lên, từ từ bước xuống thang sắt.

Rimbaud tự bình tĩnh lại được một lúc thì cái đuôi mới khôi phục lại màu xanh lam. Anh vừa quay đầu lại thì chợt thấy Bạch Sở Niên ôm một Omega từ đâu trở về, đuôi cá thậm chí còn đỏ hơn trước, đôi má tức giận tới mức ửng hồng khiến anh biến thành con cá màu đỏ.

"kivi noliya bigi ofhacadpqfjdasndhiqoenfcds! (Nói năng lộn xộn không dịch được)"

"Hả, anh nói gì?" 

Bạch Sở Niên cố ý bế xốc Tiêu Tuần lên, cậu còn cởi áo khoác đang buộc ngang hông ra rồi quấn quanh người cậu ta.

Tiêu Tuần toát mồ hôi lạnh. Vốn dĩ cậu ta không hề muốn tham gia vào cuộc chiến sặc mùi thuốc súng này, nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết hẳn nên cậu ta không thể nhúc nhích được gì.

Rimbaud cướp lấy Tiêu Tuần từ tay cậu, tự tay bế cậu ta rồi trừng mắt nhìn Bạch Sở Niên: 

"Kivi ddhdhdsioajsdpascaociehnfnslkvn! (Vẫn chưa dịch được, có thể hiểu là chửi thề)"

Rimbaud dùng chóp đuôi để mở cửa, anh quẳng bừa Tiêu Tuần vào hàng ghế sau xe và giơ nắm đấm chực bổ nhào vào người Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên chặn nắm đấm tay trái của anh lại, nhưng nắm đấm phải cũng không chịu buông tha mà luồn lách đánh tới. Cậu bị đánh vào cằm, bị con cá nổi điên này đánh ngã xuống đất, Rimbaud quấn quanh người Alpha, vừa gặm vừa cắn, như thể muốn xé rách một miếng thịt của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên nằm trên mặt đất, thực ra cậu không hề phản kháng mà chỉ như một con mèo sẵn sàng ưỡn bụng lên để được xoa bóp, nhưng thỉnh thoảng khi nắm đấm của Rimbaud bị chệch đi và có thể sẽ đấm vào nền xi măng nên cậu mới đưa tay đỡ lấy.

"Lực của anh mạnh thật đấy." 

Bạch Sở Niên liếm khóe môi đã thâm tím và rỉ máu, cười với vẻ thản nhiên.

Rimbaud mệt mỏi nằm sấp xuống ngực Alpha thở hổn hển. Cổ và ngực của Bạch Sở Niên đầy những vết cắn màu xanh đỏ, những kí hiệu hình con cá màu xanh lam tạo thành một mảng hỗn loạn.

Bạch Sở Niên đỡ Rimbaud ngồi dậy, nâng mái tóc của anh rồi hôn lên đó, sau đó cậu mở ghế phụ ra và đặt anh vào trong.

Nghe có vẻ rất rẻ mạt, tuy rằng mình đầy thương tích nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thái độ thờ ơ hờ hững vừa rồi. Cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm nhỏ nhoi đến từ những vết thương này.

Cậu cảm thấy mình dễ mủi lòng, hơn nữa cũng không ham muốn gì nhiều.

Bạch Sở Niên ngồi vào ghế lái rồi lùi xe ra khỏi nhà máy tối om. Rimbaud vẫn còn tức giận, anh một mực im lặng và còn cuộn mình thành viên cá rồi im đó không nhúc nhích gì.

Tiêu Tuần ngồi dậy một cách chậm rãi rồi ngồi vào góc ghế sau, cậu ta ném áo khoác đang quấn quanh người mình của Bạch Sở Niên về phía ghế bên kia một khoảng xa thật xa. Dù cho nhiễm phải pheromone của Alpha dính trên đó cũng có thể khiến cơ thể bị thương của cậu ta cảm thấy khá hơn đôi chút.

Bạch Sở Niên vừa lái xe vừa nói: 

"Cậu đã nghe rất nhiều thứ không nên nghe như vậy, cho dù là bị tôi diệt khẩu hay là đi theo tôi thì nhất định tôi cũng sẽ không để cậu về nhà."

Giọng nói lãnh đạm của Tiểu Tuần vẫn hơi yếu ớt: 

"Tùy anh, đằng nào thì tôi cũng không còn nhà nữa."

Bạch Sở Niên: 

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tuần không phải là kẻ lắm lời, cậu ta vốn đã không thích nói nhiều. Nhưng Bạch Sở Niên cứ truy hỏi đến cùng nên cậu ta cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc kể lại đại khái sự tình.

Sau kỳ thi ATWL, địa vị của Tiêu Tuần trong gia tộc đã được nâng cao hơn đôi chút, một số người bề trên sẵn lòng công nhận năng lực của cậu ta và dạy cậu ta những công việc kinh doanh đơn giản và nhỏ của gia tộc.

Mặc dù cuộc sống đã tốt đẹp hơn đôi chút so với những ngày ngày nhàm chán trước đó, nhưng đổi lại cậu càng bị nhiều người ghen ghét đố kị hơn. Đại phu nhân trong nhà háo hức một cuộc hôn nhân mang tính kinh doanh, và Tiêu Tuần – với tư cách là một Omega, đương nhiên đã bị lôi ra làm con bài thương lượng.

