Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam phòng bên kia truyền đến tin tức Diêu thị sắp sinh, Lâm Thanh Uyển kinh ngạc tính toán mới thấy gần đây mình thật sơ sót lợi hại với Diêu thị.

Nàng nôn oẹ nghiêm trọng suốt ngày đầu óc choáng váng, Diêu thị tiếp cận ngày sinh rất ít ra cửa đi lại, cộng thêm chuyện Tiểu Nặc Nặc không có sữa uống, lúc này Lâm Thanh Uyển mới phản ứng kịp đã mấy ngày nàng không nhìn thấy Diêu thị.

Đi sang nhà tam phòng, Diêu thị đang ngồi nói chuyện cùng Dương thị. Hai người mặt mang tươi cười chuyện trò vui vẻ, làm cho người ta gần như ảo giác Diêu thị không phải sắp sinh.

Nhưng tin tức là Dương Thiết Căn truyền tới, Lâm Thanh Uyển không thể không tin.

Thấy Lâm Thanh Uyển tới, Dương thị tiếp đón nàng ngồi, Diêu thị cười nói không đứng dậy tiếp đón nhị tẩu, Lâm Thanh Uyển thấy trên đầu nàng có mồ hôi, giờ mới hiểu được thì ra thật sự là sắp sinh, chỉ là Diêu thị không biểu hiện ra rõ.

Lâm Thanh Uyển tò mò hỏi một chút Diêu thị không đau sao? Dương thị cười nói nàng sinh con sao lại không đau, chỉ là phụ nhân hiểu được không lãng phí sức lực vào việc kêu rên, đó là uổng phí khí lực mà không có tác dụng gì.

Diêu thị là người đã từng sinh hai đứa bé cho nên hiểu được cái này, nương vào nói chuyện với Dương thị để chuyển dời sự chú ý của mình.

Lâm Thanh Uyển cũng sinh một đứa nhỏ nên hiểu một chút. Nhưng trong lòng lại không thể không bội phục những phụ nhân này cứng cỏi, cổ đại không có sinh mổ (c-section), không có thật y thuật cao minh, lại là người nghèo, chỉ có thể dùng các loại biện pháp lưu truyền dân gian làm cho mình tận sức sinh đứa nhỏ.

Lại ngồi trong chốc lát, Dương thị đỡ Diêu thị đi vào phòng, tựa như lúc trước làm với Lâm Thanh Uyển.

So với Lâm Thanh Uyển, Diêu thị kiên cường hơn nhiều, tuy rằng đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn liên tục nói chuyện với Dương thị và Lâm Thanh Uyển. Đi khoảng chừng uống hai tách trà thì ngồi xuống nghỉ, sau đó đứng dậy đi tiếp.

Lâm Thanh Uyển cảm thán nói: "Tam đệ muội thật lợi hại."

Diêu thị cười cười, lúc này đã không có biện pháp đáp lời, Dương thị cười nói nàng cũng không kém, sinh con mà không hô lên tiếng, bà sống nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ thấy một mình nàng thôi.

Lâm Thanh Uyển cười gượng hai tiếng, nàng sẽ không nói nàng một là đau chết lặng, hai là sợ kêu lên không có khí lực dẫn đến khó sinh. Bất kỳ việc gì mà ảnh hưởng tới việc sinh con, nàng đều tận lực tránh đi. Nàng ghi nhớ tuyệt đối không thể để cho nữ nhân khác đánh con nàng, ngủ nam nhân nàng, còn xài tiền của nàng.

Bởi vì muốn giúp Diêu thị chuyển dời lực chú ý, nàng nói ra những ý nghĩ của mình lúc đó.

Thì ra Lâm Thanh Uyển lúc trước kiên cường như vậy là vì nguyên nhân này, không chỉ Dương thị bị đùa cười, ngay cả Diêu thị cũng cười lợi hại.

Chính trong lúc cười ấy, Diêu thị đột nhiên nói: "Ai nha, ta vỡ nước ối rồi."

Dương thị đỡ Diêu thị đi lên kháng nằm, sau đó gọi Dương Thiết Căn vẫn sốt ruột ngồi xổm ở ngoài phòng nhanh chóng đi mời bà đỡ lại đây.

Lâm Thanh Uyển nghĩ cần nước ấm, đi phòng bếp nấu chút nước ấm. Thấy Mã thẩm nhi đã ở trong phòng bếp tam phòng bận rộn, nàng lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, về phòng mình lấy chiếc kéo mà lần trước dùng mang tới.

