Chương 62: Hóa thù thành bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trướng lại bị chắn ở ngoài, sắc mặt Chương Đồng sáng rồi lại tối.

Hắn không phải loại người như vậy? Nói giống như nàng rất hiểu hắn vậy.

Hắn hừ hừ, cũng vén mành đi ra ngoài, tiếng hừ kia rõ ràng là khinh thường, khóe miệng không hiểu sao lại nhếch lên thành một nụ cười.

*

Cơ quan trên thảo nguyên mất ba ngày để tháo gỡ, dọn sạch hơn ba ngàn cơ quan, chất đầy hai mươi xe ngựa vận chuyển lương thảo.

Khi đại quân tiến thẳng vào thảo nguyên Hô Tra, thảm cỏ bị lật tung đã yên lặng kể ra mấy ngày liền vất vả của ba trăm tinh binh cùng với hành động vĩ đại của thiếu niên, bước chân của năm vạn đại quân hùng hổ như muốn dẫm nát cỏ trên thảo nguyên.

Ý định diễn luyện trên thảo nguyên bởi vì phải phá cơ quan trận mà trì hoãn đến bảy tám ngày, không thể không hủy bỏ, chiến sự Tây Bắc khẩn cấp, tân quân đến Tây Bắc còn phải sắp xếp an trí, cho nên phải cấp tốc hành quân.

Ra khỏi thảo nguyên, càng đến gần Tây Bắc, đất đai càng hoang vu, gió càng lớn, đại quân hành quân được nửa tháng, khi tiến vào địa giới Tây Bắc, nhìn thấy những mỏm núi đá vàng to lớn vắt ngang qua hoang mạc rộng lớn, gió thổi sạt qua núi đá, kéo theo tầng tầng cát vàng, bên ngoài núi đá có những khe rãnh ngang dọc, nói lên sự khắc nghiệt của gió cát Tây Bắc. Những bụi cỏ xơ xác mọc bên cạnh mỏm đá, chỉ có đầu ngọn cỏ thấy có màu xanh lục, còn lại lá đã bị cát vàng thổi thành một màu bụi mờ, mặt trời chói chang chiếu xuống cát vàng, giày ủng cũng như bị nắng nóng xuyên thấu, khó chịu không thể nói.

Tân quân đến từ Giang Nam chưa bao giờ gặp qua cảnh hoang vu thế này, từng đôi mắt nhìn con đường tha hương phía trước, nhớ lại con đường ngàn dặm vừa qua, bỗng nhiên nhớ nhà.

Biên quan chưa tới, đã cảm thấy khô nóng khủng khiếp.

Nơi này chính là khu vực biên giới Tây Bắc, đại quân lại không đi tiếp, giữa trưa hôm nay, hạ lệnh ngừng hành quân dựng trại.

Nghỉ ngơi một buổi trưa, sau bữa cơm tối, là thời gian toàn quân nghỉ ngơi, lão Hùng đến bên ngoài doanh trướng của Mộ Thanh.

Lỗ Đại hạ lệnh, gọi Mộ Thanh, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ lặng lẽ đi đến đại trướng. Mấy ngày nay Thạch Đại Hải vẫn thường xuyên ở trong trướng quân y, một đường chăm sóc cho Lưu Hắc Tử, hắn không ở trong trướng, ba người còn lại ra ngoài, trong trướng liền không có người.

Nhưng bên ngoài trướng có người.

Nguyệt Sát cũng chờ ở nơi đó, xem ra cũng bị Lỗ Đại gọi đến.

Bóng đêm đã thâm, ngoại trừ ở trạm gác và binh lính tuần tra, toàn bộ đại quân đều đã nghỉ. Lão Hùng dẫn bốn người đi thẳng đến đại trướng, đi mấy dặm, đến khi bốn người đã bị gió cát thổi đến mặt mày xám xịt mới tới nơi, khi Lỗ Đại trông thấy bọn họ cười lớn một tiếng, vừa lòng gật đầu: "Như thế này mới giống Tây Bắc quân ta!"

Bốn người trầm mặc, ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ nể mặt cười cười, ba người còn lại đều mang vẻ nghiêm túc.

