Chương 17: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm khiến cho Chiêu Mỹ Lâm thích ở hàng Ước Vọng là vườn hoa, vì thế cô chọn ngồi ở khu ngoài vườn. Và không biết vô tình hay cố ý, có một nam nhân tới ngồi cùng bàn với cô. Hắn còn rất trẻ, xem chừng trẻ hơn cả cô. Vẻ ngoài của hắn nhìn chung rất tầm thường, nhưng đôi mắt hắn có gì đó rất cuốn hút. Hắn nói rằng hắn tên là Du Kỳ, à không, là Yuuki. Là người Nhật nhưng hắn nói tiếng Trung rất tốt.

Yuuki có một đề nghị cho Chiêu Mỹ Lâm, một cuộc giao dịch. Hắn nói rằng nếu cô đồng ý từ bỏ cảm giác, hắn sẽ cho cô điều ước. Chiêu Mỹ Lâm đã đồng ý, bằng một cách nào đó, và quay trở về Trung Quốc với tâm trạng hồi hộp. Thật sự lâu lắm rồi cô không có ý định quay trở về nhà.

Từ khi cô nói rõ với ba mẹ mình về việc cô là một lesbian, cô đã không dám nhìn thẳng mặt họ nữa. Họ cho rằng đây là một điều đáng xấu hổ khi cô đua đòi bạn bè với cái trò không ra thể thống gì đó. Họ cố bắt cô trở nên thục nữ, cho cô gặp nhiều nam nhân khác nhau và cấm cô tiếp xúc nữ nhân. Họ cố khiến cho cô trở thành một cô gái bình thường và ép buộc cô quên đi cái suy nghĩ mà họ cho là vớ vẩn khi cô nói cô là một lesbian. Cô đã bỏ nhà đi sau đó, với sự ủng hộ của em trai.

Sự thật là Chiêu Mỹ Lâm muốn có được sự cảm thông từ gia đình.

Chiêu Mỹ Lâm vẫn còn rất phân vân việc mình có nên về nhà hay không. Cuối cùng, cô vẫn quyết định trở về. Đã bảy năm rồi cô không quay trở về, biết đâu suy nghĩ của ba mẹ đã đổi khác.

Căn nhà sau bao nhiêu năm vẫn không có điểm nào đổi khác. Chiêu Mỹ Lâm yên lặng đứng trước cửa. Cô không dám vào. Cái ngày mà cô nhất quyết rằng ba mẹ đã nghĩ sai về mình, cô đã cãi nhau với họ và bỏ đi. Bây giờ quay trở lại, cô không biết phải đối mặt với họ như thế nào nữa.

Cánh cổng kẹt mở.

Người phụ nữ đứng sững nhìn cô gái trước mặt mình.

- Lâm...

Chiêu Mỹ Lâm giật mình, tiến tới rồi lại lúng túng bước lùi. Người phụ nữ định tới lại thôi, đứng yên nhìn cô. Chiêu Mỹ Lâm tính lùi vài bước, nghĩ tới chuyện bỏ đi.

- Vào nhà đi con.

Chiêu Mỹ Lâm có phần hốt hoảng nhìn mẹ mình. Hình ảnh của bà quay về thời điểm bà vẫn là một người mẹ dịu dàng. Bà không quát mắng hay nhìn cô với ánh mắt không hài lòng nữa. Trong mắt bà toàn nặng nề, nhưng lại phủ một lớp bất lực. Bà mở cánh cửa lớn, nhìn Chiêu Mỹ Lâm. Cô siết đôi bàn tay run rẩy, bước vào trong nhà.

Bài trí bên trong vẫn không có gì thay đổi. Có chăng chỉ là ngoài sân nhiều thêm vài thứ cây cảnh mà thôi. Chiêu Mỹ Lâm nhìn thấy ba mình ngồi tỉa cây. Ông chỉ liếc cô một cái, sau đó làm ra vẻ không quan tâm. Mẹ cô đưa cô vào nhà và lấy trà nước. Cô im lặng nhìn theo bà.

Từ khi nào mà cô trở thành khách trong nhà như vậy?

Chiêu Mỹ Lâm yên lặng suy nghĩ. Ba mẹ cô đều không có phản ứng dữ dội như cô nghĩ. Cái liếc mắt của ba cô vừa rồi chỉ là một cái nhìn bình thường để xem là ai vào nhà. Cô không thấy sự ghét bỏ trong ông. Cả ba lẫn mẹ cô đều không gay gắt như trước kia.

