4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Lịch sử nhàm chán phát điên phát dồ. Cô giáo xinh tươi với giọng nói ngọt hơn đường hóa học cũng không khiến môn học bớt được nửa gram khô khan. Tôi bò gục ra bàn, mắt lờ đờ trong khi tay di bút đều đều giả vờ mình chăm lắm. Ai bảo môn này là Lịch sử, rõ ràng là Gây mê không hồi sức.
"Các em ngồi thẳng lên đi!" Cô giáo trẻ nhỏ nhẻ lần thứ n+1, trông như sắp khóc đến nơi.
Năm phút trước bọn lớp tôi chúng nó còn chịu ngóc cái đầu lên cho ra dáng ngồi, chứ giờ chỉ có tiếng thở đều đều đáp lời cô.
Tôi điều chỉnh lại tư thế, chống tay lên đỡ lấy cái đầu mơ màng muốn ngủ khỏi bị đập xuống mặt bàn. Trên bục giảng, nàng, với cái váy công sở cổ trụ tay lỡ màu hoa cải nhìn phát ngốt, đứng chết trân như Mị Châu rải lông ngỗng đưa một lũ Trọng Thủy nhỏ đến Sleeping land. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi dạy. Mới ra trường đã bị học sinh bắt nạt, số rõ nhọ. Nàng vừa bảo tên nàng là gì ấy nhỉ? Loan? Lan? Err... mà ai quan tâm chứ.

Không biết con Nguyệt sao rồi. Tôi không học cùng lớp nó. Ờm thì, Nguyệt thuộc lớp piano 1, tôi ở guitar 2.
Việc xếp lớp là dựa theo trình độ, level từ 5 đến 1. Level 5 dành cho mấy đứa thích đến học chơi chơi ra vẻ 'Ta đây học trường nghệ thuật quốc tế nhé!' lòe thiên hạ. Level 4 là của trình độ bình thường. Bắt đầu từ level 3 bạn mới có thể được học các giảng viên cao cấp, lúc này trình độ của bạn không thể chỉ dừng ở mức bình thường. Level 2, bạn phải giỏi. Và level 1 là lớp dành cho những người xuất sắc, thiên tài nữa, of course.
Hàng tháng có thi định kì xếp lại lớp. Đương nhiên bạn hoàn toàn có khả năng xách ba lô lên level cao hơn nhưng nếu bạn không tiến bộ hoặc tệ hơn - tụt hạng, rất có thể bạn sẽ bị out xuống. Riêng level 1, bạn còn có quyền tham gia thi xét tuyển nhận học bổng từ các trường nghệ thuật trên thế giới. Bạn aply đơn và đại diện trường đó sẽ trực tiếp đến xem perfomance của bạn.
Đó là lý do vì sao tên khốn Dương nói tôi không được phép nghe chuyện về buổi xét tuyển. Ý là 'Cô chưa đủ trình, gái ạ.'
Okay, whatever.
Cứ làm như tôi ham lắm không bằng.

Chuông reo. Break.
Bốn mấy mạng cả thảy bò ra bàn như ngả rạ. Nàng ủy khuất xách cặp ra khỏi lớp mà không có nửa bóng người đứng dậy chào. Thì bởi, các cháu đang say giấc nồng cả rồi. Từ bây giờ đến 4 giờ chiều toàn tiết tự học. Tin tôi đi, ngay khi chuông reo mọi người sẽ bật dậy và lôi đàn ra luyện như điên như dại.
Trừ tôi.
Đấy, nói cấm có sai, lũ zoombies-luyện-tập ấy đã bắt đầu rồi đấy.
Thật chẳng có ý nghĩa gì, tôi nghĩ.
Rồi túm lấy cái ba lô nhẹ bẫng, uể oải lết về phía cửa.
"Thùy Đan, bạn đi đâu vậy?" Giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên, mười lần như một.
Đau đầu.
Aiz, vì sao có những người cứ thích hỏi mãi một vấn đề nhở? Không thấy chán ư?
Không cần tôi phải quay lại, bạn nữ nhỏ nhắn cao ba mét bẻ đôi với bộ ngực cỡ D khoái chỉ tay năm ngón đã vọt đến chắn trước mặt. Thanh Mai. Đôi mắt cứ trong veo cơ, ngước lên nhìn thật cmn yêu méo tả được. Rồi còn hai cái má phúng phính như trẻ con nữa chứ. Mười bảy, thậm chí còn hơn tôi một tuổi, trông giống học sinh tiểu học gì đâu! Xinh thì xinh thật, mỗi tội lắm mồm. Phải chi bạn ấy mà nói bớt đi một chút chắc tôi cũng có hứng nói chuyện lắm đấy.
Tôi cười cười, vỗ nhẹ vai cô bạn ý bảo tránh đường. Mọi lần cô nàng sẽ phụng phịu đứng gọn vào, cơ mà chả biết nay ăn phải bả gì, cứ dang tay ưỡn cup D ra chắn tiệt cái cửa.
Okay, do whatever you want.
Đâu phải lớp chỉ có một cửa. Tôi nhún vai, bỏ xuống cánh cửa khác ở cuối phòng.
"Đợi đã, vì sao bạn cứ bỏ tiết hoài vậy?" Bàn tay be bé túm lấy góc áo đồng phục của tôi.
Tôi nhíu mày. Này bạn, tôi không phải người kiên nhẫn đâu nhé.
"Liên quan gì đến bạn nào, Ms. Inquisitive?"
"Liên quan đến cả lớp, bạn đang phá không khí học tập của cả lớp đấy!" Như tôi đã bảo, cô nàng rất thích chỉ tay vào người khác, bây giờ chẳng hạn. Giọng cao quá đáng của cô nàng kéo sự chú ý của cả lớp lại đây. Im ắng.
Tôi phì cười. Trường còn chẳng xếp hạng thi đua, tôi ở đây hay không đâu ảnh hưởng đến ai.
"Và?" Làm thế nào cô ta có thể dồi dào năng lượng một cách quá mức cần thiết cả ngày như thế nhỉ?
"Một tuần nữa là thi rồi, bạn không tập..."
"Tôi tự hỏi có phải vì nhúng mũi quá sâu vào việc của người khác nên bạn không cao nổi?" Đừng trách tôi độc mồm, tôi không có năng lượng thừa để đứng đây đôi co với cô, Quý cô Tọc Mạch ạ. "Hơn nữa, như thế này không phải tôi đang giúp các người loại bớt một đối thủ sao?"
Cô nàng mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào được phát ra. Nói cho cùng cũng chỉ là lo tôi lén lút đi học bí kíp riêng với thầy trợ giảng, tại thầy có vẻ ưu ái tôi. Nực cười, không thấy tôi còn không thèm mang guitar à? Giữ nguyên khóe môi cong lên, tôi sải bước ra khỏi căn phòng hơn trăm mét vuông.
Tôi ghét những kẻ đạo đức giả.

