Chương 21: Dấu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sơn Tra

Trần trợ lý dịch máy tính bảng trở về, đúng lúc này máy bay chuẩn bị cất cánh, âm thanh của mấy nữ sinh phía sau cũng dần lắng xuống, cả khoang máy bay trở nên an tĩnh lại.

Cố Tùy nhìn điện thoại đang sạc pin bên cạnh, sau đó thu hồi tầm mắt.

Anh dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Hai cánh tay đặt trên tay vịn, bàn tay nhẹ rũ xuống, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Máy bay cất cánh thuận lợi. 

Mấy nữ sinh lại bắt đầu nói chuyện phiếm, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng Cố Tùy vẫn có thể loáng thoáng nghe được, biết được mấy người họ là fan CP của Hứa Khuynh và Trình Tầm.

Tiếp viên hàng không đi ngang qua chỗ Cố Tùy.

Cố Tùy nâng tay ngăn cản lại.

Tiếp viên hàng không hơi cúi người, mỉm cười: "Cố tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài."

Cố Tùy: "Dặn dò mấy cô gái ấy yên tĩnh chút đi."

Tiếp viên hàng không nhìn mấy nữ sinh phía sau, gật đầu: "Được."

Nói xong.

Cô nàng đứng dậy, đi đến phía sau, nhìn mấy khuôn mặt non nớt nhưng xinh đẹp thanh thuần, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng mà khom lưng nhỏ giọng nhắc nhở: "Xin lỗi đã làm phiền, âm thanh của mấy em có thể nhỏ xuống một chút được không?"

Mấy nữ sinh sửng sốt.

Cả đám ngước mặt lên, xin lỗi một tiếng, sau đó an tĩnh lại.

Tiếp viên hàng không mỉm cười, đứng thẳng xoay người đi trở về. Mấy nữ sinh chăm chú nhìn theo sau, thấy cô đi đến chỗ ngồi phía trước nhưng không biết là nói chuyện với ai.

Có điều, cánh tay đang để trên tay vịn này…

Tay áo sơ mi màu đen để lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền đang đeo, mấy ngón tay thon dài đẹp mắt.  

Các cô gái nhìn nhau, tiếp tục nói chuyện, có điều âm thanh lúc này đã bị đè xuống mức nhỏ nhất. Trợ lý Trần nhìn ông chủ nhà mình, Cố Tùy rũ mắt lật xem tạp chí, dáng vẻ thật bình tĩnh.

Chỉ là, nếu thật sự bình tĩnh đã không bắt mấy cô gái kia im lặng.

Máy bay đáp xuống thành phố.

Cố Tùy đi lối VIP ra ngoài, trợ lý Trần gọi cho tài xế xong, cầm di động, nói: "Ông chủ, ngài có muốn báo trước với Hứa Khuynh một tiếng không?" 

Cố Tùy: "Không cần."

Xe dừng trước cửa.

Cố Tùy khom lưng ngồi xuống, ghế sau xe còn đặt một bó hoa hồng cùng một hộp quà nhỏ. Cố Tùy nhìn qua, thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay xoa giữa mi tâm. 

Trợ lý lên xe xong thì phân phó tài xế lái xe.

Cậu ta mở máy tính bảng lên, tìm xem hot search.

Hot search đã tăng tám bậc. 

Trợ lý Trần nhìn Cố Tùy: "Ông chủ, ngài thật sự không nhìn xem hot search thử sao?"

Thật ra cậu ta cũng không dám mở ra xem, sợ sẽ nhìn thấy cái gì không tốt.

Cố Tùy mở to mắt, ánh mắt nặng nề.

Vài giây sau.

Anh cúi người, ngón tay gõ lên bảng điều khiển.

Trợ lý Trần lập tức đặt máy tính bảng xuống.

