Chương 81 + 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặc công Liên minh IOA có thân phận công khai không được tự ý xuất cảnh mà chưa được cấp phép, phải khó khăn lắm Bạch Sở Niên mới thoát khỏi được phạm vi thế lực của Liên minh. Cậu khác với Rimbaud, cậu làm việc cho liên minh và được liên minh bảo vệ nghiêm ngặt. Sau sự việc bị Ngục giam quốc tế bắt giữ, Bộ Kỹ thuật Liên minh đã loại bỏ tất cả các bản hồ sơ giám sát và dấu vết xuất nhập cảnh của Bạch Sở Niên. Liên minh Cấp cao đã đích thân đàm phán với Ngục giam Quốc tế và ngăn chặn mạnh mẽ các vụ bắt giữ có mục tiêu cao này khiến nó không đi đến đâu cả. Sau đó, họ sẽ lệnh cho Bạch Sở Niên quay lại đảo Nha Trùng hoàn toàn khép kín để tránh xa nguy hiểm, chỉ có liên minh IOA mới có thể cung cấp cho cậu sự bảo vệ chu toàn như vậy.

Ngục giam quốc tế đặt mục tiêu lên Rimbaud. Không phải bọn họ cho rằng giá trị của Rimbaud cao hơn Bạch Sở Niên, mà là bắt Bạch Sở Niên thì sẽ phải trả cái giá quá lớn, đây là một cuộc làm ăn lỗ vốn.

Rimbaud thì không giống vậy, anh gia nhập IOA với thân phận thủ lĩnh tộc mình. Bản chất là một sự hợp tác giữa hai thế lực, Liên minh sẽ không can thiệp vào việc Rimbaud tự do trở về với quê hương. Huống hồ Rimbaud đi đường biển rất an toàn, anh có thể lẻn vào vùng biển sâu nhất và lại còn có thể bơi với vận tốc ánh sáng, thăm dò tàu ngầm và ngư lôi chẳng hề ảnh hưởng gì được đến anh, trên lý thuyết thì độ an toàn rất cao.

Sau khi phân tích một hồi, Bạch Sở Niên mới khá yên tâm.

Suốt hai tuần nay, Bạch Sở Niên luôn chú ý chặt chẽ đến động tĩnh của biển Caribe. Cách đây ít lâu, Bộ Kỹ thuật đã phân ra vài tiểu đội để bí mật đi trước đến các nơi trên thế giới. Nhiệm vụ của Đoạn Dương là ở Jamaica. Dưới sự bảo vệ của các thành viên đặc công, một loạt các thiết bị phát tín hiệu thu nhỏ đã được bí mật lắp đặt từ Kingston, có thể giám sát các tế bào theo dõi do Hàn Hành Khiêm phát triển. Nếu như vật thí nghiệm Bạch Tuộc đó đến được vùng biển Caribe thì các thiết bị giám sát sẽ nhận được tín hiệu chuẩn xác.

Hôm nay không có tiết chiến đấu. Trong lớp chiến đấu lớn như vậy mà chỉ có lác đác vài học sinh chủ động luyện tập thêm. Huấn luyện viên của lớp chiến đấu ngồi một cách chán chường ở quầy bar, vừa uống cocktail vừa nhìn chằm chằm video với thao tác xuất sắc của học sinh tâm đắc – Tất Lãm Tinh – mà Hồng Giải đăng tải để khoe trong vòng bạn bè. Anh ta nói đểu: 

"Cướp học sinh của tôi mà còn dám đi khoe, tức chết đi được! Tôi chúc cậu ra đường bị kẹt chân."

Thỉnh thoảng, các huấn luyện viên cũng tới góp vui cùng Đới Ninh.

Bạch Sở Niên dựa vào dây quấn tay lỏng lẻo trên lan can hàng rào bảo vệ, cậu vén vạt áo lên lau mồ hôi. Các học viên tập luyện ở trong góc không nhịn được mà liếc nhìn cơ bụng của cậu.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen không tay. Tuy hoa văn cá xanh lạnh lẽo trên cánh tay vẫn chưa biến mất nhưng màu sắc đã phai đi nhiều so với khi Rimbaud cắn lên đó, pheromone của kỳ trưởng thành càng nồng hơn. Bởi vậy dấu ấn lưu lại cũng dài hơn.

