Chương 55: Cậu... cậu hung dữ quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, sắc mặt của Tần Gia Thụ đen lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mi mày sắc bén kia rơi trên từ open water, nhìn không ra cảm xúc. Trong nháy mắt Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được một áp lực vô hình tràn đến, cậu vội vã ngậm miệng giả câm.

Chẳng biết tại sao hôm nay Chu Thanh không tới, đến lúc này phòng hoạt động câu lạc bộ chỉ còn Tần Gia Thụ và cậu, trong lúc nhất thời Ôn Trĩ Sơ không dám cả thở mạnh, tựa như hiện giờ cậu còn thở thôi cũng là một tội lỗi lớn.

Tần Gia Thụ nhắm mắt lại, lần đầu nhìn tiếng Anh mà không hiểu nổi chữ nào.

Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ meo meo vươn tay, muốn cầm bài văn viết của mình về: "Hay là... hay là tôi viết một bài khác nhé, có lẽ sẽ ổn hơn một chút".

Mau mau viết một bài đối phương xem hiểu đi.

Tần Gia Thụ không biết tài năng sáng tác ưu tú của đối phương còn có thể cải thiện đến tận đâu, bàn tay to vươn ra chậm rãi đè lên bài thi đang bị cậu kéo đi, giống như một thẩm phán cao cao tại thượng, không ai có thể làm trái lời: "Xem tiếp đi".

Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ rụt cổ lại, bàn tay lùi về dưới bàn xoắn xuýt lấy nhau: "Có lẽ... có lẽ là không tốt cho lắm".

Tần Gia Thụ nhìn cậu, đối phương biết mình viết văn không tốt, không tới mức hết thuốc chữa. Hắn mở miệng hỏi thăm: "Chỗ nào không tốt?"

"Không tốt cho cậu".

Tần Gia Thụ: . . .

Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống bên dưới bài văn. Hắn vốn cho rằng open water chính là một vết xe đổ, hắn có thể thản nhiên chấp nhận mọi thứ tiếp theo, ai ngờ ánh mắt quét qua, mí mắt của hắn giật đùng đùng.

"Đây là gì?"

Ôn Trĩ Sơ meo meo nhìn hắn, sau đó nhả ra hai chữ: "Cẩu kỷ..."

(枸杞: quả kỷ tử, 枸đồng âm với cẩu: chó, 杞 khởi đồng âm với 起: khởi: lên)

Nhìn cụm từ 'dog up' trên bài làm, Tần Gia Thụ hoàn toàn cứng đờ.

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 64%, tặng thưởng 250 tệ].

Nghe thấy thông tin nhiệm vụ hoàn thành, Ôn Trĩ Sơ nhất thời chột dạ không dám liếc nhìn Tần Gia Thụ thêm cái nào nữa, chỉ hận mình không thể tìm một góc nào chui vào trốn đi.

Đề bài là sự khác biệt văn hóa Trung Tây, cuối cùng viết thành sự kết hợp ngôn ngữ Trung Tây.

Thật hay, mâu thuẫn đến bất ngờ.

Rõ ràng nội dung muốn làm rõ vấn đề sự khác biệt, nhưng lời lẽ dịch nghĩa word by word lại đi ngược lại với đề bài, như một con ngựa hoang mất cương, quay đầu chạy như bay đến bên bờ vực thẳm.

Ôn Trĩ Sơ: "Thiên Miêu tinh linh."

[Hệ thống: Tôi đây].

"Cậu xem tôi có nên nói lại lần nữa là tôi muốn viết lại bài viết này không?"

[Hệ thống: Cậu làm thế làm gì?]

"Để cậu ấy dễ chịu hơn".

[Hệ thống: Thế thì không cần đâu].

Trên mái tóc mềm mại như nhung của Ôn Trĩ Sơ chậm rãi hiện lên dấu: ?

[Hệ thống: Cậu viết thêm một bài, thiệt hại càng nặng hơn].

"..."

Đối phương không nói lời nào, Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Hay là... hay là cậu đừng xem nữa, tôi sợ..."

Lời của Ôn Trĩ Sơ còn chưa nói xong, đã nghe đối phương tiếp lời: "Sợ tôi tức chết?"

