Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cá Hề phản ứng rất nhanh, lôi kéo Huỳnh trốn sau rạn san hô, rạn san hô trên bờ rất lớn, đủ che khuất hai người.

Huỳnh còn đang tiếc cây kem ốc quế dính dưới chân, Cá Hề lặng lẽ ló đầu ra, quan sát hai người đang hôn trên cát. Cậu ta tinh tường thấy phần dưới của omega mà huấn luyện viên đang điên cuồng hôn là chiếc đuôi cá màu xanh bán trong suốt, cũng chú ý đến miệng vết thương lưu lại trên cánh tay của nhân ngư.

Giọng nói nhân ngư giống giọng nói lần trước cậu ta nghe được, lúc ấy bọn họ còn đoán người đó là alpha bá đạo tổng tài, thì ra người gọi huấn luyện viên là 'mèo con' chính là anh, người bọn họ nhìn thấy trên xe bus cũng là anh.

Nhất thời não Cá Hề trống rỗng, đã quên lùi đầu về kịp thời. Người nhân ngư kia bỗng nhiên xoay lại đây, trong khi Bạch Sở Niên không biết nhìn thẳng cậu ta, ánh mắt màu lam vô thần giống như biển rộng không thấy đáy. Khóe môi nhân ngư nhếch lên, ý cười lạnh lẽo khiến cho đầu gối Cá Hề mềm nhũn, đợi đến khi cậu ta hồi thần lại, bản thân lại quỳ trên đất, cát vùi lấp đầu gối của cậu ta.

Huỳnh nhẹ nhàng bò lại đây, vỗ đầu Cá Hề đang ló ra xem náo nhiệt, cậu ta chỉ thấy huấn luyện viên đứng dậy, ôm lấy omega xinh đẹp kia, đứng lặng trong gió, sau đó ném anh vào biển.

Omega bơi cách bờ hai mươi mét, đột nhiên nhảy về phía trước, đuôi cá thật dài vẽ một đường cong màu xanh lam ma quái trên không, tiếng kêu dài như tiếng cá voi phát ra từ cổ họng anh, sau đó nhân ngư bơi vào nước, biến mất ở bờ biển.

Hai nhóc O lùi về ngồi cùng nhau, Huỳnh nhỏ giọng kinh ngạc: 

"Tôi chỉ nhìn thấy nhân ngư qua phim phóng sự! Lần trước trời tối không nhìn rõ được cái gì, anh ấy đẹp quá đi mất."

Khi nhân ngư nói chuyện giọng nói dịu dàng, khi giơ tay nhấc chân lại mang theo sự cao ngạo cùng lạnh nhạt. Rõ ràng khi đối diện với huấn luyện viên ánh mắt mãnh liệt lại nhiệt tình, còn khi nhìn bọn họ chỉ còn sự thờ ơ lạnh nhạt cao cao tại thượng, khiến người nhìn lén sinh ra loại sợ hãi tự biết xấu hổ.

Cá Hề kéo Huỳnh đến bên cạnh thùng rác, muốn nhân lúc huấn luyện viên say sưa nhìn mặt biển, cố gắng chạy trốn, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Khi bọn họ đang định làm vậy, Bạch Sở Niên đi tới.

Hai nhóc O ngồi xổm sau thùng rác lẩm nhẩm không nhìn thấy tôi.

Đợi bọn cậu mở to mắt, huấn luyện viên đã đứng trước mặt bọn cậu, cơ bụng dính một chút cát vàng, cổ đeo một sợi dây màu đen, có treo một viên ngọc trai, mái tóc ngắn nửa khô hất toàn bộ về sau lộ ra cái trán,

Huỳnh nhìn ký hiệu hoa văn cá ở đầu vai cậu, mặt đỏ bừng, đột nhiên nghiêm lớn tiếng nói: 

"Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi không có nhìn lén huấn luyện viên cùng đối tượng hôn môi!"

Cá Hề lặng lẽ đạp chân cậu ta: 

"Câm cái miệng của cậu lại, ngu ngốc."

Hai nhóc O ngửa đầu nhìn huấn luyện viên alpha cao hơn mình một cái đầu, lạnh run.

