Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ trong nước của Rimbaud cực kỳ nhanh. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh đã tiếp cận được đàn cá voi sát thủ. Cả chục con cá voi sát thủ đang tấn công dữ dội vào tàu buôn con người, những cái đầu khổng lồ đâm vào khiến cho con thuyền lung lay sắp ngã.

Cá voi sát thủ cảm giác được vua đến gần nên đã bình tĩnh trở lại, nhường một chỗ lại cho vua.

Trước loài vật to lớn này thoạt trông Rimbaud vô cùng nhỏ bé, nhưng cá voi sát thủ hung mãnh lại xếp hàng ngay ngắn, cúi thấp đầu và đong đưa đuôi cá lên xuống, thể hiện sự tôn kính với vua.

"Nali? (Có chuyện gì/Sao vậy?)" Rimbaud hỏi.

Thủ lĩnh của đàn cá voi sát thủ trả lời rằng trên tàu có mùi lạ, bọn chúng rất hiếu kỳ, cộng thêm việc thấy trên thuyền không có vũ khí nên muốn lấy xuống thử xem sao.

Rimbaud ngửi mùi hương tan trong nước biển, mùi hương rất quen thuộc, dường như là mùi của rượu Brandy, nhưng lại khác với mùi rượu mà tàu buôn vận chuyển, bên trong có lẫn với mùi máu tươi.

Rimbaud phóng điện và hút vào thành ngoài của tàu buôn, anh dính lên vỏ sắt như thằn lằn rồi bò nhanh về phía trước. Nhân lúc thủy thủ trên boong tàu đều tập trung về đàn cá voi sát thủ đang tấn công con thuyền, Rimbaud vòng qua lưng bọn họ rồi lặng lẽ lẻn vào khoang chứa hàng xem tình hình.

Trong khoang chứng hàng, nhiệt kế biểu thị phòng chỉ có 4 độ C, không khác gì một kho đông lạnh khổng lồ. Trong kho chất đống các container màu xanh bịt bịt kín các mặt và được đánh số.

Rimbaud áp tai vào vách sắt ngoài của container, hình như bên trong có tiếng hít thở.

Qua tấm sắt, Rimbaud nghe được giọng cầu cứu yếu ớt. Giọng nói rất quen thuộc khiến Rimbaud còn tưởng mình bị ảo giác.

Anh áp sát thân thể lại gần container thật cẩn thận, móng vuốt màu xanh đen nhô ra khỏi đầu ngón tay, móc vào ốc vít niêm phong của container rồi xoay nhẹ. Nhưng ốc vít này được vặn rất chặt, anh phải mất nhiều sức mới tháo được ba góc của một mặt tấm sắt.

Rimbaud quấn đuôi quấn vào một đầu của tấm sắt rồi kéo nó ra thật mạnh. Khi tấm sắt được mở, máu loãng phụt ra bao phủ cả sàn nhà, tiếp đó vụn băng tan cũng tràn ra theo, hết cái xác này đến cái xác máu thịt lẫn lộn khác thi nhau lăn ra trên nền đất.

Rimbaud trợn trừng mắt nhìn cậu, anh ngồi bệt xuống đất, đầu ngón tay run lẩy bẩy.

Trong đống xác chết chất chồng như núi, một bàn tay bầm tím vươn ra một cách khó khăn. Một Alpha bị đè dưới đống xác chết nhỏm dậy với khuôn mặt đẫm máu, cậu vẫn còn thở và cố bò ra với bản năng sinh tồn.

"Cứu tôi." 

Tầm mắt của Alpha trẻ tuổi đã rất mơ hồ, cậu đã không còn nhận ra sinh vật có đuôi dài trước mặt mình nữa mà chỉ biết bò đến nương theo hương pheromone dịu dàng trên người Rimbaud, vươn tay về phía anh trong đau đớn...

"Cứu tôi..."

Rimbaud vươn tay muốn đỡ lấy cậu, nhưng ngay lúc đầu ngón tay chạm vào thì Alpha trẻ tuổi đã mất đi sức lực cuối cùng, đầu đổ sụp xuống đất.

