Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xe rời đi, nhà xưởng bỏ hoang lại trở về với vẻ im ắng.

Một vụ nổ nhỏ trong nhà máy thủy sản đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Tin tức lan truyền vào sáng sớm, các phóng viên đã đến hiện trường vụ tai nạn để đưa tin trực tiếp. Nhân viên trong nhà máy không bị ảnh hưởng nhưng một số tên đánh thuê đã chết do vụ nổ, hàng hóa cũng không hề bị ảnh hưởng vì từ trước khi vụ nổ xảy ra, tàu hàng chở đầy hải sản và vò vại gia công đã được lái rời khỏi bến tàu.

Cảnh sát dựng dây vây quanh nhà máy, không ít người kéo đến xem, cũng may đây không phải khu vực trung tâm thành phố nên cũng không có quá nhiều người.

Một omega với mái tóc xoăn dài ngang lưng đen rối bù xù chen vào giữa đám đông, cách ăn mặc của cậu ta có vẻ hơi mập mạp, đội mũ trùm đầu lớn, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ mỏng manh và một chiếc máy ghi âm.

Cậu ta chạy đến chỗ sĩ quan đang chỉ đạo cảnh sát lục soát thu thập chứng cứ, cầm cuốn sổ nheo mắt hỏi: 

"Thưa ngài, ngài có suy đoán gì về hung thủ gây ra vụ nổ không?"

Sĩ quan liếc nhìn cậu ta: 

"Anh là phóng viên à?"

Đuôi mắt omega cong lên, lúc cười mắt híp lại thành một đường cong cong: 

"Không không, tôi là nhà văn, tôi rất tò mò về vụ án này".

"Người không phận sự miễn đến gần!" 

Quả nhiên là sĩ quan đã đuổi anh ta đi.

Nhà văn không hề tỏ ra buồn bực mà vẫn thiện chí rời khỏi rồi loanh quanh. Cậu ta nhấc một quả cầu thủy tinh từ dưới đất lên, soi đèn thì thấy bên trong quả cầu thủy tinh có màu vẩn đục, xem ra chất lượng có vẻ kém.

"A, tìm thấy rồi". 

Tên nhà văn vui vẻ cầm quả cầu thủy tinh đi quanh một vòng, chắp tay sau lưng và thong thả đi dạo trong đám đông, cậu ta tiến vào khu nhà xưởng bỏ hoang, đi một vòng quanh khung sắt, phát hiện trong khung sắt có xác người chết do bị giật điện cao thế.

"Ầm ầm". 

Cậu ta đá vào mấy thi thể đang bắt đầu bốc mùi hôi thối đó, tay phải ung dung lật khung sắt lại, chậm rãi bình tĩnh ngồi xuống đất, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách.

Một viên ngọc tròn sáng mắc kẹt trong vết nứt trên nền xi măng, trên nhà văn chổng mông lên trời, bò lê trên mặt đất, dùng tay móc viên ngọc, một hồi lâu sau, một viên ngọc trai đen với sắc xanh phân cực được gảy ra khỏi vết nứt trên mặt đất.

Một giọng nói chững chạc đều đều vang lên từ thiết bị giao tiếp siêu nhỏ bên tai cậu ta: 

"Domino, có phát hiện được gì không?"

Tên nhà văn cầm viên ngọc trên tay, đưa hướng lên phía có ánh sáng mặt trời để quan sát: 

"Này, anh sẽ thích nó cho mà xem".

Một chiếc Bentley màu đen tuyền chậm rãi dừng ở ven đường, tên nhà văn nhiệt tình vẫy tay để gọi chiếc xe chạy tới, cậu ta chui vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn.

Trên ghế lái là một alpha mặc chiếc áo khoác dài màu đen, các ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên chiếc vô lăng bọc da, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn sapphire Kashmir với màu xanh lam đậm vừa vặn phù hợp với khí chất tinh tế của anh ta.

Tên nhà văn cởi mũ trùm đầu ra, hai xúc tu mỏng manh duỗi ra từ mái tóc xoăn bù xù, xúc tu khẽ chạm vào viên ngọc trai đen trong tay.

"Đây chính là 857 được bàn luận sôi nổi nhất nhất trong giới – linh hồn điện quang". Tên nhà văn vừa nhắm mắt vừa nói: "Giá của 857 đã lên tới 4,6 tỷ đô la Mỹ, nhưng cũng chỉ có thể nói là vô giá trên thị trường, để tránh rước họa vào thân, viện nghiên cứu đã chuyển anh ta đến Liên Minh omega, theo phong cách làm việc của vị chủ tịch đó thì khả năng cao là đã hợp tác với 857, không thể lại ra tay thêm được nữa."

