Chương 93 + 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thi thể giống với Bạch Sở Niên bị Kraken cắn nuốt trôi dạt rải rác ra ngoài từ container, dập dềnh đơn độc trên biển.

Bầy cá voi sát thủ đang bao quanh vùng biển này. Chúng xếp thành đội ngũ có thứ tự rồi dùng cái trán bóng loáng của mình, đẩy những thi thể trôi lơ lửng trên biển từ từ tới trước Rimbaud.

Rimbaud ngồi xổm bên một bãi đá ngầm ở đáy biển, anh nhận lấy thi thể và đặt tay nhẹ lên đôi mắt của cậu ta, khẽ nói: 

"Blasyi kimo. (Phù hộ em)"

Một con sứa lấp lánh ánh xanh bơi lên trên thi thể và hóa thành điểm sáng hòa cùng nó, thi thể từ từ tan thành cát trắng rồi rải rác trên bãi đá ngầm, một vùng san hô đỏ tụ tập sinh sống tại đó.

Sau khi máy bay trực thăng đưa Bạch Sở Niên đi, Rimbaud chôn những thi thể không có nhà để về vào biển khơi, để bọn họ nuôi dưỡng san hô, san hô trở thành bia mộ của bọn họ.

Chôn xong cái xác cuối cùng thì đáy biển lại nở rộ thêm cả vùng san hô đỏ diễm lệ. Rimbaud nằm bên trong nghỉ ngơi, anh giơ tay lên và nhìn lại bản ghi nhớ được khắc trên cánh tay.

Rimbaud khẩy từng hạt cát một bên trong vết sẹo của điều thứ nhất và điều thứ hai ra, vết thương nhanh chóng khép lại như lúc ban đầu, khôi phục lại làn da sạch sẽ trơn nhẵn.

Nhưng anh để lại điều thứ ba, vươn móng tay sắc bén và khắc sâu dòng chữ hơn.

Vết thương của Bạch Sở Niên không nghiêm trọng lắm và cũng không bị nhiễm trùng thêm, nhưng cậu vẫn được trụ sở chính phái người đi đón về.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ngồi trên máy bay tư nhân của hội trưởng. Đèn màu ấm trong phòng ngủ rất ấm áp, bên trong có một chiếc giường đôi lớn, trải chiếc chăn tơ tằm mềm mại.

Mu bàn tay cậu được cắm kim truyền dịch hạ sốt, Bạch Sở Niên nằm trên giường mà buồn chán vô, lưỡi cứ nhấm phải vị đắng nghét, cậu thuận tay sờ ngăn kéo đầu giường xem có gì đồ ngọt gì không.

Có thật, một hộp nhỏ ngăn nắp. Bạch Sở Niên lấy ra xem thử thì thấy đó là một hộp bao.

"..." 

Bạch Sở Niên vịn giường ngồi dậy rồi thò đầu vào nhìn ngăn kéo.

Một chiếc tủ ngập tràn bao.

"Ồ ồ ồ ồ." 

Bạch Sở Niên sờ cằm, mặt đầy vẻ đã hiểu. Cậu đóng ngăn kéo lại rồi cứ làm bộ như chưa có gì xảy ra.

Một bác sĩ mặc đồng phục màu trắng đi tới, nhìn lượng thuốc còn dư lại rồi ngồi xuống kiểm tra tình trạng vết thương đang khép lại của cậu.

Giáo sư Chung hiện đang đảm nhiệm chức bộ trưởng Cục y học Liên hiệp IOA, có tuyến thể Caulis Sinomenii cấp M2, năng lực J1 Giải Bách Độc, năng lực M2 Chữa Lành Vết Thương, địa vị trong liên minh chỉ dưới Ngôn Dật.

"Mời cả ông lên luôn, hội trưởng chuyện nhỏ thành to quá đi mất, cháu cứ nghĩ anh Hàn sẽ đến đón cháu cơ." Bạch Sở Niên ngồi dậy tựa vào đầu giường, cậu xoay tay trái đã khôi phục lại nguyên vẹn rồi nắm lại cho giáo sư Chung nhìn: "Không sao, miễn khép lại được là đã chứng mình đã hết sốt rồi, thân thể của cháu còn chính xác hơn cả máy nữa."

