Chương 89 + 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimbaud đang nằm trong lòng Bạch Sở Niên lại leo lên đầu vai cậu rồi bò xuống đất theo sống lưng, anh nâng đuôi lên thật cao, chiếc đuôi cá biến đỏ, đồng thời còn nhe nanh nhọn ra đe dọa: 

"nowa, goon, plansy le. (Không làm, cút, để đồ lại.)"

Bạch Sở Niên ngồi dưới đất, quay đầu nhìn con cá nhỏ đang bày ra sự hung ác, cậu cầm chóp đuôi đang vểnh lên của anh lên và cuộn quanh người mình.

Gò má Rimbaud nóng lên, đuôi cá từ đỏ biến thành lam, chóp đuôi ở trong lòng bàn tay cậu cuộn lại một cách xấu hổ. Anh bò về lòng cậu, ôm cổ cậu, đuôi dài cuốn trên người cậu.

"Đi xem, giường ngủ." Rimbaud thì thầm bên tai cậu.

Các nhân ngư dõi mắt theo hoàng hậu, nhìn cậu đứng lên và bế vua của bọn họ đi về phía tẩm cung, sau đó họ tụ lại một chỗ mà xì xào bàn tán:

"Muya bigi. (Người đàn ông anh tuấn)"

"Quaun bulli siren mimi. (Hoàng hậu nắm đuôi của Siren)"

"Siren curel. (Siren sẽ nổi giận)"

"Quaun al jiji mua jeo? (Hoàng hậu sẽ bị ăn sao)"

"Nowa. (Sẽ không đâu)" Một nhân ngư lớn tuổi nhìn về phía tẩm cung, nói một cách ẩn ý: "Siren buligi, siren milayer. (Trên người cậu ta có mùi Siren chăm sóc, cậu ta là đứa trẻ của Siren)"

Nhìn tận mắt, tẩm cung do Rimbaud bố trí còn huy hoàng hơn nhiều so với trong máy theo dõi, bốn vách được dán đầy những trai ngọc trắng, sứa trong vỏ sò chiếu toàn bộ phòng ngủ sáng ngời một màu xanh lam.

Rimbaud ngồi trong xà cừ mềm mại rồi vỗ vỗ chỗ trống bên người, muốn Bạch Sở Niên cũng tới đây nằm.

Chiếc giường được thiết kế rất thân mật, một nửa ở trong nước, một nửa trong không khí. Bạch Sở Niên ngồi ở đầu khô ráo rồi quan sát trang trí xung quanh thật cẩn thận.

Rimbaud giới thiệu cho cậu, anh đã ra lệnh vơ vét tất cả trai ngọc trắng và ốc biển màu vàng trong hải vực về làm đồ trang trí cho tẩm cung.

Bạch Sở Niên biết được những thứ này quý giá biết bao nhiêu. Chỉ riêng xà cừ dài ba mét cậu đang ngồi lên này đây, nếu ở trên đất liền thì cũng được coi là báu vật cấp thế giới.

Cậu thấy có một chiếc đầu lâu được đặt ngay đầu giường, bên trong có nuôi một con cá nhỏ màu đỏ. Đầu lâu được đặt ở bên có nước, cá đỏ cực nhỏ nhưng nó chỉ bơi ở giữa hốc mắt, cho dù nó có thể bơi ra ngoài rất dễ dàng nhưng nó đã không làm vậy, có lẽ nó giống với chó nhỏ – thú cưng loài người trên đất liền nuôi.

"Lỗ tai của em?" Rimbaud vân vê dái tai cậu: "Tôi đã phát hiện từ lâu rồi, nhưng không nói."

"Trước đây đau lòng quá nên để nó tịt lại rồi." 

Bạch Sở Niên sờ lên dái tai.

Bị đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm khiến tâm tư Rimbaud run rẩy, anh ôm lấy cậu thật nhẹ nhàng, dùng pheromone trấn an bao cậu lại và ngâm nga một đoạn bài hát bên tai cậu.

