Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên ôm lấy anh từ phía sau, cố gắng dùng ngực dán sát vào anh, hỏi bên tai anh: 

"Như này có nóng không."

Lông mi Rimbaud run lên, im lặng lắc đầu.

"Bởi vì việc hôm qua tôi làm tổn thương đến anh rồi? Tôi không muốn làm anh đau."

"Cậu, nắng mưa thất thường." Rimbaud vất vả điều khiển đầu lưỡi nói ra thành ngữ này, "Không ngoan, tôi không muốn cậu nữa."

Cái Rimbaud muốn biểu đạt ra chỉ là cái người lớn thường dùng để dọa dẫm khi con nhỏ không nghe lời, nhưng Bạch Sở Niên lại không nghe ra vậy, cậu ôm tay Rimbaud không nhúc nhích, cằm hơi nâng lên từ vai anh, âm thanh mang theo chút giọng mũi: 

"Anh đừng nói như vậy."

Bạch Sở Niên có thể nhớ rõ chuyện từ nhỏ đến lớn của mình, bởi vì vẫn chưa quá lâu kể từ khi cậu có ý thức của mình. Trí nhớ tuổi thơ của cậu rất đơn giản, sau khi cậu có ý thức, Omega gặp được đầu tiên chính là Rimbaud.

Kỹ thuật cải tạo vật thí nghiệm chia làm hai loại, một loại là bắt đầu đào tạo từ phôi thai, vật thí nghiệm sẽ từ con non lớn lên tới kỳ bồi dưỡng, rồi tiến vào kỳ trưởng thành, một loại khác chính là bắt từ bên ngoài vào rồi tiến hành cải tạo, trực tiếp trở thành vật thí nghiệm kỳ bồi dưỡng, Bạch Sở Niên thuộc về loại trước, Rimbaud thuộc về loại sau.

Lúc cậu mới vào kỳ bồi dưỡng thì gặp được Rimbaud, nghiên cứu viên phát hiện ra cậu có thiện cảm đặc biệt với Rimbaud, hơn nữa Rimbaud không có lộ ra sát ý với cậu, vì vậy thử nghiệm đặt cậu vào cùng một rương theo dõi để quan sát.

Có thể tưởng tượng tượng được Omega tỏa ra pheromone mẫu tính dịu dàng có sức hấp dẫn thế nào với Alpha nhỏ vừa thoát khỏi giai đoạn con non, Bạch Sở Niên khi đó là ngơ ngác dán qua, liếm tuyến thể gò má và môi anh, giống như một bé sư tử nhỏ đang tìm kiếm thức ăn từ sư tử mẹ.

Ban đầu Rimbaud sẽ không nhịn được hất vật nhỏ dính trên người ra, nhưng cậu sẽ tiếp tục bò trở về, cẩn thận chui vào ngực anh muốn ôm muốn pheromone, bản năng nuôi dạy làm Rimbaud không thể không tiếp nhận cậu.

Alpha nhỏ cũng học thả pheromone trấn an của con non ra trả lời anh, hơn nữa càng lệ thuộc vào anh hơn.

Nhóm nghiên cứu viên rất vui vẻ yên tâm, một vật thí nghiệm Omega có tính cách nóng nảy nhất cao ngạo nhất lại đồng ý trấn an một vật thí nghiệm Alpha khác, tương lại rất có thể bọn họ sẽ kết hợp thành công, sinh ra không chỉ một phôi thai ưu tú hơn.

Dưới sự nuôi dưỡng bởi pheromone của Rimbaud, tốc độ lớn lên của Bạch Sở Niên vượt qua dự đoán của tất cả nghiên cứu viên, cậu nhanh chóng thức tỉnh năng lực J1, toàn bộ sở nghiên cứu đều sôi trào, vội vàng đưa Bạch Sở Niên vào rương sinh thái của vật thí nghiệm cao cấp kiểm tra năng lực chiến đấu của cậu, mặc dù nhóc này bị thương rất nặng nhưng mọi người đều thấy được tiềm lực của cậu, dựa vào cấp bậc J1 và tuổi tác kỳ bồi dưỡng lại có thể đánh được một trận với vật thí nghiệm có thực lực M2 kỳ trường thành, tương lai không thể lường được.

Các nghiên cứu viên cũng phát hiện ra pheromone trấn an của Rimbaud vô cùng đặc biệt, mặc dù bọn họ còn chưa hiểu được nguyên lý, nhưng có thể suy ra được chất lượng, pheromone của vật thí nghiệm Omega bình thường chỉ giống như nước đường bình thường, có thể bổ sung thể lực, uống vào tâm trạng cũng sẽ tốt lên, nhưng pheromone trấn an của Rimbaud lại giống như mật ong đắt tiền có chất lượng cực cao, trong đó tích trữ vật chất dinh dưỡng cao gấp mấy trăm lần.