"No, no." Rimbaud đỡ lấy cậu và kéo cậu vào trong lòng mình, ôm chặt và vỗ về: "Randi? Wei?"

Nhưng đã chẳng ích gì nữa, toàn bộ cột sống của cậu đã bị rạch ra giải phẫu và khâu lại, miệng vết thương đã mưng mủ nghiêm trọng đến độ nhiễm trùng và thối rữa, lộ ra cả xương trắng bên trong.

Khuôn mặt Alpha chết trong lòng anh trông giống Bạch Sở Niên như đúc, từ mái tóc đen đến cả con ngươi đen láy cũng giống, khóe mắt cong cong hệt như cánh hoa đào.

Con tàu chở hàng đang trôi theo dòng hải lưu nhiệt đới. Rimbaud cảm thấy ớn lạnh sống lưng, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn núi xác chết trước mặt – Mỗi một xác chết đều mặc đồng phục thí nghiệm như nhau. Làn da trắng như tuyết không hề có huyết sắc, mái tóc đen nhánh bị dính đầy máu đen, thân thể đầy miệng vết thương được khâu lại, hầu như mỗi người đều bị nhiễm trùng nghiêm trọng. Đa số đều đã chết, còn có vài người thoi thóp đang hôn mê. Bọn họ đều có chung một khuôn mặt, đều giống Bạch Sở Niên như đúc.

Rimbaud hơi kích động, anh đặt Alpha xuống đất rồi đi đến container thứ hai bên cạnh và mở ốc vít ra, bên trong vẫn là những xác chết bị nhiễm trùng có vết khâu đi khâu lại nhiều lần, bất luận là hình dáng hay khuôn mặt đều không khác gì Bạch Sở Niên.

Rimbaud ngơ ngác ngồi trên đất, anh nhìn hai tay dính đầy máu mà không biết phải làm sao. Anh lè lưỡi ra liếm, vị rượu Brandy nhạt nhẽo trong máu khiến anh chợt mất đi năng lực suy nghĩ.

Động tĩnh trong khoang chứa hàng hấp dẫn thủy thủ bên ngoài, bọn họ đi vào kiểm tra. Ngẩng đầu lên, họ chợt thấy một nhân ngư ngồi trên container cao nhất, đuôi cá phát ra ánh sáng xanh.

Trong đôi mắt xanh trống rỗng của Rimbaud tụ lại một sợi chỉ nhỏ, trông chẳng khác nào rắn độc băng giá nhìn xuống gã ta.

Anh lao xuống nhanh như tia chớp, móng vuốt đè chặt cổ thủy thủ, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: 

"Các ngươi vận chuyển cái gì?"

Thủy thủ khiếp sợ đến mức nói năng cũng không rõ, gã nói tiếng Tây Ban Nha: 

"Chúng tôi chỉ phụ trách chuyển hàng, chủ thuê bảo chúng tôi vận chuyển hàng hóa ra giữa biển rồi ném xuống... Tôi không biết, không biết gì hết..."

"Chủ thuê, là ai?"

 Rimbaud nắm chặt cổ gã ta, khiến gã khó thở.

"Một... thương nhân Kingston..."

Thủy thủ kia nhân lúc Rimbaud đang thất thần mà tiêu hóa thông tin của mình, gã lặng lẽ lấy súng bắn điện trong túi súng giắt sau thắt lưng rồi bất thình lình đá văng Rimbaud đi rồi bóp cò vào ngực anh ngay lập tức.

Rimbaud bỗng bị đá văng ra hai mét, anh ôm bụng ngã trên nền đất.

Hai phát đạn điện có điện cao thế được bắn ra cực nhanh và đập mạnh vào vùng ngực được quấn băng của Rimbaud. Nhưng gã thủy thủ không ngờ, đạn điện đủ để khiến người ta bất tỉnh lại chỉ chớp chớp vài cái trước ngực Rimbaud là đã tắt ngúm.

Gã thủy thủ sửng sốt, tay gã cứng đờ giơ súng bắn điện lên rồi lại sởn gai ốc lui về phía sau, định nhấn còi báo động cách đó hai mét.

