1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hik!" Nguyệt gào lên, vẫy tay từ phía bên kia đường. Giây trước là mỹ nhân đoan trang vạn người mê, chớp mắt đã hóa thân Xúy Vân giả dại. Phải chi mình ở yên trong hiệu sách, đừng bước ra có phải tốt không? Tôi căng thẳng, đầu chỉ có một chữ: Chạy!
Khi hệ thống thần kinh còn chưa kịp truyền đến thân thể bất kì phản ứng nào, đột nhiên, bất chấp ánh mắt kinh hồn táng đảm của tôi và một cơ số người trên phố khác, nó, lao qua đường, như chốn không xe!
Mẹ kiếp!! Con điên này!!! Nó nghĩ cái khỉ gì??
"Hik!" Nguyệt nhảy bổ đến ôm chặt lấy tôi. Thái độ giống kiểu vài chục năm giờ mới được gặp lại.
"Não mày để nhà phỏng?! Bảo bao lần rồi??!" May mà tôi đứng gần cái cột điện này không là cả hai ngã xuống mặt đường cmn mất. Gỡ hai cánh tay thon thả đang quấn lấy cổ mình ra, tôi táng quyển Hỏa Ngục bìa cứng lên đầu nó. Tất nhiên là sau màn chửi rủa của một đống ô tô xe máy vừa phanh gấp bên kia.
"Ừ." Nó vuốt phẳng lại mép váy, tươi cười như thể tôi vừa vuốt tóc nó mà bảo 'hôm nay mày thục nữ hơn mọi khi.' ấy.
Mà đúng là hôm nay nó thục nữ hơn thật. Làn da trắng, mi cong mắt ướt, môi trái tim đỏ mọng. Tóc thề. Váy suông màu thiên thanh và giày oxford. Hoàn hảo. Chỉ tiếc,...
"Tao tưởng mày chết luôn trong nhà rồi?"
Chỉ tiếc, cái ngữ điệu kia thì làm sao mà là thục nữ cho nổi?!
Kéo headphone xuống cổ, tôi nhếch mép:
"Thục nữ?"
Ngay lập tức Nguyệt đổi thành cái giọng so với sữa ông Thọ còn ngọt hơn, khuôn mặt muốn có bao nhiêu đáng yêu là tức khắc có bấy nhiêu:
"Đi đâu đấy Hik?" Tôi lật sách cũng không nhanh thế đâu. Khả năng của con người khủng bố thật đấy.
"Đi làm." Biết thừa còn hỏi, mình có nên đập nó phát nữa không?
"Tao đi cùng với được không?" Nguyệt bám lấy tay tôi, lắc lấy lắc để. Đúng là thiếu nợ đòn mà!
"Không." Dẫn nó theo chả khác kiêm thêm cả việc trông trẻ. Tôi chả rảnh. "Sao mày không đi tìm Dương đi?"
Nguyệt cụp mắt, nói với tôi bằng giọng chán chường hiếm có khó tìm, khó tả, và khó hiểu:
"Tao mệt rồi."

***

Okay okay, nếu anh thích cứ trừ hộp giấy này vào lương của em. Tôi liếc mắt thỏa hiệp với Thành - tay quản lý cứng nhắc đang là sếp trực tiếp của tôi - trong khi tay liên tục rút khăn giấy đưa đến để Nguyệt lau nước mắt nước mũi.
Hai phút nữa là ca làm của cô, cô thử muộn xem?! Anh ta trừng mắt cảnh cáo rồi quay sang kiểm tra bên quầy pha chế. Khốn nạn! Không hách dịch một phút anh ta sẽ chết à?
"Thật phiền! Hay là tao phế anh ta nhỉ?" Tôi chống tay còn lại lên mặt bàn kính làm điểm tựa cho cái đầu.
"Cái gì? Tay quản lý đó á?" Nguyệt hơi sững người, giật lấy mảnh khăn giấy trong tay tôi. A, ra nó đang khóc mà cũng hóng hớt giỏi gớm. Tôi nhún vai rút thêm giấy:
"Ý tao là Dương. Mà phế cả hai cũng không tồi."
"Phì!" Vầng, cuối cùng thì tiểu công chúa nhà tôi cũng chịu cười một cái. Nó cẩn thận lau mascara lem nhem nơi khóe mắt "Thôi, không khóc nữa, chẳng đáng."
"..." Nói khóc là khóc, bảo dừng là dừng ngay lập tức được. Khả năng của con người thực sự là vô hạn mà. Tôi vươn vai đứng dậy, ném cả hộp khăn giấy vào lòng nó "Đây, tự xử nốt, tao đi làm."

