Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong công xưởng bến tàu âm u, nền đất ẩm thấp, một người bị treo trên sợi dây cáp của chiếc võng máy bỏ hoang.

Đôi tay Alpha bị trói chặt treo trên không, mũi chân miễn cưỡng chạm đất. Quần áo trên người anh ta bê bết máu lại rách tả tơi, xương gò má lõm xuống, nom trông đã gãy xương, khuôn mặt đẫm máu đến độ không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, đầu ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, khói từ trong đốm lửa lúc ẩn lúc hiện, che đi ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Alpha bị treo lơ lửng.

Do sử dụng quá mức mà mu bàn tay đã bị trầy xước một lớp da, nhưng rất nhanh chúng đã lành lại mà không hề để lại dấu vết gì.

Alpha bị treo khạc ra một ngụm máu nghẹn trong lồng ngực vỡ nát, nước miếng lẫn máu đọng trên môi.

Trải qua nhiều ngày trên không và trên biển, Bạch Sở Niên hạ cánh xuống sân bay Norman và liên lạc với chi nhánh Nam Mỹ của Liên Minh IOA. Hội trưởng chi nhánh – Omega Tatu phân hóa A3 cấp cao, đã cử đặc công đến thảo luận với Bạch Sở Niên. Cậu nhận được chi viện vũ khí của IOA chi nhánh Nam Mỹ. Trước khi đi, hội trưởng Tatu sấm rền gió cuốn muốn Bạch Sở Niên hãy gửi lời hỏi thăm đến hội trưởng Ngôn sau khi về nước.

Nhiệm vụ đầu tiên ở Kingston của Bạch Sở Niên là ám sát tay súng bắn tỉa bỏ trốn.

Trong những ngày Bạch Sở Niên bị luồng khí cực nóng đánh úp, kéo theo đó Rimbaud lại suýt bị Ngục giam Quốc tế bắt giữ. Hội trưởng Ngôn đã nhân cơ hội này để thanh lọc liên minh từ trên xuống dưới. Trong quá trình điều tra, có một tay súng bắn tỉa của Tổ chống cháy nổ cấp cao Liên minh đột nhiên mất tích. Sau khi khám xét thì họ đã xác định người này tên Rei LaFlare – tay súng bắn tỉa Alpha đã lẩn trốn, hiện đã gia nhập tổ chức đánh thuê.

Nhiệm vụ thứ nhất của Bạch Sở Niên là tìm và xử lý Rei LaFlare, nhiệm vụ thứ hai mới là điều tra vật thí nghiệm bạch tuộc ở ven bờ biển Caribe.

Bạch Sở Niên ngồi dưới đất một hồi lâu, cậu từ từ đứng dậy và đi đến trước mặt Rei LaFlare, nâng cằm người đàn ông với tàn thuốc đang cháy ở giữa ngón tay.

"Tôi không đủ kiên nhẫn để hỏi lại lần nữa đâu, trả lại thông tin đánh cắp và ông sẽ được thả." 

Bạch Sở Niên cụp mắt, nở một nụ cười mỉm trong bóng đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông.

Tàn thuốc lá phát ra một tiếng rít khi đốt trên làn da, Rei LaFlare trừng đôi mắt đầy tơ máu với vẻ hung hăng, cổ họng khàn khàn nói một cách gian nan: 

"Mày thật sự không phải nhân loại, bọn họ nói không sai, mày giống một quả bom hẹn giờ."

"Ồ, là ai nói vậy?" Bạch Sở Niên lại châm một điếu thuốc, dựa vào thùng hàng bên cạnh và nhẹ thở ra. Cậu đã thay đổi lớp ngụy trang khi đến nơi, phối hợp đơn giản nhất vẫn là áo ba lỗ đen kết hợp với quần rằn ri và giày quân đội, đầu vai vẫn còn vương hoa văn cá màu lam mờ nhạt.

"Bọn mày vĩnh viễn không có khả năng trở thành nhân loại..." Gã rống trong cơn điên cuồng: "Tên hội trưởng mụ mị bị mấy vật thí nghiệm thành tinh của bọn mày tẩy não... Không những cho mày tiến vào cấp cao mà còn muốn tranh nhân quyền cho vật thí nghiệm trên hội nghị quốc tế. Nó đã không xứng với lòng trung thành của bọn tao từ lâu rồi, mày nghĩ trong Liên minh chỉ có mình tao nghĩ vậy thôi sao? Tao chỉ làm chuyện người khác không dám làm thôi."

"Đồ quái vật." Gã ta gào lên.

Đầu ngón tay Bạch Sở Niên run lên, tàn thuốc nóng rực rớt xuống mu bàn tay.

Đối với các thành viên khác trong liên minh, chắc chắn cách làm của hội trưởng sẽ là điên rồ và nguy hiểm. Nhưng cũng rất mâu thuẫn, Bạch Sở Niên buồn bực.

