Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Ngôn leo lên nóc các thùng hàng chất chồng lên nhau trong nhà kho rồi bắn mấy phát vào tường, Tất Lãm Tinh ngầm hiểu ý, anh ra hiệu cho các thành viên ngừng bắn.

Tât Lãm Tinh ngẩng đầu nhìn lên nhà kho, có một đôi mắt đen láy lộ ra giữa khe hở của những viên gạch bị ẩm ướt và ăn mòn của nhà kho.

Lục Ngôn cạy khe hở hỏi: 

"Này, mấy anh cũng nhận nhiệm vụ thứ hai đúng không?"

Tât Lãm Tinh gật đầu.

Lục Ngôn: 

"Tôi chỉ biết chắc chắn là bài thi cuối năm sẽ không đơn giản như cuộc thi hàng tuần, nghe nói có bảy tên khủng bố được trang bị vũ khí, còn được bố trí thêm một nhân viên hỗ trợ đột kích. Chúng ta đều biết Rimbaud, khả năng cận chiến hay chiến đấu đội đều rất mạnh. Trước đây không hề có nhân viên hỗ trợ này. Vậy điều này chứng minh cái gì, chứng minh nhiệm vụ vô cùng khó khăn."

"Mỗi đội chúng ta sẽ có nhiều nhất là sáu người, quân số đã giảm đi không ít, hiện tại nhiều lắm chỉ có hơn năm mươi người còn sống. Nhưng nếu chúng ta tách nhau ra các nơi khác nhau thì mỗi đội nhiều nhất cũng chỉ còn lại ba bốn người. Nếu như đội nào cũng ở trên mặt đất thì sẽ phí công vô ích không phải sao? Tôi không muốn bị kéo tới SERE để huấn luyện đâu."

SERE là nơi huấn luyện tù binh. Những học sinh nào bị loại sớm trong kỳ thi hàng tháng sẽ bị các nhân viên cứu viện ném vào đây – nơi mô phỏng trại tù binh; cường độ mặc định mức C là cao nhất, tương đương với nhà tù của quân địch. Bên trong sẽ có các huấn luyện viên hoàn toàn xa lạ đảm nhiệm diễn vai quân địch, đeo máy ức chế lên tuyến thể, trói lại, quất roi, chửi rủa nhục mạ, lột quần áo, không cho ăn uống nghỉ ngơi, thường xuyên dùng ánh sáng mạnh nóng rực chiếu vào người, dùng tạp âm chói tai khiến tinh thần họ sụp đổ, và sau đó là màn đấm đá tra hỏi bất tận cho đến khi bài thi kết thúc.

Tuy nói học viên nào trốn thoát khỏi trại tù binh thành công sẽ được miễn mọi trách nhiệm nhưng chạy trốn lại quá khó khăn, mỗi lần chỉ có một hai người có thể làm được.

Nguy cơ bị bắt bởi đặc công của địch là vô cùng cao, một khi lựa chọn nghề này thì sẽ phải đối mặt với đau khổ và chịu đựng những áp lực kinh hoàng.

Lục Ngôn đã từng kiểm tra thất bại và vào đó một lần, thời gian rất ngắn, đại khái chỉ có bốn tiếng. Lúc ấy huấn luyện viên Đới Ninh rất lo lắng rằng nó có thể sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho oắt con được nuông chiều từ bé này hay không. Nhưng hiển nhiên anh ta đã coi thường cậu. Sau khi về thỏ con đã trốn trong tủ quần áo khóc cả một đêm. Nhưng ngày hôm sau, đôi mắt vẫn còn đỏ, mình đầy vết thương và cậu vẫn có mặt đúng giờ tại phòng học.

Nhớ tới những việc trải qua lúc đó, chân Lục Ngôn run lên, vì thế mỗi lần đến kì thi lớn quan trọng cậu đều cố hết sức ứng phó để tránh phải vào trại huấn luyện tù binh lần nữa.

Tất Lãm Tinh cúi đầu đổi băng đạn cho Uzi, khẽ hỏi: 

"Em nghĩ nên làm thế nào?"

"Chúng ta cùng xử lý bọn khủng bố trước." Não bộ Lục Ngôn hoạt động nhanh chóng: "Anh xem, trong nhiệm vụ không nói chỉ cho phép một đội thực hiện nhiệm vụ đi tiêu diệt, không nói tức là được làm."

Tất Lãm Tinh suy nghĩ một hồi: 

"Được, mấy em phụ trách đi tìm Rimbaud đi, chúng tôi sẽ liên hệ với các đội khác. Hai giờ sau tập hợp ở thung lũng đầm lầy ngoài ngôi miếu một nghìn mét. Tôi sẽ đến sớm trước để xây dựng hàng phòng ngự, chia nhóm hành động một lần nữa."