Cấu tạo dây thanh của anh khác với loài người, anh có thể phát ra tiếng nhạc rất đặc biệt, hư ảo. Nhất thời, tâm trí Bạch Sở Niên trống rỗng, khi hoàn hồn lại thì trên tai trái cậu đã có thêm một món trang sức.

Dái tai và vành tai có hai cái lỗ mới còn đang chảy máu, nhưng Bạch Sở Niên không thấy đau. Rimbaud nhẹ nhàng liếm đi máu tươi rỉ ra trên vành tai cậu.

"Đẹp quá, đây là gì thế?" 

Bạch Sở Niên nhìn bóng phản chiếu trong nước, hỏi.

Trông như bộ khung xương chạm rỗng được vỏ sò trắng mài thành, ở trung tâm còn được khảm một khoáng thạch màu đen với góc cạnh bất quy tắc, dưới ánh sáng khoáng thạch là màu đen, nhưng trong bóng tối sẽ biến thành màu lam đậm.

"Xương sườn và tim của tôi."

Bạch Sở Niên mở to hai mắt và muốn lấy chúng xuống khỏi tai mình ngay, nhưng Rimbaud đè tay cậu lại, nhìn cậu chăm chú với ánh mắt nóng bỏng: 

"Tôi là hôn quân."

Lúc này, đảo Nha Trùng vẫn là buổi chiều, tiết trời quang đãng. Các đặc huấn sinh tập hợp ở phòng y tế, chờ đợi lần kiểm tra toàn thân mỗi năm một lần.

Những thằng nhóc ở căn cứ huấn luyện đều là tâm huyết của các huấn luyện viên, thường ngày huấn luyện cường độ lớn mà hải đảo lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, cơ thể và tâm lý đều có khả năng có vấn đề.

Hàn Hành Khiêm ngồi trước bàn chuẩn đoán, anh ta khoác áo blouse trắng bên ngoài đồng phục huấn luyện viên, ống nghe đeo trên cổ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn máy tính, Bộ Kỹ thuật nói không có bất cứ tin tức nào của Bạch Sở Niên.

Hàn Hành Khiêm quá biết tên kia đi làm cái trò gì, nhưng nghiên cứu tiếp theo của anh ta cần có mẫu máu của Kraken nên đã gửi mail đến cho bộ kỹ thuật: 

"Thúc giục cái tên háo sắc mất trí kia về nhanh lên."

Lục Ngôn đặt phiếu kiểm tra sức khỏe lên bàn chẩn đoán, ngồi trước mặt anh ta và há miệng.

"Sâu răng, ăn ít đồ ngọt lại." Hàn Hành Khiêm nói. Dứt lời, anh ta nhìn sơ qua những hạng mục khác trên phiếu khám sức khỏe của cậu: "Tỷ lệ mỡ trong cơ thể cũng quá cao, thịt thỏ."

"Hả?" 

Tai thỏ của Lục Ngôn đỏ lên.

Thật ra, Hàn Hành Khiêm không cần kiểm tra kỹ là đã có thể cảm ứng được trạng thái thân thể của đối phương rồi. Sau khi ký tên xuống một vài mục trên phiếu khám sức khỏe thì đưa lại cho Lục Ngôn: 

"Người tiếp theo."

Các chỉ tiêu của Tất Lãm Tinh cũng hoàn mỹ như phiếu thành tích của anh, thật sự không tìm ra một chút vấn đề nào.

"Ôi, sao chỗ nào của tôi cũng có khuyết điểm thế."

 Lục Ngôn rũ tai, dụi vào hõm vai Tất Lãm Tinh mà càu nhàu.

Người tiếp theo là Tiêu Tuần, sắc mặt cậu vẫn bình thường, hai tay đặt phiếu khám sức khỏe đến trước mặt Hàn Hành Khiêm. Cậu ta ngồi trên ghế kiểm tra trông hơi mất tự nhiên, hai tay đặt thẳng trên đầu gối.