7h tối. Quán không đông khách lắm. Bốn chị, ba anh, một ông chú và con Nguyệt. Đều ngồi một mình. Chỗ của tôi là cái bục nho nhỏ tách biệt bên kia, có cái ghế xoay và một cái bàn nhỏ, cùng với đám nhạc cụ đủ loại. Tìm được tư thế thoải mái trên cái mặt ghế tròn đường kính hai chục centimet này đôi khi còn mệt hơn hát cả đêm. Tôi hắng giọng, máy móc 'văn' theo 'chỉ thị' của boss:
"Xin chào. Đây là liveshow thứ hai, thứ năm hàng tuần của quán. Chúc quý khách buổi tối tốt lành."
Không ai quan tâm. Hầu hết chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Vài người mệt mỏi trong tầm nhìn vô định, vài người mải mê với smartphone trên tay. Chuyện bình thường. Nguyệt bĩu môi, mấp máy không tiếng động nói với tôi:
"Chán quá mày."
"Guess so." Tôi nhún nhún vai lẩm bẩm trả lời nó.
Nhàm chán chỉnh lại dây đàn đến lần thứ ba. Ơ này, thế có tính là mình đang ăn gian worktime không nhỉ? Ôi mà kệ chứ, có order đâu. Không có order nghĩa là tôi có thể hát gì cũng được. Thực ra không hát cũng chả sao, trừ việc lảm nhảm trách móc của sếp. Thôi thì để cứu cái tai mình, break up songs đi cho hợp tâm trạng con Nguyệt?
"Let's talk this over. It's not like we're dead. Was it somethin' I did? Was it somethin' you said?"
Nguyệt nhăn nhở giơ ngón cái, vung vẩy chân dưới gầm bàn. Nhìn sao cũng không giống như đứa vừa mới khóc lụt sàn nếu không có đống khăn giấy vo viên trên bàn kia. Ngược lại, mấy vị khách một mình trong quán trông còn giống thất tình hơn. Amen, chỉ là so sánh, không có ý gì đâu.
"Don't leave me hanging in a city so dead. Held up so high on such a breakable thread."
Đôi ba người đã từ đâu đó quay trở lại trái đất, chăm chú, phức tạp nhìn tôi.
"You were all the things I thought I knew and I thought we could be... " Tóc gáy nhất loạt chào cờ. Kì thực, tôi không hiểu được cảm xúc của bài hát cho nên biểu đạt không ra nổi, chỉ đơn thuần là hát thôi. Vô cùng bình thường. Hoàn toàn không phải thần bí tao nhân mặc khách tài nghệ vô song gì hết, có nhất thiết nhìn tôi kinh dị thế không? Tôi cúi đầu để tóc che đi phần lớn ánh sáng hắt tới mặt, tưởng tượng chính mình trong một không gian trống rỗng bất tận.
"You were everything, everything that I wanted. We were meant tobe, supposed to..."
"Đan, Làm ơn." Thành nặng nề gõ gõ cái bàn nhỏ. Mẹ kiếp, tụt mood không vừa đâu nhá! Anh ta không thể để tôi hát nốt à? Khoan đã, anh ta vừa nói gì? 'Làm ơn'??! Lão sếp hách dịch nhất quả đất, vừa nói 'LÀM ƠN' với tôi??! Really??! Tôi liếc qua cửa kính ngó sắc trời. Sẽ không có mặt trời mọc vào giờ này chứ? Hay bắc cực quang đang ở phía chân trời?
"Sao?" Anh ta dán lên một mẩu sticker vàng nhạt ngắn ngủn hai chữ 'Làm ơn' lên cái bàn - nơi vốn là để đặt order. Order? À, 'Làm ơn', bài hát. Có vẻ như có ai đó vừa yêu cầu. Nhân tiện thì Đan là tên tôi trên giấy khai sinh. Tôi cào cào tóc mái, nén một tiếng thở dài:
"Không ạ." Cái capo chết tiệt vừa thấy đây lại biến đi đâu rồi?
"Đừng lề mề nữa! Cẩn thận tôi trừ lương!"
"Vâng." Tôi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh ta, uể oải nhảy xuống ghế xoay, khom người quan sát xung quanh. Không thấy đâu. Rốt cuộc thì tự nó mọc chân chạy đi à?
"Bạn đang tìm cái này?" Một giọng nam hơi khàn vang lên sau lưng. Tôi giật thót, trượt chân ngã ngửa về phía sau. Máu chó trong cuộc sống là không thể nghi ngờ, tôi ngã vào lòng người kia bằng một tư thế chỉ có trong manga, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình... Thôi, tỉnh tỉnh! Đời chứ có phải ngôn tình đâu. Tôi ngã thẳng xuống đất. Đau điếng. Mím môi giữ câu chửi thề trong cổ họng, tôi dồn trọng tâm vào cánh tay lấy lực đứng lên trước khi lão Thành lại đi ra ca bài hát trừ lương.
Bất ngờ, một bàn tay chìa ra. Ngón tay dài, móng tay cắt ngắn gọn gàng. Đầu ngón tay có những vết chai không hề mới.
"Tớ kéo bạn lên, nhanh nào."
Áo pull ngắn tay trắng tinh, jeans xanh đậm, trainer cùng màu áo. Mái tóc cắt nham nhở không làm giảm đi vẻ ưa nhìn của cậu ta. Cao, có lẽ phải hơn 1m 75. Không gầy không béo. Đôi mắt nâu sẫm đầy ý cười ảnh ngược cái mặt tôi đang đần ra. Miệng ngoác rộng khoe đủ 10 cái răng.
"Cảm ơn." Nhưng khỏi cần. Tôi tự đứng lên, quay lại với cái ghế xoay chết tiệt, không quên rút capo trong tay vị khách.