Cố Tùy nhận lấy, tìm đến hot search # Dấu hôn của Hứa Khuynh #. Bên trong hot search này đăng tải toàn những hình ảnh rõ nét, Hứa Khuynh mặc áo sơ mi đen cổ chữ V, xương quai xanh hiện ra rõ ràng, bên trên có một cái dấu vết màu đỏ tương đối lớn. Hai ngày trước, tuy là Cố Tùy cũng lưu lại dấu vết ở chỗ này, nhưng là do cắn mút mà thành, cũng không có như thế này. Hôm nay giống như là do có người nhìn chướng mắt, một mực phải đè một dấu vết khác lên để làm cho cái cũ biến mất.

Máy tính bảng bị ném trở lại bảng điều khiển.

Tài xế và trợ lý ngồi đằng trước giật nảy mình.

Trợ lý Trần vội vàng đưa tay ra nhặt lấy máy tính bảng, nhưng lại bất cẩn làm rơi trở lại bảng điều khiển. Cậu ta cũng không dám nhặt lên, đưa mắt nhìn Cố Tùy: "Ông chủ?"

Cố Tùy nới lỏng cổ áo sơ mi, liếc nhìn trợ lý.

Ánh mắt lạnh lẽo khó đoán.

Trợ lý suy nghĩ một hồi mới dám mở miệng nói: "Có lẽ không phải chúng ta nghĩ."

Cố Tùy cất giọng nói trầm thấp, nở nụ cười lạnh: "Tôi không để ý."

Một câu "không để ý" này phải khó khăn lắm mới nói ra được. Trợ lý Trần lại nghe ra ý nghĩa khác, không phải không để ý chuyện này, là cho dù biết rõ cô ấy có thể có bao nhiêu người đàn ông khác thì cũng chỉ có thể cam chịu nói bản thân mình không để ý, chuyện khác từ từ hẳn nói.

Trợ lý chưa bao giờ thấy ông chủ nhà mình phải chịu thiệt thòi, uất ức như vậy.

*

Rốt cuộc thì 《 Chúng ta yêu nhau đi 》 cũng kết thúc, xem xong phần điểm số của tất cả mọi người thì toàn bộ tiết mục hoàn thành, phát sóng trực tiếp cũng bị tắt.

Ống kính vừa tắt, mọi người lập tức thả lỏng. Tổ tiết mục đặt rất nhiều đồ ăn bên ngoài, tất cả đang được bày biện trên bàn.

Trình Tầm nhìn số điểm mà Hứa Khuynh chấm cho mình, lại nhìn đến số điểm cô chấm cho Cố Tùy thì tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

Ít nhất ấn tượng của anh trong mắt Hứa Khuynh cũng cao hơn so với Cố Tùy, cho dù không có được Hứa Khuynh cũng coi như được chút an ủi, còn hơn là ôm hi vọng hão huyền.

Trần Giai Dao cũng bởi vì điểm của mình cao hơn Hứa Khuynh mà có phần tự hào rồi sinh ra một tia hi vọng nhỏ nhoi. Cô ta lấy di động ra, mở giao diện Wechat của Cố Tùy, sau đó bắt đầu soạn tin.

Trần Giai Dao: Cuối cùng cũng kết thúc.

Trần Giai Dao: Gần đây anh thế nào?

Có điều, đầu bên kia không thấy hồi âm. Trần Giai Dao vẫn như cũ, tâm trạng không tồi mà buông di động.

Lúc này, Tề Giai Giai bất ngờ "a" một tiếng, cả đám người đều nhìn sang phía cô ta.

Tề Giai Giai nắm di động, nhìn Hứa Khuynh: "Cô lên hot search rồi, có chuyện gì xảy ra với xương quai xanh của cô vậy?"

Vừa hỏi xong câu này.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay sang phía Hứa Khuynh, theo bản năng quét mắt xuống chỗ xương quai xanh của cô. Quả nhiên, trên đó có một dấu vết màu đỏ, sắc mặt của mọi người ở hiện trường có chút phức tạp.

Có thể là ai lưu lại?

Ngoài Cố Tùy ra.

Hứa Khuynh nhướng mày, đầu ngón tay sờ xuống xương quai xanh, rồi lại cầm di động lên soi xem.