Nhưng anh cũng không đồng ý thả pheromone trấn an ra cho những Alpha khác.

Đối với việc này những nghiên cứu viên cũng đã đi sâu thảo luận nhiều lần, quan sát phát hiện được khác nhau lớn nhất giữa Bạch Sở Niên và những vật thí nghiệm khác chính là, lúc cậu ở bên cạnh Rimbaud rất ngoan, ngoan muốn chết luôn.

Loại ngoan này là biểu hiện ra của sự sùng bái và lệ thuộc từ trong ra ngoài, mặc dù trước mặt những nghiên cứu viên, Bạch Sở Niên muốn làm cái gì thì làm cái đó, ý thức tự chủ rất mạnh, tính cách cũng không thể khống chế, nhưng chỉ cẩn trở về rương theo dõi thì cậu giống như một bé mèo nhỏ về tới cạnh mèo lớn, ngoan ngoãn nằm bên người Rimbaud, thân mật liếm mặt anh, hoặc là một cái tay khoác lên người anh an tĩnh ngủ.

Vì vậy vào một ngày nào đó khi nghiên cứu viên phát hiện bọn họ đang giao phối, hơn nữa lúc đó Bạch Sở Niên chiếm vị trí chủ đạo, nghiên cứu viên cũng luống cuống, bất cứ khi nào cũng chuẩn bị ngăn lại, lo rằng Bạch Sở Niên sẽ bị giết chết.

Chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, Rimbaud ngầm cho phép cậu vượt quá, trải qua nghiên cứu, bọn họ đưa ra một kết luận, đây là người lớn dung túng cho con non mình cưng chiều.

Nhưng mà sau đó bọn họ lại phát triển ra một suy đoán: Bạch Sở Niên tiến vào kỳ trưởng thành có ý thức tự chủ, lại bắt đầu coi Rimbaud thành con non, loại hành động phụng dưỡng này giữa các vật thí nghiệm cũng rất hiếm thấy, nhưng cũng có khả năng là vật thí nghiệm có ý thức tự chủ sẽ vô ý cảm thấy vật thí nghiệm nhỏ bé đáng yêu, giống như loài người đối đãi với động vật nhỏ vậy.

Các nghiên cứu viên thử đặt Rimbaud vào rương theo dõi của những vật thí nghiệm Alpha khác, nhưng sau khi kết thúc một hồi đánh nhau bạo lực thảm thiết, Rimbaud không cho phép những vật thí nghiệm khác nhìn xuống anh, không cho phép chúng sắc tình không tôn trọng chạm vào thân thể anh, không cho phép hô to quát lớn với anh, không cho phép nhìn đông ngó tây trước mặt anh, không cho phép ăn thức ăn nghiên cứu viên đưa tới, trừ khi anh đồng ý, còn thường ra lệnh cho đối phương quỳ xuống thành kính hôn chóp đuôi mình.

Nhóm vật thí nghiệm rất khó để không chọc giận vị công chúa này, hơi lơ là một tí là sẽ dẫn tới một trận đánh tàn nhẫn.

"Thật sự không muốn tôi nữa à."

"En."

Rimbaud đưa lưng về phía cậu không nói lời nào.

Tay ôm lấy anh của Bạch Sở Niên hơi buông lỏng, thuốc trấn an phát tình trên giá truyền dịch nhỏ xong, cậu tháo kim truyền dịch xuống, kéo lê giày mở cửa đi ra.

Rimbaud nghe thất tiếng đóng cửa vang lên, ngây người một lúc rồi giận tới ăn hết luôn hộp cơm,

Trên mu bàn tay của Bạch Sở Niên còn dán băng cá nhân, chần chừ trong hành lang một lúc rồi đi linh tinh không mục đích, cậu không tự chủ đi xuống lầu, lúc lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lên, cửa phòng làm việc của hội trưởng khép hờ, bên trong thấp thoáng có âm thanh hôn môi.

Vốn cậu muốn rời đi, nhưng người bên trong cảm nhận được cậu ở chỗ này, gọi cậu đi vào.

Trong phòng tràn ngập pheromone trấn an cao cấp dịu dàng của Omega, vị ngọt ngào tràn trong không khí, sau khi tiến vào thân thể cũng thoải mái hơn nhiều.