'Làm ơn' à? Nghe thì nhiều rồi nhưng tôi chưa từng hát. Tại không thích nội dung cho lắm. Hại tâm tình tôi bây giờ cũng chùng xuống theo. Chết tiệt! Kẹp capo lên cần đàn, bắt đầu nhớ lại giai điệu của bài hát.
"Đừng rời xa tôi, vì tôi lỡ yêu người mất rồi. Và con tim tôi từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời đã biết từ nay chỉ luôn yêu một người, một người thôi." Tôi nhắm mắt. Đấy chính là câu tôi không thích nhất.
Tôi không tin vào nhất kiến chung tình, càng không tin cái gọi là 'luôn luôn' hay 'mãi mãi' gì gì đó. 'Đừng rời xa tôi'? Tình cảm là một cuộc chiến, ai động tâm trước người đó liền ở thế hạ phong. Huống hồ còn mở miệng van nài. Nếu muốn lưu lại người ta cũng đã không chủ động rời đi, mà người ta quyết đi thì níu kéo chỉ thêm một tầng phiền chán. Trong cuộc sống này, có một số người không thể chịu được khi bị bỏ lại, một số khác thì không có cảm giác an toàn khi người ta không rời đi. Tôi nghĩ tôi thuộc loại sau. Đứng tách biệt mà nhìn thế giới ngoài kia chạy đua thật tuyệt. Những người qua đời tôi có thể đi ngay, có thể dừng bên cạnh. Tôi không cưỡng cầu, không cố đẩy ai ra cũng không cố giữ ai lại. Chỉ cần đừng vượt qua giới hạn 'bên cạnh' mà chen vào thế giới của tôi. Thế giới của tôi nhỏ bé, chỉ đủ chỗ cho một mình tôi thôi. Tôi muốn chỉ có thế.
"Ngồi lại bên tôi, 1 phút cuối khi ngày sắp tà..."
"Đừng hát nữa!"
Giật mình. Ngón tay bấm lệch thành âm độ chói tai hết sức vô duyên. Mẹ kiếp! Hôm nay bước chân nào ra đường không biết!
Tôi cắn răng chửi thề trong cổ họng, ngẩng đầu đối mặt với vị khách đang tức run người đằng kia.
Người đưa capo cho tôi.
Tôi không quen biết cậu ta nha. Tại sao cậu ta tức á? Đừng hỏi, tôi chịu!
"Nếu không đặt tình cảm vào bài hát thì đó không phải nhạc. Là rác!"
Hmm? Ý cậu ta là, tôi đang hát 'RÁC'?! Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào thịt đau điếng lôi kéo đầu óc thanh tỉnh một chút.