Chung Tài Băng ngồi bên mép giường, ông cuốn quần áo lên kiểm tra miệng vết thương của cậu, thấy vết thương đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn một đường vết mờ. Sau đó ông lại lần lượt kiểm tra mắt, tay của cậu, ấn cột xương sống và xương sườn của cậu từ trên xuống dưới một lần, thấy tất cả đều bình thường mới yên lòng.

"Tôi phải đích thân tới xem mới yên tâm được, nếu không cậu lại chạy lên nhảy xuống làm vết thương nặng hơn, lúc đó lại khó chữa nữa."

Bạch Sở Niên lót một tay sau đầu ra vẻ lười biếng: 

"Ồ, không đâu, cháu rất thành thật mà, ông yên tâm đi."

"Cậu thành thật?" Chung Tài Băng cười phá lên: "Nghe nói là lừa hết mấy đứa con cưng của Tất tổng với Lục tổng vào căn cứ đặc huấn mà, chuyện này trừ cậu ra không ai làm được cả."

"Chậc! Chuyện đặc công thì sao có thể gọi là lừa chứ." Bạch Sở Niên vỗ đùi giải thích, chợt cậu dừng lại rồi tiến đến cạnh giáo sư Chung, hỏi một cách chậm rãi: "Nghe nói nhà ông có một Alpha nhỏ, cấp bậc không thấp nhỉ, thì, có hứng thú tìm hiểu một chút về căn cứ đặc huấn không?"

"Hạ Nãi Xuyên nhà tôi mới lên trung học." Giáo sư Chung bật cười: "Ba nó trông coi chặt lắm, trẻ nhỏ làm mệt muốn chết."

"Cậu cũng để ý thật đấy." 

Giáo sư Chung trêu ghẹo cậu.

"Đáng để ý mà." Bạch Sở Niên chụm đầu ngón tay lại mà tính toán: "Bây giờ trong căn cứ đặc huấn, mấy đứa nhỏ xách ra dùng được ngay không vượt quá mười người."

"Cho nên có lúc huấn luyện bọn họ thì cũng phải làm mình nhịn tức cả một bụng, sao đám nhóc này lại ngốc như vậy chứ? Nhưng mà sau thời gian dài lại cảm thấy một đám nhóc ngốc biết cố gắng đó thật là đáng yêu."

"Tôi cảm thấy, giống như tôi... ừm, đồ vật? Lỡ đâu ngày nào đó không có tôi ở đây, phải để lại cho hội trưởng người nào dùng được chứ."

Cậu tự nói xong thì lại chợt im lặng, tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm kim truyền dịch trên mu bàn tay, ngẩn người.

"Sẽ có một ngày nào đó, chúng tôi phải biến mất khỏi thế giới này."

Bạch Sở Niên cụp mắt, ánh đèn tạo nên một tầng bóng mờ dưới mí mắt cậu: 

"Giống như cây súng báo hỏng vậy."

Giáo sư Chung ngồi cạnh giường nhìn cậu, ông có thể cảm nhận được sự suy sụp đó. Từ khi lên máy bay, tâm trạng của cậu vẫn luôn rất sa sút.

Trong nhiều năm nghiên cứu vật thí nghiệm giáo sư Chung đã phát hiện, một số vật thí nghiệm có những thay đổi cảm xúc vô cùng tinh tế, đại não của bọn họ sẽ có phản ứng bài xích với các cảnh mô phỏng trách móc, hiểu lầm, vứt bỏ, hoàn toàn khác với hành động và biểu cảm cố định của người máy dựa trên trình tự của chip. Thậm chí, vì đại não đã được cải tạo tinh vi hơn nên bọn họ sẽ nhạy cảm hơn cả con người.

Lười biếng mà gộp tất cả vật thí nghiệm về cùng một loại, hơn nữa lại còn coi thường nhân tính trong một phần bọn họ là một sự độc đoán rất phi khoa học.