Lục Ngôn: 

"Kiểm tra đồng hồ đi, bọn tôi rút lui trước."

Lục Ngôn đưa hai thành viên lên xe rồi quay lại điểm bắt đầu, cậu ta dẫn Tiêu Tuần và mèo Ragdoll đi về phía mục tiêu.

Trong cuộc thi ATWL Lục Ngôn đã ở chung với Rimbaud vài ngày nên cũng hiểu được đại khái một số thói quen của anh, cậu ta chạy thẳng đến vị trí có nước mà mình từng đi qua rồi lại đi tìm kiếm những nơi có nguồn nước.

Rimbaud nằm yên lặng trong dòng suối nhỏ, anh gối đầu lên khẩu súng trường HK416, hai tay buông thõng trên những viên sỏi, những con bướm xanh lam đậu giữa mái tóc vàng.

Họ đỗ xe việt dã ở phía xa, đi qua những hòn đá cuội đến gần Rimbaud.

Tiêu Tuần lại thăm dò tình hình mục tiêu theo thói quen —

Phân tích tổng thể số liệu sinh mệnh: 100%

Thể lực còn thừa: 100%

Tuyến thể năng lượng còn thừa: 100%

Tỷ lệ cảm xúc: sung sướng 50%, buồn chán 50%

Sức ăn: 99%

Lại xuất hiện rồi, mức chỉ tiêu đặc biệt này. Tiêu Tuần vẫn không hiểu được tại sao lại có một hạng dữ liệu như vậy trong dữ liệu của Rimbaud. Lần trước khi nhìn thấy Rimbaud, sức ăn của anh là 97%, và bây giờ nó đã tăng lên một chút. Không biết nếu nó đạt đến 100 % thì sẽ có chuyện gì nữa.

Tiêu Tuần nói:

"Lúc này tâm trạng anh ta khá tốt, thử tới gần xem." 

Lục Ngôn lon ton chạy đến, ngồi xổm xuống vỗ vai Rimbaud: 

"Người anh em, anh là viện binh của chúng tôi phải không?"

Rimbaud mở một mắt: 

"Noliya bigi milayer. (Đứa trẻ nhân loại khiếm nhã)"

Anh trở mình với vẻ lười biếng, nằm nghiêng trên súng carbine, trên hàng lông mi mỏng vàng nhạt đọng một giọt nước.

Lục Ngôn xoay người định gọi những người khác lại đây thì tự nhiên cảm thấy phần đuôi ngưa ngứa, cậu quay đầu lại thì thấy Rimbaud đang chạm nhẹ ngón trỏ vào lông trên chiếc đuôi tròn của mình.

Rimbaud nâng đầu, cười khẽ: 

"Bani. (Thỏ, thỏ)"

Tiêu Tuần chú ý thấy chỉ số của Rimbaud có sự thay đổi, chỉ số sung sướng từ 50% tăng lên 60%.

Thấy vậy, Alpha Border Collie nhanh tay đẩy Omega Mèo Xiêm và Omega Mèo Ragdoll bên cạnh đến chỗ Rimbaud.

Đặc thù vị trí sinh học biểu hiện bên ngoài của hai nhóc O này không giống nhau, đặc thù của Omega Ragdoll được thể hiện trên tai, đặc thù của Omega Mèo Xiêm được thể hiện trên chân.

"A, rando. (A,mèo con)"

 Rimbaud xoa tai của mèo Ragdoll và miếng đệm chân của mèo Xiêm thật nhẹ nhàng, ánh mắt xanh lam híp thành một đường.

Chỉ số sung sướng của anh tăng vọt từ 60% lên đến 100% rồi.

Sau màn hình theo dõi, Bạch Sở Niên đan mười ngón tay vào nhau nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, khủy tay gác lên mặt bàn, sắc mặt đen thùi lùi: 

"Không đứng đắn."

Hiện tại trên bản đồ, các chấm tròn đại diện cho vị trí của học viên đều tập trung về hướng gần ngôi miếu, nhưng màu sắc của chúng vẫn là màu xanh biếc. Không ai bị tấn công hay bị giết, điều đó đồng nghĩa với việc các học viên khác đội đã chạm mặt nhau nhưng họ không hề nổ súng. Các chấm tròn màu xanh càng ngày càng dày đặc, hầu như đều tập trung ở ngoài ngôi đền cách một nghìn mét.