Hàn Hành Khiêm tựa vào góc đối diện cậu, mắt kính không dùng để bên tay. Anh ta vẫn cài chặt cúc áo rằn ri trên cùng; người cũng không đổ nhiều mồ hôi nhưng lồng ngực phập phồng dữ dội và chiếc sừng kỳ lân trắng lộ ra khỏi trán đã cho thấy kết quả cuộc đối đầu này. Khi Alpha cấp cao bị buộc phải lộ màu sắc tự vệ thì chứng tỏ họ đã phát động cơ chế tự bảo vệ cơ thể.

Bạch Sở Niên lấy chai nước khoáng có đá lạnh khỏi hộp trữ đồ, vừa uống vừa đi đến cạnh Hàn Hành Khiêm, cậu khoác hai tay lên hàng rào bảo hộ và đưa nước đá cho anh ta.

Hàn Hành Khiêm cầm bình giữ nhiệt bên cạnh lên rồi mở nắp uống một ngụm nước ấm.

Hai người nhìn nhau một cái, đôi mắt song phương ánh lên vẻ xem thường.

"Chán quá. Gần đây bên ngoài có chuyện gì mới không?" 

Bạch Sở Niên uống nước đá xong lại chơi đùa bóp phẳng cái chai ra bằng ngón tay.

"Có." Hàn Hành Khiêm cầm bình giữ nhiệt, xoay người dựa vào hàng rào bảo vệ: "Cậu quay lại ngôi nhà hình chóp lấy thuốc HD, chúng ta kiểm nghiệm lại."

Vật thí nghiệm số 324 Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng chuẩn bị một phần thưởng lớn cho người chơi thoát khỏi ngôi nhà hình chóp trong vòng 24 giờ đồng hồ. Khóa trong vali có mật khẩu, bên trong có một cái hộp hằng nhiệt màu bạc và được Bạch Sở Niên mang về. Trong hộp hằng nhiệt đó có một lọ thuốc HD (horizontal development), tác dụng sau khi tiêm vào là sẽ xuất hiện ngẫu nhiên một loại năng lực cộng sinh vĩnh viễn.

"Thuốc HD phát triển hướng ngang hiếm hơn nhiều so với chất xúc tác AC, bởi vì công việc chiết xuất nguyên liệu trong đó rất khó mà lại mất nhiều thời gian. Xét từ góc độ nguyên liệu và kỹ thuật trước mắt của toàn bộ viện nghiên cứu 109 thì nhiều nhất chỉ có thể làm ra được hai liều."

Ấn tượng của Bạch Sở Niên đối với viện nghiên cứu càng sâu sắc hơn. Cậu rất hiểu về kỹ thuật của bọn họ t, bởi vậy cậu không tin tưởng lắm vào đánh giá của Cục Y học.

"Việc này đã qua lâu như vậy, viện nghiên cứu muốn thực hiện tiếp cũng còn kịp, dù sao thì cũng có nhiều thế lực tài trợ cho bọn họ mà."

"Không nhất định." Hàn Hành Khiêm nói một cách lạnh nhạt: "Vì chúng tôi đã phát hiện ra DNA của cậu trong thành phần chức năng cơ bản của nó."

Bạch Sở Niên nhíu mày, vô thức tìm bao thuốc trong túi.

"Cẩn thận vào. Cậu là một trong những nguyên liệu." Hàn Hành Khiêm nói: "Chỉ cần cậu còn sống thì viện nghiên cứu sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy, đến việc ngầm đột kích trong ngục giam quốc tế cũng dám làm."

"Có điều, ba năm trước bọn họ bằng lòng buông tha cho cậu, nói không chừng đã đủ dữ liệu nhân bản. Cậu đã không còn giá trị với bọn họ, nhưng cẩn thận vẫn hơn."

