Chương 10: Rượu giao bôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sơn Tra

Hai người Hứa Khuynh và Tô Tuyết đi vào khu đồ ngọt, ăn hai khối bánh kem nhỏ. Tổng giám đại diện, cũng chính là cấp trên của Tô Tuyết đi tới, thấp giọng nói với cô: "Dẫn Hứa Khuynh qua chỗ Cố tổng và Trần tổng uống ly rượu."

Tô Tuyết sửng sốt, nhìn về phía Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh quẹt ngón tay qua lớp kem bánh dính khóe môi, nói: "Được."

Tổng giám đại diện mỉm cười vỗ lên bả vai Hứa Khuynh, sau đó qua bên kia nói với Lâm Mạn. Tô Tuyết lấy khăn giấy đưa cho Hứa Khuynh, lại nhờ người phục vụ đổi một ly rượu Cocktail.

Hứa Khuynh xong xuôi, xoay người đi về khu vực bên kia.

Ông chủ công ty mình Tiêu Trọng, giám đốc công ty đối tác Trần Tưởng đều lấy Cố Tùy làm trung tâm mà đứng. Bọn họ về cơ bản đều là trung tâm của quyền lực tư bản.

Khu vực này cũng được rất nhiều người khác chú ý đến, mà trước mắt, chỉ có mình Ngô Thiến mới có thân phận đứng ở đây. Cô ấy có vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp, lúc ngồi nghe những người đàn ông xung quanh nói chuyện phiếm thường xuyên nhìn về phía Cố Tùy.

Chỉ cần là mắt không mù đều có thể nhìn ra được Ngô Thiến thích Cố Tùy. Tâm tư của thiếu nữ đúng là không thể giấu được.

Hứa Khuynh đến gần.

Trần Tưởng là người đầu tiên để ý thấy Hứa Khuynh, anh ta cười và nhìn cô, lại lơ đãng liếc qua người Cố Tùy. Tiêu Trọng thấy Hứa Khuynh tới, nói với Trần Tưởng và Cố Tùy: "Đây là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, Hứa Khuynh."

Trần Tưởng mỉm cười nói: "Hứa Khuynh, hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi?"

Hứa Khuynh cười đáp: "Anh nói như thế xem ra cũng không chắc chắn."

Trần Tưởng: "Hả? Phải không? Cố Tùy, cậu gặp qua cô ấy chưa?"

Anh ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cố Tùy mới vừa uống xong một ngụm rượu, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy xuống, anh hướng đôi mắt về Hứa Khuynh, đáy mắt cười như không cười: "Hẳn là đã gặp qua."

Tiêu Trọng lập tức nói: "Tiệc rượu lần trước, cô ấy ngồi ở bên cạnh anh."

"Phải không? Khó trách ấn tượng khắc sâu."

Hứa Khuynh hơi mỉm cười.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát, lúc này đứng trên đôi giày cao gót, đôi chân dài dưới váy hơi lộ ra, da thịt trắng nõn cùng đôi chân dài ẩn hiện.

Ngô Thiến nghe thấy mấy người đàn ông trêu chọc Hứa Khuynh, cô nàng cũng nhìn Hứa Khuynh, trên mặt mang theo nét tươi cười xinh đẹp: "Hứa Khuynh, tôi cũng đã xem qua phim truyền hình của cô."

Hứa Khuynh nhìn về phía Ngô Thiến: "Ngô tiểu thư ngày thường cũng xem phim truyền hình sao?"

"Xem chứ, gần đây tôi đang xem 《 Bên anh một đời 》, cô và Trình Tầm thật ngọt ngào đó nha." Âm thanh của Ngô Thiến rất êm tai, nói câu "thật ngọt ngào đó nha" nghe giống như đang làm nũng.

Hứa Khuynh che miệng cười một cái, mi mắt cong cong: "Phải không?"

Cô che miệng không nói, lỗ tai ửng đỏ.

Thẹn thùng đúng lúc đúng chỗ.

Đầu ngón tay Cố Tùy xoay quanh ly rượu, tầm mắt đảo qua khuôn mặt, sau đó là tới vành đai đỏ ửng của cô. Ngô Thiến quay đầu nhìn về phía Cố Tùy, nói: "Trợ lý của anh cũng đu CP của Hứa Khuynh và Trình Tầm đấy."