Chỉ có duy nhất một nhóm ở khá xa lái ô tô đến từ thung lũng, có thể đoán được bọn họ chở Rimbaud trên xe.

"Đây là toàn thể hợp tác tiêu diệt chúng ta đó." Bạch Sở Niên chống cằm nghĩ: "K,bây giờ còn bao nhiêu học viên còn sống?"

"Còn 54."

"Tất Lãm Tinh đã xây công sự chống đạn, lựa chọn vị trí cũng tốt lắm, dễ thủ khó công, chắc là chuẩn bị cho lớp bắn tỉa." Bạch Sở Niên theo dõi thông qua camera: "Cậu ta có chính kiến riêng về chiến thuật đấy."

Huấn luyện viên Hồng Giải đắc ý nói: 

"Cũng không xem lại coi ai dạy ra."

"Anh Ninh, nhân lúc bọn họ chưa kịp tập hợp thì lo đi tiêu diệt vài đứa đi." Bạch Sở Niên đánh dấu chấm đỏ lên vài vị trí trên bản đồ: "Đánh tan vòng vây của bọn họ."

"Được." Đới Ninh nhét máy truyền tin vào lỗ tai rồi trùm khăn trùm đầu đầu lâu lên, nhảy linh hoạt về ngôi đền đổ nát.

"Anh Trịnh áp chế hỏa lực ở phía sau lại, yểm trợ anh ấy. Bọn họ rất đông, đánh luân phiên sẽ bất lợi với chúng ta, anh Hàn theo sau đảm bảo tiếp viện đạn dược và thể lực."

Huấn luyện viên lập hồ sơ Trịnh Dược mang các trang bị lên lưng rồi nhảy ra tường ngoài của ngôi đền theo Đới Ninh. Hàn Hành Khiêm khép cuốn ghi chú bỏ vào túi, đi xuống cầu thang.

Trịnh Dược tìm được một sườn dốc ngược bị khuất, anh ta dựng súng rồi nằm sấp xuống, yểm trợ Đới Ninh lẻn vào vòng vây dày đặc của học viên.

Nhưng trong số các học viên có một Omega Hươu Đùi Vằn, năng lực J1 Lính Gác Không Ngủ. Tuy thoạt trông năng lực canh gác này có vẻ yếu nhưng trong thực chiến lại hữu dụng vô cùng. Bởi vì năng lực này không tiêu hao năng lượng tuyến thể nhiều, hầu như là không đáng kể, bởi vậy có thể duy trì cảnh giác cao độ trong một khoảng thời gian dài.

Khi Đới Ninh chỉ còn cách bọn họ còn năm mươi mét thì đã bị Hươu Đùi Vằn phát hiện. Cậu ta thổi kèn canh gác, âm thanh chói tai của kèn vang khắp cả thung lũng.

"Mẹ nó!"

Đúng lúc giọng của Bạch Sở Niên vang lên từ máy truyền tin: 

"Rút lui. Đừng để bọn họ diệt."

Khi làm đối tác đào tạo các huấn luyện viên sẽ không sử dụng năng lực phân hóa J1 trở lên, như vậy sẽ phải đối mặt với sự tấn công toàn lực của năm mươi học viên tinh anh, không dễ như tưởng tượng.

Dưới sự sắp xếp của Tất Lãm Tinh, tất cả các học viên sống sót sẽ được chia lại trang bị một lần nữa. Trang phục ngụy trang che giấu vị trí và súng bắn tỉa có độ chính xác cao được chia cho lớp bắn tỉa, phân phát súng tiểu liên và súng trường cho lớp chiến đấu, lớp chiến thuật và lớp lập hồ sơ phân tán ra và chia thành các phân đội nhỏ.

Như vậy, 54 học viên sống sót hiện tại được phân chia thành 9 đội chống khủng bố tiêu chuẩn. Mỗi đội đều có ít nhất một người phá chướng ngại vật, quân tiên phong ứng biến trên chiến trận, quân yểm trợ mang theo khiên chắn, quân truy bắt mang theo trang bị chằng buộc, còn quân hộ vệ và bắn tỉa phụ trách canh gác.

Đới Ninh chỉ am hiểu chiến đấu cận chiến, một khi đánh lén thất bại thì sẽ không còn cơ hội. Dọc đường đi Trịnh Dược đuổi giết hết các học viên cho anh ta, nhưng trong pháo đài được dây leo dày đặc quấn quanh cách chừng một nghìn mét, hai phát đạn bắn tỉa nháy mắt đã bắn trúng vai anh ta.