Hành Hành Khiêm không ngẩng đầu lên mà chỉ liếc mắt nhìn phiếu khám sức khỏe của cậu ta, đồng thời còn cảm ứng tình trạng thân thể của cậu: 

"Nhịp tim quá nhanh."

Người Tiêu Tuần cứng lại.

Trên phiếu khám sức khỏe, cột sức khỏe tâm lý kí tên bác sĩ Samoyed, trạng thái tâm lý: Cấp C.

Trạng thái tâm lý từ ưu tới kém phân chia theo cấp bậc từ A đến C, cấp C là kém nhất. Nhưng kết quả phân tích cụ thể phải cần một ngày sau mới có thể tổng hợp xong, chỉ từ phiếu khám sức khỏe thì không nhìn ra được vấn đề gì.

Hàn Hành Khiêm: "Có chuyện gì sao?"

"Bác sĩ hỏi tôi mấy vấn đề." Tiêu Tuần nói rất khẽ nhưng vẫn rõ ràng, cậu ta nói nhỏ: "Tôi trả lời không tốt, cho nên được C."

Lục Ngôn đứng nghiêng ở phía sau cậu ta thì thấy dường như có gì đó kẹp ở giữa hai chân Tiêu Tuần, cộm quần ra một góc.

"Không sao cả, đây không phải là thi." Hàn Hành Khiêm nói: "Há miệng ra."

Tiêu Tuần nghe lời há miệng ra.

Sau đó, bỗng nhiên cổ cậu ta căng chặt, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Hàn Hành Khiêm úp lên cổ cậu ta.

Nhiệt độ lòng bàn tay dán lên da cổ, Tiêu Tuần cứng người nhưng không hề phản kháng: 

"Sao vậy?"

"Xem tuyến giáp. "Hàn Hành Khiêm bình tĩnh nói.

Tiêu Tuần: "Nhưng mà người khác không cần..."

Hàn Hành Khiêm: "Tâm lý người khác cũng không kém đến cấp C như cậu."

...

Tiêu Tuần hơi do dự: 

"Có phải anh còn muốn hỏi thêm vài vấn đề không... Tôi kiểm tra thấy tâm trạng của anh có 55% nghi ngờ, 44% băn khoăn và 1%..."

Hàn Hành Khiêm ngước mắt, ánh mắt sau kính gọng vàng có phần sắc bén: 

"Người tiếp theo."

Tiêu Tuần sững sờ một hồi rồi cầm phiếu khám sức khỏe đi ra.

Thấy kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tuần cũng có một chuỗi vấn đề thì Lục Ngôn đã vui vẻ hơn nhiều. Trên tâm tình đồng bệnh tương lân, Lục Ngôn chạy tới vỗ lên bả vai cậu ta, thấy xung quanh không có ai thì nhắc nhở: 

"Này, hình như trong quần cậu kẹp cái gì đó."

Tiêu Tuần dừng chân, gò má cậu ta hơi nóng lên rồi bước nhanh đi.

"?" Lục Ngôn ngây người, lẩm bẩm: "Mình cũng không nói lớn tiếng mà, vớ mình quăng đi cũng hay kẹp ở trong quần."

Tất Lãm Tinh đi tới xoa xoa đầu cậu ta: 

"Đi thôi."

Dư quang Hàn Hành Khiêm vẫn luôn chú ý đến một miếng nhỏ gồ lên sau quần Tiêu Tuần, anh ta nắm tay đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng rồi trở về trước máy tính thúc giục Bạch Sở Niên thêm lần nữa.

Bạch Sở Niên chợp mắt trong xà cừ một lúc thì thiết bị thu nhận tín hiệu bên hông hơi rung lên. Thiết bị thu nhận tín hiệu và thiết bị theo dõi máy bay không người lái dưới nước được liên kết với nhau, thiết bị thu nhận có phản ứng sẽ đại biểu cho việc đã theo dõi được các dấu hiệu sống của tế bào.

"Cưng à, tôi ở chỗ anh quá lâu rồi." Bạch Sở Niên vỗ một cái lên mặt cố để mình tỉnh táo, vừa rồi cậu đã dồn toàn bộ lực tự chủ để kiềm chế không cho lỗ tai và đệm móng nhô ra.