"Ông mau nói thêm vài câu đi, dù sao đây cũng là di ngôn cuối cùng của ông trên cõi đời này, lãng phí vào việc mắng tôi đúng là không đáng quý chút nào." Bạch Sở Niên vỗ vỗ vai gã ta một cách ôn hòa: "Rei LaFlare."

Trong nháy mắt, thân thể treo lơ lửng trước mặt bị không gian ép đến biến mất, một quả cầu thủy tinh đỏ như máu rơi xuống lòng bàn tay Bạch Sở Niên. Cậu cầm quả cầu cọ trên áo đánh bóng rồi quan sát dưới ánh trăng, quả cầu thủy tinh bao bọc phần còn lại của USB như hổ phách.

"Hóa ra là giấu trong ruột, xì... mẹ kiếp." Bạch Sở Niên lẩm bẩm, sau đó thuận tay ném quả cầu thủy tinh vào túi quần.

"Mục tiêu xác định đã chết, tình báo bị tiêu hủy, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành." Bạch Sở Niên liên lạc với tổng bộ: "Yêu cầu bắt đầu nhiệm vụ thứ hai ngay lập tức."

Ngôn Dật trả lời: 

"Duyệt."

Bộ Kỹ thuật Liên minh nhận liên lạc: 

"Thiết bị giám sát đã khởi động, chuyển giao quyền hoạt động dưới nước của máy bay không người lái."

Bạch Sở Niên lấy thiết bị đầu cuối(*) trong ba lô ra rồi kiểm tra chức năng của camera và di động, đường khởi động hiển thị từ màu vàng chuyển sang màu xanh lục.

Bộ Kỹ thuật Liên minh thông báo: 

"Chuyển giao quyền hạn thành công, bắt đầu tuần tra ven bờ biển Caribe ở độ sâu một nghìn mét thẳng đứng."

Bạch Sở Niên mang theo máy tính mini và balo nhanh chóng rời khỏi cảng, cậu ngồi trên du thuyền do các đặc công của chi nhánh Nam Mỹ sắp xếp xuôi theo đường biển.

Vị trí nơi ẩn náu của nhân ngư vừa khéo nằm trong phạm vi độ sâu một nghìn mét thẳng đứng.

Cứ mỗi một trăm năm tộc nhân ngư sẽ di cư một lần, sinh vật ở các nơi họ đi qua được bồi bổ sinh trưởng rất nhanh, san hô đã chết sẽ sống lại, loài cá có nguy cơ tuyệt chủng có thể sinh sôi nảy nở. Biển cả sẽ có được có được hơi thở của sự sống sau mỗi một trăm năm.

Bảy mươi năm trước Rimbaud đã dẫn dắt tộc mình hoàn thành di cư một lần vòng quanh trái đất, anh đã rất quen thuộc với tuyến đường rồi.

Nhưng không ngờ trên đường trở về lại gặp núi lửa bạo động giữa đại dương. Vì để tranh thủ thời gian cho bộ tộc chạy trốn, Rimbaud không thể không xuống khe biển và dùng cơ thể làm nguội dung nham, anh bị thương nặng buộc phải kích hoạt cơ chế tự bảo vệ. Lợi dụng năng lực cộng sinh, anh cuộn tròn cơ thể cháy tàn tạ thành quả cầu lăn xuống khe biển, ước chừng mất khoảng bảy mươi năm để hồi phục vết thương.

Trong khoảng thời gian này, thủ lĩnh mới hưởng thụ sự thịnh vượng mà Rimbaud đã hy sinh để đổi lấy. Dưới cái bóng của thủ lĩnh cũ, gã ta xuất hiện một cách trơ trẽn.

Trong biển sừng sững một hòn đảo nhỏ kỳ lạ, chỉ có một bãi đá ngầm ở trung tâm hòn đảo này. Nhưng mỗi con tàu đi vào khu vực này sẽ bị mất phương hướng, cuối cùng va phải đá ngầm và bị đắm. Xác thuyền tích góp từng chút từng chút một qua mấy thế kỷ và trở thành một hòn đảo thuyền ma, nơi này là nơi lẩn trốn của tộc nhân ngư qua nhiều thế hệ.

Trong đó một du thuyền sang trọng và khổng lồ của Pháp bị treo lơ lửng trên biển, trên thuyền bị vỡ một lỗ thủng rất lớn, dính đầy rong và san hô, một lượng lớn sứa ánh xanh huỳnh quang bơi trong này, toát ra một bầu không khí rùng rợn và đáng sợ.

Thủ lĩnh mới của tộc nhân ngư là một Omega hình người thể cá mập trắng. Hắn lấy hóa thạch san hô chết dưới đáy biển khắc thành thảm và ngồi trên ngai vàng được chạm khắc bởi xác san hô, nhẹ quẫy cái đuôi cá thô ráp, xung quanh là Alpha hình người thể cá mập trắng.

