Chương 58: Kẹo cầu vồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách kỳ thi tháng chỉ còn một buổi học thêm, Ôn Trĩ Sơ càng chăm chỉ học hành hơn quá khứ, lớp vừa tan đã đem sách vở đến phòng sinh hoạt.

Thừa dịp Tần Gia Thụ chưa đến, cậu làm đề trước, không đợi chút nữa hắn đến hỏi mới bắt đầu.

Ngòi bút di chuyển trên trang giấy tạo ra âm thanh ma sát, nhưng động tác của cậu  nhanh chóng dừng lại.

Mới bắt đầu làm bài chưa lâu, Thiên Miêu tinh linh đã thấy Ôn Trĩ Sơ dừng bút không ngừng.

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Mộc Tình đến sau nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ ở nơi đó buồn rầu, tiến lên xem xét, "Tớ giảng cho cậu nhé".

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên một chút mới khẽ gật đầu: "Được... tốt quá".

Để Mộc Tình tiện nhìn đề, Ôn Trĩ Sơ đẩy bài về hướng cô ấy, Mộc Tình kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, lấy bút chỉ dẫn cho Ôn Trĩ Sơ ý tưởng làm bài.

Lúc Tần Gia Thụ đi đến thì trông thấy một màn như sau: Hai người nọ ở bên bàn dài túm tụm vào nhau, trong miệng trò chuyện gì đó. Ôn Trĩ Sơ nghe rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào ngòi bút của đối phương, vấn đề khó khăn được gỡ bỏ, cậu mỉm cười nhẹ nhõm thoải mái với người ta.

Không có so sánh thì không có đau thương, Tần Gia Thụ lạnh lùng nhìn nụ cười trên mặt cậu, sắc mặt sâu xa khó đoán.

Ôn Trĩ Sơ cười cười đồng thời cũng chú ý đến bóng dáng một người đang đứng ngoài cửa, ngước mắt lên thì thấy Tần Gia Thụ.

Khoảnh khắc hai người họ mặt đối mặt, hàm răng đang nhe ra của Ôn Trĩ Sơ lập tức thu lại.

Tần Gia Thụ: . . .

Mộc Tình thấy Tần Gia Thụ đến, vội vàng đứng dậy đi về chỗ của mình. Tần Gia Thụ cất bước đến bên, lúc ngồi xuống còn cố ý nhấc cái ghế gần sát Ôn Trĩ Sơ lúc nãy ra ngoài, kéo dài khoảng cách giữa hai người họ.

Ôn Trĩ Sơ co người, "Có phải... có phải hơi xa quá rồi không?"

Tần Gia Thụ lạnh giọng: "Giảng đề không cần gần như vậy."

"Vậy lỡ ... Cậu không nhìn thấy thì sao?"

"Tôi có tay".

Ôn Trĩ Sơ: ?

"Có thể lấy tới nhìn."

". . ."

Đúng, rất có lý.

Tần Gia Thụ ngồi ở chỗ đó, nét mặt khó biết buồn vui.

Thiên Miêu tinh linh mở miệng.

[Hệ thống: Cậu không hỏi hắn cách làm đề hả?]

Ôn Trĩ Sơ thành thật đáp, "Bây giờ không phải cơ hội tốt, trên người nhân vật chính đang tỏa ra hơi thở không phận sự miễn lại gần".

[Hệ thống: Cậu cũng biết rõ vị trí của mình ở đâu ghê đấy].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Đề lúc nãy Mộc Tình đã giúp cậu giảng giải đáp án, Ôn Trĩ Sơ tạm thời chưa gặp được kiến thức nào không rõ, thế nên cậu tiếp tục nhấc bút viết.

Người bên cạnh yên tĩnh lâu như thế khiến Tần Gia Thụ cảm thấy không quen, mặc dù tính cách Ôn Trĩ Sơ vốn là người yên tĩnh không thích cãi lộn, nhưng tối hôm qua trong giấc mơ của hắn, đối phương lại là một kẻ quá dính người, khó tránh khỏi làm người ta có cảm giác chú ý để tâm.

Ý thức được giấc mơ đang muốn quay trở lại, Tần Gia Thụ nhíu chặt lông mày, nhanh chóng đánh tan suy nghĩ đó thành mây khói.

Ôn Trĩ Sơ viết viết ngừng ngừng, gặp không ít khó khăn với hai bài đọc trong đề.