Nhớ đến chiếc kéo này cất đó rất lâu không dùng tới, lại để cho Mã thẩm nhi đi nấu lên, sau đó mang theo một vò rượu và chiếc kéo kia trở lại chỗ Diêu thị.

"Lần trước thấy cháu bỏ cái kéo vào rượu dùng, lần này lại cầm kéo bảo bối của cháu tới." Dương thị cười nói.

"Kéo làm bằng sắt sẽ có gỉ, cho dù ánh mắt không nhìn ra có gỉ, nhưng làm sạch vẫn hơn." Lâm Thanh Uyển vừa nói xong, vừa đổ rượu ra ngâm, vẫn giống lần trước ngâm kéo vào chiếc chậu nhỏ.

Nàng không biết nên giải thích như thế nào với bọn họ cái gì là uốn ván, và các loại vấn đề lây nhiễm, mà nàng cũng chỉ biết chút da lông, sao có thể lấy ra nói giỡn rớt răng hàm người ta.

Bà mụ tử đã tới, vẫn là người lần trước đỡ đẻ cho Lâm Thanh Uyển. Bà mụ tử kia cười nhìn thấy răng không thấy mắt, phỏng chừng trong lòng cũng biết lần này lại kiếm được một khoản. Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn hai huynh đệ làm ăn chung với nhau, lần trước bà đỡ đẻ giúp vợ Dương Thiết Trụ được cầm một cái hồng bao lớn như vậy, lần này khẳng định sẽ không ít.

Dương thị ở lại trong phòng hỗ trợ, bà nhớ đến Lâm Thanh Uyển nôn oẹ lợi hại không ngửi được mùi máu tươi nên đẩy nàng đi ra ngoài.

Lâm Thanh Uyển biết thể chất hiện tại của mình, thành thành thật thật ngồi ở gian ngoài chờ.

Một lát sau Dương Thiết Trụ cũng tới rồi, trong tay còn ôm Tiểu Nặc Nặc.

Lâm Thanh Uyển nhận ôm con trai, Tiểu Nặc Nặc lúc này ăn no ngủ đủ, không làm khó người. Lôi kéo tay mẹ nhét vào trong miệng chơi. Lâm Thanh Uyển không rửa tay, hơn nữa tay cũng bẩn không cho nó cắn, nó liền a a a bắt đầu kháng nghị.

Dương Thiết Trụ bên cạnh vội vàng ôm lại con trai, từ trong lòng lấy ra một tấm khăn sạch sẽ bọc gì đó, từ khăn lấy ra một cái 'gậy mài răng trẻ nhỏ' Lâm Thanh Uyển đặc biệt làm cho con trai khi nghiến răng nhét vào trong tay con. Sau đó Tiểu Nặc Nặc ôm đồ vật này bắt đầu vui vẻ cắn, vừa cắn còn vừa chảy nước miếng.

Nhìn gấu đứa nhỏ 'Đồng nhan vô xỉ', và lão cha bên cạnh Nhị Thập Tứ Hiếu, Lâm Thanh Uyển nhịn không được nhướng mắt.

Tiểu Nặc Nặc trước đó vài ngày bắt đầu mọc răng, thích cắn gì đó, ôm cái gì cắn cái đó. Ngươi nói với trẻ nhỏ về việc vệ sinh đó là chuyện ngàn lẻ một đêm. Lâm Thanh Uyển đành phải suy nghĩ nát óc moi trong trí nhớ đời trước cây gậy dùng cho trẻ cắn, sau đó chỉ huy Mã thẩm nhi lãng phí vô số bột mì mới làm được cây mài răng ra.

Cũng chính là dùng bột mì và trứng gà, một chút đường làm ra đồ ăn dạng cây gậy. Sở dĩ phải thí nghiệm lâu là bởi vì độ cứng không đủ, hoặc là quá ngọt hay là không có vị ngọt.

Thành phẩm sau khi làm được, Nặc Nặc thích vô cùng. Vốn là đứa bé ngoan ngoãn, hiện tại chỉ cần nó nháo muốn cắn gì đó, ngươi đưa cho nó một cây, một mình nó có thể chơi rất lâu.