Tiêu Tuần kiên quyết từ chối.

Cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp ra trường, cậu ta muốn gia nhập quân đội và không muốn bị mắc kẹt trong sân một nhà quý tộc giàu có khác nào con chim hoàng yến đáng thương chỉ biết chăm con hầu bố mẹ chồng.

Ai cũng biết rằng gia đình Greyhound coi trọng Alpha và coi thường Omega. Kể từ nhỏ anh cả và anh hai đã không ưa gì cậu ta, kể từ sau cuộc thi ATWL thì lại càng là khắc tinh, vậy nên chúng đã lén bắt tay với thợ săn tuyến thể để bày ra màn kịch bắt cóc này sau lưng người nhà.

Miễn là Tiêu Tuần mất đi tuyến thể thì ngay cả tác dụng của một đứa trẻ trong nhà Greyhound cậu ta cũng không có, như vậy sẽ không còn bất bình thay cậu ta nữa, càng sẽ không còn ai truy vấn mấy cậu thiếu gia Alpha mà ai cũng nuông chiều trong nhà nữa.

"Mấy tên thợ săn tuyến thể hồi nãy là do cậu giết sao?" 

Bạch Sở Niên nhìn đăm đăm con đường phía trước, hỏi với vẻ trêu chọc.

Tiêu Tuần lắc đầu: 

"Bọn họ đưa tôi đến đấy là định lấy tuyến ở đó, nhưng khi hai người đi vào thì bọn họ đã đổi ý muốn giết hai người trước."

"Sau đó thì sao?"

"Hai thánh các cậu cứ đánh nhau như Sơn Tinh Thủy Tinh á, anh ta..." Tiêu Tuần nhìn Rimbaud: "Tự nhiên anh ta phóng điện, mấy tên đó đứng trên khung sắt bị điện giật. Họ đặt tôi lên tấm cách điện để phẫu thuật cho nên tôi mới không sao."

"Ồ, cậu cũng may ra phết." 

Bạch Sở Niên bật máy truyền tin lên tìm Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm: 

"Tôi vừa kiểm tra thì thấy tâm trạng của cậu lại rất thất thường, cậu đi nhảy bungee à?"

Bạch Sở Niên: 

"Tôi về luôn bây giờ đây, lải nhải cứ như bà già ấy, tiêm tiêm, về rồi tiêm."

Hàn Hành Khiêm: 

"OK."

Bạch Sở Niên: 

"À phải rồi anh Hàn, tôi vừa nhặt được một chú chó hoang nhỏ, giờ đang ở trong xe của tôi, tuyến thể bị thương rồi, anh khám qua xem sao nhé."

"Tuyến thể bị thương? Mức độ thế nào? Nguyên nhân do đâu?"

"Haizz, tôi đang lái xe, để tôi đưa cho cậu ta nói chuyện với anh." 

Bạch Sở Niên tháo máy truyền tin ra và đưa cho Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần cầm máy truyền tin nhưng lại không biết phải nói gì.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ tai nghe: 

"Xin chào, có thể nói chuyện được không?"

Bất giác, Tiêu Tuần lắp bắp: 

"Ừm... được."

Cậu ta nghe thấy tiếng bút viết sột soạt vang lên từ máy truyền tin, Hàn Hành Khiêm hỏi: 

"Sao lại bị thương, hiện giờ có phản ứng thế nào."

Giọng nói của Tiêu Tuần càng ngày càng nhẹ nhàng hơn: 

"Bị dao cứa... có thể là 2cm, lúc lấy tuyến thể... có máu chảy ra, rất đau, à... không đau lắm."

"Được rồi, nghe có vẻ không quá nghiêm trọng." Hàn Hành Khiêm viết vài điều lên tờ giấy rồi đó dặn dò một cách kiên nhẫn: "Hãy băng vết thương bằng một miếng vải mềm sạch trong tầm tay của cậu để cầm máu, sau đó thả lỏng cơ thể. Đừng dùng năng lượng tuyến thể để cố chống đỡ tinh thần, một lúc sau Tiểu Bạch sẽ đưa cậu tới chỗ tôi, tôi sẽ xử lý giúp cậu, cậu chỉ cần giữ cho vết thương được sạch sẽ là được. Đừng căng thẳng, đó không phải là vết thương nghiêm trọng."

"Ừm..." 

Tiêu Tuần lắng nghe một cách nghiêm túc, giọng nói của Alpha rất ấm áp và điềm tĩnh, có lẽ là vì liên quan đến nghề nghiệp, bẩm sinh đã có năng lực xoa dịu.

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Sở Niên đã đưa tay ra để lấy lại máy truyền tin của mình, nhưng Tiêu Tuần vẫn lề mề chưa trả lại. Bạch Sở Niên quay đầu nhìn cậu ta, lúc này cậu ta đang cầm máy truyền tin với vẻ thất thần, mãi cho đến khi Bạch Sở Niên lên tiếng nhắc nhở cậu ta mới định thần lại và đưa máy cho cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net