Cậu lặng lẽ meo meo nhìn người bên cạnh một chút: "Tần. . . Tần Gia Thụ, đề này làm thế nào?"

Nói xong cậu đẩy đẩy đề về phía đối phương, khoảng cách giữa hai người họ quá xa, cho một người ngồi giữa có khi còn thừa chỗ.

Tần Gia Thụ bắt đầu giảng đề cho cậu, tiếng nói trầm thấp xa cách rõ ràng.

Lúc này cảnh tượng giữa hai người họ biến thành, một người vươn tay viết, một người nghển cổ nghe.

[Hệ thống: Hai ngươi đang giảng bài cho nhau qua một cái thảo nguyên Siberia đấy hả.]

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Đặt bút xuống, Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn về phía cậu, "Có hiểu không?"

Ôn Trĩ Sơ gật đầu một cái, "Hiểu... hiểu, cậu giỏi quá."

Tần Gia Thụ quay đầu sang chỗ khác, "Ít nói lời vô nghĩa đi."

Mặc dù trong miệng đối phương nói như vậy nhưng khi Ôn Trĩ Sơ quan sát sắc mặt hắn lại thấy mặt mày người ta đã giãn ra, không biết có phải đó là ảo giác của Ôn Trĩ Sơ hay không, nhưng hình như Tần Gia Thụ rất thích nghe những lời này.

Ôn Trĩ Sơ không nói gì, viết đến bài văn viết đang dự định vung tay sáng tác tác phẩm của mình, ai ngờ Tần Gia Thụ lại khó có lúc mở miệng ra gọi cậu.

"Ôn Trĩ Sơ."

Ôn Trĩ Sơ quay đầu nhìn hắn.

Tần Gia Thụ: "Đề bài yêu cầu viết bằng tiếng Anh."

Ôn Trĩ Sơ bĩu môi, "Cậu ấy không tin tưởng tôi đúng không?"

[Hệ thống: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi].

Ôn Trĩ Sơ sững sờ, chẳng lẽ trước kia không phải cậu viết bằng tiếng Anh hả?

[Hệ thống: gulugulu water của cậu cố sống cố chết cũng có thể tạm coi là ngôn ngữ địa phương].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Gần đây Ôn Trĩ Sơ học thuộc được không ít từ mới, so với việc sáng tác Vô Tự Thiên Thư gian khổ ngày xưa thì muốn viết văn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Từ sau khi Tần Gia Thụ giúp đỡ, Ôn Trĩ Sơ cũng rất chăm chỉ dành thời gian và công sức cho việc học viết bài văn tiếng anh, lần này làm đúng trong vòng hai mươi phút đã giao bài cho hắn.

Tần Gia Thụ nhận bài, chữa bài cho cậu, Ôn Trĩ Sơ khát nước nên lấy nước ra uống vài ngụm.

Bởi vì cổ họng đang khát khô nên uống hơi gấp, thế là Ôn Trĩ Sơ bị sặc.

Tần Gia Thụ đang đọc bài thì bên tai truyền đến tiếng ho dồn dập, quay đầu nhìn lại liền thấy Ôn Trĩ Sơ đang ho khan đỏ bừng cả khuôn mặt, lông mày xinh đẹp cau có, dường như hơi khó chịu.

Tần Gia Thụ không biết nói sao, "Sao không uống chậm một chút?"

Ôn Trĩ Sơ ho khan không thở nổi, đuôi mắt vì ho quá nhiều mà hơi đỏ lên, đôi môi hồng hào hé mở, bởi vì ho mà âm thanh mang theo chút run rẩy: "Uống quá... quá nhiều".

Tiếng nói truyền vào trong tai, động tác trên tay Tần Gia Thụ cứng đờ lại, đôi môi hồng hào hé mở và đuôi mắt đỏ ửng kia bỗng nhiên chồng lên giấc mộng tối hôm trước.

Yết hầu nhấp nhô, Tần Gia Thụ ép buộc chính mình dời ánh mắt từ trên người cậu xuống, tâm trạng bỗng nhiên cáu kỉnh.

Chuông tan học vang lên, Tần Gia Thụ buông bài viết đã chữa xong xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài không một chút do dự, ra xa rồi mới thở phào một hơi, tựa như đã thoát khỏi kiếp số nào đó.