Lâm Thanh Uyển nôn oẹ lợi hại, mấy ngày nay đa số thời gian là Dương Thiết Trụ dỗ nó, cũng biết bản tính con trai mình, tư thế đưa gậy mài răng cực kỳ thuần thục, còn tùy thân mang theo chính là vì tiện dỗ con trai.

Dương Thiết Căn ở trong phòng gấp đến độ đi loạn, Dương Thiết Trụ vừa vỗ về con trai vừa an ủi hắn nói đừng nghĩ nhiều, không cần quan tâm sinh thai này nam hay nữ. Lần này nếu như vẫn là bé gái thì tiếp tục sinh là được.

Dương Thiết Trụ hai người đương nhiên hiểu được tâm bệnh hai người tam phòng, bản thân Dương Thiết Căn cũng hiểu được cái lý này, hắn cũng nói mấy lần với Diêu thị để nàng đỡ áp lực. Dù sao nàng có thể sinh, không phải là không thể sinh, lần này không được, lần sau lại đến.

Nói là nói như vậy, chuyện tới trước mắt vẫn khẩn trương.

Trong khi đó Nặc Nặc chơi mệt mỏi, nghiêng trên người phụ thân ngủ, lúc Dương Thiết Trụ ôm nó đi có mang theo cái chăn nhỏ đắp lên cho nó.

Lại qua một hồi lâu, bên trong gọi nước ấm, Mã thẩm nhi đã sớm ở bên cạnh chờ, xoay người đi phòng bếp múc một chậu nước ấm bưng vào.

Ra ra vào vào chuyến đổi nước ấm mấy lần, rốt cuộc nghe được bên trong vang lên một trận anh anh tiếng khóc.

Dương thị vui vẻ chạy đến: "Là cái tiểu tử mập mạp, là cái tiểu tử mập mạp."

Dương Thiết Căn kích động muốn đi vào xem, Dương thị ngăn hắn lại, nói thu dọn xong rồi hãy đi vào.

Bên ngoài ba người vẫn treo tâm rốt cuộc có thể buông. Dương Thiết Trụ thấy con trai ngủ đến đáng thương, chúc mừng Dương Thiết Căn vài câu rồi ôm con trai đi về, Lâm Thanh Uyển vẫn chờ muốn nhìn Diêu thị.

Một lát sau cửa được mở ra, Dương Thiết Căn lập tức vọt vào trong.

Lâm Thanh Uyển cũng muốn đi vào, nhưng nghênh diện chính là một cỗ mùi máu tanh nồng đậm, trực tiếp làm cho dạ dày nàng bốc lên.

Nàng che miệng chạy ra khỏi đó đi phun một trận.

Phun xong trở về, Dương Thiết Căn đã đưa bà mụ tử đi, Dương thị cũng không khiến nàng đi vào, biết nàng chịu không nổi mùi máu tươi, bảo nàng đi về trước, sau hai ngày đợi mùi máu tán hết lại đến.

Lâm Thanh Uyển đành phải bất đắc dĩ sờ mũi đi về.

Dương Thiết Căn bề bộn nhiều việc, Dương thị cũng bận rộn, vốn Lâm Thanh Uyển tính toán tới chăm sóc Diêu thị ở cữ, ai ngờ nàng bây giờ là cái thể chất mảnh mai ngửi phải mùi lạ lại phun. Không chỉ không làm được việc gì mà còn tăng thêm phiền toái cho người khác.

Bất đắc dĩ đành phải bảo Mã thẩm nhi đi qua chăm sóc Diêu thị mấy ngày, bên này Lâm Thanh Uyển cũng không thể xa Mã thẩm nhi được, cho nên Mã thẩm nhi bận rộn vô cùng chạy cả hai bên.

Diêu thị băn khoăn nói không muốn ở cữ, dù sao nàng trước đây ngoại trừ cái thai đầu được ở cữ chừng mười ngày, lúc sinh Tam Nữu, ngày thứ ba đã đi làm việc rồi.

Dương Thiết Căn kiên quyết không đáp ứng, nói Diêu thị hay kêu đau lưng mỏi người, phỏng chừng chính là tại lúc trước không được ở cữ. Bây giờ điều kiện trong nhà tốt hơn, không được như nhị tẩu ở 40 ngày thì cũng phải được một tháng.

Vì thế Dương Thiết Căn đi tới nhà mẹ đẻ Diêu thị, đi tiếp mẹ vợ Tề thị tới đây chăm sóc cho Diêu thị.