Hội trưởng đoan trang ngồi sau bàn làm việc, Lục Thượng Cẩm ngồi trên ghế sô pha lật xem tạp chí, Bạch Sở Niên cho là mình nghe nhầm, dù sao bây giờ cậu cũng không có tâm tình tò mò cuộc sống riêng của hội trưởng, chán nản vùi người vào trong ghế sô pha đơn.

Nếu như Rimbaud không cần cậu, người đồng ý cần cậu trên thế giới này chỉ còn có hội trưởng và chú Cẩm, mặc dù là là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng có lẽ vì được bọn họ nhặt về nên ở cạnh họ cậu luôn có thể cảm nhận được một loại cảm giác phụ thuộc không rõ nguyên nhân.

Cậu thích sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, hội trưởng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khen thưởng, cũng thích đi theo chú Cẩm đi học và giao tiếp với những thương gia xảo quyệt, cho nên cậu vẫn luôn làm việc ở đây, cho tới giờ vẫn chưa từng sinh ra suy nghĩ sẽ rời đi, cậu vẫn luôn không nhận ra mình là một người không muốn rời xa gia đình, bởi vì trước đây cậu vốn không có nhà.

Lục Thượng Cẩm rời mắt khỏi tạp chí: 

"Làm gì mà sáng sớm đã mang dáng vẻ muốn chết rồi vậy."

Ngôn Dật sửa sang lại văn kiện nhiệm vụ trên tay, thay cậu trả lời: 

"Hôm qua cãi nhau với Rimbaud, mấy nhóc ở kỳ phát tình đều nhạy cảm như này cả."

Đầu Bạch Sở Niên chôn trong gối ôm, khó chịu nói: 

"Không phải cãi nhau, là đánh nhau, anh ấy đơn phương đánh tôi."

Lục Thượng Cẩm khép tạp chí lại cười: 

"Cái đấy rất bình thường, cháu lo nhiều thế, ôm xong rồi hôn, hôn tới cậu ấy không thở được."

"Khụ, anh đừng dạy mấy thứ vô dụng này." Ngôn Dật liếc ông một cái, quay đầu lại hỏi Bạch Sở Niên, "Sao cậu ấy chỉ đánh cậu mà không đánh những người khác?"

Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên: 

"Thế sao mà chỉ có anh ấy đánh tôi mà những người khác không đánh tôi chứ. Tối nay tôi không về nhà nữa."

Lục Thượng Cẩm dùng sức xoa đầu cậu: 

"Nhóc thối này. Tối nay đi uống rượu với chú đi, có mấy người bạn cũ PBB cũng ở đây, dẫn cháu đi làm quen một chút. Làm việc mà không có chút mạng lưới giao thiệp là không được."

"Ò, vâng... Vậy tối nay cháu không lái xe." 

Đối mặt với chú Cẩm, Bạch Sở Niên có chút chột dạ, cậu vẫn luôn tính đào con ruột nhà người ta tới làm đặc công, phải tìm cơ hội nói bóng nói gió một chút, nghe thử ý tứ của ông. Dù sao lông dê cũng ở trên người dê, cũng không thể có lỗi với bọn họ được.

Ngôn Dật nhận được mail của bộ kỹ thuật, đã tra thấy chất thuộc Ac đã được tiêm vào vật thí nghiệm, đang chạy thử dụng cụ phân tích, định vị biểu hiện tàu hàng chở vật thí nghiệm được tiêm đã qua cửa khẩu xuất cảnh, còn chưa có động tác tiếp theo.

"Lúc cần thì cứ gọi tôi, tôi không sao." 

Bạch Sở Niên ngồi dậy, xoa mặt nâng tinh thần. Đẳng cấp tuyến thể càng cao lúc phát tình càng khó ức chế, nồng độ của thuốc ức chế cần dùng cũng càng cao, đau đớn cũng rõ ràng hơn, có điều giáo sư Chung của cục Y học đã nghiên cứu ra được thuốc ức chế phát tình cho tuyến thể cao cấp vô cùng hữu hiệu, hiệu quả êm dịu, không có tác dụng phụ, sẽ không đau đớn giống như khi tiêm thuốc ức chế nồng độ cao.

"Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, xử lý xong chuyện của mình đã." 

Ngôn Dật gửi hai mail mã hóa, phái những người khác của tổ đặc công đi theo vào tàu hàng có vật thí nghiệm.

"Ôi, sắp tới sinh nhật của tâm can bảo bối rồi, chuẩn bị quà gì mới tốt đây." Lục Thượng Cẩm suýt đã lật nát tạp chí dừng lại xoa ấn đường, "Năm ngoái đưa nó một quặng đá quý, hình như nó không quá thích."

