Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người lại thương nghị một phen mới quyết định nên mời người trong thôn.

Vừa gần đây lại mỗi ngày chỉ cần trả tiền công là được, không phải quản cơm. Thứ hai mời người dễ dàng, Thôn Lạc Hạp xa xôi, mời người từ bên ngoài về là không được rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Hạ Đại Thành phải suy tính cẩn thận như vậy, không ai hiểu nông dân bằng nông dân cả. Mọi người đều kiếm ăn trong đất không dễ dàng. Bây giờ trong thôn rất nhiều người biết hai huynh đệ Dương Thiết Trụ kiếm được tiền, về phần kiếm thế nào thì mọi người còn chưa biết.

Đến lúc bọn họ đi mời người trong thôn, nếu như đụng phải một người không yên phận, tự mình về nghiên cứu biện pháp làm đồ sấy tiên, hoặc là lan truyền đi ra ngoài. Cho dù không làm được, ít nhiều cũng sẽ mang đến cho bọn họ một ít phức tạp.

Nghĩ tới điều này, Lâm Thanh Uyển nói, mời người trong thôn cũng được, tiền công đúng hạn trả, nhưng trước khi làm phải ký khế bảo mật. Phải giữ kín miệng, nếu như tiết lộ ra ngoài bị phát hiện sẽ phải bồi thường bạc.

Hạ Đại Thành vừa nghe ánh mắt liền sáng lên. Biện pháp này không tệ, như vậy bọn họ lại ổn thỏa một chút.

Sau đó chính là mời người.

Mời người nhất định là mời phụ nhân rồi, tốt nhất là người tay chân lưu loát, sạch sẽ chỉnh tề, chung quy bọn họ là làm đồ ăn.

Lâm Thanh Uyển nói một cái tên tương đối yên tâm, đó là Đại Cúc. Hoàn cảnh nhà Đại Cúc nàng biết rõ, hơn nữa Đại Cúc vẫn muốn tích cóp một ít tiền bạc trong tay nhưng bất hạnh là không có đường đi. Nếu như nàng mời Đại Cúc tới làm công, nàng tin rằng Đại Cúc nhất định rất vui lòng. Về phần Liễu Chi coi như thôi, nhà bọn họ không thiếu chút bạc này, hơn nữa ở nhà luyến tiếc nàng làm việc, càng miễn bàn đi ra làm công cho người ta.

Dương Thiết Căn và Diêu thị ở trong thôn không quen thuộc phụ nhân, lại càng không cần nói một nhà Hạ Đại Thành. Dương thị suy nghĩ hồi lâu nói, bà đến hỏi nhóm nàng dâu nhà Dương nhị lão gia tử có nguyện ý đến làm hay không.

Tóm lại xem như thân thích, hơn nữa người một nhà Dương nhị lão gia tử làm người không tệ, không nghe nói nháo ra mâu thuẫn lớn gì, tổng thể mà nói xem như gia đình tương đối hòa thuận.

Mọi người phân công làm việc.

Lâm Thanh Uyển hỏi Đại Cúc, chưa nói làm cái gì, chỉ nói nam nhân nhà nàng buôn bán cần mời người giúp làm công, không phải việc dùng nhiều sức, hơn nữa là làm tại nhà nàng, mỗi ngày 30 văn tiền.

Đại Cúc không nói hai lời đáp ứng luôn.

Một ngày 30 văn, một tháng chính là gần một lượng bạc, một đại nam nhân đi ra ngoài làm lao động tay chân còn không kiếm được nhiều như vậy, càng miễn bàn tới nữ nhân. Đừng nói không phải việc tốn sức, là việc tốn sức nàng cũng làm.

Nhưng Lâm Thanh Uyển cũng nói hết ngọn nguồn cho nàng ấy, nói vì bảo mật nếu như đến làm công thì phải ký khế ước, trong đó ghi chú rõ chỉ làm việc không thể tiết lộ bảo mật ra ngoài, nếu như tiết lộ ra ngoài phải bồi thường bao nhiêu ngân lượng. Bảo Đại Cúc nghĩ rõ ràng lại nói, nếu như có thể làm thì buổi sáng ngày mai đến nhà nàng.