Trong cuộc diễn tập tất cả vũ khí đều được thêm vào năng lực Đánh Lừa Đau Đớn của Bạch Sở Niên. Hai phát đạn mang đến sự đau đớn như nứt toác khiến Trịnh Dược đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Hàn Hành Khiêm kịp thời sử dụng năng lực J1 Khôi Phục Sức Bền, khôi phục cơ thể của Đới Ninh và Trịnh Dược về đến trạng thái tốt nhất, hỗ trợ bọn họ đổi vị trí.

Hiếm khi Bạch Sở Niên lại trở nên nghiêm túc như này.

"Hồng Giải, chia khu phân cách thành ba phần, tìm điểm đột phá yếu nhất cho tôi."

"K, đặt mìn vào vị trí tôi đã đánh dấu."

"Lạc Luân Tư, lén giết Tất Lãm Tinh."

Vẻ mặt của vài vị huấn luyện viên hơi trở nên nghiêm túc, lập tức tuân theo sự sắp xếp của Bạch Sở Niên.

Ngoại trừ Bạch Sở Niên thì đa số thời gian của các huấn luyện viên khác ở căn cứ đặc huấn đều hơn tám năm. Trong tám năm này mỗi một năm đều sẽ tiến hành diễn tập quân sự, nhưng chưa từng gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy.

Dường như vì sự xuất hiện của vài học viên mới đã bất giác ảnh hưởng đến sự gắn kết và ham muốn thắng thua của các thiếu niên này.

Đội xe bọc thép của Lục Ngôn vượt qua vòng vây của những người khác và lách ra sau ngôi đền, súng bắn tín hiệu lộ ra khỏi đai lưng. Một khi bọn họ chiếm được vị trí sau ngôi đền trước, các học viên ở tiền tuyến sẽ bắt đầu chi viện tấn công.

Tiêu Tuần kiểm tra tín hiệu từ trường trong lòng đất: 

"Bọn họ đặt mìn, số lượng rất nhiều, không thể lái xe qua được."

"Chúng tôi đi qua trước." Omega Ragdoll và Mèo Xiêm vác súng tiểu liên nhảy ra ngoài xem xét. Tốc độ hành động của bọn họ cực nhanh, hơn nữa đáp đất cũng không phát tiếng động. Họ tức tốc băng qua bãi mìn, trèo lên thanh xà ngang kiểu Âu bị gãy đổ của ngôi miếu.

Năng lực cộng sinh của hai Omega Mèo đều là Tránh Né nên khi băng qua bãi mìn đã không phát động bất cứ cơ quan nào.

Rimbaud ngẩng mặt nhìn mèo con leo tường mà hớn hở lắm.

Bọn họ ném dây thép vô cùng dứt khoát, một đầu dây buộc vào xà, đầu kia thì ném cho Lục Ngôn và Tiêu Tuần. Hai người tiếp được dây thừng thì cột vào cây thô, sau đó bám vào dây kéo rồi leo lên xà nhà về phía trung tâm miều thần.

Lục Ngôn nằm sấp ở đỉnh trong im lặng, dùng ống nhòm quan sát kẻ địch: 

"Một hai... Năm bên ngoài, hai người còn lại thì chắc là ở bên trong."

"Chúng ta đông người, kéo dài cũng có thể giết bọn họ."

Có điều, chẳng bao lâu sau là số lượng học viên chết lại tăng lên nhanh chóng, trên sân chỉ còn lại 41 học viên.

"Lãm Tinh đâu... Trốn ra sau, có người nhắm vào cậu ta."

"Không hợp lý." Lục Ngôn giơ ống nhòm nhìn: "Trông mấy tên khủng bố này như sắp hết đạn với cạn thể lực ấy."

Rimbaud nằm trên đỉnh xe việt dã đếm đạn trong nhàm chán, thờ ơ nói: 

"Bên trong có, bác sĩ, tiêu diệt trước."

"A a a tìm được rồi." Lục Ngôn theo dõi khăn trùm đầu đầu lâu thì phát hiện Hàn Hành Khiêm đang ẩn thân trong thác nước nhỏ trong bụi cỏ hồi phục cho người khác.

Rimbaud ngồi xuống rồi đẩy băng đạn súng trường lên: 

"Tất cả các cậu, đánh bác sĩ. Bảy, thành sáu, càng ngày càng ít."

"Ý kiến hay."

Rimbaud nâng đuôi, đặt vào tay Lục Ngôn một con sứa ánh lam ướt sũng: 

"Nghe tôi, vào bên trong. Randi, ngốc."