Mắt của Rimbaud đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh, một dòng điện áp cực cao chạy ngược theo hình xoắn ốc từ viên đạn điện. Ánh sáng trắng mang theo tia lửa điện nóng rực ngắm về phía thủy thủ và đã than hóa gã ngay thành tro bất chấp lớp cách điện của súng điện.

Anh ra khỏi khoang chứa hàng rồi hút mình vào vách thuyền, bò xung quanh thám thính tình huống.

Bọn thủy thủ tập trung trên boong tàu dùng súng phóng lao đuổi đàn cá voi sát thủ. Đàn cá voi sát thủ hất nước về phía mấy gã thủy thủ như đang chơi đùa lũ ngốc.

Có điều hai phút sau, dường như đàn cá voi sát thủ đã cảm nhận được gì đó nên đã nhảy vào trong nước bơi đi mất.

Rimbaud lặng lẽ bò trên vách thuyền chờ đợi, chiếc đuôi nguy hiểm của kẻ săn mồi đong đưa.

Đột nhiên, một xúc tu to bằng vòng tay của bốn người ôm bất ngờ nhô lên khỏi mặt nước và quấn quanh thân con tàu chở hàng. Đó là chân bạch tuộc đầy vết lốm đốm, các giác hút cực mạnh khiến lớp vỏ thép của tàu chở hàng móp méo, dễ dàng lôi tàu hàng vào biển sâu.

Rimbaud buông tay nhảy vào biển, anh vẫn chưa thấy rõ toàn bộ diện mạo của cái thứ quái vật kia. Con tàu đã biến mất lặng lẽ không một tiếng động.

Anh tìm quanh vùng biển một vòng nhưng vẫn không tìm được vết tích gì, vì thế đã nhanh chóng bơi về nơi ẩn náu của nhân ngư.

Với sự giúp đỡ của các nhân ngư, con thuyền của Bạch Sở Niên đã nhanh chóng rời khỏi hòn đảo. Sau khi ra khỏi làn sương mù, nhóm người trên thuyền mới dần dần tỉnh lại.

Thiếu niên Havana xoa xoa cái đầu đau như muốn nứt toạc, cậu ta ngồi bệt dưới đất mà xoa cổ:

 "Người anh em, chúng ta vẫn còn sống hay ghê. Tôi nhìn thấy nhân ngư thật đó, tôi vẫn nhớ rõ, là nhân ngư sống."

Bạch Sở Niên không đáp lời.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình không rời, nhưng thật ra là đang thất thần.

Cậu tháo hoa tai mà Rimbaud tặng mình và cầm trong tay, ngón trỏ và ngón cái giữ hai đầu, nhìn dưới ánh đèn. Xương cá trắng tuyết nhẹ dễ vỡ, nhưng viên đá màu đen lại rất nặng, Rimbaud nói đây là một góc của trái tim do tự tay anh cắt.

Rõ ràng là một con cá sợ đau đến thế, vậy mà lại luôn làm những điều ngu ngốc.

Nói cái gì mà hoàng hậu, còn tưởng rằng anh đang nói đùa. Nhưng lần nào Rimbaud cũng tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây.

Bạch Sở Niên nắm nhẹ hoa tai trong lòng bàn tay, viên đá lạnh lẽo trong tay đập rập rờn.

Cậu cứ nghĩ Rimbaud và mình là đồng bệnh tương lân, đều là cô nhi tìm được đường sống trong chỗ chết, nương tựa vào nhau sưởi ấm lẫn nhau. Nhưng Rimbaud có gia tộc và sứ mệnh của anh, thậm chí còn sống ở thế giới khác hoàn toàn với cậu. Thì ra chỉ có một mình cậu vừa không thuộc loài người, cũng không thuộc biển cả, mắc kẹt giữa nhiều loài, không thể dung nhập với bất kỳ chủng tộc nào.

Khá phiền.