"Tôi vẫn còn nhiệm vụ, đợi tôi làm xong."

Rimbaud đứng dậy muốn đi cùng cậu nhưng lại có nhân ngư tới báo cáo với anh, nói bầy cá voi sát thủ bạo loạn vô cớ, vua phải ngăn lại ngay.

"Gặp lại sau." 

Bạch Sở Niên khẽ cười, giơ một tay lên.

"Blasyu kimo. (Phù hộ cậu)"

Rimbaud dán sát lòng bàn tay với cậu rồi xoay người nhảy xuống nước, bọt khí tràn ra biến thành những con sứa đi theo bên cạnh anh.

---------------------------------

Công cuộc tập luyện ở căn cứ huấn luyện tiến hành đâu vào đấy. Kết quả khám sức khỏe ngày hôm qua đã có, phiếu báo cáo được đưa đến phòng làm việc của Hàn Hành Khiêm, học viên nào bị gọi tới tên sẽ dừng huấn luyện và tới nghe huấn luyện viên Hàn giải thích đơn giản về kết quả kiểm tra, với những học viên có vấn đề sẽ được sắp xếp phương án điều trị riêng.

Hôm nay trong lịch học không có lớp bắn tỉa, các học sinh lớp bắn tỉa tập trung ở phòng huấn luyện cận chiến. Lúc mới nhập học, sau khi huấn luyện viên kiểm tra thì mỗi đặc huấn sinh sẽ lựa chọn một môn am hiểu nhất coi như là lớp học chính, nhưng những chương trình học khác cũng đều phải học, nhất là lớp chiến thuật và cận chiến.

Điều làm Tiêu Tuần nhức đầu nhất chính là lớp cận chiến mỗi tuần, toàn thân bị đánh xanh xanh tím tím, bò cũng không bò nổi.

Đặc huấn sinh lớp cận chiến sẽ làm đối tác đào tạo cho những học viên lớp khác, đối tượng của Tiêu Tuần là Lục Ngôn. Tuy huyết thống chó săn sẽ có ưu thế truy đuổi thỏ, nhưng Tiêu Tuần không thể hiểu sao một chú thỏ bình thường nhìn vừa nhỏ vừa mềm này lại biết đánh như vậy.

Tiêu Tuần mệt mỏi kiệt lực ngã xuống đất thở hổn hển, ngực phập phồng dồn dập. Lục Ngôn bình yên vô sự nằm bên cạnh cậu ta, tiện thể ăn bơ làm biếng.

"Cậu rất mạnh." Tiêu Tuần nói một cách mệt mỏi.

"Thì tôi ở lớp cận chiến mà." Lục Ngôn nằm duỗi người trên đất: "Mỗi tuần khi lên lớp bắn tỉa tôi cũng gặp trở ngại, tôi không tính rõ được góc độ nên rất thường xuyên nên luôn bị huấn luyện viên mắng."

"Nhưng mà chỗ này tốt quá đi mất." Lục Ngôn ngẩng mặt lên: "Ở học viện quân sự An Phỉ Á, người bại bởi tôi luôn không phục, nói là bọn họ đang nhường tôi, nói là nhìn mặt mũi ba tôi nên không đánh nghiêm túc với tôi."

"Tôi không nhường cậu, tôi không bằng cậu." Tiêu Tuần bình tĩnh thẳng thắn.

"Cậu cũng tiến bộ rất nhiều. Kiểm tra thực chiến lần này, chúng ta hợp thành đội đi.'' Lục Ngôn không có gì ngoài đầu óc nhanh nhạy: "Tôi đã mò rõ quy tắc rồi, chỉ cần khi chúng ta nộp bài tập lý luận mỗi tuần cuối cùng, chồng bài lại với nhau thì rất có thể được xếp vào một đội."

"Ừ."

Tất Lãm Tinh ngồi bên cạnh bọn họ: 

"Nghiên cứu gì vậy, cho tôi theo nữa."