Bình tĩnh, Hik, cậu ta nói cũng có phần đúng mà, mày không hát bằng cảm xúc.

Nhưng cậu ta dám nói là rác! Là RÁC!

Yên nào, đừng xúc động. Người ta là khách đó. Mày là nhân viên, nhớ chứ?

Cậu ta ăn nói quá đáng!

Tiền, tiền, hãy nghĩ đến tiền lương của mày!

Tôi mím môi, nhẩm đếm trong đầu. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám,...
"Đan, cô lại làm cái quái gì nữa thế?!"
Tôi nhìn mũi giày bóng loáng của lão Thành, tiếp tục đếm ...chín, mười, mười một...
"Đây đã là lần thứ bao nhiêu cô thất thần rồi? Cô..."
Lướt mắt một vòng, tôi đang là tâm điểm chú ý. Biểu tình người ta cũng đa dạng. Có đồng cảm, có khinh thường, có lo lắng, có vui vẻ... Nguyệt nhảy dựng lên, trợn mắt định đến bên này cãi nhau. Vy - cô bé lớp dưới cùng trường làm bên bưng bê - ái ngại nhìn tôi, muốn nói đỡ một chút nhưng sợ uy sếp lại thôi. Anh Vỹ, bartender, cũng là anh trai Vy, chuyển đến một ánh mắt an ủi. Chị Linh, Quỳnh hơi cúi đầu, không có biểu tình rõ ràng. Anh Nam, Bảo, Huy nhìn sang nơi khác. Mấy người còn lại hoặc tỏ vẻ không quan tâm hoặc khóe môi cong lên. Khách thì càng chẳng phải bàn, vui vẻ hóng hớt nhìn người gặp họa. Tôi trừng Nguyệt một cái, ý bảo nó đừng manh động.
...hai tám, hai chín, ba mươi...
Môi tay quản lý mấp máy liên hồi, tuôn một tràng những câu gì đấy mà hiện tại tôi méo quan tâm.
Thực ra tôi, chị Linh, anh Nam, anh Huy mới là 'nguyên lão' trong quán. Còn lại đều là 'ma mới'. Bốn người chúng tôi làm ở đây từ những ngày đầu quán còn chưa có tiếng tăm gì. Lúc ấy một đám nhân viên vui vui vẻ vẻ làm việc cùng nhau vì kinh nghiệm và hứng thú là chính, lương chỉ ba cọc ba đồng. Ông chủ kiêm luôn quản lý, là một người nghiêm khắc, nhưng thoải mái. Rồi quán đi lên, thêm nhân viên, thêm quản lý, và tất nhiên, thêm lương. Ông chủ dần dần hiếm khi xuất hiện. Quản lý mới hạch sách, hách dịch. Nhân viên cả cũ cả mới giờ chỉ chăm chăm bắt lỗi gièm pha.
... năm sáu, năm bảy, năm tám...
"Đan, cô có nghe tôi nói không đấy?!"
Tôi ngẩng đầu. Trước mắt toàn là gương mặt xa lạ đến bất ngờ. Chẳng còn gì đặc biệt so với quán khác cả.
"Không." Tôi nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt Thành, rành rọt "Tôi nghỉ. Lương tháng này anh cứ từ từ tính, rồi đãi mọi người một bữa. Coi như quà chia tay của tôi. Vậy đi."
Tôi cho guitar vào bao da, khoác lên vai. Vừa quay lưng cổ tay đã bị túm chặt.
"Đây là đồ của quán, cô không có quyền mang đi. Nếu cô không để lại tôi sẽ gọi ông chủ..." Vốn dĩ đàn là của tôi, chẳng qua tôi ngại mang đi mang về mới để đây. Từ khi nào đã thành đồ của quán?
Không ai thay tôi nói lấy một câu. Chuyện này không phải bí mật gì, lão ta vào làm sau không biết cũng thôi đi, nhưng chị Linh, anh Nam, anh Huy đều biết mà. Bình thường mình ăn ở có đến nỗi nào đâu...
Cũng may tôi cũng không trông đợi gì.
Tôi gạt phắt tay anh ta ra, đá mạnh vào ống quần tây là lượt thẳng thớm:
"Tôi không ngại anh gọi ông chủ đến đây xác thực quyền sở hữu đâu."