Diêu thị đành phải vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ nằm cái 'Ngục giam' ở cữ mà Lâm Thanh Uyển đặt tên.

Diêu thẩm tử mẹ của Diêu thị là một phụ nhân trầm mặc ít nói, thường ngày chỉ biết cúi đầu làm việc. Lúc trước tam phòng xây nhà mới xong, Diêu thẩm tử có đến thấy con gái mình sống khá hơn. Thấy con rể đau lòng khuê nữ, bảo khuê nữ ở cữ cho tốt, đồ ăn ngày ở cữ như thế nào, làm bà mừng rỡ lau nước mắt.

Già cả một đời cũng chỉ mong con cái được sống tốt.

Diêu thị đặt cho con trai nhũ danh là Đản Đản, ý tứ là cục cưng trong nhà. Đại danh còn chưa đặt, thôn Lạc Hạp này rất ít nhà đặt tên chính thức cho đứa trẻ mới sinh ra, cũng chỉ có Lâm Thanh Uyển mới đặt cả tên chính thức lẫn nhũ danh cho con sau vài ngày sinh thôi.

Nhị Nữu, Tam Nữu vô cùng thích tên tiểu đệ đệ này, thường ngày luôn xúm lại một chỗ xem đệ đệ ngủ.

Hôm làm trăng tròn cho Đản Đản, Dương Thiết Căn bày rượu. Tiệc rượu được bày rất lớn, gần như không kém với lúc trước Nặc Nặc làm trăng tròn, mọi người đều biết Dương Thiết Căn lúc này quyết tâm chịu chảy máu, cũng có ý tứ bày ra cho người ta biết, ta Dương Thiết Căn không phải người tuyệt hậu.

Về việc Dương Thiết Căn vừa có thêm một tên béo tiểu tử, Dương gia bên kia biết, cũng biết Dương Thiết Căn bày rượu gần như mời người cả thôn đi uống rượu.

Nhưng như vậy thì thế nào? Lại không có mời bọn họ.

Bởi vì Dương lão gia tử áp chế, và chuyện Dương đại tỷ lần đó, trong lòng mọi người cũng rõ ràng là đã thật sự tách biệt với bên kia. Không còn là người một nhà, ngay cả cái mặt ngoài cũng không phải. Đặc biệt Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn lặp đi lặp lại nhiều lần không nhìn bên này, người trong thôn cười nhạo và nghị luận, làm cho bọn họ chậm rãi hiểu thái độ của đối phương.

Hơn nữa những người Dương gia này không rảnh đi nhớ thương hai nhà Dương Thiết Trụ, suốt ngày bận rộn dưới ruộng mà còn làm không xong, trong nhà thỉnh thoảng cách năm ba hôm lại nhảy ra cái yêu thiêu thân, nào có thời gian rỗi đi bận tâm chuyện của người khác.

Không phải đây sao, Hà thị nương vào chuyện thành thân của Dương Nhị Muội lại cãi nhau với hai người đại phòng.

Đúng vậy, Dương Nhị Muội sắp thành thân.

Đối phương được tính là người trong sạch, người trong nhà đều nông dân thành thật, chỉ là trong nhà nghèo lợi hại, sính kim cho không nổi không nói, sính lễ cũng chỉ đưa được mấy thứ. Đối phương nghe người quen nói, tuy rằng Dương gia có người làm mẹ, làm đại tỷ, làm đại tẩu không phải là người tốt, nhưng bản thân tiểu khuê nữ Dương Nhị Muội không như thế, ít ra ngoài làm việc, làm người thành thật bổn phận, ngay cả nói chuyện cũng rất ít.

Dương Nhị Muội vẫn không có người tới cửa cầu hôn, đấy là có người biết và đồng tình với cảnh của nàng. Cho nên mới nói cảnh Dương nhị muội cho đối phương nghe, đối phương nhà nghèo không cưới nổi vợ, nói chỉ cần người tàm tạm, sính lễ có thể đòi ít một chút là được.

Hà thị không đồng ý nhưng không chịu nổi Dương Nhị Muội tuổi tác càng lúc càng lớn. Mà Dương Nhị Muội lần này cũng hạ nhẫn tâm, tự mình nghe lén Hà thị nói chuyện với bà mối. Đợi khi bà mối đi, Dương nhị muội lao tới nói cho Hà thị nàng muốn gả, mặc kệ đối phương nghèo vô cùng.