"Không muốn." Lục Ngôn tách ngón tay ra mà đếm: "Tuần này bọn tôi sẽ diệt đội của anh. Nếu không anh lại quá kiêu ngạo mất, tuần nào cũng tàn sát bảng tổng điểm."

Tất Lãm Tinh cười: 

"Đánh cược không?"

"Hử? Anh đã ngông cuồng tới mức này rồi cơ à?" Lục Ngôn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi thắng anh mua bữa sáng cho chúng tôi một tuần, nếu anh thắng thì anh muốn gì cũng được."

"Được không?" Lục Ngôn đụng cùi chỏ vào Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần khẽ đồng ý: 

"Được."

Tất Lãm Tinh cười dịu dàng, nói: 

"Ừ."

Bọn họ vừa quyết định xong tiền đặt cược thì huấn luyện viên lớp cận chiến đã nhận được điện thoại của Hàn Hành Khiêm, báo Tiêu Tuần đi qua lấy kết quả khám sức khỏe của mình.

Tiêu Tuần lau mồ hôi và rời khỏi phòng học, cậu ta tắm rửa ở phòng thay đồ rồi thay một bộ đồ đặc huấn sạch sẽ khác.

Cậu ta đứng bên ngoài cửa văn phòng của huấn luyện viên Hàn, tay giơ lên nhẹ nhàng đặt lên cửa, mím môi do dự.

Nhưng bên trong đã vọng ra một tiếng nói rõ ràng: 

"Vào đi."

Hàn Hành Khiêm mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn chẩn đoán đợi cậu ta. Anh đang làm việc, đôi mắt nhìn chăm chú không chớp vào màn hình máy tính, ngón tay thon dài đánh chữ rất nhanh, thuận tay lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tuần từ trong ngăn kéo ra và đẩy cho cậu ta, nói: 

"Cậu tự nhìn trước đi, đợi tôi gõ xong tờ đơn này đã."

Tiêu Tuần ngồi lên ghế tròn cạnh bàn chẩn đoán của bác sĩ Hàn một cách thận trọng, cậu ta hơi cụp mắt, bất giác lại đi dò xét tâm trạng của bác sĩ Hàn.

Bình tĩnh 70%, chuyên chú 30%, có thể tóm gọn là tâm tĩnh như nước.

Tiêu Tuần khẽ nâng mắt lên, nhưng không dám nâng tầm mắt lên quá cao, chỉ rơi vào yết hầu trên cổ họng lộ ra khỏi cổ áo của bác sĩ Hàn, nhìn dây xích treo trên mắt kính đong đưa nhè nhẹ theo động tác gõ của anh ta.

Hàn Hành Khiêm gửi thiết bị cần nghiên cứu cho Bộ Kỹ thuật, đợi đến cuối tháng phà sẽ vận chuyển qua. Gửi mail xong, anh quay đầu lại hỏi: 

"Xem xong rồi sao?"

Tiêu Tuần gật đầu.

"Thật ra thì phần lớn chỉ tiêu đều không có vấn đề gì," Hàn Hành Khiêm cầm bút bi trong túi ra và chỉ lên những trị số kiểm tra của những hạng mục, nói từng cái cho Tiêu Tuần: "Tỷ lệ mỡ của cơ thể vô cùng thấp, cũng có thể thích hợp ăn một số thực phẩm có calo tương đối cao."

"Dạ dày bình thường..."

"Tờ khám tâm lý này có vấn đề rất lớn." Hàn Hành Khiêm dựa vào lưng ghế, đôi tay đan chéo mười ngón vào nhau đặt lên bụng, tư thế buông lỏng không tạo cho cậu ta bất kỳ áp lực nào: "Học viên bình thường kém nhất cũng chỉ đạt tới B."

Tối qua Hàn Hành Khiêm đã đi hỏi thăm tình huống kiểm tra tâm lý khi đó, năng lực phân hóa J1 của tuyến thể Samoyed là "Nụ Cười Trung Thực", khi người khác nhìn thẳng vào mắt anh ta thì chỉ có thể nói những lời thật lòng.