Đương nhiên, cũng nói cho nàng biết tuyệt đối không phải làm việc vi phạm pháp lệnh, chỉ là một chút tay nghề, cũng là tay nghề ăn cơm của nhà bọn họ nên mới phải cẩn thận như vậy.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng Đại Cúc đã tới rồi. Sau khi đến nói rất rõ ràng đã hiểu được và sẽ không tiết lộ ra ngoài, ký khế không thành vấn đề. Dương thị bên kia cũng mang tới Lưu thị con dâu cả Dương nhị lão gia tử, và Lâm Thanh Uyển gọi Nhiếp nhị đường tẩu Nhiếp thị.

Phỏng chừng trước khi đến Dương thị đã nói cho bọn họ hết rồi, cho nên Dương thị lại đây thì bảo Lâm Thanh Uyển lập khế.

Lâm Thanh Uyển nghe xong không hỏi thêm cái gì, lấy ra bút mực, lập ra ba phần khế ước.

Viết xong khế ước nàng cầm đọc một lần, đại thế ý tứ chính là phải bảo mật, nếu tiết lộ ra ngoài phải bồi thường một trăm lượng bạc.

Nghe được tiết lộ ra ngoài phải bồi một trăm lượng bạc, ba người này cũng có chút bất an nhưng vẫn quyết định ký. Chung quy tiền đề là ngươi tiết lộ ra ngoài, không lộ ra ngoài thì không sao cả.

Ba vị phụ nhân này đều không biết chữ, nhưng mọi người đều là người quen thậm chí thân thích nên không nói thêm gì, ấn tay lên giấy.

Khế ước ký xong, Dương thị mang bọn họ đi. Chuyện còn lại không cần Lâm Thanh Uyển bận tâm, chuyện nàng cần làm lúc này là an tâm dưỡng thai cho tốt.

Đại Cúc và hai người con dâu Dương nhị lão gia tử đến phân xưởng làm việc mới thấy trong nhà Dương Thiết Trụ có càn khôn. Thảo nào xây tường viện tốt như vậy, thì ra mặt sau còn có phân xưởng. Thậm chí phía sau phòng ở của Lâm Thanh Uyển cũng được nhìn thấy, mấy người đều liên tục chậc lưỡi.

Trong lòng cũng có tính toán người nhà này náo nhiệt thế này mà khiêm tốn thật, đến nay trong thôn không thấy có truyền ra tiếng gió nào về chuyện của nhà họ.

Chung quy đều là gia đình thân cận, mấy người hâm mộ là có nhưng không có tâm tư khác. Bọn họ cũng biết nghĩ, không phải là người đáng tin cậy thì người ta cũng sẽ không trả tiền công cao như vậy mời người tới làm việc.

Một tháng một lượng bạc, tiền công trả đúng hạn. Một năm làm là có tiền đồ hơn cả ra đồng rồi cho nên mấy người rất nhiệt tình.

********

Lâm Thanh Uyển mang cái thai này rất gian nan, hoàn toàn tương phản với lúc mang thai Nặc Nặc.

Lúc mang thai Nặc Nặc không có phản ứng gì chỉ ham ngủ chút thôi. Mang cái thai này mới đầu đã phun, ăn cái gì nôn cái đó. Ngửi được chút vị khác thường là ói đến ra mật.

Dương Thiết Trụ lúc này không còn vui sướng khi nàng mang thai nữa, hiện tại hoàn toàn chuyển sang hoảng sợ.

Dương thị và Diêu thị nói với hắn, dựng phụ nôn nghén thực bình thường, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi. Nhưng Dương Thiết Trụ thấy không bình thường, ăn gì phun đó, không ăn phun nước không.

Buổi sáng sớm mới thức dậy Lâm Thanh Uyển đã bắt đầu nôn, Dương Thiết Trụ hoảng sợ chạy đi lấy chậu đựng rồi lấy nước.

Đến khi Lâm Thanh Uyển phun xong chẳng còn chút tinh thần nào, thì sắc mặt Dương Thiết Trụ cũng tái nhợt đầy mồ hôi.

“Uyển Uyển, nàng dâu, nàng không sao chứ.”

Lâm Thanh Uyển suy yếu tựa vào đệm, sắc mặt trắng bệch lắc đầu.

Nàng ngồi thở trong chốc lát, cảm giác dạ dày như lửa đốt, lại bảo Dương Thiết Trụ lấy cốc nước ấm lại. Uống xong nước ấm, trong dạ dày mới hơi chút thoải mái một ít. Hiện tại chỉ có uống nước ấm là dạ dày nàng không khó chịu.