Hai Alpha thể cá mập trắng quỳ trên san hô tàn tạ, dùng phương pháp đặc biệt để chiết xuất chất phát sáng từ con sứa, rồi bôi nhẹ lên đuôi cá của vua.

Như thế thoạt trông đuôi cá của Omega Cá Mập Trắng cũng giống như của Rimbaud, tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe.

"Siren đã trở lại." Alpha Cá Mập Xanh cúi đầu quỳ bên đuôi của mình rồi khẽ báo cáo với vua, che miệng cười khúc khích: "Quấn trên người rất nhiều không ít băng vải để che kín vết sẹo bị trục xuất, nhìn thật đáng thương."

Giọng nói nhân ngư tĩnh mịch thần bí, nghe trong biển lại càng kỳ ảo, được xác tàu cùng hàng ngàn bộ xương tôn lên sự đáng sợ.

Omega Cá Mập Trắng xoa trân châu trên ngai vàng: "Không phải nó đã bị đám nhân loại muốn nghiên cứu khoa học vớt lên rồi hay sao? Hay là ta tự tiễn nó đoạn đường cuối cùng? Cho dù không bị làm thành thuốc thì cuối cùng cũng bị lũ nhân loại dâm ô coi thành nô lệ để chơi đùa thôi, lũ dã thú trên đất liền đều thích chơi đùa như vậy."

Alpha bôi chất lỏng dạ quang lên người vua và gật đầu: "Ngài nói đúng, có lẽ não hắn bị hỏng rồi mà lại không biết cút đi xa ra, còn dám trở về khiêu khích ngài."

"Nhưng mà nhưng mà, cả phân nửa tộc nhân ngư đều chạy đến nghênh đón Siren trở về, nghe nói con cá Tráp Mắt Vàng trước kia phản bội Siren nương nhờ ngài lại quay súng bắn quân mình, vừa nghe nói Siren trở về đã điên cuồng chạy lên bờ, bị xé thành nhiều mảnh." Alpha bật cười đến nổi run đuôi.

Một Alpha khác đổ thêm dầu vào lửa nói: "Khi đã xử lý Siren xong, vua cho chúng tôi ăn hắn đi, nói không chừng có thể sống lâu hơn một chút."

"Chúng ta giết chết tất cả đứa trẻ được Siren chúc phúc đi. Ngài xem, khi hắn về ngoại trừ mấy tên nhân ngư già nhát gan còn ai kính trọng hắn đâu, bây giờ trong bộ tộc mấy người trẻ cường tráng còn ai biết cậu ta, tự rước lấy nhục."

"Ừm... Có tên không biết tự lượng sức mình." Omega Cá Mập Trắng nhìn chằm chằm khoảng không biển sâu, một chấm ánh sáng xanh gần tới gần.

Omega Cá Mập Trắng đứng dậy từ ngai vàng chào đón ánh sáng xanh, nhưng không ngờ rằng anh lại tới một mình.

Rimbaud hệt như ánh dương lang thang dưới đáy biển sâu, ánh điện sáng xanh mang theo vầng sáng đã mất từ lâu xuống đáy biển, những chiếc vây như vải voan mỏng lấp lánh lay động trong nước, theo sau là hàng ngàn con sứa xanh biếc, biến đêm đen thành ban ngày.

Rimbaud dừng trước mặt cậu ta, nổi lên cao hơn Omega Cá Mập Trắng một chút, nhìn xuống.

"Skylla." Rimbaud kêu tên cậu ta.

Cả người anh tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ phủ xuống biển sâu, sứa quanh quẩn xung quanh anh. Trái lại, chiếc đuôi bôi đầy chất nhầy xanh lục giả tạo của nhân ngư Cá Mập Trắng càng hiện ra vẻ thua kém đến xấu hổ.

"Siren." Nhân ngư Cá Mập Trắng cười rộ lên, ba hàng răng nanh sắc bén lóe lên tia sáng sắc lạnh: "Trở về tìm tôi báo thù? Bảy mươi năm cũng chưa thể hồi phục vết thương, bị người bắt lên bờ ba năm đã hồi phục? Vậy chứng minh trên bờ mới thích hợp với mày."

Rimbaud vẫn im lặng.

Nhân ngư Cá Mập Trắng mất kiên nhẫn, lòng gắt gỏng một cách khó hiểu: "Sao mày không nói gì."

Rimbaud liếc nhìn lời thoại khắc trên cánh tay mới nhớ ra mình muốn nói cái gì.