Đầu ngón tay alpha mặc áo khoác ngoài màu đen nhẹ nhàng gõ vào vô lăng, anh mắt nhìn về phía trước: 

"Người còn lại là ai".

"Người này mới đúng là lợi hại. Tuy nhiên, trong giới lại có rất ít người biết đến, thứ thực sự tốt đẹp thường bị những người kinh doanh mải mê chạy theo xu hướng mà bị lãng quên". Xúc tu của tên nhà văn chạm nhẹ vào quả cầu thủy tinh mà mới nhặt được, cậu ta nhắm mắt lại và đáp: "9100 – sứ giả thần thánh. Tại sao khi cậu ấy đang ở trạng thái tồi tệ nhất thì người đón cậu ấy về lại không phải là chúng ta cơ chứ, thưa ngài, ngài hãy tự kiểm điểm lại về sự thiển cận của mình đi, haha".

"Domino".

Tên nhà văn bật cười: 

"Xin lỗi ngài, tôi toàn nói thẳng mà quên giữ ý".

Anh mắt của Alpha dừng lại trên màn hình ô tô, đoạn video đã chỉnh sửa được ghép lại với nhau thành một video hoàn chỉnh.

Màn hình là một hộp sinh thái lớn, kính của hộp sinh thái bị vết máu che đậy, các sinh vật bên trong đang tranh đấu cắn xé một cách tàn nhẫn, lần lượt từng con một ngã xuống vũng máu.

Có thể thấy hai đối tượng thí nghiệm mạnh nhất đã hiệp lực, quay lưng lại với nhau, trong trận chiến sinh tử chỉ giữ lại một mạng sống sót này, lợi thế lớn nhất là khi có một người đồng đội đủ để trao gửi niềm tin.

Ống kính kéo gần đến hai người còn sống sót với đầy những vết sẹo trong hộp sinh thái – Bạch Sở Niên và Rimbaud.

Alpha đã bước vào giai đoạn trưởng thành, rõ ràng là đã luôn bảo vệ omega trong giai đoạn nuôi dưỡng, giữ cậu trong khuỷu tay để chăm sóc omega.

Vết thương của Bạch Sở Niên dày đặc đến mức phải mất một thời gian để chữa lành từng vết một, nhưng trên người Rimbaud hầu như không có vết thương nào, từ đầu đến đuôi của anh đều được bảo vệ cẩn thận.

Nhưng khi vừa định bước ra khỏi hộp sinh thái, Rimbaud đột nhiên quay người lại, móng vuốt sắc bén vung lên rồi cào xuống, mang theo ánh sáng xanh và dư ảnh.

Bạch Sở Niên vốn đã kiệt sức và sắp không trụ nổi, còn vì Ribaud được che chắn cẩn thận nên thể lực của anh lúc này vượt xa alpha. Lúc đó, Bạch Sở Niên gần như rơi vào trạng thái không thể chịu thêm một đòn nào nữa. Do không kịp đề phòng, cậu đã chịu một cú đánh với vết thương sâu từ ngực đến ngang thắt lưng, lúc đó nội tạng và ruột đều lòi ra ngoài vết thương, trộn lẫn với bùn đất bẩn trên mặt đất.

Video không có âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy alpha đang nằm hấp hối trên mặt đất, cậu đưa tay về phía Rimbaud trong tuyệt vọng, nhưng Rimbaud đã trèo lên thùng vận chuyển của viện nghiên cứu mà không thèm quay đầu lại, các nhà nghiên cứu vỗ tay khen ngợi cho cuộc quyết đấu đặc sắc này và chúc mừng viện nghiên cứu đã thu được một đối tượng thí nghiệm mạnh nhất.

Mọi người đều tưởng rằng Bạch Sở Niên cũng sẽ chết đi như những cái xác thí nghiệm trong hộp sinh thái, nhưng cậu không hề, tuy bị thương nặng nhưng cậu vẫn còn thở.

Phải biết rằng chi phí để nuôi dưỡng một cơ thể thí nghiệm bắt mắt là rất cao, các nhà nghiên cứu không muốn từ bỏ cậu một cách dễ dàng như vậy nên đã gấp rút tiến hành cấp cứu và khâu vết thương lại.

Vốn dĩ đối tượng thí nghiệm được viện nghiên cứu coi trọng nhất chính là Bạch Sở Niên, họ cũng không ngờ sẽ kết cục này, nếu có thể cứu được, viện nghiên cứu nhất định sẵn sàng bỏ ra cái giá đắt, nhưng do nhiễm trùng nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến việc đánh giá sức chiến đấu sau này nên cuối cùng họ đã bỏ cuộc, cậu đã bị bán tháo với giá rẻ cho những thương nhân có hứng thú, họ không màng đến sự sống chết của cậu.