Bấy giờ cô mới phát hiện ra, chỗ Cố Tùy lưu lại dấu hôn đã bị muỗi đốt. Cô cứ ngỡ không có việc gì nhưng không ngờ lại biến thành như bây giờ. Buổi sáng Hứa Khuynh có cảm thấy không hiểu sao lại ngứa đến như thế, nhưng chỉ gãi qua loa một chút rồi thôi.

Tề Giai Giai bước tới muốn nói chuyện nhưng di động của Hứa Khuynh bất ngờ vang lên.

Là Tô Tuyết gọi đến.

Tô Tuyết: "Xương quai xanh của em là chuyện như thế nào? Đều lên hot search cả rồi, hiện tại mọi người đều đoán là do Trình Tầm lưu lại. Lần trước ở sân bay không phải chị đã bảo em tìm cách che đậy một chút sao, lẽ nào nhiều ngày như vậy còn chưa tan? Lúc ấy bị Cố Tùy cắn nặng lắm sao?"

Tề Giai Giai ở một bên nghe được.

Mở to mắt.

Cho nên, đúng thật là Cố Tùy lưu lại!

Đậu mé.

Hứa Khuynh thấp giọng giải thích: "Là bị muỗi đốt, hôm nay em đã bắt rất nhiều, có khả năng còn bị chút dị ứng."

Bởi vì dùng kem che khuyết điểm.

Tô Tuyết: "Dọa chết chị rồi."

Cô đương nhiên nhiên biết Hứa Khuynh sẽ không làm bậy, nhưng mà hot search lên quá nhanh nên cũng muốn tìm hiểu một chút: "Để chị dùng ít tiền dập hot search xuống."

Hot search này ở đó lâu quá.

Hứa khuynh và Trình Tầm có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hứa Khuynh: "Được."

Cô tắt điện thoại.

Trừ Tề Giai Giai, những người khác đều nghe được câu "bị muỗi đốt" của Hứa Khuynh. Chỉ có Trình Tầm còn có Trần Giai Dao là không vui vẻ nổi. 

Kem che khuyết điểm là bị Hứa Khuynh gãi trôi, móng tay chỉ hơi để lại dấu hồng, nhưng cái chính là bên trong xác thật có một dấu cắn mút không rõ ràng.

Không rõ ràng, cho nên mới càng làm người ta cảm thấy bất an, khả nghi.

Lâm Hồ lười suy đoán thực hư, cười nói: "Muỗi ở chỗ này đúng là rất độc, mọi người nhìn xem chân tôi cũng bị đốt, đến giờ vẫn còn chưa hết."

Anh ta vén ống quần lên cho mọi người xem.

Tề Giai Giai tấm tắc hai tiếng: "Tôi cũng có, là ở trên cánh tay."

"Tôi cũng có đây, phía sau eo." Lâm Hoan chỉ ra sau eo.

Hoàng Miểu trộm nhìn cô.

Lâm Hoan liền đẩy Hoàng Miểu ra.

Hai bên tai Hoàng Miểu lập tức đỏ lên: "....."

Cái đề tài này cứ như thế qua đi. Tô Tuyết ở bên kia tiêu tiền dập hot search, lại dùng danh nghĩa của người đại diện bình luận trên bài viết hot search【 Là muỗi đốt, còn có dị ứng. 】

Một đám fan CP sửng sốt.

【 Chà chà chà, thì ra là muỗi. Bên đó quả thật là rất nhiều muỗi, lúc trước Trần Giai Dao mỗi ngày đều phải xịt nước hoa. 】

【 Đúng vậy, Tề Giai Giai cũng mua rất nhiều cao chống muỗi, cười chết tôi. 】

【 Tôi cảm thấy cao chống muỗi XX là dùng tốt nhất. 】

【 Khụ khụ, chúng ta vẫn là nên vụng trộm ảo tưởng một chút. 】

【 Đúng đúng đúng, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu, phải lén lút, lén lút. 】

Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, hơn 10 giờ tối đã có nhiều người muốn rời đi. Ở đây trừ Trần Giai Dao, Hoàng Miểu và Lâm Hoan, những người khác đều đặt vé máy bay vào buổi tối.