Lỗ Đại cũng không xấu hổ, ngoắc tay gọi bốn người lại gần, đi đến trước bàn, thấy trên bàn có một tấm bản đồ, dưới ánh nến mờ nhạt, trên bản đồ có mười ba chỗ bị những vòng tròn lớn nhỏ đánh dấu.

"Đây là bản đồ các châu ấp đại quân chúng ta chiếm đóng ở Tây Bắc, trên đường đến những nơi này sẽ gặp phải mười ba trại của bọn Mã phỉ. Mấy năm trước, chiến sự bình ổn, Tây Bắc quân chúng ta thường đi tiêu diệt Mã phỉ, đại tướng quân chiêu an một số, giết một số, còn lại một số thả đi kiếm đường mưu sinh khác. Vốn đều ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng năm ngoái, liên quân Ngũ Hồ đánh vào biên quan, đại quân ở trên chiến trường tổn thất không nhẹ, tin tức trưng binh ở Giang Nam cả thiên hạ đều biết, đám Mã phỉ này nghĩ quân Tây Bắc đã không còn lại bao nhiêu, cho nên tập hợp lại làm phản! Đại tướng quân ở biên quan đốc chiến, tinh binh trong quân đều dùng để đối phó với người Hồ, chuyện tiêu diệt đám Mã phỉ này liền rơi xuống người chúng ta. Mười ba trại Mã phỉ này đều là nơi ở trước đây của bọn chúng, hiện tại lão tử muốn các ngươi nghĩ cách dò tìm xem trong trại nào có người, trước khi tiến vào Tây Bắc, lão tử muốn tân quân diệt sạch đám Mã phỉ này!" Lỗ Đại chỉ về phía mười ba cái vòng tròn lớn nhỏ trên bản đồ, bàn tay vỗ mạnh một cái!

Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ chớp động, quả thực hắn đã đoán trúng! Khi còn ở trong núi Thanh Châu, hắn đoán tân quân đến Tây Bắc sẽ phải đi diệt cướp!

Ý tứ của Lỗ Đại vô cùng rõ ràng, mười ba nơi này là hang ổ trước đây của bọn Mã phỉ, nhưng sau khi nạn Mã phỉ được dẹp yên thì không còn người ở nữa. Năm trước chiến sự khó khăn, bọn Mã phỉ lại ngóc đầu trở lại, nhưng không biết có bao nhiêu người, trong trại nào có người, Tây Bắc quân không có thời gian đi thăm dò, cho nên việc này rơi xuống người tân quân. Bọn họ phải đi thăm dò tình hình của những trại này, để tân quân định ra chiến thuật tiêu diệt.

"Chỉ có chúng ta?" Mộ Thanh hỏi.

Mười ba trại, bốn người đi thăm dò?

"Không, là sáu người. Lão tử cùng lão Hùng cũng đi cùng các ngươi." Sắc mặt Lỗ Đại trầm xuống.

Bốn người giật mình, Lỗ Đại muốn cùng đi? Hắn là phó tướng Tây Bắc quân, bốn người đi đúng thật là hơi thiếu, nhưng cũng không cần hắn phải tự mình đi chứ?

"Lần này lão tử phải đi!" Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề quét nhìn bốn người Mộ Thanh, trong lòng bốn người đều trở nên nghiêm túc. Mộ Thanh nhìn thấy thần sắc của Lỗ Đại có vẻ không thích hợp, ba người khác cũng đều cảm nhận được.

Quả nhiên, nghe Lỗ Đại nói: "Bốn người các ngươi ở trong đám tân quân là nổi bật nhất, lão tử coi trọng các ngươi, cho nên muốn huấn luyện các ngươi. Nhưng lão tử cũng không yên lòng để các ngươi mạo hiểm, không dối gạt các ngươi, vốn lão tử muốn tốc chiến tốc thắng, năm vạn đại quân, đối đầu với đám Mã phỉ cặn bã, lão tử không đặt vào mắt! Trước khi đại quân tới Tây Bắc, trong quân trước sau đã phái ba nhóm người đi thăm dò trại của Mã phỉ, dự định khi tân quân đến Tây Bắc sẽ đánh chiến! Nhưng những người phái đi. . . toàn bộ đều không trở về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net