Kỳ thi tháng đúng hạn mà tới, Ôn Trĩ Sơ thi xong môn Tiếng Anh trở về nhà, cả người đổ nhào lên ghế sofa, không khác gì một đống bùn nhão.

[Hệ thống: Cậu cảm thấy mình thi thế nào?].

Ai ngờ Ôn Trĩ Sơ lại duỗi ngón tay ra đặt lên trước môi: "Thứ gì đi rồi thì để nó đi đi".

[Hệ thống: Lỡ nó không chịu đi thì sao?]

"Vậy thì mình tự đi qua vậy".

"..."

Hiệu suất của các giáo viên Nhất Trung rất cao, hôm qua mới kết thúc kỳ thi, ngày hôm sau thành tích phần lớn các môn đã tới.

Ôn Trĩ Sơ không ngoài dự đoán lại được cô giáo tiếng Anh gọi lên, tâm trạng thấp thỏm đi về phía tổ bộ môn.

Vừa vào cửa cậu đã nhìn thấy chén trà bên tay cô giáo, trái tim lạnh hơn nửa.

"Cô... thưa cô".

"Tới rồi à". Cô giáo tiếng Anh bắt đầu tìm kiếm bài thi. "Đoán xem lần này em được bao nhiêu điểm nào?"

Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, không trả lời.

Cô giáo tiếng Anh đặt bài thi đến trước mặt Ôn Trĩ Sơ, cậu cúi đầu nhìn lại, trên đó viết rõ con số 103.

Ôn Trĩ Sơ giật mình: "Em... của em ạ?"

Cô giáo tiếng Anh: "Không lẽ là của tôi?"

Ôn Trĩ Sơ không khống chế được, nét cười đầy mắt, một bước tiến nhỏ của người khác, nhưng lại là một bước tiến dài với cậu.

"Thiên Miêu tinh linh."

[Hệ thống: Sao thế?]

"Từ bé đến giờ có mơ tôi cũng dám mơ mình được 103 điểm môn tiếng Anh".

[Hệ thống: Tại sao lại không?]

"Bởi vì lúc bé điểm cao nhất của môn tiếng Anh là 100 điểm".

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Cô giáo tiếng Anh nhìn cậu, đưa tay kéo ngăn bàn lấy một túi đồ đưa cho Ôn Trĩ Sơ.

"Cho em, lần sau tiếp tục cố gắng nhé".

Ôn Trĩ Sơ cầm lấy, là một túi kẹo cầu vồng. Cậu xấu hổ cười cười: "Em... cảm ơn cô ạ".

Sau đó cậu nhìn vào chén trà trên bàn làm việc của cô: "Cô ơi... Hôm nay cô cũng uống trà ạ".

"À, lúc nãy xem bài của em tiện tay pha".

Nói là tiện tay nhưng có lẽ đó chính là thói quen đã được hình thành, cô giáo tiếng Anh cười nói: "Phòng ngừa tai họa xuất hiện".

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Cô giáo tiếng Anh dặn dò thêm vài câu thì để Ôn Trĩ Sơ trở về, cậu vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Mộc Tình, trong tay cô cầm không ít đồ, có lẽ là có chuyện đến tìm giáo viên.

Mộc Tình thấy đồ trong tay Ôn Trĩ Sơ, tò mò hỏi thăm: "Cậu cầm cái gì đó?"

Ôn Trĩ Sơ mở túi đồ cho cô nhìn: "Cậu... ăn không?"

Mộc Tình khẽ gật đầu, Ôn Trĩ Sơ rất hào phóng chia cho cô một nửa, từ trước tới giờ Mộc Tình luôn giúp đỡ cậu rất nhiều.

Vừa chia kẹo xong đột nhiên Ôn Trĩ Sơ lại bị bóng tối bao phủ, Tần Gia Thụ và đại diện tiếng Anh lớp một đang mang một đống đồ tới đây, lạnh lùng liếc Ôn Trĩ Sơ một cái, ánh mắt quét qua hai người họ một vòng rồi đi vào trong văn phòng.

Ôn Trĩ Sơ bị dọa quên luôn chuyện đem điểm ra khoe với Tần Gia Thụ, đành phải đi về lớp trước.