Ôn Trĩ Sơ: ...

Thấy người kia nhìn mình bằng nét mặt sợ hãi, Tần Gia Thụ mở miệng: "Nhìn vào đề".

Lần này hắn không tiếp tục nghiên cứu bài văn viết của Ôn Trĩ Sơ nữa, mà trực tiếp chỉ ra sai lầm trọng điểm của cậu, đầu tiên chính là vốn từ vựng và trật tự trình bày.

Ôn Trĩ Sơ ngoan ngoãn nghe, không dám cãi một câu.

Một bài viết giảng đến 40 phút, từ khi hai người gặp mặt đến lúc Ôn Trĩ Sơ viết bài xong cũng đã tốn hết hơn nửa thời gian, cuối cùng Tần Gia Thụ mới chỉ ra vấn đề của cậu, còn chưa có phương án giải quyết thì tiếng chuông tan học đã vang lên trước.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên bên tai tựa như khúc ca chiến thắng trở lại, không một âm thanh nào dễ nghe hơn nó!

Ôn Trĩ Sơ cố kìm nén vui sướng trong lòng, giả bộ tiếc nuối nhìn đối phương, trong giọng nói tràn ra sự tiếc hận: "Tan... tan học rồi, hôm nay rất cảm ơn cậu".

Nói xong, cậu cẩn thận chậm rãi đứng lên.

"Tôi để cậu đi rồi sao?"

Cái mông của Ôn Trĩ Sơ mới rời khỏi ghế lập tức ngồi ngay lại.

Khuôn mặt Tần Gia Thụ lạnh thấu xương tựa như ngày đông rét mướt, cho đến tận khi còn hai ba phút nữa là vào lớp, hắn mới buông tha cho cậu một con đường sống.

Ôn Trĩ Sơ thấy người ta giảng xong, vội vàng thu dọn đồ đạc, ai ngờ vừa mới định cầm lấy từ điển tiếng Anh, thì lại thấy Tần Gia Thụ cầm bút viết gì lên đó.

"Lần sau kiểm tra".

Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Hả?"

Tần Gia Thụ nhíu mày: "Không muốn?"

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu như cái trống bỏi: "Không... không phải".

Nói xong cậu khóc không ra nước mắt nhận lại từ điển, không nghĩ tới chuyện này còn có lần sau. Từ mới, ngữ pháp đối phương bắt cậu học có tận hơn 300 cái.

Tần Gia Thụ làm việc gì cũng nghiêm túc, đối với mình có yêu cầu cực cao, bản thân có năng lực tự khống chế khá kinh người. Hắn nhìn thấy tiếng Anh của Ôn Trĩ Sơ làm người ta giận sôi gan không khỏi đau đầu, vô thức đem tiêu chuẩn của mình đè lên người cậu.

Nhìn người kia cầm từ điển trong tay sắc mặt hốt hoảng, Tần Gia Thụ im lặng một lúc rồi nói: "Học được bao nhiêu thì học".

Dứt lời, hắn không nhìn Ôn Trĩ Sơ, đi thẳng ra ngoài.

Mắt thấy tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, Ôn Trĩ Sơ đành phải ỉu xìu lạch bạch ôm đồ đi về lớp.

"Haizzz...."

[Hệ thống: Thiếu niên, tuổi còn trẻ, than thở cái gì.]

Tiết học này là tiết tự học, Ôn Trĩ Sơ mở từ điển ra xem hơn ba trăm từ mới và ngữ pháp trong đó: "Nhân vật chính có thể giết tôi luôn, nhưng cậu ấy lại cho tôi về học từ vựng và ngữ pháp".

[Hệ thống: Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền].

Nửa tháng qua mở mắt nhắm mắt vẫn là tiếng Anh thế mà điểm cuối ở chốn đâu cũng không thấy, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy mình chính là một đứa trẻ đáng thương nhất thế giới này.

Nhưng dưới sức ép của nhân vật chính, Ôn Trĩ Sơ vẫn thành thành thật thật học từ mới.

Lúc học đến từ mới số 50, Ôn Trĩ Sơ mở miệng: "Thiên Miêu tinh linh, cậu có thể kiểm tra tôi một lần được không?"