Đoạn video được trích xuất từ camera giám sát của viện nghiên cứu. Cảnh quay cuối cùng là cảnh Bạch Sở Niên bị dây xích sắt trói chặt cổ và tay chân vào trong lồng sắt với vẻ bất lực. Các vết thương của cậu vẫn còn mưng mủ. Do các nhà nghiên cứu đã từ bỏ việc điều trị và không màng đến sự sống chết của cậu nên vết thương bắt đầu nhiễm trùng, những con giòi bọ ăn thịt thối rữa trườn bò trên vùng da đã khâu lại và bị nhiễm trùng của cậu.

Sau này nghe nói có một doanh nhân quyền anh đi sắm võ sĩ đã bỏ ra không đến hai trăm đô để dẫn Bạch Sở Niên đi, bởi vì gần đây có khách muốn xem cảnh đánh đấm tàn bạo mà những loại kiểu này chỉ có thể tìm đến mục tiêu là mấy kẻ lang thang thừa sống thiếu chết, vì Bạch Sở Niên điển trai nên những người khách lại càng thích xem hơn, mà vì thích xem nên sẽ sẵn sàng chi tiền, vì vậy bỏ ra giá tiền hơi cao một chút nhưng lại có thể thu về nên cũng không lấy làm tiếc.

Nhưng không ngờ rằng người chiến thắng trong màn đấm đá giết chóc ấy lại là Bạch Sở Niên.

Dù bị thương nặng nhưng không đối thủ nào có thể giết được cậu.

Ông chủ quyền anh vui mừng khôn siết, ông ta lấy Bạch Sở Niên ra làm quân cờ, đẩy cậu vào các loại đấu trường, mà khiếu thẩm mỹ bệnh hoạn của đám khán giả này là thích xem mỹ nhân trẻ tuổi xanh xao và yếu đuối chiến đấu với đối thủ, từng tràng pháo tay khiến giá trị của Bạch Sở Niên tăng lên gấp bội, vì không để cậu chết quá sớm, ông chủ đã mạnh tay chi tiền giảm viêm nhiễm và chữa trị vết thương, Bạch Sở Niên nhờ vào chút thuốc giảm viêm đó mà dần dần sống lại.

Vào đúng lúc ấy Lục Thượng Cẩm của tập đoàn Phi Ưng đã nhận lời mời tham dự bữa tiệc, sau khi giao dịch thành công với đối tác đã, họ đã đưa ông đến để thưởng thức màn tranh đấu. Lục Thượng Cẩm cau mày xem xong trận đấu liền mở lời muốn mua Bạch Sở Niên về, đúng là trong nhà có báu vật mà không biết quý trọng.

Lúc đầu, ông chủ muốn giữ "con gà biết đẻ trúng vàng" này lại và không muốn bán nó, vì thấy khó chịu bởi mấy lời dây dưa than thở của ông ta nên Lục Thượng Cẩm đã mua cả võ đài và đuổi việc ông chủ kia.

Sáng sớm, lá cây phong rủ xuống đung đưa ngoài cửa sổ, vài con chim sẻ hót ríu rít trên cành, không khí ẩm từ cửa sổ từ từ tràn vào, chăn bông hơi ẩm ướt.

Bạch Sở Niên tỉnh dậy, chiếc đèn chùm trên trần nhà không phải là con cá mập màu xanh bằng thạch anh mà cậu đã chọn bằng, mà là một chiếc đèn ống dài đơn giản và thực tế.

Cậu đang nằm trên giường bệnh, một bịch thuốc trấn an được treo trên giá truyền dịch, nó còn khoảng một phần ba.

Bạch Sở Niên ngồi dậy, thấy trong phòng bệnh không có ai, cậu xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, rút ​​kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay ra, cậu muốn đi toilet.

Cậu tiện tay sờ vào trong túi, mím môi và lật túi quần ra thì thấy trong đó chẳng có gì ngoài cặn giấy vệ sinh.

"...Rơi ra rồi ư?" 

Bạch Sở Niên nhớ lại chi tiết tối hôm qua, nhưng cậu không nhớ rõ mình đã làm mất viên cầu thủy tinh lúc nào nào, tối qua tình trạng động dục rất kém nên việc cậu phạm phải sai lầm như vậy là không nên.

Trước khi cậu kịp bước ra khỏi cửa, Hàn Hành Khiêm đã bước vào với cuốn kiểm tra phòng, trông thấy chiếc kim truyền dịch đang nhỏ giọt bên giường, anh ta đẩy đẩy chiếc kính lên: 

"Ai cho cậu tự ý nhổ nó ra, quay lại truyền hết nửa chai đó đi".

"Không truyền nữa, không sao đâu, tôi về nhà đây". 