"Vả lại người cung cấp thông tin cho Liên minh tại Ngục giam Quốc tế đã gửi một phần báo cáo xét nghiệm về, nói không đo lường được thành phần của thuốc HD trong cơ thể 324."

"Nhưng trong hộp không có thuốc, nếu 324 không làm, vậy liều thuốc khác ở đâu?" Bạch Sở Niên nhớ lại chi tiết của ngôi nhà hình chóp một lần, lúc ấy cậu cho rằng Phục Chế Bản Thân của 324 là năng lực cộng sinh sau khi tiêm thuốc HD vào người. Xem ra bây giờ rất có thể ngay cả năng lực Phục Chế Bản Thân này cũng do cậu ta mô phỏng ra.

"Cậu ta đang mô phỏng ai..." 

Bạch Sở Niên không có manh mối nào.

TV đa góc nhìn trên đỉnh đầu chiếu bản tin buổi trưa. Tiêu đề hàng đầu hôm nay bắt mắt hơn mấy cái tin tức chẳng đâu vào đâu rất nhiều.

[Hiệp hội Bảo vệ biển ở vùng biển Caribe vịnh Honduras phát hiện nhân ngư xanh lam]

Bạch Sở Niên thấy chấn động, cậu cầm lấy điều khiển từ xa lên và mở to âm lượng, ngồi dưới đất chăm chú quan sát. Hàn Hành Khiêm uống một ngụm nước rồi dựa vào cạnh hàng rào bảo vệ, hơi ngẩng đầu nhìn màn hình chăm chú.

Phóng viên đang phỏng vấn thành viên của Hiệp hội trên cano. Có thể thấy rằng thời tiết rất xấu, sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, mọi người trên boong tàu phải vịn lấy cột buồm hoặc lan can để đứng vững.

Ở nơi xa ống kính nhất, mặt biển được bao phủ thủy triều tảo đỏ, mặt nước dập dềnh, xác cá và động vật hư thối nổi lềnh bềnh lên trên trông vô cùng dơ bẩn. Trong vùng biển bẩn thỉu có một rạn san hô, nhân ngư tóc vàng với chiếc đuôi ánh lam ngồi trên đó, cô đơn tịch mịch nhìn mặt biển vô tận.

Đuôi cá của anh đặt trong nước biển, các nhà khoa học đi cùng đã phát hiện một cảnh thần kỳ. Lấy đuôi nhân ngư làm trung tâm, vùng nước trong bán kính 3m đã khôi phục lại màu lam xanh biển trong veo có thể nhìn thấy đáy, quả thật là khó tin.

Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm không chớp mắt nhân ngư trên màn hình.

Chính là Rimbaud.

Ống kính chỉ có thể chụp đến sườn mặt của Rimbaud. Anh ngồi một mình ở vùng đất thuần khiết duy nhất trong biển xác chết bẩn thỉu, tựa như một vị thần giáng xuống trần gian dơ bẩn này. Mặt trời bị che khuất bởi tầng mây u ám chiếu lên gương mặt anh một ánh sáng thánh khiết hiu quạnh.

Cảm giác áy náy nặng nề bỗng lấp đầy tâm trí Bạch Sở Niên. Mỗi lần Rimbaud gọi cậu thân mật là "jideio", cậu luôn đối xử với anh bằng sự tức giận và lạnh lùng mà. Như chính lời Rimbaud nói, jideio là một từ xưng hô ấm áp, trong hàm ý của nó bao gồm cả người nhà.

Vậy có lẽ, Rimbaud sẽ nghĩ rằng cậu không muốn trở thành người nhà của anh. Rõ ràng là vua, lại ngồi ở chốn đó như người lang thang không nhà để về.

Trong đoạn phỏng vấn nhà khoa học Nga, phóng viên đã nói rất hưng phấn: "Bảy mươi năm trước, tiền bối của chúng tôi quan sát cậu ấy ở biển Thái Bình Dương. Nhưng lúc đó thiết bị lạc hậu, hơn nữa hoàn cảnh tồi tệ nên không thể quan sát đánh giá liên tục được. Lúc đó cậu ấy dẫn dắt tộc nhân ngư di cư, từ thái độ của những người khác, cậu ấy là vua của tộc nhân ngư."