"Hội trưởng đã lên đường tới Westminster tham gia hội nghị quốc tế rồi, tạm thời không phân thân ra được." Giáo sư Chung đứng lên: "Cậu ấy nhờ tôi làm một việc."

Ngón tay thon dài đặt nhẹ lên đỉnh đầu Bạch Sở Niên, xoa xoa, ông cười nhẹ bảo: 

"Cậu ấy bảo tôi làm như vậy, tiện thể nói cho cậu biết, cậu là độc nhất trên đời."

Sống lưng Bạch Sở Niên cứng đờ, cậu hắng giọng trông rất mất tự nhiên: 

"Biết rồi."

Giáo sư Chung rút kim ra cho cậu rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Trước khi đi ông nhìn vào trong một lần, Bạch Sở Niên dùng chăn che đầu thật chặt thật kín, co mình ở trong giường như một con nhộng.

Máy bay tư nhân đáp xuống đất, mấy y tá chăm sóc Bạch Sở Niên muốn nâng cậu lên cáng nhưng Bạch Sở Niên không đồng ý, cậu khoác thêm áo khoác rồi tự đi xuống máy bay.

Ngoài sân bay có một chiếc Porsche đang đỗ, Hàn Hành Khiêm ngồi ở ghế lái xem tạp chí y học mới nhất.

Bạch Sở Niên mở cửa xe rồi ngồi vào: 

"Tôi nói này anh ở đây rảnh rỗi mà lại để giáo sư Chung tự đi đón tôi một chuyến, anh không áy náy nhưng tôi lại thấy áy náy giùm đây này."

Hàn Hành Khiêm khép tạp chí lại, đặt tay lên tay lái: 

"Hội trưởng ra lệnh, tôi không chen lời được. Dành thời gian tới đón cậu đã tốt lắm rồi."

"Dành thời gian?"

 Bây giờ Bạch Sở Niên mới chú ý tới người ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Tuần đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc trên ghế.

Bạch Sở Niên xuống xe ngay lập tức rồi giơ ngón giữa với Hàn Hành Khiêm qua kính thủy tinh, dùng khẩu hình nói: 

"Súc sinh."

Hàn Hành Khiêm lái xe chầm chậm đến bên cậu, hạ cửa xe xuống rồi đẩy mắt kính: 

"Đi thôi."

Chạng vạng tối gió lạnh, Bạch Sở Niên khép áo khoác đi đón gió, cậu quay đầu lại hỏi anh ta: 

"Anh dẫn cậu ấy ra làm gì."

"Làm chuyện người trưởng thành nên làm." 

Đầu ngón tay Hàn Hành Khiêm gõ nhẹ tay lái.

"Ai da." Bạch Sở Niên nghe cũng cảm thấy bẩn lỗ tai.

Tiêu Tuần vội vàng giải thích: 

"Anh Hàn dẫn tôi tới Sở cảnh sát Liên minh đổi căn cước. Thân phận thế gia chó săn không tiện cho nên..."

Hàn Hành Khiêm nhướng mi nhìn cậu ta: 

"Không phải à?"

Tiêu Tuần nghẹt thở, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Tôi tự về căn cứ." Bạch Sở Niên vẫy tay bảo bọn họ đi trước, trước khi đi còn vịn cửa sổ lại mà dặn dò: "Khó khăn lắm tôi mới chọn được một tay súng bắn tỉa nên đừng có lãng phí, tên khốn nạn nhà cậu, đúng là đồ chim hư."

(*) Chim ở đây là loài chim – tuyến thể của Hàn Hành Khiêm, vui lòng không nghĩ theo hướng kia =)))

Hàn Hành Khiêm cười một tiếng, anh ta đóng cửa xe lại rồi hòa vào trong dòng xe chạy.

Bạch Sở Niên tản bộ một vòng quanh bến tàu. Ban đêm nổi gió nhẹ, làn da lạnh lẽo nổi da gà, cậu che kín áo khoác đứng trên bến tàu rồi mò mẫm lấy thuốc lá rẻ tiền và bật lửa vừa mua ra, tay lạnh tới độ hơi cứng ngắc, ấn mấy lần mới bật được ngọn lửa. Đèn treo trên những chiếc tàu cập bến phản chiếu lên mặt biển.