"Buổi chiều đi học như bình thường." Bạch Sở Niên lấy đồ vắt lên vai, đi ngang qua bọn họ, quay đầu lại dặn dò, "Quét dọn cho sạch sẽ, không được để sót lại một mảnh rác nào."

Thân thể hai nhóc O căng cứng đứng thẳng tắp, đợi huấn luyện viên đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch bên cạnh thùng rác.

Cá Hề đánh đầu Huỳnh: 

"Ngốc muốn chết, khẳng định huấn luyện viên cảm thấy chúng ta là đồ đầu đất. Tối qua tôi đã suy nghĩ rất lâu mới dám gửi lời mời kết bạn cho huấn luyện viên, chắc chắn sẽ không được chấp nhận rồi, ai ya."

Bạch Sở Niên quay về ký túc xá tắm rửa, thay đồng phục huấn luyện viên đi căn tin ăn cơm, vừa ăn vừa xem điện thoại, có lời mời kết bạn của Cá Hề. Nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, Cá Hề bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp của khoa điều tra, vì thế nhấn chấp nhận.

Sau đó phát hiện nhóm của huấn luyện viên đã im lặng bấy lâu nay vậy mà lại có 99+, buồn chán khiến cậu nhấn vào xem.

Huấn luyện viên kỹ thuật -K: 

"|Nhấn vào để xem ảnh gốc|"

Huấn luyện viên hướng dẫn chiến đấu – Đới Ninh: 

"Kích thích quá ha, ây da, còn hôn nữa này."

Huấn luyện viên hướng dẫn hồ sơ – Trịnh Dược: 

"Dáng người nhân ngư này thật nóng bỏng, cái đuôi cuốn lấy đùi anh Sở, tôi chảy máu mũi rồi, đầu óc tôi trống rỗng."

Huấn luyện viên hướng dẫn ngắm bắn – Lạc Luân Tư: 

"Tôi để cho các học sinh tự học rồi, đồ đâu đồ đâu, cho tôi xem cho tôi xem."

Huấn luyện viên hướng dẫn chiến thuật – Hồng Giải: 

"Ngốc vãi, đợi lát nữa bị cậu ấy thấy thì xong rồi."

Huấn luyện viên hướng dẫn ngắm bắn – Lạc Luân Tư: 

"Anh Sở trước nay có xem tin trong nhóm đâu. Hơn nữa người ta đang ôm đối tượng đến chán, ây không quan tâm đâu."

Huấn luyện viên chỉ huy – Bạch Sở Niên: 

"Tán dóc cái gì vậy, tôi cũng muốn xem."

Trong nhóm đột nhiên im lặng.

|Huấn luyện viên chỉ huy – Bạch Sở Niên đã bị kick ra khỏi nhóm trò chuyện.|

Vẻ mặt Bạch Sở Niên nghi hoặc.

Nhưng lúc này tin nhắn của Hàn Hành Khiêm chen vào: 

"Ra ngoài tiếp đón."

Bạch Sở Niên buông bát đũa, đi ra cửa phà.

Hai giờ chiều luôn là thời điểm nắng đẹp nhất trong ngày, Bạch Sở Niên đeo kính mát, bỏ tay vào túi quần chờ ở bến tàu.

Tàu thủy cập đến, mở cửa khoang thuyền, Hàn Hành Khiêm đi ra, không giống như trước đây, anh ta không mặc áo khoác trắng, mà mặc đồng phục huấn luyện viên giống Bạch Sở Niên, chỉ khác Bạch Sở Niên đang mặc ở ngoài chiếc áo ba lỗ còn thêm một chiếc áo rằn ri ngắn tay, cúc áo ngay ngắn cài đến cúc trên cùng.

Thân là bác sĩ, dáng người của anh ta cũng không gầy yếu, hiển nhiên là đã chịu quá trình rèn luyện thể năng nghiêm khắc, không hề kém cạnh Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên hất cằm, đút vào túi áo hỏi: 

"Người tôi muốn đâu?"

Trong khoang thuyền một omega chậm rãi đi tới.