Khóe môi Cố Tùy hơi cong lên: "Thật sao?"

Anh nghiêng đầu, đặt ly rượu lên bàn.

Đầu ngón tay gõ trên mặt bàn.

Phục vụ nhanh chóng mang thêm rượu.

Tiêu Trọng liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái, dùng ánh mắt ý bảo cô kính rượu. Hứa Khuynh bưng ly rượu tiến lên, đi tới trước mặt Trần Tưởng, cười nói: "Trần tổng, tôi kính anh."

Trần Tưởng "à" một tiếng, cười nói: "Được đó."

Anh ta cầm ly rượu, chạm nhẹ vào ly của Hứa Khuynh.

Đinh.

Lúc này.

Một cổ đông khác của Hoan Nhan lên tiếng: "Hứa Khuynh, không bằng cô và Trần tổng uống rượu giao bôi thử xem."

Môi Hứa Khuynh vừa chạm đến ly rượu.

Cô tạm dừng động tác, nhìn về phía Tiêu Trọng.

Tiêu Trọng cười nói: "Việc này phụ thuộc vào Trần tổng có muốn hay không."

Da đầu Trần Tưởng tê dại, anh ta liếc nhìn về phía Cố Tùy. Cố Tùy cầm ly rượu nghiêng đầu đang nghe trợ lý Trần nói chuyện, nghe thấy lời này đuôi lông mày cũng không hề động đậy chút nào.

Không biểu hiện ra có chút nào gọi là để ý.

Trần Tưởng nheo mắt lại.

Lập tức cười nói: "Được chứ. Uống rượu giao bôi với người xing đẹp như Hứa Khuynh đây, sao tôi lại không muốn cho được?"

Anh ta nhìn về phía Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh cũng cười: "Trần tổng không ngại thì tôi đây cũng không ngại."

Nói xong, cô đưa ly sang một bên cho phục vụ rót thêm rượu. Hứa Khuynh bước tới, nâng cánh tay tinh tế như ngọc hướng về chỗ Trần Tưởng.

Trần Tưởng sửa sang lại cổ áo sơ mi, cũng duỗi tay lại đây. Hai người bởi vì động tác này mà đứng gần hơn, cánh tay đặt ra phía sau, khoảng cách càng gần hơn.

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Khuynh gần trong gang tấc.

Hô hấp của Trần Tưởng có chút khẩn trương, anh ta đem ly rượu vòng qua tay Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh cũng làm động tác tương tự.

Bọn họ cách Cố Tùy cũng rất gần.

Cố Tùy và trợ lý Trần thảo luận xong xuôi, quay đầu trở về thì đập vào mắt là một màn uống rượu giao bôi. Anh không có biểu cảm gì, đôi mắt đen như mực quan sát bọn họ. Đầu ngón tay thon dài lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng cùng khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Khuynh hòa lẫn vào nhau.

Môi mỏng của Cố Tùy áp vào vành ly, nhấp một hơi rượu lạnh lẽo.

Hứa Khuynh uống xong rượu thì quay về chỗ.

Xung quanh lập tức nổi lên tràn nghị luận sôi nổi.

Trần Tưởng cười nói: "Tửu lượng khá lắm."

Hứa Khuynh mỉm cười: "Trần tổng cũng vậy."

Lúc này, Lâm Mạn cũng đi tới. Tâm trạng của cô ta vẻ như đã tốt hơn, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, lúc đi lại đây tựa như mang theo một ngọn lửa nóng.

Cô ta bưng ly rượu lên, nói: "Trần tổng, tôi cũng kính anh."

Trần Tưởng mỉm cười nâng ly với cô ta.

Kính rượu Trần Tưởng xong, Lâm Mạn chần chờ nhìn về phía Cố Tùy. Ánh mắt Ngô Thiến lập tức thay đổi, mang theo sát khí nhìn Lâm Mạn.

Lâm Mạn khẽ cắn môi, tiến lên cười nói: "Cố tổng, tôi kính anh."

Cố Tùy nhướng mày.

Ngô Thiến lập tức nói: "Không đến lượt cô, Hứa Khuynh còn có chưa kính rượu cho Cố Tùy. Hứa Khuynh đâu?"

Mọi người cùng lúc ngẩng đầu lên tìm kiếm Hứa Khuynh.