- Chị!

Chiêu Mỹ Lâm quay đầu nhìn lại. Thiếu niên nhanh nhẹn bước vào ngồi đối diện với cô. Trông ánh mắt lấp lánh là biết thiếu niên rốt cuộc có bao nhiêu vui mừng.

- Cuối cùng chị cũng về nhà rồi! Em còn đang định tìm cách liên lạc với chị!

Chiêu Mỹ Lâm mờ mịt không hiểu nhìn em trai. Thiếu niên hớn hở kể lại cho chị mình nghe chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến cho ba mẹ thay đổi thái độ. Từ bảy năm trước khi Chiêu Mỹ Lâm mang đồ đạc rời đi, họ chung quy vẫn còn giữ vững thái độ và lập trường của mình. Thậm chí là hàng xóm người quen không ai dám nhắc tới chuyện này. Ấy thế mà vài ngày trước họ lại chủ động đem chuyện con gái ra nói chuyện với hàng xóm nữa. Rõ ràng là họ đã có thay đổi rất lớn trong suy nghĩ.

Chuyện là mấy hôm trước có một cô gái tới đây. Là người Nhật, nhưng cô ta nói tiếng Trung rất thạo. Cô ta mặc đồ quý phái có hoa văn hoa hồng màu đen, trông rất ấn tượng. Cô ta ở trong phòng nói chuyện với hai ông bà nhà họ Chiêu rất lâu, em trai Chiêu Mỹ Lâm cũng không biết họ nói gì. Sau khi cô ta rời đi hai người bọn họ đều giữ im lặng không nói. Mãi đến bữa tối, ba mới nói tới Chiêu Mỹ Lâm lâu lắm không về nhà. Sau đó em trai cô mới biết bọn họ cuối cùng đã chấp nhận chị rồi.

Chiêu Mỹ Lâm im lặng.

Một cô gái người Nhật, nói tiếng Trung rất thạo tới nói chuyện với ba mẹ cô. Điều này khiến cô không thể không nghi ngờ. Vài ngày trước cô du lịch ở Nhật còn chưa về, cũng không có quen ai là người Nhật. Cô cũng không biết tiếng Nhật nên không có nói chuyện với ai ở đó. Cô biết chút tiếng Anh, nhưng người Nhật nói tiếng Anh quá khó nghe nên cô đều hạn chế giao tiếp với họ. Nếu mà nói vào thời điểm đó, thì chỉ có Yuuki là cô có nói chuyện. Thời điểm em trai cô kể vừa vặn là sau khi cô giao dịch với Yuuki vài giờ đồng hồ.

Điều ước thành hiện thực?

Chiêu Mỹ Lâm chưa thể tin được vào điều vô lý này. Cái giao dịch tựa hồ là trò đùa đó, đâu thể nào sẽ trở thành sự thật được. Nhưng nếu không phải thế, vậy thì rốt cuộc là như thế nào?

Người phụ nữ đặt khay trà xuống bàn. Bà ngồi xuống cạnh con trai, nhìn từ trên xuống dưới con gái mình. Bà thở dài.

- Lâm à, mấy chuyện con trải qua dạo này ba mẹ đều có nghe qua rồi... Lăn lăn khó khăn nhiều như vậy... hay là về nhà đi con? Làm việc mà suốt ngày phải bôn ba nơi này nơi nọ, chắc là mệt mỏi lắm.

Chiêu Mỹ Lâm cụp mắt không nói. Trong lòng cô toàn là hỗn loạn. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Sự chấp nhận quá sức đột ngột này khiến cô cảm thấy quá hoang mang. Cô vươn tay lấy ly nước trà.

- Chị, cẩn thận! Nóng lắm đấy!

Chiêu Mỹ Lâm giật mình ngẩng đầu. Ly nước trà trong tay cô như không có. Không nóng, cũng không gì cả. Cứ như là chưa chạm vào nó vậy. Cô im lặng, lại đặt tách trà xuống. Cô cười.

- Vậy mai con sẽ chuyển đồ về nhà rồi tìm công việc khác ổn định hơn.

Người phụ nữ gật đầu. Thiếu niêm vui vẻ cười nói. Hai người nói với nhau chuyện dọn lại phòng cho Chiêu Mỹ Lâm. Còn cô, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Từ bỏ cảm giác và đổi lấy sự chấp nhận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC