Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả khi đã từng trải nghiệm trạng thái mô phỏng của Rimbaud ở giai đoạn trưởng thành một lần trong kỳ thi ATWL, vẫn sẽ thấy quá đỗi lạ lẫm khi nghe thấy tiếng Trung trôi chảy của anh trong đời thực.

Bạch Sở Niên đứng yên tại chỗ, yết hầu lăn lên xuống, không nói nên lời.

"Loại thuốc này sẽ kéo dài trong bao lâu?" 

Giọng nói điềm tĩnh của Rimbaud trêu chọc bên tai Alpha, chóp đuôi lạnh lẽo móc lấy cổ áo cậu, cởi cúc áo ra, lộ ra xương quai xanh và cơ ngực.

"24 giờ." 

Bạch Sở Niên đáp lại một cách cứng ngắc.

"Tôi sẽ trân trọng nó." Rimbaud mỉm cười, đầu ngón tay mảnh mai nâng sợi xích được chế tạo đặc biệt buộc quanh cổ và cổ tay của mình lên: "Sản phẩm công nghệ cao của loài người đeo trên cơ thể tôi khiến tôi không còn chút sức lực nào."

"Để tôi." 

Bạch Sở Niên quỳ một chân xuống cạnh hồ và bẻ gãy xiềng xích trói buộc Rimbaud. Tuy xương của Bạch Sở Niên đã được tôi luyện để có thể cắt đứt hợp kim dễ dàng, nhưng cậu vẫn dùng lòng bàn tay đệm lên một bên chiếc còng tay sát vào da Rimbaud nhằm tránh việc còng tay sẽ làm xước da của nhân ngư.

Rimbaud không hề giấu giếm ánh mắt rực lửa của mình, ánh mắt lộ liễu không rời khỏi vẻ mặt chuyên tâm của Alpha, đôi tay dài có màng của anh vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt điển trai của cậu.

Sau khi tất cả dây xích bị phá vỡ, Bạch Sở Niên đưa tay về phía anh một cách ngập ngừng: 

"Anh... anh có thể vịn vào tôi."

Sau khi cởi bỏ xiềng xích, vết thương trên mặt Rimbaud dần dần lành lại, làn da lại mịn màng như xưa. Rimbaud chống khuỷu tay xuống thành bể và áp sát đến khuôn mặt Alpha, anh hỏi bằng một giọng nói nhẹ nhàng, sát bên tai cậu: 

"Em luôn nhìn tôi, muốn hôn tôi phải không?"

Trước đây trong thời kỳ nuôi dưỡng, đến cả việc nói những câu mạch lạc anh cũng không làm được. Giọng của anh rất giống một ca sĩ người Pháp mà Bạch Sở Niên thích. Anh ấy có khuôn mặt hiền dịu tựa thiên sứ, nhưng giọng hát lại êm dịu và quyến rũ như tiếng chạm của ly cà phê và rượu vang.

Bạch Sở Niên cố gắng hết sức để kìm lại, bàn tay đang đưa về phía Rimbaud nắm chặt lại thành một nắm đấm.

"Randi." Rimbaud chống cằm nhìn cậu: 

"Em đang nghĩ liệu việc này có phải là đang phản bội với tôi ở kỳ nuôi dưỡng hay không sao?"

"Tôi bảo anh im miệng, anh biết đây là đâu không?" 

Bạch Sở Niên nắm lấy bờ vai gầy của anh và cắn lấy môi anh một cách hung hãn, cuốn lấy cái lưỡi dâm đãng của anh rồi chiếm lấy không khí mà anh hít thở.

"Đi." 

Cậu bế Rimbaud ra khỏi nước và áp anh vào lồng ngực mình để anh được sưởi ấm. Nước băng hạ thấp thân nhiệt và khiến Rimbaud bị cứng khớp, tốc độ tự lành cũng sẽ giảm xuống. Những vết thương chằng chịt trên cơ thể anh trắng bệch cả ra vì lạnh, sự nóng lạnh đột ngột trong thời gian ngắn đã gây ra tổn thương lớn cho cơ thể của nhân ngư.

"Kỹ thuật hôn của em tốt thật đấy... đã từng luyện tập nghiêm túc sao?"

 Rimbaud ngoan ngoãn cuộn mình trên người Bạch Sở Niên, chóp đuôi quấn lấy chân trái cậu, liếm môi nhớ lại nụ hôn vừa rồi.

Bạch Sở Niên bế anh rời đi, né CCTV một cách cẩn thận và thì thầm: 

"Tôi có thể dùng lưỡi để thắt nút chóp đuôi của anh."

"Thế thì không được." Rimbaud ôm cậu, chóp đuôi mảnh mai cọ nhẹ vào đũng quần cậu: "Chóp đuôi là một trong những nơi nhạy cảm nhất của tôi, không thể tùy tiện đút vào trong miệng đâu."

Bạch Sở Niên nén một tiếng chửi mẹ nó giữa hai hàm răng nghiến chặt của mình. Gần như là có phản ứng ngay lập tức, cậu nắm chặt lấy chóp đuôi của Rimbaud bằng một tay và nhét vào trong túi quần để ngăn anh tiếp tục tán tỉnh bừa bãi.

Phản ứng ngây thơ của Alpha đã lấy được cảm tình của Rimbaud, anh ngoạm lấy vành tai của Bạch Sở Niên rồi mút mát:

 "Chỗ này nóng quá, sao lại đỏ như vậy, có phải tôi đã khiến em xấu hổ không?"

"Nói bớt lại." Bạch Sở Niên phóng ra một luồng pheromone áp bức. Hiện tại, tuyến thể tiêu hao quá mức của Rimbaud vẫn còn rất mỏng manh, bị pheromone áp bức kích thích, anh hít khịt khịt một hơi rồi tựa xuống vai Alpha và trấn tĩnh lại: "Khi ch*ch em, tôi cũng sẽ dùng pheromone áp bức để ức hiếp em."

"Được thôi." Bạch Sở Niên nhếch môi: "Cứ thử xem."

Bây giờ cậu mới có thể tập trung xem xét tới việc tìm đường thoát thân.

Sau khi rẽ qua một vài chỗ ngoặt, có hai cảnh sát tuần tra đã đối mặt với họ từ cuối hành lang, cả hai đều đeo súng ở eo. Khi thấy Bạch Sở Niên đang bế Rimbaud thì ngẩn cả người, sau đó lại rút ngay súng lục ra khỏi bao rồi liên hệ với cấp trên để báo cáo tình hình.

Vòi của bồn rửa trong góc không được khóa chặt, Rimbaud đã phóng điện từ đầu ngón tay để mở van. Nước phun ra tạo thành một khẩu súng lựu đạn trong suốt trên tay Rimbaud, anh bắn liên tiếp sáu viên đạn nước vào hai sĩ quan cảnh sát.

Vì Rimbaud không nén các phân tử nước đến mật độ tiêu chuẩn của Nước Hóa Thép nên không đạt đến sức công phá của đạn thật, nhưng đạn nước vẫn có tác động đáng kể khi phát nổ. Sóng xung kích đã xô hai cảnh sát ra ngoài, dội nước vào mặt mũi họ, bộ đàm cũng bị nước làm chập điện không liên lạc được nữa.

"Bám chặt lấy tôi." 

Bạch Sở Niên nói.

Rimbaud nghe xong liền vòng tay qua eo Alpha và túm chặt lấy áo sau lưng cậu. Bạch Sở Niên che eo của nhân ngư trong lòng mình bằng một tay rồi đạp nhẹ lên tường với những bước đi linh hoạt. Mọi lỗ hổng trên tường đều có thể trở thành điểm tựa của cậu, trông hệt như một con mèo lớn đang săn mồi một cách mạnh mẽ, băng qua những tia laze đỏ mà không gây ra một tiếng động rồi chạy thoát về lối đã định sẵn.

Vũ khí của Rimbaud thay đổi theo dòng nước của lối mà họ đi qua, khi thì là súng lục, khi lại là bazooka.

Kỹ thuật bắn của anh rất chuẩn xác, những viên đạn nước áp suất cao đủ để làm choáng váng đối thủ được bắn ra một cách chính xác, không ai có thể cản đường họ. Rimbaud không nén đạn nước thành đạn nước hóa thép, mà sau khi nổ trên mặt đất chỉ còn lại những đốm nước, nước bốc hơi và không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy bọn họ đã bị tấn công.

Chiếc xe Bentley đen tuyền đang đợi bên ngoài trại tạm giam. Chợt nghe thấy tiếng chuông báo động bên trong trại, có lẽ Bạch Sở Niên và Rimbaud đã bị bao vây truy lùng.

Domino chống cằm dựa vào cửa sổ xe: 

"Lần này lại phiền phức rồi, ngộ nhỡ hai người họ đều bị camera giám sát thu được chứng cứ thì công sức của chúng ta sẽ công cốc hết. Tôi sẽ đi giúp họ."

Alpha lái xe ngầm đồng ý.

Domino nhảy xuống xe và cởi mũ trùm đầu ra, những chiếc râu nhô lên khỏi những lọn tóc xoăn. Cậu ta nhặt đại một viên đá nhỏ rồi ném nó lên trời. Bóng của một đôi cánh vảy đỏ rực lấp ló lúc ẩn lúc hiện sau lưng cậu ta, cánh bướm khẽ đập, năng lực J1 bất giác phát huy tác dụng.

*Năng lực J1 tuyến thể Bướm Sunset Morpho "Phản Ứng Dây Chuyền": Tùy ý làm điều gì đó thì sẽ thay đổi hoàn toàn chiều hướng phát triển của sự việc nào đó. (Không thể kiểm soát được phương hướng)

Domino đã ném trúng viên đá vào một bông hoa dại mọc trên kẽ nứt của bức tường thấp cũ kỹ, một con ong mật đậu trên bông hoa bị đánh thức, nó bay vù khỏi chỗ cũ, đáp xuống ô cửa sổ của trại giam rồi bò vào trong qua kẽ hở.

Một viên cảnh sát đang đuổi theo Bạch Sở Niên và Rimbaud đã chạy đâm đầu vào con ong mật này và bị nó đốt vào mũi, anh ta hét toáng lên và bắn một phát súng, viên đạn làm nổ một chiếc CCTV, hơn nữa anh ta còn bị ngã nhào trúng vào cồn khử trùng chưa pha loãng trên bệ cửa sổ.

Nhân viên trong phòng giám sát thấy một trong những màn hình đột nhiên bị nhiễu nên đã liên lạc báo cáo cho các cảnh sát tuần tra ở gần ngay đó để yêu cầu họ đi kiểm tra tình hình.

Cảnh sát tuần tra đang chuẩn bị thay ca thì nhận được tin nhắn từ nhân viên giám sát, tàn thuốc lá trên tay rơi xuống gối giường nằm nghỉ nhưng anh ta lại hoàn toàn không nhận ra. Anh ta rời khỏi phòng, tàn thuốc rơi trên gối bị gió thổi bùng lên làm ga trải giường bắt lửa, ngọn lửa bùng bùng bốc cháy trong phòng nghỉ chờ thay ca. Từ gối cháy đến rèm cửa, rồi cháy đến quyển sổ trực ban trên bàn, toàn bộ giá đựng tài liệu trực ban đều bị bắt lửa.

Ngọn lửa lớn bùng cháy khỏi căn phòng, bắt lửa làm cồn tràn vào các dụng cụ vệ sinh, giẻ lau, quần áo và khăn trải giường bẩn được thu gom từ xe vệ sinh cũng bốc cháy. Thiết bị phòng cháy chữa cháy phát hiện có khói và lửa đã mở hàng loạt vòi nước dập lửa, toàn bộ hành lang vô cùng hỗn hoạn.

Các cảnh sát tuần tra vẫn đang ở hành lang đã hoàn toàn mất hút mục tiêu trong cuộc hỗn loạn.

Bạch Sở Niên đưa Rimbaud bò ra khỏi lối thông gió rồi nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, ngón chân chạm đất mà không gây ra tiếng động, sau đó lại biến mất khỏi những con phố cổ kính và sôi động.

Chiếc Bentley xuất phát, Domino lên xe và lặng lẽ rời khỏi trại tạm giam bằng cửa sau.

Hàn Hành Khiêm và Tiêu Tuần không ở gần đó, họ quay trở lại nơi Rimbaud đang đánh nhau với nhóm Alpha Áo Giáp Da Khí, hiện trường đẫm máu được cảnh sát bảo bảo nghiêm ngặt và chụp ảnh.

Ở nơi ẩn náu, Hàn Hành Khiêm đã sử dụng khả năng J1 để khôi phục mặt sàn, các bức tường dính đầy máu và các vết cào về trạng thái mới tinh tươm.

Sau đó liên tục thiết lập lại sức bền của thiết bị quay phim mà sĩ quan cảnh sát sử dụng, giảm một nửa tuổi thọ của thiết bị hết lần này tới lần khác. Mãi cho đến khi sĩ quan cảnh sát nhấn nút một lần nữa, chiếc máy ảnh trong tay anh ta hoàn toàn bốc khói và báo hư.

Tiêu Tuần lợi dụng lúc cảnh sát đang giữ gìn trật tự để trèo lên tòa nhà cao tầng, sử dụng súng nước mà mình tiện tay lấy từ cửa hàng để phóng những quả bom vào xe cảnh sát. Từng chiếc xe cảnh sát bị nổ tung, tiếng nổ vang cực lớn kéo theo một đám người hỗn loạn vây quanh hóng hớt, mọi người hô hoán có khủng bố, vừa tháo chạy vừa quay video đăng lên mạng xã hội để được nhiều lượt xem.

Sau khi nhận được tin báo, Bộ kỹ thuật Liên minh bắt đầu vào việc. Đối với Đoạn Dương, xâm nhập vào mạng lưới giám sát thành phố là một việc dễ như trở bàn tay, anh ta dễ dàng phá hủy tất cả các cảnh quay có bóng dáng của Rimbaud và đồng thời thành công trong việc đổ cuộc gây rối này cho một tổ chức khủng bố không hề tồn tại nào đó. Người dân đều nghĩ rằng các cảnh sát làm nhiệm vụ đã bắt giữ những kẻ khủng bố nên họ đã nhiệt tình gửi nhiều cờ thưởng để cảm ơn sự nỗ lực của các cảnh sát.

Trận chiến tối qua tưởng chừng như chưa từng xảy ra, chuyện Bạch Sở Niên vào trại tạm giam để cướp người giống như tảng đá chìm xuống đáy nước, mọi chứng cứ đều đã biến mất.

Bộ công nghệ Liên minh đã báo cáo tình hình thực tế cho hội trưởng.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, hội trưởng Ngôn lặng lẽ quật vỡ ly cà phê trong tay, khiến trợ lý Omega bên cạnh sợ đến mức mềm nhũn cả chân, vội quỳ xuống thảm để dọn dẹp.

"Thông báo cuộc họp cấp cao vào lúc một giờ chiều." Hôm nay, vị hội trưởng vốn điềm đạm hòa nhã thường ngày lại uy nghiêm đến cả giọng nói. Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào máy tính, thản nhiên nói: "Đã lâu không động đến cái ngục giam lưu manh đó, hôm nay lại còn tính trèo lên đầu tôi để ngồi rồi."

"Bảo Tiểu Bạch trở về căn cứ đặc huấn, khoảng thời gian này không cần phải lộ diện nữa. Còn Hàn Hành Khiêm, tôi sẽ giải quyết sau."

"Vâng thưa hội trưởng!"

Bạch Sở Niên không hề nán lại trong thành phố mà đã lên ca nô quay trở lại đảo căn cứ đặc huấn Nha Trùng.

Đảo Nha Trùng bị cô lập với thông tin bên ngoài nên không ai biết được những trận chiến mưa bom bão đạn ngoài kia. Các học viên đặc huấn đang ngày ngày luyện tập một cách yên bình và có trật tự, bầu không khí ở đây đã xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Bạch Sở Niên.

Khi ca nô cập bến, các học viên đặc huấn vẫn đứng thành hai hàng bên đường để chào đón, tay phải để sát ngực và cúi chào. Bạch Sở Niên đã thay sang quần áo sĩ quan huấn luyện, áo ba lỗ đặc huấn màu đen mặc ngoài áo gile bằng chất liệu da, bốt chiến đấu bên ngoài chiếc quần dài và đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Những học viên tinh ý có thể nhận ra rằng hôm nay huấn luyện viên hơi phờ phạc nhưng không ai dám nói ra. Bạch Sở Niên vẫn chào hỏi học viên như cũ. Đom Đóm và Cá Hề đứng ở cuối hàng, vừa nhìn thấy huấn luyện viên đã ôm chầm lấy cậu một cách hào hứng.