Hiệu quả của chất xúc tác AC đã sớm hết, kỳ trưởng thành của Rimbaud đã trở lại kỳ nuôi dưỡng, khả năng tư duy và logic của kỳ nuôi dưỡng rất kém. Tuy rằng ngôn ngữ của nhân ngư rất lưu loát nhưng tốc độ tư duy sẽ chậm lại.

Cho nên trước khi quay về kỳ nuôi dưỡng, Rimbaud đã khắc tất cả những chuyện quan trọng lên cánh tay bằng vỏ sò, hơn nữa anh còn lấy cát nhét vào đề phòng miệng vết thương khép lại.

"Lật đổ kẻ phản bội."

"Dọn dẹp cung điện tiếp đón hoàng hậu."

"Yêu Bạch Sở Niên tha thiết."

Trên cánh tay chỉ được ghi vỏn vẹn ba câu. Ngoại trừ ba chữ Bạch Sở Niên, tất cả đều được viết bằng những kí tự đặc biệt của tộc nhân ngư. Rimbaud nhận ra những ký tự đó rất dễ, nhưng ba chữ Hán cuối cùng anh lại nghĩ mất hồi lâu cũng không biết được ý nghĩa của nó.

"Yêu tha thiết... Mèo con." Rimbaud nói thầm trong lòng.

Anh sững sờ trước mặt nhân ngư Cá Mập Trắng rất lâu, dành ra cả một lúc lâu để nghĩ ra nghĩa của từ này.

Nhưng theo góc nhìn của nhân ngư Cá Mập Trắng, tình hình hiện tại hoàn toàn khác nhau – Vị thủ lĩnh cũ bị trục xuất giờ đây đã đứng trước mặt hắn với vẻ uy nghiêm, không nói một lời, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

Trong lòng nhân ngư Cá Mập Trắng càng ngày càng sốt ruột, thậm chí còn xen lẫn chút sợ hãi.

Sau khi nhân ngư Cá Mập Trắng lên ngôi, trước tiên hắn đã thay thế tất cả người quản lý trong bộ tộc thành những cá ăn thịt thể người. Bọn họ coi thường việc Rimbaud thường xuyên ăn nhựa dưới đáy biển và lưới đánh cá dây thừng khi còn nhậm chức. Từ khi nhậm chức, hắn đã ra lệnh cho tất cả các nhân ngư không ăn rác chìm trong biển nữa mà sửa toàn bộ thành ăn thịt.

Có thể ăn xác sống, cũng có thể ăn thịt người, muốn làm gì thì làm.

Cho nên phần lớn cá ăn thịt hình người đều cực kỳ ủng hộ thủ lĩnh mới.

Theo lệnh của nhân ngư Cá Mập Trắng, nhân ngư phía sau vọt đến Rimbaud. Cá mập chiếm đa số trong họ, mỗi người đều có hàm răng sắc bén như dao và đuôi cá thô ráp. Bọn họ cắn xé Rimbaud điên cuồng, những chiếc vuốt để lại dấu vết nhục nhã không thể xóa nhòa trên lưng của anh hệt như khi anh bị đuổi đi vào ba năm trước.

Nước biển bị máu của Rimbaud nhuộm đỏ, vảy và máu thịt trên người Rimbaud bị nhóm nhân ngư dữ tợn xé rách, mùi máu tươi nồng nặc bao trùm cả một vùng biển.

Cá Mập Trắng ngồi trở lại ngai vàng chống cằm xem trò hay, cười nhạo nói: "Yếu đuối chẳng khác nào trước đây, nói thế nào thì cũng chỉ là con cá đuối hình người mà thôi."

"Cắt đuôi của nó xuống, ta sẽ buộc nó vào ngai vàng của mình." Cá Mập Trắng nói.

Màn sương máu dần dần tan đi, Rimbaud vẫn nổi trong nước như cũ, dửng dưng nhìn cậu ta.

Máu thịt rách nát trên người anh đã lành lại rất nhanh, xương cá lộ ra lại được bao phủ bởi gân và mạch máu, vây cá bị rách vẫn sáng bóng như lúc đầu.

Cá Mập Trắng trừng lớn mắt kinh ngạc.

Tất nhiên thủ lĩnh nhân ngư rất mạnh, nhưng những ánh mắt thiển cận ếch ngồi đáy giếng của đám nhân ngư này sao có thể biết được, trên thế giới này còn tồn tại sự cải tạo mạnh mẽ của các vật thí nghiệm đặc chủng tác chiến. Cho dù chỉ ở kỳ nuôi dưỡng, năng lực tự lành của vật thí nghiệm đặc chủng cũng mạnh vô cùng.

Đám nhân ngư phát hiện, bọn chúng đã không thể lưu lại dấu vết nhục nhã gì trên người anh giống như trước đây được nữa.

Rimbaud nắm chặt bàn tay đã khôi phục như cũ, hỏi một cách lạnh nhạt: "Có phải đến phiên ta không rồi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net