"Nhưng từ sau một lần biến mất khi quan sát đánh giá cậu ấy, về sau chúng tôi đã không còn thấy bóng dáng của cậu ấy trong tộc nhân ngư nữa. Bây giờ chúng ta lại phát hiện ra cậu ấy lần nữa. Nhiều người trong chúng ta chỉ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cậu ấy ở trong tài liệu hình ảnh, thật không ngờ có thể gặp lại cậu ấy ở đây."

"Trong nhiều năm nghiên cứu chúng tôi đã phát hiện, loài sinh vật thần bí này có năng lực làm sạch vùng biển, nhưng cậu ấy đã ngồi trên rạn san hô suốt 96 giờ, vẫn chưa có hành vi xuống biển."

"Rõ ràng chỉ cần cậu ấy xuống biển là tất cả các vấn đề trầm trọng của vùng biển sẽ được giải quyết dễ dàng. Dường như vua của chúng ta có ý nghĩ của riêng mình, cậu ấy không hề muốn làm vậy, vậy đang chờ đợi cái gì?" Các nhà khoa học hét lên chống lại gió trên biển: "Bây giờ chúng tôi muốn thử dùng thuyền xua đuổi cậu ấy, khuyến khích đi khỏi rạn san hô và cứu vớt các con dân của cậu ấy, xem thử có thể thành công hay không?"

"Rimbaud đang làm gì..." Bạch Sở Niên không chú ý đến mồ hôi đang rịn trong lòng bàn tay mình, cậu ngừng thở, ánh mắt càng chuyên chú.

Các thành viên của Hiệp hội Bảo vệ biển cẩn thận đi đến chỗ Rimbaud đang ngồi trên rạn san hô, họ dùng thanh gỗ quấn bông và vươn người qua, thử đuổi Rimbaud xuống nước, đồng thời tránh làm anh hoảng sợ và bị thương.

Rimbaud thản nhiên quay đầu lại, sapphire trong mắt phản chiếu nhân loại nhỏ bé lại cố gắng, anh khẽ giơ tay, một trận gió lớn cuốn sóng biển, giống như một cánh tay vô hình đẩy thuyền của bọn họ ra xa.

Một nhà khoa học khác hét lên sự ồn ào: "Amazing!"

Thấy nhà khoa học này thử lấy thanh gỗ quấn bông khẽ xua đuổi Rimbaud đi, Bạch Sở Niên nhịn không được mà đứng phắt dậy. Có điều khi thấy bọn họ không hề đụng tới một sợi tóc của Rimbaud, Bạch Sở Niên lại an tâm ngồi về vị trí. Cậu lấy điện thoại ra, bây giờ cậu rất muốn nghe thấy giọng của Rimbaud. Sau đó mới nhớ ra Rimbaud dã để hết đồ đạc ở chỗ cậu.

Hàn Hành Khiêm đang cầm cốc giữ nhiệt, hai tay chống lên hàng rào bảo vệ, anh ta nở một nụ cười: "May thật, không thì tự nhiên Rimbaud lấy ra một cái điện thoại mới gọi là amazing."

Nhưng Bạch Sở Niên vẫn bật điện thoại.

Cậu gọi cho đài truyền hình.

"Alo, nói kênh phóng viên của mấy người chuyển lời tới mấy gã nước ngoài trên thuyền, đừng lấy thanh gỗ đụng đến Rimbaud, không xuống nước là không xuống nước, đuổi con mẹ mày!"

-------------------------------------------

Các nhà khoa học cũng không buông tha dễ dàng như vâỵ. Để đạt được mục đích trong an toàn, bọn họ không chạy thuyền đến cạnh Rimbaud mà để cho thợ lặn mang theo bình oxy và camera lặn từ xa, sau đó lặn đến rạn san hô. Bọn họ thường xuyên tiếp xúc với sinh vật biển nên không hề khó khăn chút nào, cho dù phải đối mặt với cá mập thì nhóm thợ lặn chuyên nghiệp cũng không sợ hãi.