Bạch Sở Niên buồn bực nói qua quít cho có lệ, cậu vừa mới kéo cửa ra thì Rimbaud đột nhiên bị treo ngược từ trần nhà xuống.

Hai bên hành lang của hội Y khoa không có lan can, Rimbaud không có chỗ để có thể leo lên nên anh chỉ đành trèo qua nhờ sự hấp thụ điện từ của các ống thép trên trần nhà.

Lượng điện của Rimbaud suy yếu, anh ngã xuống đất, dùng đuôi chống đỡ cơ thể để đứng trước mặt Bạch Sở Niên, trong tay cầm một cái túi giữ nhiệt.

Hai mắt Bạch Sở Niên sáng lên: 

"Anh đã đi đâu vậy?"

Rimbaud giơ túi giữ nhiệt lên: 

"Nấu cơm".

Anh quấn lên người alpha, dựa vào Bạch Sở Niên để cậu đưa anh vào phòng bệnh một cách rất tự nhiên, bước tới bên giường, Rimbaud ngẩng đầu nhìn bịch thước trấn an còn một phần ba: 

"Vẫn chưa truyền xong".

Bạch Sở Niên túm lấy Hàn Hành Khiêm: 

"Không có mắt à, chích vào cho tôi đi".

"Hừ, tôi đến thật không đúng lúc". 

Hàn Hành Khiêm đổi sang kim tiêm truyền mới, đeo găng tay vào, kéo tay Bạch Sở Niên lại để khử trùng và buộc dây chun để cố định, sau đó anh ta cầm cuốn kiểm tra phòng rồi rời đi.

Bạch Sở Niên gọi anh ta lại: 

"Con chó con mà tôi mang về đâu?"

Hàn Hành Khiêm: 

"Ở phòng bên cạnh, cũng không đáng lo ngại, tôi qua đó xem cậu ta thế nào".

Bạch Sở Niên trấn tĩnh lại: 

"Anh khóa cửa lại, đừng để cậu ta chạy mất, nhớ coi chừng cậu ta".

"Đừng có làm càng". Lúc đi Hàn Hành Khiêm đã đóng cửa lại.

Rimbaud ngồi trên giường và lấy hộp cơm ra khỏi túi giữ nhiệt.

Sứa xào trứng, cháo thịt sứa nạc, rau trộn sứa, món nào cũng có màu xanh lam lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn ba món này, Bạch Sở Niên chỉ biết nuốt nước miếng.

Cậu hỏi: 

"Anh đút cho tôi à?"

Rimbaud quay mặt sang một bên, vẻ mặt vẫn còn chưa nguôi giận.

Bạch Sở Niên mỉm cười, cậu bưng bát lên ăn.

Cũng không phải là khó ăn, bản thân sứa đã không có mùi vị gì đặc biệt ngoài vị mặn và giòn.

Rimbaud cầm nắp hộp cơm, ngồi quay lưng về phía alpha, anh không muốn quay người lại.

Bạch Sở Niên khẽ đẩy vai anh: 

"Tôi đang truyền dịch đấy, tay thì đau, anh đút cho tôi một miếng đi, chỉ một miếng thôi".

Rimbaud chậm chạp xoay người lại, dùng thìa nhỏ xúc một miếng với vẻ không thành thục lắm, lúc đưa qua thì làm vãi mất nửa thìa, còn quẹt qua mặt Bạch Sở Niên.

"Đúng là anh chưa bao giờ chăm sóc ai..." Bạch Sở Niên nhặt quả trứng bị đánh rơi rồi bỏ vào miệng, dùng thìa của mình xúc một miếng, thổi nguội thật cẩn thận rồi tiếp tục đút cho Rimbaud ăn một cách thuần thục: "Như thế, học được chưa?"

Bạch Sở Niên không muốn nhắc tới mâu thuẫn tối hôm qua, cũng không muốn nhớ lại từng chi tiết nữa, tâm trí cậu đều bị miếng cơm mà Rimbaud đút cho hút hồn mất rồi.

"Tôi vẫn muốn ăn nữa". 

Bạch Sở Niên nhìn bàn tay anh đang cầm thìa và nói.

Rimbaud đưa bát cho anh, nhưng cậu không muốn mà chỉ há miệng. Sau đó Rimbaud tiếp tục đút cho cậu, cả ba món đều đã ăn hết, bình thường Bạch Sở Niên sẽ không ăn nhiều như vậy.

Rimbaud thu dọn cái bát trống rỗng, xoay người đặt đồ đạc lên bàn, sau đó liền bị Alpha ôm vào trong lòng từ phía sau lưng, alpha vòng tay ôm anh vào trong khuỷu tay, ôm lấy eo anh mà không chút dục vọng, cậu tựa cằm lên vai anh, nhẹ nhàng áp má vào anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net