Bác sĩ Samoyed hỏi cậu ta tổng cộng ba vấn đề. Thứ nhất, ước mơ của cậu là gì; Tiêu Tuần trả lời, còn sống. Thứ hai, việc làm cho cậu vui vẻ là gì; Tiêu Tuần trả lời là, gia tộc Greyhound bị tiêu diệt. Thứ ba, một chuyện tương lai cậu muốn hoàn thành nhất là gì; Tiêu Tuần trả lời, giết chết anh cả và cha.

Hàn Hành Khiêm không thuật lại những vấn đề này mà chỉ bảo cậu nằm sấp lên giường khám bệnh và cởi quần ra.

Tiêu Tuần không làm theo, cậu ta trợn tròn đôi mắt mà cảnh giác lui về phía sau hai bước.

Hành Hành Khiêm treo rèm lên rồi đeo lên bao tay y tế và khẩu trang vào, khẽ thúc giục:

"Nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian của học viên phía sau."

Tiêu Tuần cắn môi dưới, cậu ta nằm lên giường khám một cách khó khăn, nằm xuống.

Cởi cúc quần ra.

Tiêu Tuần hít sâu một hơi, toàn thân cứng đờ, nhắm mắt bất động.

Hàn Hành Khiêm tháo bao tay ra, một tay đè eo cậu ta lại để cậu ta không không giãy giụa được, tay kia thì cởi cúc quần cầu cậu ta ra và kéo lưng quần xuống dưới một chút.

Khung xương của cậu ta vô cùng nhỏ, nhất là vòng eo thon gầy, vóc người có điểm tương đồng với chó săn Greyhound.

Xương đuôi của Tiêu Tuần kéo dài, một cái đuôi chó nhỏ dài bị kẹp chặt giữa hai chân, có thể thấy được rằng bây giờ cậu ta căng thẳng đến mức nào.

Nhưng xương đuôi vốn thẳng lại dị dạng, giữa khớp xương có vài chỗ nổi lên rõ ràng.

"Cậu không được mặc loại quần này nữa, đuôi sẽ càng ngày càng dị dạng, cũng sẽ càng ngày càng đau." Hàn Hành Khiêm nói: "Mấy đứa Lục Ngôn cũng lộ hết đuôi ra ngoài, cái này không có gì mà phải ngượng ngùng cả."

Đặc trưng sinh vật của Omega không thể tự thu hồi được, bởi vì đặc trưng sinh vật là biểu hiện của tế bào tuyến thể tăng sinh để chất chứa năng lượng tràn ra. Tuyến thể Omega nhỏ nên chỉ có thể dựa vào tế bào tăng sinh để chứa năng lượng do thăng cấp mang tới.

"Tôi, quen rồi." Giọng của Tiêu Tuần có hơi nghẹn ngào: "Khi còn nhỏ anh cả anh hai đuổi theo đạp tôi, nói muốn chặt đuôi của tôi. Cha tôi cũng chưa bao giờ ngăn lại, chỉ đổ thừa tôi dời lực chú ý học tập của các anh đi."

"Không sao đâu." Hàn Hành Khiêm đeo bao tay vào: "Để bọn họ làm đi. Nếu như thế gia Greyhound có cái gan này."

Đầu ngón tay mang bao tay cao su chạm tới cái đuôi nhạy cảm, Tiêu Tuần rùng mình một cái, thân thể không nhịn được phát run.

"Đuôi rất đẹp, nhưng cần nắn về vị trí cũ." Hàn Hành Khiêm nói: "Đừng sợ, rất nhanh thôi. Đúng rồi, sao lại lấy tên của mình là Tiêu Tuần?"

Giọng Tiêu Tuần hơi run run: 

"Tuần dễ nghe hơn Thuần. Thuần... quá ngoan."

"Thế sao, Tuần Tuần."