Thật ra thì cậu cũng tích góp được mấy triệu tiền gửi ngân hàng, biệt thự và xe thể thao đặt ở nơi không nhìn thấy tích đầy bụi, nhưng cậu vẫn vui vẻ chen chúc ở khu nhà trọ một thang hai nhà. Buổi sáng nghe ông lão phòng đối diện huýt sáo xuống tầng đưa chim đi dạo, chen vào chợ thức ăn đông người như sủi cảo chọn món hôm nay muốn ăn. Những ngày vặt vãnh bị mọi người chê than đủ điều này lại chính là cuộc sống cậu không thể nhìn thấy khi lớn lên trong hộp sinh sản, nhưng vẫn luôn hướng tới.

Tàn thuốc lá rơi vào trong nước, Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn theo, làn nước phản chiếu hình bóng của chính cậu, phản chiếu xương cá trắng như tuyết đeo trên tai, khoáng thạch màu đen như ẩn hiện màu xanh nhạt trong bóng tối, lay động có tần suất, như đang hô hấp, cũng như nhịp tim đập.

Cậu ra vẽ trên mặt nước một gương mặt vui vẻ, táp nước lên người rồi đứng lên.

Đã tốt lắm rồi, phải biết đủ.

Khi rạng sáng đã có những người huấn luyện trên những sân tập khác nhau ở đảo Nha Trùng. Lúc ánh nắng sáng tỏ, các học viên đang xếp hàng tập hợp ở bên bờ, mỗi người đều đã thu xếp hành lý chờ xuất phát.

Hôm nay là ngày khảo hạch cuối năm, tình hình thực tế của buổi khảo hạch sẽ được phát sóng cùng lúc ở trụ sở chính, các tiền bối ở mỗi ban đều có thể nhìn thấy biểu hiện của mỗi một học viên.

Bạch Sở Niên ngồi thuyền trở về, thời gian vừa kịp lúc lên đường. Cậu thay đồng phục huấn luyện viên rồi xuống thuyền, khoác chiếc áo khoác tùy ý trên vai.

Các huấn luyện viên cũng đã ở đây, mỗi người đang răn dạy dặn dò học viên ban mình. Khi thấy Bạch Sở Niên trở lại thì lại nhìn cậu với + vẻ mặt phức tạp không nói nên lời.

"Nhìn tôi làm g?" Bạch Sở Niên cũng rất khó hiểu: "Tôi đi công tác về rồi."

Các học viên thấy huấn luyện viên Bạch Sở lại, họ thở mạnh cũng không dám thở, mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng nghiêm.

Bạch Sở niên liếc nhìn đồng hồ, cổ học hơi khô nên giọng nói hơi khàn: 

"Sao đó, hi họng tôi chết ở bên ngoài?"

Cậu lấy kính râm trong túi ra đeo lên rồi đi thẳng vào hàng ngũ tuần tra, sửa sang lại mũ cho Huỳnh, bẻ lại cổ áo cho Lục Ngôn.

"Ai cũng lấm la lấm lén, mắt thì phát sáng, chuyện gì mà sao vui thế này?"

"Nếu khảo hạch năm nay mà còn bị đánh rớt nữa thì nghĩ trước về kết quả đi đấy, nghe chưa?"

Cá Hề đứng thẳng như cây bút, nâng cằm về phía Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên chen vào đi tới bên cạnh cậu ta: 

"Không phải là, cậu có tật xấu gì chứ?"

"Huấn luyện viên, phía sau, phía sau." 

Cá Hề nói nhỏ, cau mày chớp mắt với cậu.

"Sau cái gì mà sau." Bạch Sở Niên quay đầu nhìn, không có gì khác thường nên lại dựa vào một tảng đá cao bên cạnh: "Lên tinh thần đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng nhớ phải bình tĩnh, tỉnh táo, nghe chưa?"

"Nghe rõ!!!" 

Các học viên đáp thật lớn.

"Nghe rõ, huấn luyện viên!!!"