Đều là nghệ sĩ, còn có công việc khác.

Hứa Khuynh xách vali hành lí bước ra cửa, Trình Tầm, Lâm Hồ và Tề Giai Giai cũng đã sửa soạn xong xuôi đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm. Hứa Khuynh đi qua đi, cười hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"

Lâm Hồ: "Tôi về kinh đô."

Tề Giai Giai buông tay: "Tôi về nhà ở Hải Thành, ngày mai mới bay qua Hoành Điếm."

Hứa Khuynh nhìn Trình Tầm.

Trình Tầm nhấp nhấp môi: "Tôi bay đến thành phố phía đông, phải tuyên truyền phim."

Hứa Khuynh ngẫm nghĩ: "À đúng rồi, bộ điện ảnh năm trước anh tham gia sắp công chiếu." 

Trình Tầm: "Ừ."

Hứa Khuynh nhìn anh ta như vậy, nghiêng đầu, cười nói: "Chúc bộ điện ảnh của anh đạt thành tích tốt."

Trình Tầm: "Cảm ơn."

Hứa Khuynh quay đầu nói lời tạm biệt với bọn Trần Giai Dao, Lâm Hoan và Hoàng Miểu. Tiết mục lần này, ngoại trừ yêu hận tình sầu, thật ra mọi người đều rất thích Hứa Khuynh. 

Nhìn như lạnh lùng nhưng lại rất thân thiện, còn đặc biệt tâm lý. Cô là người dễ ở cùng, hơn nữa lại nấu cơm cũng ngon, mọi người dần dần xem cô là trung tâm.

Tạm biệt xong, Hứa Khuynh kéo vali chuẩn bị đi thì Trình Tầm đột nhiên mở miệng gọi: "Hứa Khuynh."

Hứa Khuynh dừng bước, quay đầu lại nhìn Trình Tầm.

Trình Tầm cười, dang hai cánh tay: "Ôm tạm biệt đã."

Nghĩ lại lúc trước hai người đóng chung trong một bộ phim truyền hình, Trình Tầm là nam chính còn Hứa Khuynh chỉ là nữ bốn, phim chiếu xong sau một khoảng thời gian dài.

Nhân khí của Trình Tầm tăng lên, lại bởi vì khi tham gia một hoạt động cùng Hứa Khuynh có giúp cô sửa lại váy mà sinh ra một ít fan CP.

Sau đó là bộ phim thứ hai, bởi vì có một ít fan CP nên nhà sản xuất 《 Bên anh một đời 》 mới mời Hứa Khuynh và Trình Tầm đóng nam nữ chính.

Bây giờ, nhờ có 《 Chúng ta yêu nhau đi 》 và 《 Bên anh một đời 》 rải đường mà nhiệt độ tăng cao. Ở góc độ nào đó, bọn họ chính là hợp tác cùng có lợi. 

Hứa Khuynh cười rộ lên, mi mắt cong cong, từ từ đi lên phía trước ôm lấy Trình Tầm.

Cách đó không xa.

Chiếc Bentley màu đen đang đậu, cửa sổ xe để hạ xuống.

Một người đàn ông cao lớn, diện mạo đẹp đẽ ngồi bên trong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua bên này. Trợ lý Trần ngồi yên không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, hai người ngoài kia ôm cũng quá lâu rồi.

Cái này...

Cửa xe ở phía sau bị đẩy ra.

Trợ lý xoay người nhìn lại.

Cố Tùy một tay ôm hoa hồng, một tay đóng cửa lại, sải bước lên bậc tam cấp.

Mùa thu tới rồi, gió thổi rất lạnh. Cổ áo sơ mi của Cố Tùy hơi mở, cắm tay vào túi quần, đi tới trước mặt mọi người, khóe môi mỏng hoi cong lên: "Ôm đủ chưa?"

Âm thanh trầm thấp này vừa phát ra.