[Hệ thống: Cậu xem tôi là cái gì, máy móc hỗ trợ học tập hả?]

Ôn Trĩ Sơ: "Siri không có chức năng đó".

[Hệ thống: Nào, viết đi, bắt đầu].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Một lần kiểm tra, tỉ lệ sống sót của từ đã học là 60%.

"Haizzz...."

Ôn Trĩ Sơ còn chưa kịp thở dài đã nghe thấy một người thở thay cho cậu, quay đầu sang chỉ thấy hạng hai đếm ngược đang mây đen che kín mặt mày.

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Sao thế... sao lại thở dài?"

Hạng hai đếm ngược: "Mày nói xem, mùa thu cũng đã đến rồi, sao tao còn chưa có bạn gái?"

"Không phải... không phải cậu không tin tình yêu sao?"

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

Ôn Trĩ Sơ à à, về chuyện tình cảm cậu không có quyền lên tiếng nên không phát biểu thêm câu gì nữa.

"Mày nói xem, không phải Nguyệt lão có trách nhiệm nối tơ hồng cho người ta sao? Sao đến tận lúc này rồi mà tao vẫn không thấy được nó".

Ôn Trĩ Sơ: "Có lẽ... có lẽ trời lạnh rồi, ông ấy mang dây đi đan áo".

Hạng hai đếm ngược: ...

Mày là ma quỷ đấy hả?

Ôn Trĩ Sơ lập bập học từ mới và ngữ pháp ba ngày, thời gian hoạt động câu lạc bộ lại đến, sợ lần này vẫn phải học một mình cùng Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ đi đến chỗ Mộc Tình hỏi thăm: "Mộc... Mộc Tình, hôm nay các cậu có đến câu lạc bộ không?"

Mộc Tình cùng cô bạn cùng bàn nhìn cậu, nói: "Có, sao thế?"

"Không có... không có gì". Ngoài miệng nói không có gì nhưng thực chất trong lòng cậu đã thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Tình và cô bạn cùng bàn đứng dậy: "Cùng đi chứ?"

Ôn Trĩ Sơ phát ra âm thanh vô cùng hòa hợp với tập thể: "Tốt... Tốt quá".

Nói xong cậu liền cầm đồ đạc cùng đi ra khỏi lớp. Trên đường đi Ôn Trĩ Sơ cứ thấp tha thấp thỏm, nhưng cậu nghĩ có người khác ở cùng thì Tần Gia Thụ chắc chắn sẽ duy trì hình tượng hoàn mỹ bên ngoài, không hung dữ với cậu nữa, dù sao đó cũng không phải hình tượng phù hợp với hắn.

[Hệ thống: Cậu không sợ nữa hả?]

Ôn Trĩ Sơ: "Chúng ta người đông thế mạnh".

[Hệ thống: Cậu thật sự không sợ giáo viên Ngữ Văn thương tâm nhỉ?]

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Thật xin lỗi, giáo viên ngữ văn, lần sau em vẫn dám làm vậy.

Ôn Trĩ Sơ đến phòng sinh hoạt ngồi xuống, không lâu sau Chu Thanh và Tần Gia Thụ cùng đi đến.

Mộc Tình và bạn ngồi cùng bàn trông thấy Tần Gia Thụ, hai mắt viết rõ lên dòng chữ thật khó tin nhìn chằm chằm vào người ta. Chu Thanh thì đã biết trước nên không lạ cho lắm.

Phòng sinh hoạt có hai chiếc bàn dài, lúc này đối diện đều đã có người ngồi, chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh Ôn Trĩ Sơ là còn trống, Tần Gia Thụ đi tới ngồi luôn xuống.

Gần như khi đối phương vừa mới tới gần, Ôn Trĩ Sơ đã ngồi thẳng lưng, cứ như Tần Gia Thụ và đai chống gù lưng có tác dụng chẳng khác gì nhau.

Hai người ngồi gần nhau, mùi hương thanh nhã trên người hắn truyền vào mũi, Ôn Trĩ Sơ xoa xoa mặt để tỉnh táo tinh thần, dù sao chút nữa cậu sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến.