Một giọng nói trầm thấp quyến rũ đáp lời, sát gần bên tai cậu.

Đuôi cá xanh lam của nhân ngư quấn quanh trên tảng đá, anh treo ngược xuống, bám bên người Bạch Sở Niên như thằn lằn.

Tức khắc, người Bạch Sở Niên cứng đờ.

Hàn Hành Khiêm ngồi trước xe bọc thép cắn hạt dưa: "Tối qua cậu ấy đã tới rồi, tìm mỗi phòng ngủ một lần, gà bay chó sủa."

--------------------------------

Tối qua ký túc xá của các học viên đã nổ tung. Các học viên Alpha ở tầng sáu đã thấy có một con thằn lằn màu xanh cao nhòng bò trên bức tường bên ngoài ký túc xá Omega nằm ở đối diện. Cái đuôi của nó dài vô cùng, rực sáng trong đêm.

Con thằn lằn lớn đó bò ra bò vào qua cửa sổ, những tiếng thét chói tai vang lên liên tục ở tầng đối diện; ấm nước, giá treo áo, máy hút bụi ngã lăn lông lốc.

Thật ra Rimbaud đã tìm khắp biệt thự của Bạch Sở Niên trước rồi nhưng không thấy cậu đâu, thế là anh đã lần theo mùi giữa các tòa nhà để tìm nhưng vẫn không thấy, cuối cùng mới chuyển mục tiêu lên phòng ngủ trên lầu. Miễn là Bạch Sở Niên ở căn cứ là tuần nào cũng sẽ xét phòng ngủ, cho nên phòng nào cũng có mùi của cậu.

Nghe nói tình hình lúc đó là như vậy:

Rimbaud bò vào một gian phòng ngủ thì nhận ra mình tìm lầm người. Nhưng xem ra tai của Omega Mèo Ragdoll khá là mềm, anh nhịn không nổi phải dừng lại vuốt một lát rồi mới tìm qua phòng tiếp theo. Trước Rimbaud, cấp bậc của những học viên này đúng là chẳng đáng vào đâu, bọn họ chỉ có thể nằm yên chịu trận mà thôi.

Những Omega có thể bước vào căn cứ đặc huấn thì đều có cấp bậc khá cao, cho dù tuyến thể chỉ có phân hóa J1 thì năng lượng tuyến thể cũng sẽ cao hơn người bình thường. Năng lượng tràn ra ngoài tạo thành tế bào tuyến thể sinh sản, bởi vậy đa số các O đều lộ đặc trưng sinh vật ra bên ngoài.

Cái này quả là gãi đúng chỗ ngứa, phòng nào Rimbaud cũng dạo qua một lần, còn vuốt con nhà người ta đến khóc luôn.

Dạo hết phòng ngủ của O, Rimbaud lại chạy về phòng ngủ của A. Có điều mấy đứa nhóc Alpha không có cái gì để chơi cả, lại còn không thích sạch sẽ nên phòng có mùi, Rimbaud ghét bỏ mà bò ra ngoài qua cửa sổ.

Đêm đó Hàn Hành Khiêm đã đuổi tới hiện trường kịp thời và bắt anh bằng lưới đánh cá, túm anh về chỗ của mình để ổn định một đêm mới miễn cưỡng ngăn được Rimbaud phá hoại ký túc xá lần hai.

Rời khỏi khu vực thường trú sẽ làm tăng sự rối loạn hành vi của vật thí nghiệm với cường độ cao — Hàn Hành Khiêm viết vào sổ ghi chép thật nghiêm túc.

Vài huấn luyện viên đứng hóng drama ở trong góc. Tất cả bọn họ đều đã thấy anh Sở của bọn họ thân thiết với nhân ngư xinh đẹp ở nơi vắng người như thế nào, hôm nay người yêu bé nhỏ tìm tới cửa thì quả là drama lớn đáng để hóng.

Nhưng Bạch Sở Niên chỉ nghiêm mặt, cậu ho nhẹ rồi nói: 

"Nhìn cái gì? Mọi người, tập hợp ở sân bay, chuẩn bị xuất phát."