Bạch Sở Niên quan sát mấy nghìn màn hình theo dõi, nắm giữ hướng đi của phần lớn học viên. Nhưng cậu vẫn không thấy đội Lục Ngôn ở đâu, cũng không tìm thấy Rimbaud, đoán chắc là đang chuẩn bị đánh lén.

Phía sau vang lên tiếng giọt nước khe khẽ, Bạch Sở Niên nhạy bén nghe được. Cậu rời đài chỉ huy rồi đi đến đài phun nước đàn thần tạo ra những gợn sóng.

Nước đài phun nước sâu mà vẩn đục, nhìn không thấy động tĩnh dưới đáy. Có điều có vài bọt nước nổi lên, một con sứa ánh sáng lam bập bềnh trên mặt nước.

Bạch Sở Niên hiểu rõ, cậu ngồi xổm xuống mép đài phun nước rồi chĩa nòng súng vào mặt nước, cười lạnh nhạt: 

"Anh chết rồi! Cưng ạ."

Không ngờ, có một lỗ đen đột nhiên xuất hiện cách đó không xa. Lục Ngôn cằm khẩu Desert Eagle trên cả hai tay và nhảy ra từ hang thỏ, bắn hai phát vào đầu Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên lập tức phản ứng lại và nổ một phát súng vào Lục Ngôn. Nhưng Lục Ngôn đã chuẩn bị từ sớm, cậu ta đóng hang thỏ, chạy thoát ra ngoài đài rồi lại bắn hai phát vào Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên nhảy qua bức tường cao của đống đổ nát để tránh viên đạn, nói vào máy truyền tin: 

"Anh Hàn mau đổi vị trí."

Cậu không dây dưa lâu với Lục Ngôn mà nhảy lên bức tường giúp Hàn Hành Khiêm ngay, thằng nhóc quỷ kia đã nhìn thấu người yểm trợ của bọn họ, tất nhiên sẽ dồn toàn lực tấn công Hàn Hành Khiêm.

Một viên đạn bắn tỉa đã dự đoán được hướng đi của Bạch Sở Niên và chặt đứt đường cứu viện của cậu. Bạch Sở Niên nhìn lại theo đường đạn lạc thì thấy Tiêu Tuần đang nằm trên đỉnh ngôi miếu, dùng súng bắn tỉa ngắm bắn cậu.

Hàn Hành Khiêm nhận được lời nhắc của Bạch Sở Niê thì rút khỏi chỗ ngay lập tức, nhưng anh ta đã bị chặn lại bởi máy bay không người lái.

Alpha Border Collie điều khiển máy bay không người lái bao vây Hàn Hành Khiêm. Hàn Hành Khiêm liên tục phát động năng lực J1 Khôi Phục Sức Bền, khi đủ thời gian thì máy bay không người sẽ báo hỏng vì hết tuổi thọ.

Nhưng tốc độ Khôi Phục Sức Bền của anh ta đã bị chậm lại.

Alpha Border Collie cầm bút điện, đứng ở phía xa nói với anh ta thông qua loa phát thanh của máy bay không người lái: 

"Năng lực cộng sinh của tôi là làm suy yếu các tuyến thể móng guốc. Huấn luyện viên Hàn."

Vì sợ bị tay súng bắn tỉa của đối phương xử lý nên Tất Lãm Tinh đã trốn ra sau công sự. Nhưng anh vẫn triển khai chiến thuật không ngừng, thông báo về cuộc tấn công tập trung hỏa lực cho các học viên.

Nhất thời trên chiến trường, toàn bộ hỏa lực của tất cả các học viên đều tập trung vào Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm bị ép phải băng qua thác nước nhỏ để rút lui, nhưng một thân thể màu xanh lam đã nhảy vọt xuống từ thác nước. Rimbaud vác khẩu Bazooka trên vai, một quả đạn nước với sức nổ lớn đã thổi bay Hàn Hành Khiêm ra khỏi cuộc chiến.

Lúc này, đạn tín hiệu được phóng lên từ phía sau ngôi miếu, Lục Ngôn phóng ra tín hiệu tiêu diệt hậu phương của địch. Sau khi nhận được Tất Lãm Tinh lập tức ra lệnh: 

"Tấn công theo kế hoạch."

Khi Bạch Sở Niên đuổi đến nơi thì đèn xanh trên áo chống đạn của Hàn Hành Khiêm đã biến thành màu đỏ, đại diện cho việc đã chết.

Rimbaud ngồi bên thành thác nước, gánh khẩu bazooka bốn nòng trong suốt từ Nước Hóa Thép trên vai, anh khẽ nâng cằm về phía Bạch Sở Niên. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc vàng óng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Đồ gà...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net