Mã thẩm nhi bưng một chén cốt đốt tiến vào, hơi nóng hầm hập, biết Lâm Thanh Uyển không ngửi được mùi nên không cho tôm vào. (cốt đốt cũng chính là hoành thánh ngày nay)

Đây là đồ ăn bên quê nhà Mã thẩm nhi, thôn Lạc Hạp này không có. Gần đây Lâm Thanh Uyển không ăn được cái gì, ăn vào là ói. Vì việc này Mã thẩm nhi bạc cả tóc, mấy người phụ nhân trong nhà cũng gấp vô cùng, người nào cũng nghĩ cách để cho nàng ăn được cái gì đó.

Không phải đây sao, sáng sớm Mã thẩm nhi đi làm một món ăn mới, muốn xem thử một chút Lâm Thanh Uyển ăn vào có còn phun hay không.

Mấy phụ nhân đã từng sinh con đều hiểu, khẩu vị phụ nhân mang thai rất kỳ quái, nhất là khi nôn ọe, có thứ ăn vào sẽ phun nhưng có thứ ăn vào không phun. Đối với Lâm Thanh Uyển nôn ọe nghiêm trọng như thế, bọn họ không có biện pháp, đành làm thêm mấy loại thức ăn cho nàng ăn thử.

Cốt đốt vừa bưng đến trước mặt Lâm Thanh Uyển nàng đã thấy khó chịu. Có cảm giác như nó lại lộn lên trên cổ họng, nàng cưỡng chế dùng thìa múc một miếng cốt đốt bỏ vào trong miệng, nhai nhai nuốt xuống.

Mã thẩm nhi và Dương Thiết Trụ ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Uyển. Vừa nuốt xuống thì không nhịn được nữa, Lâm Thanh Uyển vội vàng che miệng.

Dương Thiết Trụ phản ứng nhanh bưng chậu nhổ tới, Lâm Thanh Uyển cúi người lại phun ra.

Trong dạ dày sớm đã không còn thứ gì, giờ phun hết cả cốc nước vừa uống, lại tiếp tục phun nước bọt.

Thấy Lâm Thanh Uyển khó chịu muốn ói mà không có gì để ói, Mã thẩm nhi vội vàng cầm một cốc nước ấm lại, Lâm Thanh Uyển nhận uống, uống xong lại tiếp tục phun.

Ép buộc một phen mới tạm thời được yên tĩnh.

Lâm Thanh Uyển nặng nề thở phì phò, cảm giác muốn chết tâm đều có. Loại phun đến không còn gì để phun kia, trong dạ dày không ngừng trào ra nước, sau đó bị nghẹn nước mắt nước mũi chảy ròng thật khó chịu.

Dương Thiết Trụ đứng ở một bên nhìn mà mắt đỏ lên, hắn dẫm thật mạnh chân.

“Uyển Uyển cứ phun thế này ta thấy thật không bình thường, hay là ta lại đi mời đại phu tới xem một chút.”

Mã thẩm nhi ưu sầu cau mày quay người đi tẩm ướt tấm khăn lau mặt cho Lâm Thanh Uyển.

“Mã thẩm nhi, ngươi đừng mệt nhọc nữa, dạ dày của ta hết cách rồi.” Lâm Thanh Uyển suy yếu khoát tay nói. Mọi người mấy ngày nay bị nàng giày vò nhảy lên nhảy xuống rồi, nàng cũng gấp nhưng thật sự không ăn được.

“Ta không phiền toái, chỉ là mấy món ăn thôi. Ngươi không thể tiếp tục như vậy, trong bụng còn có đứa con, Nặc Nặc còn phải bú sữa, cứ phun như vậy thì làm sao chịu được?”

Lâm Thanh Uyển cũng biết cứ thế này là không được, nhưng thật sự không có biện pháp!

Lão đại phu trong thôn rất nhanh được Dương Thiết Trụ mời tới.

Lão đại phu hỏi tình huống, lại sờ mạch. Sau đó sờ râu thở dài: “Thân thể chỉ là có chút suy yếu thôi, không có vấn đề khác, phụ nhân có thai nôn oẹ thực bình thường.”

Bình thường? Có nôn oẹ tới mức không cho được thứ gì vào bụng sao, có nôn tới mức sắp nhổ cả mật ra không?