Bỗng bầu trời trong xanh lại kéo đến mây đen dày đặc, theo đó là một tia chớp đánh xuống tầng mây, một tia sáng xanh nhanh chóng vẽ ra một đường cong trên con tàu chở hàng. Sau khi ánh sáng xanh biến mất, bóng dáng của Bạch Sở Niên cũng đã tan biến đi.

Rimbaud ngậm áo Bạch Sở Niên, đuôi cá quấn quanh người cậu. Anh đưa cậu đi dọc theo thành ngoài của tàu chở hàng rồi vọt vào nước, bọt khí tràn ngập khí oxy bao quanh bọn họ.

Bạch Sở Niên vỗ nhẹ lưng Rimbaud: 

"Đừng quậy, tôi đang bận."

"Không được." Rimbaud buông lỏng cổ áo trong miệng, anh từ từ bò tới sát bên cạnh cậu như dã thú canh giữ đàn con, chất giọng trầm thấp nói một cách nghiêm khắc: "Nguy hiểm."

"Có cái gì mà nguy hiểm." Bạch Sở Niên cười: "Sợ cái gì, một vật thí nghiệm kỳ trưởng thành có thể làm gì tôi. Tôi chỉ đi thu thập máu, lấy tế bào mà thôi."

Rimbaud muốn giải thích những gì mình vừa thấy, nhưng độ phức tạp của sự việc đã vượt quá năng lực diễn đạt của anh. Anh có dùng tiếng nhân ngư cũng không thể giải thích rõ ràng, huống hồ cần phải biểu đạt bằng tiếng Trung để Bạch Sở Niên hiểu.

"Về với tôi."

 Rimbaud ưỡn lưng, những chiếc vây ở sau đuôi dựng thẳng lên, bày ra tư thế đe dọa của kẻ săn mồi.

Bạch Sở Niên kiên nhẫn dỗ dành anh: 

"Nhiệm vụ chưa làm xong đâu."

"Làm xong rồi, về với tôi chứ?"

"Nhưng tôi còn phải quay về giao nhiệm vụ, bọn nhóc ở đảo Nha Trùng cũng chờ tôi về để lên lớp nữa."

Rimbaud ngẩn người: 

"Em không định, ở lại?" 

Anh chưa từng nghĩ rằng Bạch Sở Niên lại không rung động với đại dương, không hề có ý nghĩ sẽ ở lại. Anh nghĩ khi Randi làm xong nhiệm vụ sẽ trở lại trên chiếc giường xà cừ do mình chuẩn bị mà ngủ thật ngoan ngoãn.

Bạch Sở Niên cắn môi dưới lộ ra nửa cái răng nanh: 

"Tôi sẽ xin tổng bộ để nhận nhiệm vụ dài hạn ở Châu Mỹ, hẳn là có thể dành ra rất nhiều thời ở bên anh."

"No."

 Rimbaud không hề che giấu ánh mắt của mình mà vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, trong đôi mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu điên cuồng: 

"Tôi có đá quý, vàng bạc, tơ lụa, năm đại dương, tất cả sinh vật của tôi đều thuộc về em, em muốn cái gì, tôi cũng có thể lấy cho em."

"Tôi không muốn cái gì hết." Bạch Sở Niên ngồi xuống, khẽ gãi cằm của anh.

"Em thích, ngai vàng, cũng cho em." Rimbaud quấn lấy tay cậu: "Tôi sẽ không để hoàng hậu mà mình nuôi lớn, trở lại bên cạnh nhân loại nguy hiểm."

Nhận ra Rimbaud đang rất căng thẳng, cơ bắp anh căng chặt, móng vuốt sắc nhọn duỗi ra khỏi đầu ngón tay: 

"Nhân loại sợ em, nghiên cứu em, giết chết em."

"Nhưng hội trưởng không có mà." Bạch Sở Niên không hề để tâm mà chỉ vuốt ve khuôn mặt anh: "Chú Cẩm cũng không hề."

"Chỉ có em, mới tin tưởng, người." Rimbaud nói một cách lạnh lùng: "Tôi đã sống hai trăm bảy mươi năm, không ai đáng để tin tưởng."