Hai người thợ lặn mặc chuỗi thư(*) để bảo vệ bản thân, mang theo camera trên lưng rồi lặn xuống nước và đến gần.

(*) Chuỗi thư (thường chỉ là thư hoặc đôi khi là chuỗi thư) là một loại áo giáp bao gồm các vòng kim loại nhỏ liên kết với nhau theo một mô hình để tạo thành một mắt lưới. Nó thường được sử dụng trong quân sự từ thế kỷ 3 trước Công nguyên đến thế kỷ 16 sau Công nguyên ở châu Âu, và lâu hơn ở châu Á và Bắc Phi.

Thủy triều đỏ của vùng biển này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Bởi vì phần tảo nổi lên che lấp cả mặt biển, phần dưới nước không nhận được ánh sáng mặt trời nên khí oxy rất ít ỏi, phần lớn san hô đã hóa trắng và chết đi, đâu đâu cũng đầy rẫy xác cá.

Nhóm thợ lặn trong nước biển tanh tưởi mò mẫm đi về trước. Còn nhóm nhà khoa học trên thuyền thì tập trung lại trước màn hình và quan sát kỹ càng để ghi chú lại. Có điều màn hình đã bị nước bẩn che khuất, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ có màu đen, không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng trong sự bẩn thỉu đó đã xuất hiện một tia sáng, nước biển như bị ngăn cách bởi một kết giới vô hình. Bên ngoài vẫn tanh tưởi dơ bẩn như cũ, nhưng nước bên trong lại trong suốt đến mức khó thấy được tạp chất.

Thợ lặn biết mình đã đi vào khu vực tinh lọc của nhân ngư xanh lam. Nước biển vô cùng sạch sẽ, bọn họ vẫn còn cách rạn san hô hơn ba mét, nhưng đã có thể thấy rõ chóp đuôi của nhân ngư rũ trong nước.

Lấy nhân ngư xanh lam làm trung tâm, vùng biển trong bán kính ba mét hoàn toàn được tinh lọc; tinh lọc này từ mặt biển xuống tận đáy, là khu vực hình trụ. Khu vực nơi rạn san hô ước chừng sâu 12m, toàn vùng biển hình trụ trong suốt cao 12m trông như một khối thủy tinh màu lam xanh biếc.

Nhóm nhà khoa học nín thở tập trung, thi thoảng lại ngạc nhiên mà thảo luận: 

"Thật không thể tin được, đuôi của cậu ấy liên tục sáng lên, những bọt khí nổi lên do khuấy động dòng nước biến thành những con sứa đang bơi."

Trời lại tối đi đôi phần, tia sáng cuối cùng xuyên qua tầng mây cũng bị che mất, sắc trời tối sầm xuống.

Các nhà khoa học vây quanh màn hình quan sát lại òa lên hoan hô trong kinh ngạc: 

"Trời ạ, sứa ánh lam tụ tập quanh mặt nước xung quanh cậu ấy, chỗ rạn san hô của cậu ấy như một hòn đảo nhỏ phát ra ánh sáng lờ mờ, khi bơi trong biển chỉ e là sẽ giống một dải ngân hà lấp lánh."

Nhà khoa học quay đầu nói với ống kính của phóng viên: 

"Lần đầu tiên tiền bối quan sát, ông ấy đã gọi cậu ta là the deep sun (ánh dương biển sâu), quả đúng là danh bất hư truyền."

Mặt nước vô cùng trong suốt, thế nên có thể thấy rõ sinh vật trên mặt nước và dưới nước. Khi thợ lặn đến gần nhân ngư thì chợt phát hiện nhân ngư trên bờ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Rimbaud ngồi trên rạn san hô với vẻ nhàm chán, anh thấy có hai nhân loại yếu đuối dè dặt đến gần nên nhìn bọn họ tung tăng dưới nước để giải tỏa nỗi buồn của mình.