Ngôn Dật chăm chú nhìn máy tính, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím: 

"Anh toàn đưa mấy thứ quái gì thế."

"Vẫn là Alpha nhỏ tốt, xe thể thao đồng hồ đều dễ chọn."

Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, ban đầu cậu không hiểu được những món xa xỉ của con người, sau đó tiếp xúc và quen thuộc rồi mới dần dần hiểu ra, chiếc đồng hồ trên tay cậu cũng khoảng một triệu.

Cậu không biết sinh nhật của mình là lúc nào, cho nên định ngày sinh nhật là ngày cậu tới nhà hội trưởng và chú Cẩm, lần đầu tiên được ăn loại thức ăn bánh ngọt bơ này, không có dinh dưỡng, chất béo nhiệt lượng cholesterol đều rất cao, không phù hợp với tiêu chuẩn ăn uống khoa học của vật thí nghiệm. Nhưng mà rất thích, đây là một loại thức ăn ấm áp.

Chạng vạng ở quán rượu, Bạch Sở Niên hiểu chuyện chặn rượu cho Lục Thượng Cẩm, mấy người bạn quen biết với Lục Thượng Cẩm đều âm thầm khen ngợi nói tên nhóc này không tồi, nhìn là biết làm việc đáng tin cậy. Bạn bè của Lục Thượng Cẩm đều là nhân vật có mặt mũi ở các giới, có tiền cũng chưa chắc có thể kết giao được, lần này coi như là thật sự quen mặt.

Diễn ra một nửa thì cậu đi một chuyến tới phòng vệ sinh, có tâm sự là dễ uống nhiều, mặc dù cậu đã cố gắng khống chế bước chân nhưng vẫn có chút bay bổng nên tựa vào bên tường phòng vệ sinh ngẩn người.

Trong đầu mơ hồ, cậu lấy di động ra từ trong túi, tay có chút không nghe sai sử, chậm chạp cầm di động nhìn ảnh khóa màn hình của mình.

Rimbaud không gọi điện cho cậu, ngay cả tin nhắn cũng không gửi một tin.

Bạch Sở Niên ôm di động ngồi xuống, màn hình tối xuống lại ấn sáng lên, cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.

Trên cột thu lôi của quán rượu đang quấn một sinh vật không rõ, Rimbaud leo xuống theo cột thu lôi, lần lượt tìm từng tầng một.

Cuối cùng tìm được Alpha đang tội nghiệp ngồi ngủ trước phòng vệ sinh ở tầng 7.

Rimbaud leo theo trần nhà đến đỉnh đầu cậu, dòng điện yếu đi để mình rơi xuống mặt đất, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Alpha muốn gọi tỉnh cậu.

Bạch Sở Niên vô tri vô giác lầm bẩm: 

"Vợ từ nhỏ đến lớn của tôi không cần tôi nữa."

Mùi rượu và thuốc lá trên người cậu nồng nặc, có khác biệt rất lớn với pheromone của cậu, Rimbaud cúi người ôm cậu đứng lên, nhưng sau khi cậu uống rượu thì trên người rất nóng, nóng tới Rimbaud co ngón tay lại.

Một Alpha khác đi tới từ khúc quanh, Lục Thượng Cẩm thấy tiểu Bạch đi lâu rồi không trở lại nên nhân lúc đi tới phòng vệ sinh thì thuận tiện xem thử một chút.

Rẽ qua hành lang thì nhìn thấy Rimbaud đang cố hết sức nâng Alpha cao lớn hơn mình lên, làn da trắng lạnh tiếp xúc với Alpha bị nóng tới nổi lên một tầng đỏ.

"Đây là đang làm gì vậy." 

Lục Thượng Cẩm nhìn bọn họ.

Rimbaud vất vả lắm mới nâng được Alpha lên, khó khăn ôm vào trong ngực, thấy Lục Thượng Cẩm dẫn Bạch Sở Niên ra ngoài uống rượu còn mang theo dáng vẻ không có trách nhiệm thì không vui nhíu mày: 

"hbdhysbhacjtfhjfchjxbsadhhahloofifxf (Câu này không dịch được)"

Sau đó lướt qua mang Bạch Sở Niên đi khỏi từ cửa sổ.

Lục Thượng Cẩm cũng uống không ít, đầu óc có chút chậm chạp.

Một lúc sau mới kịp phản ứng.

"Hả? Cậu ấy phê bình mình?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net