Khổng Oánh - Dương Kiệt (weibo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
điện thoại lên cúi đầu gõ chữ, chưa tới vài giây, Khổng Oánh đã nhận được một tin nhắn: [Xin lỗi, vừa rồi không nhịn được.]

Khổng Oánh đột nhiên nhớ lúc hai người mới hẹn hò, chính cô đã nói với cậu: "Khi thích một người sẽ không nhịn được muốn hôn cô ấy."

Nếu đổi lại là trước kia, Dương Kiệt rất khó làm được chuyện "kìm lòng không đậu" mà hôn trên đường phố này.

Bốn chữ này xẹt qua đầu Khổng Oánh, cô hắng giọng: "Em cũng muốn."

Dương Kiệt khẽ nhướng chân mày giống như nói: [Được.]

Thái độ thản nhiên của cậu lại khiến mặt Khổng Oánh thêm một vệt xấu hổ, cô âm thầm tự cổ vũ, nhón chân nhanh chóng hôn phớt lên môi Dương Kiệt.

Sau khi lùi ra Khổng Oánh lộ ra biểu cảm giống như là chuyện gì đó chiếm được của hời, nói một đằng, làm một nẻo, lại vừa đáng yêu.

Dương Kiệt cười nhẹ chìa tay ra với cô, theo đó, Khổng Oánh đặt tay mình lên.

Hai người đi về phía trạm tàu điện ngầm, dọc đường đi, Khổng Oánh lầm bầm nói không ngừng, Dương Kiệt yên lặng nghe, thỉnh thoảng dùng thủ ngữ khen cô vài câu, sự lúng túng khi vừa gặp ban nãy đã sớm không còn tồn tại.

Trên đường đi, Khổng Oánh uống trà sữa, ăn bánh ngọt, cho dù đi chậm thế nào đi chăng nữa đã tới Niên Hoa Lý rồi.

Giờ đã gần mười hai giờ, sáng sớm mai Dương Kiệt phải bay về thủ đô. Ngày sau còn dài, Khổng Oánh không muốn làm cậu chậm trễ việc nghỉ ngơi bèn nói tạm biệt với cậu ở cửa tiểu khu.

Cô vừa xoay người, đằng sau đã truyền tới một tiếng gọi trầm khàn không trơn tru lắm: "Khổng Oánh."

Người Khổng Oánh khẽ run, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi chậm rãi xoay người: "Ban nãy... Là anh gọi em à?"

Dưới ánh đèn đường mờ tối, Dương Kiệt "Ừm" một tiếng.

Khổng Oánh khiếp sợ che miệng, hốc mắt thoắt cái phiếm hồng, lần này lại thành cô không nói ra lời.

Dương Kiệt tiến gần về phía cô một bước, đưa tay dùng ngón cái lau đi khóe mắt đang trào ra nước mắt của cô.

Một lúc lâu sau, Khổng Oánh cũng tìm về được năng lực tổ chức ngôn ngữ của mình: "Anh bắt đầu học nói chuyện lúc nào? Đã lâu lắm rồi sao?"

Xem ra tiếng cô nghe được tối hôm mua nhẫn không phải là ảo giác. Dương Kiệt gật đầu.

"Khổ cực lắm hả?" Khổng Oánh vùi mặt trong ngực cậu, thấp giọng nỉ non: "Chắc chắn là rất khổ cực."

Chị Tiểu Ảnh nói lúc Dương Kiệt tới bệnh viện làm huấn luyện quấy nhiễu thính giác đã bỏ lỡ thời điểm mấu chốt trong việc hình thành tiếng nói, muốn nói chuyện nữa thì trừ khi có chuyên gia kiên nhẫn hướng dẫn, nhưng khi đó cô nhi viện nào có người nào dạy cậu nói chuyện.

Bây giờ, ở độ tuổi này, muốn nói ra được lại là khó lại càng khó, gần như không thể nào.

Cậu có thể làm được như vậy, có thể tưởng tượng cậu đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức.

Thế nhưng cậu không nói gì cả, chỉ một mình yên lặng chịu đựng tất cả.

Khổng Oánh đau lòng, nước mắt chảy ròng.

Đỉnh đầu được người ta xoa không nặng không nhẹ, sau đó truyền tới một giọng nói trầm khàn: "Anh — th — thích — em."

Bởi vì thích em, cho nên không cảm thấy khổ cực. Chỉ mấy chữ như vậy đã mất hơn một năm của Dương Kiệt. Cuối cùng cậu cũng đã làm được.

Khổng Oánh không biết hình dung tâm trạng của mình tối nay thế nào, sau khi cô về nhà đã kích động kể chuyện này cho tất cả người thân và bạn tốt.

Trước khi ngủ cô lại nhận được hai tin nhắn Dương Kiệt gửi tới: Cái đầu tiên là số dư tài khoản ngân hàng, còn thiếu chút xíu là một trăm vạn, cái thứ hai chỉ có hai chữ: [Sắp rồi.]

Khổng Oánh nằm sấp trên giường trả lời: [Anh giỏi quá, chờ anh trở lại, em dẫn anh về nhà.]

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net