Hà thị mắng nàng không biết xấu hổ, một cô nương gia mà lại đi xen mồm vào chuyện hôn sự của mình, lại châm chọc đối phương nghèo đến mức không đưa nổi sính lễ cưới vợ.

Dương Nhị Muội bây giờ liều mạng, nàng thật sự chịu không nổi nếu mình vẫn còn tiếp tục ở trong cái nhà này nữa, cũng không thể chịu đựng cả đời mình không ai thèm lấy. Nàng hiện tại mặc kệ đối phương nghèo thế nào, chỉ cần gia thế trong sạch, không phải góa vợ không phải tái hôn, làm người thành thật, có thể làm việc, nàng liền thấy không tệ.

Nàng không biết mình bỏ qua cửa này, về sau còn gả đi được hay không.

Cho nên nàng cũng phát ngoan khí, thậm chí uy hiếp Hà thị, nếu như không gả nàng đi, nàng cắt tóc làm ni cô.

Dương lão gia tử vẫn luôn ở đây, cửa hôn nhân này là ông nhờ ông bạn già bao nhiêu năm mới nói được. Tình huống trong nhà tiểu tử đó ông rõ ràng, ông hiểu được Dương Nhị Muội bây giờ bị chậm trễ ghê gớm. Sau khi nhận được tin, cảm thấy đối phương không tệ lắm, liền nhờ lão bằng hữu làm cầu nối nói đối phương tới cửa làm mai.

Ông biết tính tình bà già cho nên khi bà mối đến, ông hiếm thấy không tránh đi mà ở lại đó nghe, là vì đề phòng bà già tức giận đuổi bà mối ra ngoài.

Hôm nay bà già cũng hiếm thấy thông tình đạt lý, tuy rằng trong lòng không nguyện ý nhưng không nói ra ngoài miệng, chỉ nói với bà mối là cần suy xét một chút.

Lúc này nghe thấy khuê nữ ầm ĩ với bà già, ông mở miệng lên tiếng nhận cửa hôn sự này, việc hôn nhân của Nhị Muội không thể chậm trễ nữa.

Hà thị đành phải bất đắc dĩ nhận mệnh, trong miệng châm chọc người ta nghèo, kỳ thật trong lòng cũng biết hôn sự của khuê nữ khó khăn, bằng không nếu là trước đây bà đã mắng đuổi người rồi.

Hôn sự định, kế tiếp chính là chuẩn bị đồ cưới cho Dương Nhị Muội.

Hà thị tổng thể mà nói vẫn đau lòng khuê nữ này, cảm thấy trong nhà liên lụy hôn sự Dương Nhị Muội, muốn từ đồ cưới bồi thường cho nàng.

Ý tưởng thì tốt đẹp, mà hiện thực thì tàn khốc.

Hiện tại trong tay Hà thị gần như không có tiền dư, từ lúc nhị phòng tam phòng ra ngoài ở riêng, một năm bà thu được có mấy lượng bạc.

Cái gì gọi là trứng chọi đá, Hà thị hiện tại mới chân chính cảm nhận được. Trong nhà tuy rằng có ruộng nhưng lương thực không đáng tiền, lương thực thu được hằng năm ngoại trừ nộp thuế và giữ lại làm đồ ăn, còn lại bán đi dừng tại trong tay được mấy lượng bạc. Nhưng trong nhà bình thường dầu muối tương dấm mọi thứ phải dùng bạc mua, lại không có khoản thu khác, Hà thị gảy đi tính lại cũng không được bao nhiêu bạc.

Lần này Dương Nhị Muội thành thân, Hà thị muốn mua sắm chút đồ cưới cho Dương Nhị Muội, tiền bạc trong tay lại không dư dả. Lão tứ là không cần trông cậy vào, trong tay lão tứ không có tiền, nhà mẹ đẻ vợ lão tứ nghèo vô cùng, ngoại trừ có cái danh tú tài, còn lại không bằng những người khác trong thôn.

Vì thế Hà thị đem chủ ý đánh tới trên người hai người đại phòng, lúc trước khi lão nhị chưa ở riêng trong nhà dư dả, trong tay đại phòng hẳn là tồn không ít bạc, trong lòng Hà thị vẫn rõ ràng.