Thoạt nhìn Tiêu Tuần không quen mặc đồng phục học sinh huấn luyện đặc biệt. Tay áo ngắn tay màu xanh nhạt, sau lưng thêu một cây bồ công anh cùng logo của IOA, phía dưới mặc chiếc quần rằn ri sậm màu. Cậu ta không được tự nhiên che cánh tay mà ống tay áo ngắn không che được, vác túi hành lý và hộp y tế của Hàn Hành Khiêm, cúi đầu đi tới.

Bạch Sở Niên thuận tay nhận cái bao hành lý nặng nề trên lưng của Tiêu Tuần, ước lượng thử, bên trong hẳn là có không ít dụng cụ y tế nhỏ, quay đầu liếc Hàn Hành Khiêm: 

"Tất cả đều là đồ của anh à."

Hàn Hành Khiêm phủi bụi trên vai: 

"Đúng vậy."

"Trâu bò." Bạch Sở Niên bật cười, lấy tay nâng cằm Tiêu Tuần, ngón cái ấn vào xương hàm cậu ta, khiến cho cậu ta hé miệng, lộ ra một hàm răng cún con ngay ngắn.

Tiêu Tuần trợn mắt trừng cậu.

"Tôi khuyên cậu đừng cắn bừa, sao lại không thể phân biệt người tốt người xấu vậy chứ." 

Bạch Sở Niên khom lưng đánh giá cậu ta, giữ cầm khiến cậu ta chỉ có thể nhìn mình, "Gia tộc chó săn xám ánh mắt nhìn người kém, có một ngày sẽ hối hận."

"Đi thôi." Bạch Sở Niên ước lượng hành lý trong tay, thoải mái vác lên vai đi trước dẫn đường, "Một để làm thí nghiệm, một để bắn tỉa, tay hai người đều quý giá, việc nặng để tôi làm đi, fuck. Mẹ nó."

Trên đường Bạch Sở Niên tóm được Cá Hề cùng Huỳnh đã quét dọn bờ biển xong, ném hành lý cho bọn họ, bảo bọn họ đưa đồ về ký túc xá huấn luyện viên cho Hàn Hành Khiêm, thuận tiện dẫn đường cho anh ta, mình thì dẫn theo Tiêu Tuần về trường bắn súng.

Tiêu Tuần mím môi im lặng đi theo.

Bây giờ cậu ta không có nhà để về, ngoại trừ nơi này cũng không còn nơi nào khác để đi, bác sĩ Hàn cũng không thể cho cậu ta ở trong nhà của mình mãi được.

Cậu ta sớm đã hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đượng, đối với sự sắp xếp của Bạch Sở Niên cũng không mở miệng phản đối, dọc đường không nói chuyện.

Khu vực rừng rậm của hẻm núi được thiên nhiên ưu ái, được cải tạo thành sân huấn luyện bắn súng, mỗi ngày nhóm học viên am hiểu bắn tỉa sẽ ở trong này huấn luyện kiến thức cơ bản cùng mô phỏng thực chiến.

Chiếc ghế tựa nằm dưới dù che nắng có một alpha xà điêu* đang nằm, hai cánh tay xăm hoa văn có chút khiến người ta sợ hãi, đầu cạo hai bên, da đầu xăm hình vẽ màu xanh, tóc đen chính giữa vuốt ra sau, đồng phục huấn luyện viên giống nhau, vạt áo ba lỗ lôi thôi một nửa được sơ vin vào quần, một nửa để bên ngoài cạp quần.

(*Xà điêu : Diều hoa miến điện)

Anh ta khoanh chân nghịch điện thoại, nhấn giữ nút thoại cười nói với bên trong: 

"Tôi cá một bữa khuya, anh Sở đêm nay một đêm bảy lần, ngày mai thận hư không lên lớp được."

Lạc Luân Tư còn chưa gửi tin nhắn thoại đi liền thấy trên đỉnh đầu ghế tựa thò ra một cái đầu.

Bạch Sở Niên khoác tay trên lưng ghế tựa, cúi đầu nói: 

"Đến nhà vệ sinh, cho cậu xem thử bố có hư hay không."