***
"Làm lâu thế rồi bỏ mày không tiếc à?" Nguyệt đi cạnh tôi, lảm nhảm.
"Có gì phải tiếc?"
Người đến người đi, cái gì cũng thay đổi. Kể cả không thay đổi thì nghỉ việc là chuyện sớm muộn, tôi đâu thể làm ở đó cả đời.
"Ít nhất thì tiếc lương. Mất toi cả tháng trời... Đừng có bảo với tao mày không tiếc nhá!"
"Nửa tháng." Tôi gạt mấy sợi tóc mái lòa xòa trước mắt ra. Nếu bảo không tiếc thì đúng là nói dối. Dù sao thì tôi làm vì thích, tiền cũng không đến mức quá quan trọng. "Bình thường."
"Bạn gì ơi!"
Nguyệt ngoái lại nhìn rồi đẩy tôi một cái.
"Mày!"
"Hmm?" Con điên này, lại có trò gì không biết.
"Quay lại."
Làm gì? Còn giở trò thần bí nữa chứ. Tôi hết nói nổi, liếc mắt ra sau.
Hmm? Áo trắng, jeans, tóc nham nhở? Cậu ta chạy theo mình làm cái quái gì? Mà chắc gì người ta đã chạy theo mình. Tôi kéo con Nguyệt đi sát vào mép tường dãy cửa hàng trên phố.
"Mày làm gì?" Nó trợn mắt nhìn tôi.
"Gọn vào cho người ta chạy." Thế mà cũng phải hỏi. Tư duy đần thế này chả hiểu sao nó lại học Toán tốt thế.
"Bạn ơi!" Cậu ta chạy lại, đến chỗ chúng tôi thì dừng. Chậc chậc, chạy nhanh như thế mà thở vẫn bình tĩnh thật đấy.
Hơ, vậy là tìm mình à?
"Đan đúng không?" Tôi chậm rãi gật đầu. "Tớ là Đức Anh. Xin lỗi chuyện lúc nãy nhé, tớ hơi quá lời."
Chuyện nào ý nhở? Quá lời cái gì? Chắc trông tôi ngu ngu nên cậu ta vừa nín cười vừa ấp úng xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên:
"Tớ... bạn... trong quán... quát bạn dừng lại..."
"À, chuyện đó. Không có gì." Chỉ có thế? Quên đi cho rồi. Chạy theo làm gì không biết. Rảnh vật. "Được rồi, tạm biệt." Còn nữa, con trai có phải nên ăn nói dứt khoát một chút không? Làm ơn đi, tôi suýt nghĩ tôi nói chuyện với một cô gái đấy. Mà sao cũng được, dù gì cũng không gặp lại nhau, không nhất thiết phải để ý cậu ta làm gì.
"Thực ra Đan không cần phải nghỉ việc vì thế đâu, giọng bạn không tồi chút nào. Chỉ cần tập trung thêm một chút thôi." Càng nói cậu ta càng đỏ mặt tợn. Đôi mắt nhìn tôi ái ngại "Bạn nghỉ việc vì tớ thì thật... nhưng... tớ có bạn gái rồi nên..."
Khoan, cậu ta đang hiểu lầm gì đó phải không? Có bạn gái rồi? Liên quan quái gì đến tôi?? Làm gì nói như kiểu tôi chuẩn bị stalk cậu ta đến nơi rồi không bằng??
"Tôi không nghỉ việc vì cậu." Tôi nói. "Cậu không quan trọng đến thế đâu."
Ánh sáng trong đôi mắt đạm xuống. Hừ! Ai quan tâm? Tôi quay người. Kệ xác cậu ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net