Đáng tiếc muốn vớt bạc từ hai người đại phòng kia chẳng khác nào lột da Vương thị, càng không cần nói tới Dương Thiết Xuyên. Hai người liên tiếp nói không có tiền, thậm chí Vương thị khóc lên, Dương Thiết Xuyên bị Hà thị nói phiền quá quay ra cãi nhau với Hà thị.

Vương thị hiện tại sống không tốt, thật sự không tốt.

Sau khi bị sinh non, ả xem như triệt để đắc tội Hà thị, thỉnh thoảng năm ba hôm lại cho ả ăn 'xương'. Nhưng mà Vương thị da mặt dày, không cảm thấy có gì, chỉ là việc nhà quá nhiều, ả bị giày vò vô cùng, Phùng thị cũng bị giày vò vô cùng, Vương thị hiểu rõ, cho nên ả không có bởi vì việc nhiều mà ầm ĩ.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Có đôi khi lòng người ta kỳ quái như thế đấy.

Ồn ào kéo đến chuyện tứ phòng có tiền hay không, tứ phòng không có tiền là người cả nhà đều biết. Lão tứ năm đó đọc sách quen tiêu tiền như nước, trước giờ không phải là người biết tích cóp, hơn nữa cũng tại Hà thị chiều hư, chỉ cần Dương Học Chương lên tiếng bà sẽ cho bấy nhiêu.

Vợ lão tứ Phùng thị, mới đầu người trong nhà còn kính trọng là cô nương nhà tú tài. Sau này thời gian dài, Phùng gia cách vài hôm lại có người tới cửa tống tiền, mọi người đều biết nhà Phùng nghèo vô cùng.

Một khi kéo đến tứ phòng có bỏ tiền hay không, Hà thị liền mềm nhũn, thần sắc ngoài mạnh trong yếu.

Vương thị và Hà thị 'Thân cận' nhiều lần nên cũng sờ soạng được ra tính tình Hà thị. Vừa thấy Hà thị như vậy phảng phất như bắt được khuyết điểm của bà ta, bắt đầu nhảy lên mắng. Không mắng Hà thị, mà là lôi hai người Dương Học Chương ra nói.

Hai người Tứ phòng phản bác, hiện tại Dương Học Chương bị đại ca đại tẩu của mình huấn luyện nhiều lần, ném thân phận 'Người đọc sách' ra sau gáy, miệng ồn ào không kém người khác.

Trong phòng chính phòng Dương gia nháo túi bụi, Dương lão gia tử ngồi ở một bên không biết nên nói như thế nào, đành phải ôm tẩu thuốc của mình ra sức hút.

Cuối cùng Hà thị không lấy được tiền bạc trong tay đại phòng, tứ phòng càng không cần nói.

Ý niệm Hà thị muốn chuẩn bị đồ cưới cho Dương Nhị Muội chính thức tuyên bố sụp đổ.

Lúc Dương Nhị Muội xuất giá trong nhà cho được hai cái nệm giường, những thứ khác là đồ cũ trước đây của Dương Nhị Muội.

Nhưng mà Dương Nhị Muội không ghét bỏ, chỉ cần được thành thân là tốt rồi.

Trước đây nàng trầm mặc, hơn nữa trong nhà có làm ầm ĩ thế nào đi nữa cũng không kéo đến người nàng. Nàng làm khuê nữ làm muội muội nói chuyện không có tác dụng gì, đơn giản liền trầm mặc mặc người nhà làm ầm ĩ. Nhưng làm ầm ĩ đến cuối cùng lại liên lụy tới nàng, nàng bây giờ mới biết thì ra thanh danh người trong nhà không tốt, khuê nữ nhà đó khó nói chuyện hôn nhân được.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, sự tình không có cách bù lại, nàng chỉ có thể nhận mệnh xuất giá. Hiện tại nàng chỉ hy vọng nam nhân tốt, gả qua khổ chút không sao cả, hòa thuận vui vẻ là được.

...

Dương Thiết Trụ bọn họ cũng nghe nói Dương gia muốn gả khuê nữ, nhưng bên kia không thông tri, bọn họ cũng coi như không biết.

Tuy trong lòng mọi người vẫn có chút muốn thêm trang cho vị muội muội ngượng ngùng ít lời kia, nhưng nhớ đến nhóm người Dương gia kia lại bỏ đi ý niệm. Thật vất vả mới tách khỏi bên đó, cũng đừng vì nhất thời mềm lòng mà bị bên đó quấn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net