"Cục cưng, sao tự nhiên anh lại như vậy." Bạch Sở Niên ôm lấy Rimbaud đang căng thẳng mà kiên nhẫn dỗ dành an ủi: "Tôi vốn không nên được sinh ra, nhưng nếu sống sót sẽ có một chút giá trị. Hội trưởng chấp nhận tôi, tôi không thể khiến anh ấy thất vọng, anh hiểu không?"

" Rimbaud... rất ít người chấp nhận tôi."

Rimbaud im lặng thưởng thức lời cậu nói, nhưng hai tay vẫn cố chấp đẩy cậu về phía biển sâu.

Một đảo san hô nhỏ trôi nổi chặn đường đi của bọn họ. Rimbaud hồi tưởng một lúc lâu, trong ký ức của anh thì gần vùng biển này không có một hòn đảo nào giống vậy cả.

Bạch Sở Niên nhân cơ hội bắt lấy tay anh rồi kéo anh nổi lên bờ, ngồi trên đảo nhỏ. Trùng hợp là con thuyền mà Bạch Sở Niên đi cũng đến hòn đảo này.

Rimbaud không tin tưởng mà nhìn chằm chằm đặc công trên tàu.

Bạch Sở Niên làm một động tác suỵt rồi khẽ giải thích: 

"Đây đều là đồng nghiệp của chi nhánh liên minh Nam Mỹ. Lần này vật thí nghiệm chạy trốn đến khu vực Caribe, bọn họ phụ trách giải quyết, tôi chỉ lấy một chút mẫu máu."

Rimbaud hoàn toàn không quan tâm đến người khác mà chỉ lo bám sát bên người Bạch Sở Niên không rời.

Tàu chở hàng neo đậu cạnh đảo nhỏ. Trên boong tàu, thiếu niên Havana cầm ống nhòm tìm kiếm xung quanh. Thoạt trông là đang tìm Bạch Sở Niên. Vừa rồi có một sinh vật không rõ lướt qua boong tàu và tha Bạch Sở Niên đi mất, khiến nhóm đặc công trên tàu rất cảnh giác.

"Nhìn khủng hoảng mà anh gây ra kìa." Bạch Sở Niên nhìn bộ dáng lo lắng tìm kiếm mình của bọn họ, cậu quay đầu lại vò mái tóc ướt đẫm của Rimbaud: "Tôi đi chào hỏi bọn họ cái đã."

Bạch Sở Niên vừa bước lên bờ thì bỗng cảm thấy dưới chân mềm mại khác thường. Cậu cảm nhận bùn đất dưới chân và phân biệt thật cẩn thận, sờ nhẹ lên đó.

Rất nhẵn bóng, có một lớp niêm mạc.

Ánh mắt Bạch Sở Niên thay đổi ngay tức khắc, cậu nhanh chóng đẩy Rimbaud xuống biển: 

"Đi mau!" 

Sau đó mình cũng nhảy xuống.

Thiết bị thu nhận tin nhắn trên cổ tay Bạch Sở Niên sáng lên, Bò Sát đã gửi tin nhắn đến. Omega Bò Sát đã phân loại xong dữ liệu của vật thí nghiệm Bạch Sở Niên yêu cầu và gửi nó qua.

Vũ khí đặc chủng tác chiến số 809

Kraken

Trạng thái: Alpha kỳ trưởng thành cấp M2

Ngoại hình: Bạch tuộc khổng lồ

Sinh vật nguyên mẫu: Bạch tuộc vòng xanh

Năng lực cộng sinh: "Bành Trướng Vô Hạn", hấp thụ thức ăn nguyên vẹn, hình thể không ngừng tăng lớn, không có giới hạn.

Năng lực phân hóa: Năng lực J1 "Lưu Vân", có thể thay đổi màu sắc của bề mặt cơ thể để ngụy trang trong nháy mắt.

Hòn đảo nhỏ bọn họ vừa mới dừng chân đột nhiên biến mất trong không khí. Bạch Sở Niên nín thở và gắng gượng mở to mắt trong biển, tìm kiếm Kraken đang bỏ trốn. Rimbaud quay lại muốn kéo Bạch Sở Niên về bên cạnh mình thì phía sau lại bất ngờ xuất hiện một xúc tu màu xám thô to như cái cột, nó linh hoạt quấn quanh Rimbaud, anh bị buộc phải bơi càng lúc càng xa Bạch Sở Niên.