Trình Tầm lập tức buông Hứa Khuynh ra.

Hứa Khuynh chuyển tầm mắt sang.

Đập vào mắt là thân hình cao lớn của người nọ, anh ta đứng ở lối đi bằng gỗ duy nhất ở đây, ánh mắt thâm trầm đến tàn nhẫn.

Hứa Khuynh: "Anh tới đây làm gì?"

Mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Cố Tùy đi lên phía trước, đặt hoa vào lồng ngực cô: "Tới đón em, tiết mục đến hôm nay là kết thúc phải không? Chúng ta nên về nhà."

Nhiều người nhìn như thế.

Hứa Khuynh chỉ có thể duỗi tay ra nhận hoa.

"Tôi tự mình trở về được."

Cố Tùy rũ mắt nhìn Hứa Khuynh một lúc, đầu ngón tay khảy nhẹ lên tóc mai của cô, sau đó mới quay sang nhìn những người khác: "Đã lâu không gặp."

Tầm mắt cuối cùng dừng trên người Trình Tầm.

Trình Tầm thoải mái gật đầu: "Cố tổng, đã lâu không gặp."

Trần Giai Dao hơi có chút kích động mà tiến lại: "Thật không ngờ anh lại đến đây."

Cố Tùy nhìn sang Trần Giai Dao.

Khóe môi cong lên, mỉm cười: "Việc cô không nghĩ tới còn nhiều lắm."

Trần Giai Dao đỏ mặt.

Lúc này.

Hứa Khuynh kéo vali chuẩn bị rời khỏi.

Cố Tùy như là sớm biết cô muốn làm cái gì, lập tức bước nhanh đến ôm lấy eo cô, thuận tay xách luôn vali. Hứa Khuynh bị bất ngờ, liếc mắt nhìn anh. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cố Tùy lơ đãng để lộ một tia hung ác.

Hứa Khuynh nhướng mày, không phản ứng với anh.

Hai người đi xuống bậc tam cấp, xe của tổ tiết mục dừng ở bên lề đường. Hứa Khuynh vốn dĩ muốn đi xe của tổ tiết mục nhưng hiện giờ đoán rằng bọn họ cũng không dám để cô lên.

Trợ lý Trần nhanh chóng chạy ra mở cửa xe.

Hứa Khuynh mím môi: "Chủ nhiệm Khương khi nào mới đến?"

Cố Tùy đưa vali cho trợ lý rồi nói: "Ngày mốt, ông ấy tạm thời đang có ca phẫu thuật."

Hứa Khuynh: "Ừ."

Cố Tùy ôm eo cô, giọng nói trầm thấp: "Lên xe đi."

Hứa Khuynh "a" một tiếng rồi khom lưng lên xe.

Trong xe mang theo mùi đàn hương thoang thoảng, Cố Tùy cũng theo sát cô lên xe. Trợ lý đóng cửa xe lại, ánh mắt Cố Tùy như có như không mà liếc nhìn Trình Tầm.

Tô Tuyết gửi tin nhắn cho Hứa Khuynh.

Tô Tuyết: Chờ đón em về.

Hứa Khuynh: Được.

Gửi xong tin nhắn, Hứa Khuynh buông di động, xe cũng bắt đầu lăn bánh. Cố Tùy ở bên cạnh lấy ra một cái hộp đưa cho Hứa Khuynh, cô cúi đầu nhìn một lát rồi hỏi: "Cái gì đây?"

"Mấy hôm trước mua ở buổi đấu giá."

Hộp màu đen thoạt nhìn rất quý giá.

Hứa Khuynh dùng đầu ngón tay đẩy ra: "Tôi không cần."

Cố Tùy mở nắp hộp.

Bên trong là vòng tay màu xanh biếc.

Cố Tùy: "Đặc biệt vì em mà giành lấy."

Hứa Khuynh nhìn vòng ngọc.

Không tự chủ được mà nhớ tới năm đó, sau khi lãnh chứng hai người đến nhà anh ăn cơm, ông nội anh cũng lấy ra một cái vòng tay, nói là đồ gia truyền nên muốn cho cháu dâu.