Rimbaud treo ngược bên người cậu, vẻ mặt không mấy vui vẻ: 

"Tôi cũng muốn chỉnh cổ áo."

Bạch Sở Niên phụng phịu quay đầu lại mắng anh: 

"Đừng quậy."

Rimbaud nhíu mày, lặng lẽ lui lại sau đá ngầm.

Các học viên chụm đầu ghé tai buôn chuyện rồi chạy mất. Ngoại trừ những người biết mối quan hệ giữa huấn luyện viên và nhân ngư thần bí kia thì ai nấy cũng không rõ.

Đom Đóm và Cá Hề che miệng lẫn nhau cố kiềm nén chuyện kinh thiên động địa này vào lòng. Tất Lãm Tinh và Tiêu Tuần cũng không phải là người thích trò chuyện tán dóc. Lục Ngôn vẫn rất ngây thơ với chuyện tình cảm, tuy rằng quen biết Bạch Sở Niên đã lâu nhưng cậu ta lại không hề biết gì về tình hình bên ngoài cả, trong đầu chỉ toàn là làm sao để đánh gục đối thủ trong cuộc thi lần này.

Khi mọi người tản đi gần hết Bạch Sở Niên thở phào, cậu vòng ra sau đá ngầm tìm Rimbaud.

"Đừng ngồi trên đó." 

Bạch Sở Niên cúi người bế Rimbaud lên, phủi sạch hạt cát dính trên vảy mông anh.

"Hung dữ với tôi."

 Rimbaud quay cái mặt mang thù qua bên kia.

Bạch Sở Niên nâng cằm anh và xoay khuôn mặt đó về phía mình: 

"Tôi hỏi anh, sao lại tự chạy về?"

Rimbaud cau mày trả lời: 

"Ông đây, vui."

Học được tinh túy của tiếng người rồi đấy. Bạch Sở Niên đặt anh lên tảng đá ngầm thấp bên cạnh, đút tay vào túi mà nhìn anh thật kỹ: 

"Quá nguy hiểm."

"Em không, mang lễ vật đi, tôi tới tặng em." Rimbaud ngửa đầu nhìn cậu: "Em có thể bảo vệ tôi mà dâm đãng sao?"

Bạch Sở Niên liếm môi, bỏ tay vào túi rồi xoay người, bất đắc dĩ vuốt tóc vài lần rồi lại quay lại.

"Anh đừng dùng bậy mấy cái tính từ này, cũng có phải từ gì hay ho đâu. Tôi nói anh này, bé ngoan thì đừng nói vậy."

"Ừm, mitub." Rimbaud nói.

"Nghĩa là gì?"

"Tình dục."

"Ôi giồi ôi." 

Bạch Sở Niên cào tóc, dạy cá phải dạy từ thuở còn thơ, cá lớn rồi sẽ không dạy nổi, chỉ toàn học mấy lời thô tục.

"Chỉnh cổ áo cho tôi." Rimbaud ngẩng đầu và nói. Theo nhịp chuyển động, xương quai xanh tinh xảo được lộ ra vô cùng rõ ràng.

"Anh đâu có cổ áo."

Nửa người trên của anh được bọc bởi một lớp băng vải, Bạch Sở Niên đành phải choàng áo khoác trên vai lên người Rimbaud rồi lại quỳ một gối trên đất chỉnh lại cổ áo cho anh.

Rimbaud híp mắt, anh nhìn khoáng thạch xương cá cậu đeo bên tai trái, ánh sáng u ám tỏa ra từ phía sau miếng khoáng thạch lại xuất hiện lần nữa.

"Khi tháo cái này xuống, tôi nhìn thấy, trái tim của mình." Rimbaud nói với cậu: "Khi tôi nghĩ đến, randi, nó sẽ phát sáng."

Khi Rimbaud nói từ randi, khoáng thạch trên tai của Bạch Sở Niên phát ra ánh điện yếu ớt.

"Cho nên tôi, thường giật điện mình." Rimbaud ôm ngực lầm bầm: "Ngày nào cũng bất cẩn, bị điện giật nhiều lần, đau, nên tìm đến em."