Cuối cùng, Bạch Sở Niên đã thấy rõ toàn bộ hình dạng của Kraken.

Tế bào đổi màu của nó trải rộng toàn thân, trong một phần nghìn giây đã có thể hoàn thành quá trình đổi màu cơ thể. Một nửa cơ thể khổng lồ của nó nằm dưới đáy biển trắng xóa, biến thành màu trắng như tuyết, nửa người còn lại hợp nhất với san hô màu sắc sặc sỡ.

So với ban đầu khi bọn họ nhìn thấy nó ở nhà máy hải sản ở bến cảng, thể tích gần như to hơn gấp ba mươi nghìn lần. Kraken bây giờ đã đạt đến khối lượng một ngàn năm trăm tấn, tương đương với kích thước của ba trăm con voi Châu Á trưởng thành xếp chồng lên nhau.

Đột nhiên Kraken mở đôi mắt hình chữ nhật chôn trong đáy biển trắng xóa, chuyển động của nó khiến dòng hải lưu dâng cao. Không có Rimbaud cung cấp khí oxy, Bạch Sở Niên không thể không nhanh chóng trồi lên mặt nước để thở.

Mặt biển nổi lên một cơn sóng điên cuồng, con tàu chở hàng mà nhóm đặc công đi lắc lư lung lay trong sóng biển. Mấy đặc công trên boong tàu bị văng ra ngoài, trong đó còn có tên nhóc Havana xui xẻo kia.

Vài người rớt xuống biển cùng lúc, nhưng dường như Kraken chỉ hứng thú với mỗi Bạch Sở Niên, phần chóp của một trong những xúc tu khổng lồ quấn quanh chân Bạch Sở Niên và kéo cậu xuống dưới.

Trong biển không phải là sân nhà của Bạch Sở Niên, đối mặt với vật thí nghiệm bạch tuộc ở kỳ trưởng thành thì Bạch Sở Niên đang gặp bất lợi tuyệt đối.

Mỗi xúc tu của bạch tuộc đều có năng lực suy nghĩ, nó không cần nghĩ nhiều mà mỗi xúc tu sẽ tự động ngăn cản tất cả các con đường cứu viện của Rimbaud thay cho nó.

Cảm giác hít thở không thông từ từ lan tới phổi, trước mắt Bạch Sở Niên tối sầm. Nhưng lúc này cậu vẫn chưa đánh mất năng lực suy nghĩ, cậu nhanh chóng tìm biện pháp để thoát khỏi mục tiêu của vật thí nghiệm này.

Bây giờ có đặc công nhân loại và các vật thí nghiệm không phải con người cũng rơi vào biển. Nhưng rõ ràng Kraken chỉ hứng thú với mình cậu, chứng minh rằng rất có thể con bạch tuộc này đã nhận được tín hiệu mục tiêu nhiệm vụ cụ thể.

Một sinh vật biển có thể nhận biết tín hiệu thì xác suất lớn nhất là pheromone. Bạch Sở Niên nghi ngờ có người đưa pheromone của mình cho Kraken. Nhưng trên lý thuyết lần đến Caribe này thuộc về hoạt động tạm thời, có người có cơ hội tiêm pheromone nhận biết cho Kraken trước và bảo nó bắt mình là không có khả năng.

Bạch Sở Niên bình tĩnh tìm kiếm, cậu tìm được một chỗ đá ngầm dưới nước, vừa hay khe của đá ngầm đủ cho một người đi qua.

Xúc tu bạch tuộc khổng lồ kéo cậu lại, phần chóp mảnh dẻ quấn quanh cổ chân Bạch Sở Niên, nhưng thân thể khổng lồ này lại bị Bạch Sở Niên túm lấy bơi xuống đá ngầm dưới đáy biển.