Ông ấy bảo Hứa Khuynh nhận lấy.

Hứa Khuynh vì diễn kịch phải diễn cho tròn nên nhận lấy.

Sau đó, Hứa Khuynh trả lại cho Cố Tùy, anh cũng thu trở về. Bởi vì cuộc hôn nhân của hai người chỉ là giao dịch nên cô không xứng có được cái vòng đó.

Khi đó, Hứa Khuynh đã nghĩ...

Không biết về sau vòng tay này sẽ thuộc về người phụ nữ như thế nào?

Khẳng định là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp.

Mà bây giờ, cái này vòng tay cũng thật xinh đẹp. Hứa Khuynh hoàn hồn, nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy nhướng mày.

Hứa Khuynh tựa sát vào người anh, ngậm lấy cánh môi của người nọ.

Cố Tùy rũ mắt.

Hứa Khuynh mỉm cười, liếm môi anh một cái. Cố Tùy buông cái hộp, đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi cạy môi đỏ, thân thể cũng theo đó mà hướng qua. Hứa Khuynh dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, cánh tay câu lấy cổ anh.

Bàn tay to lớn của anh giữ lấy nửa bên mặt cô, hung hăng hôn xuống, đầu ngón tay lại kéo cổ áo cô xuống. Anh đang muốn cắn vào dấu vết đỏ trên đó, Hứa Khuynh lập tức đẩy bả vai anh ra: "Chỗ đó có thoa thuốc."

Cố Tùy dừng lại.

Ngước mắt lên nhìn cô.

"Em và tên Trình Tầm đó có xảy ra chuyện gì không?"

Hứa Khuynh sửng sốt.

Cô híp nhìn anh ta.

Hồi lâu.

Cười nói: "Anh đoán xem."

Đầu ngón tay Cố Tùy xoa vài cái trên xương quai xanh của cô, thuốc bôi tản ra mùi hương nhàn nhạt. Cố Tùy xoa một lúc lâu, không thèm trả lời cô.

Hứa Khuynh nhíu mày: "Đau chết tôi."

Cố Tùy "à" một tiếng.

"Đau chết mới đáng đời em."

Hứa Khuynh giãy giụa, đẩy anh trở về.

Cố Tùy thuận thế ngồi trở lại vị trí, cúi đầu ngửi mùi thuốc trên đầu ngón tay. 

Sau đó thong thả lau sạch đầu ngón tay.

Hứa Khuynh cảm thấy xương quai xanh ẩn ẩn đau.

Bèn mắng một câu.

"Bệnh tâm thần."

Cố Tùy nhếch đuôi lông mày, không trả lời.

*

Xe rất nhanh đã đến sân bay. Hứa Khuynh vốn mua vé hạng thương gia, nhưng không biết từ lúc nào trợ lý Trần đã giúp cô nâng thành khoang hạng nhất.

Cô cũng lười đi đổi lại.

Ngày mai là ngày đọc kịch bản.

Cô phải nhanh chóng về Lê Thành. Vào trong khoang máy bay, Hứa Khuynh trực tiếp ngủ, đồng hồ lúc này cũng điểm 0 giờ. Cố Tùy ngồi bên cạnh cô, không ngủ.

Anh xem văn kiện, ngẫu nhiên lại nhìn sang cô gái đang say ngủ.

Người này sau khi ngủ say trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều. Tuy hai người đã lên giường với nhau rất nhiều lần, nhưng thời gian ngủ chung lại rất ít ỏi.

Nếu có ngủ chung, cũng bởi vì không kiềm chế được dục vọng mà ấn cô xuống. Lăn lộn đến cuối cùng, hoàn toàn không nhớ rõ khi cô ngủ là dáng vẻ gì. 

Cố Tùy nhấp một ngụm cà phê, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say.