Phòng sinh hoạt hiện giờ được chia thành ba nhóm, Mộc Tình và bạn cùng bàn trao đổi bài tập, Chu Thanh chui vào trong góc lấy di động ra xem video giảng bài, Tần Gia Thụ giúp Ôn Trĩ Sơ học thêm.

Ôn Trĩ Sơ lấy giấy bút ra xong liền bắt đầu im lặng ghi chép.

Giọng nói của đối phương trầm thấp, khoảng cách lại gần, phảng phất có thể cảm nhận được sự rung động của hơi thở, khiến lỗ tai Ôn Trĩ Sơ hơi ngứa.

Đối phương đọc một từ đơn mà cậu không biết, Ôn Trĩ Sơ lề mề nửa ngày vẫn không thể viết ra, nhưng cậu sợ người ta nên lưng càng cong càng thấp, muốn che mặt giấy mình đang viết đi.

Sau đó một giây, cậu cảm thấy gáy mình lạnh ngắt, Tần Gia Thụ đã xách cổ cậu dậy.

"Muốn nằm lên bàn hả?"

Ôn Trĩ Sơ: ...

Viết viết một hồi, tỉ lệ sống sót của từ mới đã học vô cùng ảm đạm. Ôn Trĩ Sơ nhìn một mảng đỏ bị gạch chéo, không dám nhìn Tần Gia Thụ.

Tần Gia Thụ lạnh lẽo nhìn cậu: "Đây là hiệu quả học tập của cậu sao?"

Ôn Trĩ Sơ mím môi khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ meo meo ngó Tần Gia Thụ một chút, cứ như một con thú bé nhỏ đang nhìn ngắm dã thú to gấp mình không biết bao nhiêu lần.

Cậu khóc không ra nước mắt, ánh mắt lướt qua chỗ Mộc Tình và Chu Thanh, lại phát hiện họ chẳng có chút nào kinh ngạc với chuyện Tần Gia Thụ nghiêm túc và lạnh lùng.

Ôn Trĩ Sơ suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do tại sao.

Lúc này Thiên Miêu tinh linh mở miệng.

[Hệ thống: Thiếu niên, cậu biết bố mẹ dạy con cái học tập trông như thế nào không?]

Ôn Trĩ Sơ: "Biết."

[Hệ thống: Hiện giờ hai người chính là tình trạng như thế đó. Họ không ngạc nhiên với Tần Gia Thụ, bởi vì họ có lòng tin với môn tiếng Anh của cậu].

"...."

Tốt lắm, là do cậu đã hạn chế năng lực tưởng tượng của họ.

Ôn Trĩ Sơ ngồi im tại chỗ, lo sợ bất an. Cậu cảm nhận được rất rõ ràng tâm trạng Tần Gia Thụ lúc này đang vô cùng kém.

Một bài giảng giảng đến tận khi tan tiết rồi sắc mặt Tần Gia Thụ vẫn không khá hơn. Chu Thanh và hai người còn lại đã vui vẻ đi mất, Ôn Trĩ Sơ vẫn ngồi cạnh Tần Gia Thụ làm bài không dám chạy theo.

Làm xong dâng bài cho người ta ngắm, bút đỏ của Tần Gia Thụ vung lên khoanh vào những lỗi sai, sau đó để cho Ôn Trĩ Sơ giải thích mạch suy nghĩ của cậu.

Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói xong, chỉ để lại cho hắn một đỉnh đầu tròn vo.

Tần Gia Thụ nhíu mày, "Nhìn tôi."

Bị người ta hung dữ cả một tiết, nín nhịn đến cực điểm, Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu lên nhìn Tần Gia Thụ, con ngươi trong suốt vụt sáng, khuôn mặt sạch sẽ kia mang theo tủi thân, bĩu môi, không kìm được đáng thương tủi thân tố cáo: "Cậu... cậu hung dữ quá".

Bàn tay cầm bút của Tần Gia Thụ cứng đờ, trái tim như bị một thứ gì đó đập mạnh một cái.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Trĩ Sơ: Cậu ấy hung dữ quá, tôi... tôi không muốn làm vợ cậu ấy đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net