***

Lấy đà, bật, bám vào gờ tường, trèo lên, nhảy xuống. Xong. Tôi vuốt phẳng vạt áo chemise, phủi hai cái tượng trưng bên ngoài cut out jeans, xốc lại backpack trên vai phải. Mấy bức tường của trường chưa bao giờ khiến tôi phải mất nhiều hơn hai phút.
Đi bộ. Tôi thích nhìn dòng xe cộ hối hả trên đường. Trông giống như một bản nhạc 3D với những nốt nhạc có thể di chuyển. Âm thanh cũng khá tuyệt nữa, nếu bạn nghe kĩ, ừ, và bỏ qua mấy tạp âm không đâu. Thỉnh thoảng tôi nghe đến quên mất phải sang đường. Như bây giờ thì tôi đã lỡ 3 lần đèn xanh cho người đi bộ, cùng một ngã tư này. Đấy là trong trường hợp tôi không đếm sót. Lớp nhựa đường đã bắt đầu hấp thụ hơi nóng mùa hè và tỏa nhiệt lại không khí.
Ơ, nhưng cũng có người bỏ qua đèn xanh giống tôi sao? Tôi nghiêng đầu nhìn cậu bé đứng bên trái mình. Nó cũng đã bỏ qua ba lần sang đường.
Chậc, xinh thật đấy. Da trắng nõn, có vẻ đàn hồi tốt, bẹo một cái chắc thích lắm. Mày rậm mắt to, có khí khái nam nhi, mỗi tội hơi gầy. Không có cái đáng yêu của trẻ con. Trông nó có phần ủ dột. Và cao ngạo. Nếu tôi không nhầm thì nó đang nhìn lại tôi bằng ánh mắt tương đối soi mói kiểu 'chị ta có vấn đề à?' Tôi ngờ rằng vì để 'nghiên cứu' tôi nên thằng bé mới đứng lại. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, 9h 18 phút sáng, một đứa trẻ giờ này đáng lẽ nên ở trường. Cái dáng kia, cộng thêm từ trên xuống dưới người nó chả có thứ gì rẻ tiền, hẳn gia đình cũng có điều kiện đi. Không có người lớn đi cùng, thằng bé hoặc người nhà của nó không sợ nó bị bắt cóc à? Hay đi lạc? Ít nhất cũng phải lớp 4, lớp 5, không đến mức đi lạc chứ?

Ôi mà liên quan quái gì đến mình. Tôi lục ba lô tìm điện thoại. Urggg... hết pin vứt nhà mất rồi còn đâu. Đành phải lấy quyển note nhỏ ra, ghi nhanh lại giai điệu vừa lướt qua đầu lúc nãy.