Thợ lặn đã bị mất bình tĩnh trong vài giây khi nhìn thấy đôi mắt xanh động lòng người đó, anh ta làm liều nổi lên mặt nước và quay camera đến gần Rimbaud.

Rimbaud nhìn về phía anh ta, mắt của anh không có đồng tử và tiêu điểm, thợ lặn không thể phán đoán được liệu anh có nhìn mình hay không?

Một đợt sóng nhỏ đẩy hai người thợ lặn ra xa, nhưng bọn họ nhận thấy anh không có ý định tấn công, vì thế lại đẩy camera lại gần thêm một chút, quay cận cảnh vảy cá của Rimbaud.

Nhóm nhà khoa học ở trên bờ nắm chặt tay mà quan sát dung mạo vượt xa mức bình thường này.

"Thật kỳ lạ, nửa người trên của cậu ấy quấn băng y tế, ở trong video quan sát đánh giá của bảy mươi năm trước lại không có. Cậu ấy có một bờ lưng trơn bóng thon gầy. Có lẽ cậu ấy bị vướng vào rác thải y tế mà con người vứt đi? Cũng có thể cậu ấy nhặt được miếng băng vải này, cảm thấy rất thích nên quấn lên người, tôi lại dám đoán rằng, có phải tộc nhân ngư có được kỹ năng dệt? Tựa như nhân ngư dệt vải trong thần thoại phương đông vậy."

"Chúng tôi không dám tùy tiện giải cứu cậu ấy, nhưng hy vọng thợ lặn của chúng tôi có thể lấy được một phần mẫu từ miếng băng trên người cậu ấy để nghiên cứu."

Thợ lặn lấy kéo ra rồi cẩn thận đi đến gần Rimbaud, anh ta muốn lấy một mẫu nhỏ ở băng vải quấn quanh trên người anh để quan sát.

Cùng lúc đó, Bạch Sở Niên ngồi trước TV xem trực tiếp cũng đứng phắt dậy: 

"????? Băng vải là tôi lấy từ Cục Y học để băng bó, sao lại cởi quần áo! Mấy lão nước ngoài càng ngày càng quá đáng."

Rimbaud khẽ nâng chiếc đuôi, chóp đuôi mang theo một trận sóng, thì thầm với vẻ kỳ ảo: 

"Goon, bigi. (tránh ra, nhân loại)"

Thợ lặn bị bọt sóng dìm xuống nước, camera lung lay hỗn loạn. Nhưng bọn họ vẫn cố chấp không chịu rời đi, bởi vì bọn họ đã chứng kiến một cảnh tượng mà họ chưa bao giờ tưởng tượng được trong đời.

Một Alpha Nhân Ngư khác có chiếc đuôi cá đỏ rực và lộng lẫy từ vùng biển sâu nơi xa đến vùng ven bờ, xông vào trong vùng nước sạch sẽ với vẻ nhếch nhác. Vùng nước nơi anh ta bơi đến có trong hơn một chút nhưng hiển nhiên năng lực tinh lọc không thể so sánh với nhân ngư xanh trên bờ.

Theo sát phía sau còn có vô số nhân ngư nhiều màu sắc khác nhau, bọn họ bơi đến từ biển sâu. Nước biển vẩn đục hư thối đã trở nên trong suốt hơn nhờ bọn họ. Hàng trăm hàng ngàn nhân ngư tập hợp về phía nhân ngư xanh lam, lại dừng chân và quanh quẩn ở biên giới vùng nước trong suốt, nhìn vua trên bờ, giống như cuộc hành hương bi ai.

Alpha Nhân Ngư đuôi đỏ trồi lên mặt nước, nửa thân trên để trần khỏe đẹp. Cơ thể nổi trên mặt biển, nhưng trên người anh ta đầy rẫy những vết móng vuốt đỏ thẫm chưa khép miệng, bị bọt biển biến thành trắng bệch, nhưng miệng vết thương trên người đã hợp thành một hoa văn mặt quỷ vặn vẹo.