Dương Thiết Trụ lúc này ánh mắt đều đỏ, vừa vội vừa giận nhưng lại không thể nổi giận với đại phu. Chỉ có thể đè nén tính tình năn nỉ lão đại phu có thể nghĩ biện pháp hay không, cứ phun như vậy làm sao mà chịu được, đứa bé trong bụng không nói tới, con hắn còn phải bú sữa nữa.

Lão đại phu sao lại không biết chứ, hai ngày trước lão mới bị Dương Thiết Trụ mời lại đây chính là vị vợ hắn nôn ọe. Nhưng phụ nhân nôn nghén thì thật không có biện pháp. Lão thấy vợ Dương Thiết Trụ này bị giày vò như thế đúng là không bình thường, chỉ là lão y thuật không tinh, không nhìn được ra vấn đề gì.

Vì thế lão đại phu này chỉ nói lòng vòng, nói mình y thuật không tinh, nếu như thật sự không được thì lên trấn tìm đại phu thử xem sao. Dù sao lão thấy đây là nôn oẹ chứ không có chuyện gì, chỉ là phụ nhân này nôn oẹ quá mức nghiêm trọng.

Dương Thiết Trụ bất đắc dĩ tiễn người đi sau đó đỏ mắt đi trấn trên mời đại phu.

Lâm Thanh Uyển bị giằng co như vậy nửa ngày mệt vô cùng, thật vất vả mới không còn phun nàng liền nhắm mắt nghỉ một lát.

Mã thẩm nhi cau mày thật chặt, bưng bát cốt đốt vào phòng bếp, vắt óc nghĩ cách làm món nào mà Thanh Uyển có thể ăn.

Qua hơn nửa canh giờ sau, Dương Thiết Trụ vội vàng dẫn đại phu mời từ trấn trên trở lại.

Lâm Thanh Uyển nghe được động tĩnh tỉnh lại, phối hợp câu hỏi của đại phu, còn nói một chút cảm thụ và trạng thái lúc nôn ọe. Dương Thiết Trụ và Mã thẩm nhi ở một bên nói bổ sung, bao gồm ăn thứ gì phun đều liệt cử một phen.

Đại phu lại sờ mạch, trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: “Đây là phụ nhân mang thai nôn oẹ, thuộc về trạng thái bình thường, chỉ là tình trạng này của ngươi nghiêm trọng hơn chút mà thôi.” Liên tục hai vị đại phu đều nói bình thường, Dương Thiết Trụ thật không có biện pháp, nhưng hắn vẫn không buông tha hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp có thể khắc chế một chút sao? Vợ ta mang thai, suốt ngày không ăn được cái gì, trong nhà còn có đứa bé cần bú sữa, cứ như vậy thì làm sao được.”

“Biện pháp khắc chế thì có, chỉ là dùng dược thương thân, thương thai nhi, ta không đề nghị các ngươi sử dụng biện pháp như thế. Giống loại tình huống này lão hủ cũng đã gặp không ít, chỉ có thể thử xem có thể ăn được cái gì, không có những biện pháp khác. Chung quy mặc kệ là bổ sung dinh dưỡng mà nói, hay là vì tốt cho thai nhi mà nói, ăn thức ăn mới là tốt nhất, trông cậy vào dùng dược là trị ngọn không trị gốc.”

Lâm Thanh Uyển cũng hiểu được đạo lý này, dựng phụ không thể dùng dược, đấy là chuyện đời trước ai cũng biết. Nàng không thể bỏ gốc lấy ngọn, vì mình nhất thời an ổn lại hại đứa nhỏ của mình.

“Cám ơn đại phu.”

Đại phu thấy dựng phụ này bộ dáng yếu ớt thực đồng tình không thôi, rồi khuyên nhủ Lâm Thanh Uyển: “Ngươi cũng cố gắng mà ăn vào một chút, chỉ cần ăn được vào là tốt.”

Lâm Thanh Uyển gật đầu, bảo Dương Thiết Trụ tiễn đại phu cho tốt.

Mã thẩm nhi mắt thấy đại phu cũng không có cách đành phải đi vào phòng bếp nghĩ làm món ăn.

Lâm Thanh Uyển thở dài, tội gì thế này, nàng bị tội thì không sao, mấu chốt là nàng đang cho con bú, hơn nữa người lớn mà dinh dưỡng không đủ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net