Mà lúc này Hứa Khuynh đã bưng ly rượu đến chỗ Trình Tầm, hai người cúi đầu cười nói. Cô đưa lưng về phía bọn họ, tấm lưng trắng tinh như họa.

Trình Tầm nâng tay sửa sang lại tóc mai cho cô, Hứa Khuynh nhỏ giọng hỏi: "Có phải trông lộn xộn lắm hay không?"

Trình Tầm: "Hiện tại tốt rồi, không lộn xộn nữa."

Hai người như vậy, cũng không khác tình nhân là mấy.

Lâm Mạn quay đầu nói với Ngô Thiến: "Hứa Khuynh đang nói chuyện phiếm với Trình Tầm, cô ấy không rảnh."

Nói xong, cô ta giơ ly rượu lên: "Cố tổng."

Cố Tùy dựa người vào bàn, cũng không ngồi thẳng dậy, nhướng mày, cầm lấy ly rượu bên cạnh, giơ lên chạm nhẹ vào ly của Lâm Mạn.

Sắc mặt Ngô Thiến khẽ biến đổi.

Cô khoác tay Cố Tùy, lắc lư vài cái.

Lâm Mạn tựa như vừa được tái sinh, trên mặt đều là ý cười.

Cố Tùy uống xong, đặt ly rượu ở trên khay, đầu ngón tay vén cổ tay áo, mắt nhìn đồng hồ, anh gọi trợ lý tới, nói: "Đi lái xe lại đây."

Trợ lý Trần nhận lệnh.

Tiêu Trọng lập tức hỏi: "Cố tổng phải đi về?"

"Phải, đi trước."

Cố Tùy liếc nhìn Ngô Thiến.

Ngô Thiến khoác lấy cánh tay anh: "Vậy đi thôi."

Nói xong.

Cô đuổi kịp bước chân Cố Tùy.

Một đôi bích nhân cứ như thế từ cửa chính rời đi. Trước khi đi, Lâm Mạn bị Ngô Thiến quăng cho một ánh mắt cảnh cáo. Lâm Mạn tức giận đến muốn đánh người, nhưng mà cô ta lại không dám tiến lên quẳng cánh tay Ngô Thiến đang khoác trên cánh tay Cố Tùy xuống.

*

"Cố Tùy và Ngô Thiến đi rồi." Tô Tuyết tiến đến nói bên tai Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh bóc một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa nói: "Đi thì đi thôi."

Tô Tuyết lấy khăn giấy đưa sát đến khóe môi cô: "Em đêm nay cũng uống không ít rượu."

Hứa Khuynh cười nói: "Không có việc gì, ăn không ít món ăn lót dạ."

Tô Tuyết tấm tắc hai tiếng.

Lại qua trên dưới một giờ, bữa tiệc cũng mau chóng đến lúc kết thúc, Hứa Khuynh và Tô Tuyết bèn rời đi trước.

Lúc ở cửa, hai người đúng lúc gặp Trình Tầm cùng trợ lý của anh ta, sau đó lại đụng phải phóng viên truyền thông, hai người lại bị lôi kéo đi phỏng vấn trong chốc lát.

Chờ đến lúc lên xe, Hứa Khuynh đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, Tô Tuyết làm tài xế lái xe, nói: "Nhìn đi, đầu óc choáng váng rồi."

Hứa Khuynh khẽ cười dựa vào cửa sổ.

Đến khách sạn.

Tô Tuyết bước xuống xe muốn đỡ Hứa Khuynh. Hứa Khuynh xua tay, đẩy cô ra, nói: "Không cần chị phải đỡ em, em tự mình cũng có thể đi lên."

Tô Tuyết: "Chị làm sao yên tâm được chứ."

Cô vẫn muốn đưa tay đỡ Hứa Khuynh, nhưng Hứa Khuynh lại đột nhiên nhớ tới quên cầm theo ít đồ, nhờ Tô Tuyết quay trở lại trong xe lấy.

Tô Tuyết nói thầm: "Em cũng thật giỏi."

Thang máy đi xuống tầng một.

Hứa Khuynh tự mình bước vào thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, cúi đầu thưởng thức một điếu thuốc không có châm lửa.

Người nọ xoay người, đôi mắt tối đen như lang sói trong đêm khuya.

"Uống cũng không ít?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net