Tiêu Tuần ngẩn người. Đương lúc cậu ta thất thần thì khớp xương đuôi chợt vang lên một tiếng giòn giã, đi đôi với nó là cơn đau nhức kịch liệt. Tiêu Tuần hét toáng lên, mồ hôi lạnh nhất thời ướt đẫm trán và sau lưng. Trong đau đớn gần như muốn ngất xỉu, cậu ta đánh hơi được một mùi pheromone trấn an dịu dàng.

"Tốt lắm." Hàn Hành Khiêm nhanh chóng tháo bao tay xuống, ngồi ra sau bàn chẩn đoán và rút bút bi trong túi ra: "Về nghỉ ngơi hai ngày là không sao. Nhớ sau này chịu khó đổi một cái quần có thể mở cho xương đuôi."

Mặt Tiêu Tuần nóng cháy hết cả lên, một nửa là đau, một nửa kia nói không nên lời.

Cậu ta bước lảo đảo xuống khỏi giường kiểm tra, cài nút lại muốn chạy ngay ra khỏi phòng khám chết người này. Nhưng bước chân lảo đảo lại không có bất kỳ sức lực nào, cậu ta choáng váng đến mức trước mắt như tối sầm, mất thăng bằng mà ngã xuống.

Bác sĩ Hàn đưa một tay ra đỡ cậu ta, Tiêu Tuần ngã lên cẳng tay của anh. Hàn Hành Khiêm vòng tay qua eo cậu ta kéo người tới bên cạnh mình, khẽ nói: 

"Chạy cái gì."

Hơi thở sắc bén của Alpha bao cả người Tiêu Tuần lại. Tiêu Tuần lùn hơn anh ta nửa cái đầu, hoàn toàn rơi vào thế bất lợi bị nắm trong tay.

Hàn Hành Khiêm cụp mắt nhìn đôi tai nóng bỏng của con cún nhỏ trong ngực, cúi đầu khẽ nói: 

"Tiền khám bệnh, quẹt thẻ."

Anh ta lấy thẻ cơm trong túi quần Tiêu Tuần ra rồi dán thiết bị đọc lên trên.

Xin chào, mức tiêu thụ lần này tổng cộng một trăm hai mươi mốt đồng bảy hào.

Tiêu Tuần không hề xin nghỉ huấn luyện buổi chiều. Trong phòng thực tập cận chiến, cái đuôi đang kẹt trong quần không có khóa mở rất khó chịu, cậu ta vẫn luôn không nhịn được mà cọ vài cái.

Khi còn bé đây là bộ phận mà cậu ta căm ghét nhất, luôn giấu trong người tránh người khác nhìn thấy, tránh bị đạp bị kéo, còn phải đề phòng anh cả đùa dai cắt đứt bất cứ lúc nào nữa.

Màu xám tro, thon dài, xinh đẹp, luôn cảm thấy rất thoải mái.

Khi đợt huấn luyện buổi chiều kết thúc, các đặc huấn sinh tắm rửa thay quần áo trong phòng thay đồ. Tiêu Tuần nấp ở gian xa, cậu ta thả cái đuôi ra khỏi chiếc quần chật chội rồi mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Bỗng nhiên, Lục Ngôn ở phòng cách vách thò nửa cái đầu vào hỏi: 

"Tối nay ăn gì nè?"

Hai người bỗng nhiên yên lặng, bầu không khí ngột ngạt mất mười mấy giây. Lục Ngôn nhìn thấy thứ ở sau mông mà Tiêu Tuần vội vàng giấu đi, cậu "Ồ" một tiếng.

Cậu ta cởi quần có khuy đuôi của mình ra, mình chỉ còn lại một cái quần lót, quả cầu lông màu trắng sau mông lúc ẩn lúc hiện. Lục Ngôn chạy vào gian phòng của Tiêu Tuần, trông rất chi là vui sướng: 

"Chúng ta đổi đi, cậu mặc của tôi nè, đuôi của tôi ngắn không sợ bị ép đâu."

Mặt Tiêu Tuần vất vả lắm mới hạ được nhiệt độ xuống lại nóng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net