Tay Lạc Luân Tư run lên, tin nhắn thoại gửi vào nhóm huấn luyện viên, một tràng cười trong nhóm huấn luyện viên.

Huấn luyện viên chiến đấu – Đới Ninh: 

"Hy vọng ai đó có chuyện."

"Đứng dậy, tặng cho cậu đệ tử này." Bạch Sở Niên túm Tiêu Tuần đang trốn phía sau mình ra giao cho Lạc Luân Tư, "Omega chó săn xám 19 tuổi, bắn tỉa, quấy rối khiến tôi gà bay chó sủa, chỉ là có chút thẹn thùng."

Lạc Luân Tư đứng dậy, lôi Tiêu Tuần qua, nhéo vai cậu ta hai cái: 

"Tập bao nhiêu năm rồi?"

Anh ta rất tin tưởng vào ánh mắt của Bạch Sở Niên, có thể khiến cậu khen ngợi không kiêng nể như vậy, chắc hẳn thiếu niên này trước đây đã tập luyện ở trường bắn tỉa chuyên nghiệp ít nhất mười lăm năm.

Tiêu Tuần đỡ cánh tay nhìn về hướng khác: 

"Tôi chưa từng học qua, cũng chưa luyện qua."

Lạc Luân Tư sửng sốt, nghi ngờ liếc Bạch Sở Niên: 

"Căn cứ đặc huấn của chúng ta bắt đầu thiếu tiền rồi?"

Bạch Sở Niên lấy khẩu súng trường M25 từ tường vũ khí, lắp đặt ống ngắm bộ số lớn, đưa cho Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần do dự một chút, yên lặng nhận lấy súng, đứng thẳng ngắm, bóng hơi cách 600 mét bị bắn nát.

Lạc Luân Tư bị sốc bởi tốc độ bắn tỉa của cậu thiếu niên. Anh ta lấy ra điều khiển từ xa, điều khiển tốc độ gió cùng vị trí nguồn sáng của trường bắn, sửa lại bia bóng hơi thành di động.

"Cậu thử lại xem."

Tiêu Tuần im lặng kéo chốt thay đạn, đứng ngắm bắn như cũ, gần như khi mục tiêu xuất hiện trong ống ngắm, trong nháy mắt bóng hơi nổ tung, vỏ đạn rớt dưới chân.

Tiêu Tuần liên tiếp bắn trúng mục tiêu di chuyển cách sáu trăm mét, không hề có bất cứ độ lệch hay sai sót nào. Cậu dường như không cần tính toán số liệu, chỉ cần cậu có thể tìm được con mồi, có thể hạ trong một phát.

Vẻ mặt coi thường ban đầu của Lạc Luân Tư trở nên nghiêm túc, xoay người đi về phía thang máy.

Tiêu Tuần có chút lo lắng, mồ hôi chảy đầy tay.

Bạch Sở Niên kéo Tiêu Tuần vào thang máy. Thang máy được xây trong hai bên khe núi, có thể đưa học sinh đến các vị trí khác nhau tiến hành tìm kiếm mục tiêu và ngắm bắn.

Ra khỏi thang máy, Bạch Sở Niên đập vai cậu ta: 

"Bên trong là đạn rỗng, đánh vào sọ cậu ta, đi thôi."

Sau khi thang máy mở ra, trước mặt là cảnh tượng hoàn toàn khác, dây leo quấn lấy nhau trong thung lũng rừng rậm, cậu hoàn toàn không tìm thấy được mục tiêu, chỉ có thể từng chút một tìm vị trí của đối phương có thể nấp.

Đột nhiên cậu ta nhạy bén bắt được một điểm nhỏ đang di chuyển, vì thế lập tức ngồi xuống, ngắm bắn.

Ngay khi đầu ngón tay của Lạc Luân Tư xuất hiện trong ống ngắm của cậu, một viên đạn rỗng bắn trúng trái tim Tiêu Tuần.