Dù nói thế nào thì đối phương cũng là người có công lao lớn nhất trong thành tích môn tiếng Anh của cậu lần này, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy hắn phải biết chuyện mừng lớn – bài văn viết của cậu được đến mười sáu điểm. Thế là tiết thứ hai mới tan cậu đã muốn đi tìm hắn, lúc đi đến cầu thang tầng hai, thoáng thấy bóng dáng của đối phương, cậu bước nhanh đuổi theo thì thấy hắn đi vào trong văn phòng hội học sinh.

Ôn Trĩ Sơ gõ cửa một cái sau đó đẩy ra, "Tần. . ."

Lời nói chưa ra miệng đã kẹt trong cổ họng, chỉ thấy đầu ngón tay Tần Gia Thụ đang cầm theo một điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa.

Ôn Trĩ Sơ kiên trì giả mù: "Sao... sao lại không có ai nhỉ?"

[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]

"Bệnh cũ tái phát." (mù chọn lọc)

". . ."

Một giây sau cậu biến mất ở cửa ra vào.

Ánh mắt Tần Gia Thụ lạnh lùng, cất bước đi ra khóa kỹ cửa phòng, châm lửa điếu thuốc trong tay.

Khói thuốc từ miệng phun ra, ánh lửa giữa ngón tay lúc sáng lúc tắt, hắn nhìn lên trần nhà, nhớ tới tình cảnh mới thấy không lâu ở trước cửa phòng bộ môn tiếng Anh.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một nỗi khó chịu, hóa ra cái chuyện cho kẹo này trước giờ Ôn Trĩ Sơ cũng làm không ít.

Trưa đó, Ôn Trĩ Sơ đến nhà ăn mua cơm, hôm nay tâm tình tốt nên cậu gọi thêm một món đồ ăn mặn.

[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, phá hỏng bữa cơm của nhân vật chính, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, thưởng 300 tệ. Nhiệm vụ thất bại phạt 300 tệ].

Ôn Trĩ Sơ nhìn đồ ăn trong tay, cảm thấy nó chẳng còn thơm ngon nữa.

"Không thể để tôi vui vẻ lâu thêm chút hả?"

[Hệ thống: Thiếu niên, không may mới là trạng thái bình thường của cậu].

". . ."

Ôn Trĩ Sơ tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, mục tiêu nhiệm vụ rất nhanh đã xuất hiện trước mắt, cũng may Tần Gia Thụ không ra ngoài trường ăn trưa, không thì nhiệm vụ muốn hoàn thành cũng không thể hoàn thành nổi.

Lúc này Thiên Miêu tinh linh hơi lo lắng mở miệng hỏi: [Làm thế hắn có đánh cậu không?]

Ôn Trĩ Sơ: "Hóa ra cậu cũng biết nhiệm vụ này quá đáng."

Sau đó cậu nhìn quanh nhà ăn: "Đông người thế này chắc là không thể nào, dù sao nhân vật chính cũng có đạo đức của Tấn Giang trói buộc, không thể tùy tiện đánh người".

[Hệ thống: Thiếu niên, cậu còn nhớ mình đóng vai gì trong cuốn truyện này không?]

"Nhân vật phản diện đó". Nói xong chính cậu cũng tự giật mình.

[Hệ thống: Nhân vật chính đánh nhân vật phản diện không gọi là tùy tiện đánh người mà gọi là trừng ác dương thiện]. (trừng trị cái ác, tán dương cái thiện)

". . ."

Ôn Trĩ Sơ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, "Tôi biết rồi."

Chút nữa có còn sống hay không thì phải xem vào tốc độ chạy của cậu có đủ nhanh hay không.

Ôn Trĩ Sơ như tay thợ săn chuẩn bị bắt thú, ngồi bên chờ thời cơ xuất phát. Người ngồi bên cạnh Tần Gia Thụ rất nhiều, hành động lần này của cậu chỉ được phép thành công không được phép thất bại.

Nhìn thấy người ngồi trong nhà ăn đã vào trong khoảng dự tính, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy, giả bộ lơ đãng đi ngang qua bên cạnh Tần Gia Thụ, trong chớp nhoáng, cậu tựa như được mở khóa chức năng tốc biến, nhanh chóng thả một nắm kẹo cầu vồng lên cơm rồi co cẳng chạy.

Tần Gia Thụ: . . .

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Gia Thụ: "Chỗ kẹo này là cho một mình tôi, hay người khác cũng có?"

Quý Phong Trường (trả thù): Người khác ai cũng có đó, thằng chóa ạ :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net