Sau khi trở về từ cuộc thực chiến tại bệnh viện Ân Hi, một số học viên đặc huấn đã được đích thân hội trưởng trao tặng huân chương chim tự do của Tổ đặc công. Năm nay sau khi tốt nghiệp là có thể chính thức chuyển đến khóa điều tra của Bạch Sở Niên.

"Tốt lắm." Bach Sở Niên xoa đầu họ bằng bàn tay đeo găng thô ráp của mình: "Đến khóa điều tra của tôi cũng không được nhẹ nhàng hơn đâu, làm việc nghiêm túc, kỳ thi tốt nghiệp các đặc huấn sinh cũng phải đạt điểm cao."

"Huhu."

"Đừng khóc, đồ quỷ con này, đến chỗ đó của tôi là không được khóc lóc mếu máo, nếu khóc lóc làm phiền đến tôi thì tôi sẽ gửi các cậu về nơi sản xuất."

Bạch Sở Niên an ủi hai nhóc Omega vài câu rồi quay lại nhìn Tất Lãm Tinh: 

"Dạo gần đây luyện tập thế nào rồi?"

Cơ thể của Tất Lãm Tinh đã có cơ bắp săn chắc hơn so với khi mới đến, nước da đã trở thành một màu nâu bánh mật khỏe mạnh. Anh cao hơn và trông cân đối hơn trước.

"Vẫn luôn theo tiến độ." Tất Lãm Tinh đáp.

Đom Đóm khẽ phản bác: "Làm gì có, tuần thi này cậu ấy đã đứng đầu tất cả các môn... đến môn lý thuyết cũng đạt điểm tối đa... không nhường cho chúng tôi bất kỳ con đường sống nào hết trơn."

"Nhắc đến môn lý thuyết mới nhớ." Bạch Sở Niên quay đầu sang hỏi Đom Đóm: "Cậu đã đậu môn logic chưa?"

Đom Đóm bỏ chạy với cái mông sáng rực.

Hòn đảo Nha Trùng chào đón người huấn luyện viên quỷ quái trở về, vì thế mà bắt đầu trở nên sôi động.

Rimbaud ngâm thân dưới trong nước biển, bám lấy mép ngoài của ca nô đang trôi lơ lửng. Anh đỡ đầu và lặng lẽ quan sát, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của Bạch Sở Niên.

"Randi bé nhỏ của mình rất được chào đón đấy chứ." Anh nhẹ nâng má và khuấy làn nước, khuấy nước biển bằng đầu ngón tay và chạm khắc một chú mèo con biết chuyển động bằng Nước Hóa Thép.

"Của mình."

Anh véo gáy con mèo con trong suốt, nhấc bổng con mèo con đang di chuyển xung quanh lên rồi cho vào miệng cắn vỡ.

Sống lưng Bạch Sở Niên bỗng lạnh toát, cậu lén quay lại nhìn Rimbaud đang nấp bên ca nô. Có vài học viên chắn giữa hai người họ, sự chú ý của các học viên đều đang đổ dồn vào Bạch Sở Niên, nhưng không ai nhận ra rằng có một Omega khác ở cạnh ca nô đang giao tiếp bằng mắt với huấn luyện viên của họ.

Một vài Omega hỏi về tình hình của bệnh viện Ân Hi với ánh mắt đầy tôn sùng nhưng Bạch Sở Niên lại lơ đễnh, cậu chỉ toàn liếc nhìn về phía biển.

"Huấn luyện viên?"

"À, ừ... tình hình lần này rất nguy hiểm, lát về tôi sẽ nói kỹ cho mọi người...." Bạch Sở Niên đáp lại một câu cho có lệ nhưng cậu vẫn không thể rời mắt khỏi nhân ngư đang tỏa sáng óng ánh trong làn nước lấp lánh.

Rimbaud chớp chớp mắt với cậu với vẻ vô hại, dùng khẩu hình nói không ra tiếng: "Chóp đuôi của tôi bị rong biển làm bẩn mất rồi, dùng lưỡi làm sạch nó giúp tôi được không?"

Vài Omega thì thầm với nhau: 

"Coi kìa, huấn luyện viên đang hút thuốc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net