Ngực cậu ta đau nhói, Tiêu Tuần bị chấn động ngã ra sau, Bạch Sở Niên đỡ cậu ta từ phía sau, lấy ra bộ đàm:

 "Bà mẹ cậu chơi chó vậy, người ta đã nói chưa từng học qua, cậu không biết ngắm vào vai hả."

Lạc Luân Tư: 

"Cậu ta bắn trúng ngón tay của tôi."

"Chậc." 

Bạch Sở Niên không còn gì để nói.

Tiêu Tuần cắn môi, khẽ nói: 

"Tôi.... quả thật không làm được."

Trở lại chiếc ghế tựa có cái dù che nắng trong sân bắn, mặt Lạc Luân Tư vì hưng phấn và kinh ngạc biến thành màu gan heo: 

"Tôi không tin cậu chưa từng được huấn luyện có hệ thống."

Tiêu Tuần rũ mi trả lời: 

"Người trong nhà không cho."

"Cậu quá tuyệt vời."

Lạc Luân Tư kéo Tiêu Tuần ra sau lưng, dường như sợ Bạch Sở Niên đổi ý vội vàng nói: 

"Tôi nhận."

Bạch Sở Niên buông tay, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tuần, 

"Bây giờ có người dạy cậu, cậu cảm thấy như thế nào?"

Tiêu Tuần không thể tin được, trong đầu cậu ta đều là câu "Cậu quá tuyệt vời." Cậu cảm thấy mình còn non nớt, nhưng quả thật chưa từng có người nói với cậu như vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ một lần cũng không có, ngoại trừ bác sĩ Hàn từng nói với cậu ta "Em làm tốt lắm."

"Tôi đi trước." 

Bạch Sở Niên xoay người hai tay ôm gáy đi bộ ra khỏi sân huấn luyện bắn tỉa.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, vòng bạn bè mới trả lời.

Bạch Sở Niên tùy tiện nhấn nhìn một cái, một người tên là "Hải quỳ vô địch đại dương" bình luận hình ảnh cậu đăng mấy tháng trước.

Đó là tin nhắn đầu tiên Rimbaud gửi cho cậu.

Nguyên văn vòng bạn bè là như vầy: Ra ngoài nhận nhiệm vụ nhận được một mật mã cao cấp, không tra ra được, cầu lão đại giải mã phá giải: →→u@%fikr%honglanbokadinlion~%jiji mua→←

Dưới bình luận đều là lão đại nhóm kỹ thuật chướng khí mù mịt cãi nhau.

Hải quỳ vô địch đại dương bình luận: Ý của anh là đợi khi Rimbaud ăn cơm xong lại nói sau @ đại biểu có nhân ngư đuôi dài*.

*长尾巴: Đuôi dài là một câu nói phổ biến của "sinh nhật", được nói ở cả miền Bắc và miền Nam, có nguồn gốc, thường ám chỉ người lớn tuổi nói sinh nhật của họ với những người trẻ tuổi. Tuổi 16 trưởng thành chính là sinh nhật quan trọng nhất, sau này cha mẹ nói cái đuôi mỗi năm một mọc một lần

Bạch Sở Niên nhấn mở khung đối thoại: 

"Di động của cậu lấy ở đâu? Còn chưa tới kỳ họp phụ huynh hàng tháng."

Cá Hề: ".........." 

Nguy rồi, quên mất chuyện này, bây giờ hủy bạn tốt còn kịp không, nhưng lại không nỡ hủy, aiii.

Bạch Sở Niên: 

"Cậu hiểu ngôn ngữ nhân ngư?"

Cá Hề: 

"Vâng vâng có thể nghe hiểu nhưng không biết nói."

Bạch Sở Niên nói ra âm tiết: 

"Jideio (túi nuôi con) phiên dịch thế nào."

Cá Hề: 

"Hừm... Từ này là khẩu ngữ, trong tiếng trung không có từ nào riêng biệt thích hợp để phiên dịch, nghĩa gần nhất hẳn là "Cha đứa nhỏ" trong khẩu ngữ của chúng ta."

Năm phút sau....

Cá Hề:

"Huấn.... Huấn luyện viên.....tôi làm anh giận rồi sao...?!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net