Trên bờ, một nhà khoa học hiểu biết sâu rộng về nhân ngư đã giải thích: 

"Đây là dấu hiệu khi bị trục xuất khỏi tộc nhân ngư, khi một nhân ngư khiến cho nhiều người tức giận sẽ bị các người trong tộc tấn công dữ dội. Móng vuốt của nhân ngư và pheromone đặc thù do chúng nó tiết ra sẽ khiến người bị trục xuất lưu lại những vết sẹo vĩnh viễn trên người, người bị trục xuất ra khỏi tộc sẽ tự sinh tự diệt. Phần lớn nhân ngư khi rời khỏi tộc đều sẽ chết."

Bị hàng trăm hàng ngàn nhân ngư đuổi phía sau, nhân ngư đuôi đỏ bò lên rạn san hô trong sự nhếch nhác, thân thể nằm sấp trên đá, vô cùng hoảng sợ mà hôn lên chóp đuôi của Rimbaud.

"Siren, boliea kelak noliya niy. ( (Những chuyện trước kia) tôi thật sự thật sự rất xin lỗi)."

"Kimo goon moya boliea glarbo . (Ngài bỏ đi khiến chúng tôi đau khổ)"

"Ief non kimo buligi, boliea chang milayer. (Nếu không có sự chăm sóc của ngài, chúng tôi không thể sống sót (Chúng tôi vĩnh viễn là trẻ con) )"

"Cabean Se mu ansi. (Biển Caribe đã hoàn toàn bị phá hủy)"

"Boliea nowa abanda kimo. (Chúng tôi không nên trục xuất ngài)"

"Fanlib kimo, boliea youyi. (Phản bội ngài, tôi có tội)"

Các nhà khoa học trên thuyền sợ ngây người, cho dù trong số bọn họ có nhà khoa học nghiên cứu ngôn ngữ của nhân ngư, nhưng cũng chỉ có thể hiểu một phần ý của anh ta.

Nhà khoa học nước Anh cảm thán: 

"Cậu ấy đang đợi thần dân đón mình trở về, vị vua kiêu ngạo."

Rimbaud không hề để ý đến mà chỉ nhìn móng tay, hỏi khẽ: 

"Athie? (Bọn chúng nói sao)"

Nhân ngư dưới nước nghe được câu hỏi của vua, mỗi một nhân ngư dưới nước bơi đến vùng nước nông, vây quanh rạn san hô mà Rimbaud đang ngồi, kéo theo một ánh sáng với màu sắc khác nhau, đều tập trung ở trước mặt Rimbaud và hôn chóp đuôi của anh với sự thành kính.

"Siren." Bọn họ tôn kính gọi anh như vậy: 

"Boliea fanloth. (Chúng tôi đều bị lừa gạt)"

Trong những nhân ngư này có một người ôm theo một bé Omega. Đứa trẻ được bọc lại trong tã lót rong biển, trên rong biển được khâu bằng xúc tua của sứa và được đính vỏ sò, xúc tua sứa thoạt trông giống viền ren.

Đôi mắt màu nâu sáng của đứa bé chớp chớp, đong đưa đuôi cá dày màu xám ngắn, vươn tay về phía Rimbaud muốn anh bế bé.

Rimbaud nâng một bàn tay, lòng bàn tay nhẹ che trên đôi mắt của bé con.

Đồng thời, đuôi cá của anh quấn chặt trên cổ của nhân ngư đuôi đỏ đang tạ tội, chóp đuôi có điện bóp chặt một cách vô tình. Nhân ngư đuôi đỏ cầm lấy đuôi cá đang quấn quanh cổ mình mà liều mạng giãy dụa, nhưng lại không thể phát ra một tiếng nào.

Rimbaud vung chiếc đuôi dài mạnh mẽ. Nhân ngư kia bị anh treo trên không trung một cách tàn nhẫn, đuôi cá vùng vẫy, bọt nước bắn lên tung tóe.

Rimbaud kéo anh ta đến trước mặt mình. Chợt, vuốt nhọn chìa ra khỏi đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net