Trợ lý Trần vừa ngáp xong, xoay qua lại thấy được cảnh tượng này, ông chủ nhà mình đang chăm chú mà ngắm nhìn Hứa Khuynh say giấc. Cậu ta không nghĩ ngợi, cầm lấy di động, lén lút mở camera.

Tách.

Mới vừa chụp xong.

Cố Tùy liếc mắt nhìn qua.

Trợ lý: "....."

Cố Tùy: "Xóa."

Trợ lý: "...Vâng."

Sao lại nhạy bén thế chứ!?

*

Đến Lê Thành, Hứa Khuynh mặc áo khoác mỏng, ngáp một cái rồi mở điện thoại. Tô Tuyết đã gửi đến vài tin nhắn.

Tô Tuyết: Fan đến tiếp ứng ở sân bay rất nhiều.

Hứa Khuynh: Được đó.

Sau đó, cô nhìn sang Cố Tùy. Anh khoác áo vest bên ngoài, áo sơ mi bên trong cũng không cài hết nút, có loại cảm giác vừa chính trực lại vừa bại hoại.

Anh cũng nhìn Hứa Khuynh: "Sao?"

Xương quai xanh của người đàn ông ẩn hiện.

Hứa Khuynh nói: "Anh sang lối VIP đi, fan tiếp ứng sân bay rất đông."

Cố Tùy: "Vậy tôi và em cùng đi lối VIP."

Hứa Khuynh: "Không đi."

Nói xong, cô kéo vali của mình đi trước. Cố Tùy đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô một lúc rồi nói khẽ với trợ lý: "Cho vệ sĩ đi theo cô ấy."

Trợ lý lập tức làm ngay: "Đã an bài xong."

Cố Tùy gật đầu.

Tiếp đó, anh đi đến cửa ra.

Phía trước.

Hứa Khuynh rất nhanh đã đến cửa tiếp đón, nơi đây rất đông fan, có người cầm bảng tiếp ứng, có người lại đuổi theo Hứa Khuynh chụp ảnh.

"Khuynh Khuynh, Trình Tầm không có đi cùng chị sao?"

Hứa Khuynh nhìn cái tên trên bảng tiếp ứng của một fan, có tên cô, còn có tên Trình Tầm.

Hứa Khuynh: "Em không biết Trình Tầm còn có lịch trình sao?"

Fan "a" một tiếng.

"Chúng em quên mất, chỉ lo nhớ chị. Đúng đúng đúng, bộ điện ảnh của Trình Tầm sắp công chiếu."

Hứa Khuynh mỉm cười, dẫm lên giày cao gót mà ra cửa sân bay.

Các fan cũng nhanh chóng chạy theo.

Có mấy người nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Hứa Khuynh.

"Khuynh Khuynh, xương quai xanh của chị thật sự là do muỗi đốt sao?"

Hứa Khuynh cúi đầu nhìn qua: "Đúng vậy." 

" A a a, Khuynh Khuynh, sao em lại có cảm giác bên trên còn có dấu móng tay, chị có phải rất ngứa hay không, gãi thật sự lợi hại!?"

Hứa Khuynh lại nhìn xuống.

Chỉ thấy Cố Tùy lại để lại dấu vết mới.

Hứa Khuynh cười cười nói: "Thật sự rất ngứa."

"Hu hu hu, cứ nghĩ là do ca ca lưu."

Hứa Khuynh cũng lười nói tiếp chủ đề này.

Chân cô dài nên đi rất nhanh, làm cho fan đuổi theo rất vất vả. Mà lúc này, đột nhiên có fan hỏi Hứa Khuynh: "Cái kia, Khuynh Khuynh, Cố Hành và Trần Giai Dao cuối cùng có thành đôi không ạ?"

"Đúng đúng đúng, chúng em đều rất kì vọng đó."

"Em có cảm giác Cố Hành thực sự thích Trần Giai Dao, chỉ là anh ta thật sự quá kiêu ngạo."

Hứa Khuynh lắng nghe, chỉ hơi mỉm cười chứ không có trả lời.

Rất nhanh.

Cô tới chỗ xe đậu.

Tô Tuyết mở cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net