Lời thổ lộ không được hoàn chỉnh nhưng khi lọt vào tai Bạch Sở Niên, lại khiến trái tim đập loạn nhịp.

Rimbaud ngoan ngoãn mặc cậu đùa nghịch. Khi Bạch Sở Niên đặt anh lên đá ngầm là anh cuộn đuôi ngồi yên trên đó ngay, đuôi cá thỉnh thoảng lại cong lên và móc lấy đôi bốt của Bạch Sở Niên, không hề có vẻ uy nghiêm lạnh lùng khi uy hiếp hội trưởng ngày trước, thậm chí còn có hơi thân mật.

"Hội trưởng, có nói gì với em không?"

"Hửm? À, không có gì, chỉ an ủi tôi một lát." Hôm đó sau khi Bạch Sở Niên được máy bay trực thăng cứu viện chở đi, cậu không hề nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Rimbaud và hội trưởng.

"En." Rimbaud yên tâm, anh nói thầm: "Coi như là con thỏ thức thời." 

Người mách lẻo sẽ khiến anh xem thường.

Bạch Sở Niên hơi hoang mang.

"Các em định đi, du lịch sao?" Rimbaud hỏi: "Tôi cũng muốn đi xem thử."

"Là cuộc thi đấu xét duyệt. Địa điểm là một đảo nhỏ gần phía nam." Bạch Sở Niên nghĩ nhanh lại xem nơi đó có chỗ nào được: "A, đúng rồi, ở đó có mấy chỗ phong cảnh khá đẹp, thi xong tôi sẽ dẫn anh đi chơi."

Hiện học viên và các huấn luyện viên đã lên máy bay, Bạch Sở Niên đặt Rimbaud xuống chỗ mình ngồi rồi đặt thêm một cái balo dưới chỗ ngồi cho anh, bên trong toàn là nước suối.

Chỗ ngồi của cậu ở gần Hàn Hành Khiêm, anh ta biết điều đi ra sau ngồi cùng học viên lớp bắn tỉa, đọc tạp chí giết thời gian.

Bạch Sở Niên ngồi ở vị trí của Hàn Hành Khiêm.

Rimbaud xoay người trong tò mò, anh vịn chỗ tựa lưng rồi nhìn các học viên trong buồng máy bay. Sáng nay nhóm học viên đã rất chú ý đến nhân ngư xinh đẹp này, những chủ đề dọc đường đều vây quanh anh, nhìn kỹ được mặt anh là một chuyện không hề dễ dàng gì, đám nhóc kia nhìn chằm chằm Rimbaud không dứt, còn có nhóc Alpha lặng lẽ vẫy tay chào nữa.

"Sao không có lớp của em?"

 Rimbaud quay đầu lại hỏi cậu.

Ở căn cứ đặc huấn, mỗi huấn luyện viên sẽ dẫn dắt một lớp. Học viên lớp này chủ yếu là học tiết của huấn luyện viên của mình, nhưng Bạch Sở Niên là ngoại lệ, thân là huấn luyện viên môn chỉ huy nhưng cậu không dẫn theo lớp của riêng mình.

"Trình độ của bọn họ vẫn chưa đủ đạt tới tiêu chuẩn của tôi." Bạch Sở Niên nói: "Không xứng vào lớp của ông đây."

Lục Ngôn không phục, hỏi ngược lại: 

"Sao mới tính là đạt tiêu chuẩn?"

Bạch Sở Niên: 

"Khi không hề sơ suất trong trận đấu."

Lục Ngôn nghĩ ngợi: 

"Hình như cũng không khó lắm mà."

Bạch Sở Niên cười nhạo: 

"Khi nào các cậu làm được rồi tính sau."

Cánh cửa khoang máy bay được đóng kín, máy bay đi vào đường băng. Rimbaud vịn cửa sổ nhỏ nhìn cánh máy bay bên ngoài, khẽ nói: 

"Cánh xe buýt."

"Máy bay. Đây là lần đầu tiên anh đi sao?" Bạch Sở Niên kéo anh ngồi ổn định trên ghế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net