Dưới tình huống chênh lệch rất lớn về kích thước, nhưng sức mạnh của Kraken vẫn yếu hơn Bạch Sở Niên.

Nhưng càng bơi xuống sâu thì áp lực nước càng lớn, Bạch Sở Niên không có bất kỳ thiết bị lặn nào, chỉ dựa vào sức lực của cơ thể và lượng oxy trong phổi thì thật sự rất khó bơi.

Kraken đột ngột tách một trong bảy xúc tu đang chặn Rimbaud rồi quấn nó quanh chân còn lại của Bạch Sở Niên, hơn nữa còn dần dần quấn quanh hông cậu, dùng sức ép lượng oxy còn lại trong phổi cậu.

Xúc tu quấn chặt đè ép khiến nội tạng bị tổn thương, cậu bị sặc uống một ngụm nước, thân thể mềm nhũn. Bạch Sở Niên bị Kraken đưa lên miệng rồi ném vào cái động đen như trong dạ dày.

"Randi!" Rimbaud vùng vẫy ra khỏi xúc tu rồi bơi nhanh về phía Bạch Sở Niên bị hút đi, nhưng anh lại chậm một bước và bị chặn ở ngoài bởi vô số răng nanh biến dị ở cái miệng khổng lồ của Kraken.

Khi bị nuốt vào trong dạ dày của Kraken Bạch Sở Niên vẫn giữ được sự tỉnh táo, cậu trôi theo nội tạng biến dị nhúc nhích vào khu vực tiêu hóa của Kraken, nước ở đây chỉ ngập không quá bắp chân, còn phân nửa không khí để thở.

Thế mà Bạch Sở Niên lại cảm thấy thoải mái. Cậu lấy chiếc đèn pin cực sáng trên thắt lưng chiếu rọi nơi tối đen không nhìn thấy năm ngón tay này. Nơi đây còn sót lại một số mảnh nhỏ của tàu thuyền bị Kraken cắn nuốt và một ít container chưa tiêu hóa hết.

Dịch tiêu hóa mạnh mẽ của Kraken không có tác dụng với Bạch Sở Niên, có điều có hơi bốc mùi.

Thiết bị thu nhận tin trên cổ tay lại sáng lên một chút, Bò Sát lại gửi đến một số tin tức vụn vặt.

Cậu ta nói, viện nghiên cứu 109 đã phát minh ra một phương pháp mới để quy nạp vật thí nghiệm. Cậu ta đánh cắp số liệu đến đây, nếu Bạch Sở Niên muốn nhìn thì phải đồng ý gặp bọn họ một lúc.

Bạch Sở Niên không hề nghĩ mà đồng ý ngay.

Tài liệu được gửi đến.

Đây là một phương pháp quy nạp kỳ sinh trưởng của vật thí nghiệm sau khi cải tạo —

Kỳ sinh trưởng của vật thí nghiệm đặc chủng tác chiến được chia thành ấu trùng, kỳ nuôi dưỡng, kỳ trưởng thành, kỳ chuyển biến xấu. Qua nghiên cứu nhiều năm, bây giờ các nhà khoa học đã phân kỳ trưởng thành thành mười giai đoạn, phân biệt thành thể trưởng thành cấp một, thể trưởng thành cấp hai... Từ đây suy ra, sau khi đạt đến thể trưởng thành cấp mười thì sẽ tiến hóa lần nữa và bước vào trạng thái thể tự do, nhưng nếu quá trình tiến hóa xảy ra trước giai đoạn thể trường thành cấp mười thì sẽ tiến vào kỳ suy thoái.

Sức chiến đấu của vật thí nghiệm mỗi giai đoạn được sắp xếp như sau: Thể tự do > Kỳ chuyển biến xấu > Kỳ trưởng thành (từ cấp 10 đến 1) > Kỳ nuôi dưỡng > Ấu trùng.

Bò Sát nói, qua tính toán chính xác thì giai đoạn sinh trưởng của Kẻ Bám Đuôi Vô Dạng là thể trưởng thành cấp một, cá hề Samael là thể trưởng thành cấp hai, Kraken là thể trưởng thành cấp ba.

Nói cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net