Okay, tuy rằng tôi coi như tương đối ưa nhìn đi, tôi cũng cóc để ý việc bị soi đi, nhưng mà khốn thật, thằng bé này còn định nhìn chằm chằm tôi đến bao giờ???
"Em muốn gì?" Tôi mở lời.
'Cho em sang đường.' Thằng bé nói bằng thủ ngữ.
Này bé, em nghĩ mình là ai mà dùng thái độ ra lệnh đấy với chị? Tôi bày ra cái bản mặt tôi cho là rất ngu ngơ.
'Chị hiểu không?' Nó tiếp tục dùng thủ ngữ.
Dĩ nhiên là có. Thỉnh thoảng tôi rất hứng thú với một số thứ tưởng chừng không cần thiết, ví dụ như thủ ngữ.
"Em muốn gì?" Cố trưng ra bộ mặt đần nhất có thể và nhìn thằng bé bất lực hoa chân múa tay tìm cách diễn tả ý nghĩ, tôi phát hiện trò này cũng vui gớm. Trừ vụ vì nín cười mà cơ mặt tôi sắp đờ ra đến nơi.
Hình người màu xanh trên đèn tín hiệu bật lên.
'Sang đường! Cho em sang đường!' Nó tức giận ra lệnh lần nữa bằng thủ ngữ.
Aiz, xem ra là không nói được. Nhưng dùng cái giọng đó thì... Sorry, babe.
"Chào em." Tôi hào phóng tặng một nụ cười tươi rói trước khi bước xuống dải vạch kẻ trắng cắt ngang con phố.
Được rồi, tôi đang bước chậm đến khó tin, chắc phải gọi là lết thì đúng hơn. Hi vọng thằng bé biết đường mà theo.
Liếc mắt ra sau, ừ, nó cũng bám sát gót.

Hmm, nói chung chắc tôi chưa đủ bad. Có lẽ vì còn mềm lòng quá thế này nên tôi chưa náo loạn chèn ép được ả tình nhân bé nhỏ của ông bố tuyệt cmn vời nhà tôi đến mức tự tử một thi hai mệnh.
Ôi, đứa bé kia vô tội mà...
Ước gì tôi đủ ác độc.

Một cái bóng trắng chạy xoẹt qua, va cả vào tôi. Tý thì ngã chúi. Cái ba lô của tôi không được may mắn lắm, dặt dẹo nằm trên mặt đất. Tôi cắn răng nuốt xuống câu chửi thề, vừa xoa bả vai có chút ê ẩm vừa cúi người nhặt ba lô, bây giờ người ta bất lịch sự thật đấy.
Áo trắng, jeans mài, trainer cùng màu áo. Tóc nham nhở. Trông quen quen.

"Bạn nghĩ gì mà để mặc kệ một đứa trẻ con qua đường như thế?!"
Hở? Đang mắng mình đấy à? "Quang Anh, không sao chứ?"
Anh chàng cao ráo đang ôm vai thằng bé quay trái quay phải kiểm tra kia tôi đã gặp ở đâu nhỉ?
"Tôi đang hỏi bạn đấy! Chẳng may nó có chuyện gì..." Sau khi xác định không có việc gì, quả đầu cắt fail không tả nổi kia đâm ra cáu tôi?? Okayyy... "Thằng bé sang đường liên quan gì đến tôi?" Tôi nhướn mày.
"Bất cứ ai nhìn thấy người già trẻ em muốn sang đường đều sẽ giúp! Còn nữa," Cậu ta chỉ vào thằng bé, nó đang dùng thủ ngữ nói 'Em đã nhờ chị ấy.' Tôi choáng. Dịu ngoan thế kia là sao? Thái độ hất hàm sai khiến đâu rồi? "nó đã xin giúp đỡ cơ mà??"
"Và thế nghĩa là tôi không có quyền từ chối?" Suy nghĩ kì cục gì đây?
"Đó là kiến thức phổ thông! Là đạo đức bình thường!" Gần như hét vào mặt tôi xong, cậu ta vẫn còn kiểu rất khinh khỉnh. Đệch. Quanh đây không có bốt cảnh sát, tôi có đánh thằng cha này một trận đến bố mẹ không nhận ra xong cũng chưa chắc đã bị chú cảnh sát nào 'bắt tận tay day tận trán' mà túm lên đồn đâu nhỉ.
Từ từ... ôi má ơi, tôi nhớ ra cậu ta rồi! Là vị khách ở quán cà phê tôi làm. À, đã từng làm. Thế thì mấy lời nói này cũng không được tính là kì cục lắm. Liệu có phải vì có mấy tấm gương giông giống như này mà thái độ của thằng bé kiêu căng thế kia? Make sense.
"Không chú ý để thằng bé đi lạc rồi phủi sạch trách nhiệm lên đầu người khác, đạo đức quá!"
Lately I really don't get people.
'Cho em biết nhé nhóc.' Bỏ qua người đang tức điên bên kia, tôi dùng thủ ngữ nói với bạn nhỏ xinh trai. 'Thứ nhất, muốn gì phải hỏi. Nhìn chòng chọc mong người ta sẽ tới hỏi han giúp đỡ chẳng hay chút nào. Còn nữa, không phải ai cũng hiểu thủ ngữ, em có thể viết ra giấy. Thứ hai, nếu muốn nhận được sự giúp đỡ thì hãy xem thái độ của mình đã đủ lịch sự chưa. Em còn nhỏ, đúng vậy, nhưng không đồng nghĩa với việc người ta chắc chắn phải giúp em. Đừng coi sự giúp đỡ của mọi người là đương nhiên.'
Đôi mắt tròn vo nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
'Chị biết thủ ngữ?'
Yeah, đời còn nhiều chuyện bất ngờ hơn thế cưng à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net