Chương 36: Thêu hà bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Uyển biết lúc này đây nàng đã triệt để đắc tội Dương đại tỷ, nhưng nàng không để ở trong lòng. Nếu như không đắc tội người khác lòng nàng sẽ phải chịu nghẹn khuất, như vậy nàng tình nguyện lựa chọn đi đắc tội người ta.

Dương Thiết Trụ sau khi đốn củi trở về liền bị Hà thị gọi đi phòng chính trong chốc lát, đoán chừng là cáo trạng trước mặt con trai. Nhưng Lâm Thanh Uyển thấy hắn về không nói với nàng cái gì, cũng không hỏi cái gì, bộ dạng còn rất giống ngày thường, vậy là nàng cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Kỳ thật lúc Dương Thiết Trụ được gọi lên trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng chung quy người đàn ông này không để cho nàng thất vọng.

Trong lòng còn mạnh miệng không quan tâm nam nhân này có thể hiểu hay không, nhưng thực tế vẫn có chút lo lắng không lý giải được, đây có lẽ chính là tâm tình của nữ nhân!

Cho nên khi Dương Thiết Trụ dùng hành động của mình để biểu đạt ý tin tưởng vợ mình, trong lòng Lâm Thanh Uyển lập tức tràn trề một mảnh xuân về hoa nở. Toàn thân vui vẻ khôn tả, vừa làm nũng, vừa mặt mày bay tán loạn, làm Dương Thiết Trụ mê muội không biết đông tây nam bắc đâu cả.

Buổi trưa ăn cơm không khí rất trầm mặc. Dương đại tỷ không gẩy đồ ăn, Hà thị mặt rõ dài, Vương thị thì lúc ngắm Hà thị lúc lại ngắm Dương đại tỷ, trong chốc lát lại ngắm Lâm Thanh Uyển, trên mặt còn thỉnh thoảng biểu lộ ra nụ cười quỷ dị.

Nhất thời Lâm Thanh Uyển bị Vương thị làm cho không thể nói được gì, nhưng nàng cũng không để ý tới ả.

Trong khoảng thời gian này Dương Học Chương vẫn nghỉ ở nhà, lúc trên bàn cơm nói muốn đi tới nhà bạn cùng trường ở vài ngày, Hà thị sau khi hỏi rõ là vị nào cùng trường, nhà ở đâu liền đồng ý.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hà thị liền đuổi bọn họ ra khỏi phòng chính, phỏng chừng là lôi kéo con trai cưng dặn dò gì đó, mọi người càng thêm thoải mái.

Ở trong phòng ngủ trưa một lúc, Dương Thiết Trụ cùng Dương Thiết Căn lại đi lên núi đốn củi. Nơi này mùa đông quá lạnh, thời gian lại dài, nhân dịp hiện tại trời còn chưa lạnh liền đi đốn thêm ít củi.

Dương Thiết Trụ đi khỏi Lâm Thanh Uyển nhổm dậy, nàng tùy tiện vấn tóc thành một búi, bắt đầu tiếp tục làm quần áo mùa đông.

Lâm Thanh Uyển không phải là người có thể giấu được chuyện lâu, cho nên nàng vẫn nhịn đến buổi tối lúc đã nằm trên giường, thậm chí hai người còn làm chút vận động, tắm rửa thu dọn xong chuẩn bị ngủ, nhưng Dương Thiết Trụ vẫn không mở miệng hỏi nàng chuyện buổi sáng.

Nàng rốt cuộc nhịn không được -

"Sao chàng không hỏi ta chuyện sáng nay?" Kỳ thật đứa nhỏ không đánh đã khai là đáng yêu nhất.

Dương Thiết Trụ dùng tay vuốt tóc dài của vợ, hắn đương nhiên biết nàng dâu hỏi cái gì.

"Có gì phải hỏi chứ, nhất định là mẹ ta lại càn quấy nói bậy thôi."

Khẩu khí Dương Thiết Trụ là khẳng định, hắn rất hiểu hai người kia, có thể nhịn đến bây giờ mới tìm tới vợ hắn gây phiền phức đúng là khó có được, nhưng hắn biết vợ hắn trước giờ là người thông minh, cho nên chưa cho bọn họ một cơ hội nào.

Lâm Thanh Uyển nhất thời lệ rơi đầy mặt, người này quá tín nhiệm nàng!

Nói ra lời - thật là, thật là làm cho trong lòng người ta thấy thư thản.

Được nam nhân sủng, nàng liền có chút ngạo kiều nhỏ.

Lâm Thanh Uyển bò dậy bĩu môi với Dương Thiết Trụ, vẻ mặt ủy khuất: "Mẹ và đại tỷ chàng kết phường bắt nạt ta -" chỉ có các ngươi biết cáo hắc trạng à, ta đây cũng biết nha.

Dương Thiết Trụ nhất thời cực kỳ đau lòng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ kéo nàng vào trong ngực, mặt cương nghị đau lòng đến mức nhăn nhó cả.

"Hai người bọn họ chính là thích càn quấy nói bậy, nàng không cần để ý tới họ, lần sau nếu lại tìm nàng gây phiền phức, nàng trốn đi, chờ ta trở lại xuất đầu cho nàng." Nàng dâu của hắn nhu nhược như vậy không thể để cho người ta khi dễ!

Nếu không tại sao nói, cưới vợ quên mẹ. Dương Thiết Trụ chính là ví dụ tốt nhất, không quan tâm tới người mẹ không chọc nổi kia, vì nàng dâu, người chắn giết người, Phật chắn giết Phật.

Lâm Thanh Uyển nằm trong ngực nam nhân, ngón tay vẽ loạn trên ngực hắn, vừa lầu bà lầu bầu kể lại chuyện sáng nay.

Không thêm thắt tý nào, kể ra hết những chuyện xảy ra.

Dương Thiết Trụ sau khi nghe xong, khen ngợi vợ mình thật thông minh, hiểu được đánh chiến thuật vu hồi, còn khen nàng nói những lời kia với Dương đại tỷ thật chính xác, Dương Đại Muội chính là một kẻ lên bàn ăn cơm xuống bàn chửi mẹ nó.

Lâm Thanh Uyển rất hài lòng với thái độ nam nhân của mình, hai người lại nhàm chán trò chuyện một hồi lâu nàng mới ngáp một cái, an tâm nhắm mắt lại.

Dương Thiết Trụ nhìn thấy nàng dâu đã ngủ liền đem chăn kéo kỹ lưỡng, cũng nhắm mắt lại ngủ.

Hành động cáo hắc trạng của Hà thị, Dương đại tỷ chính thức tuyên cáo thất bại.

Ai bảo hai người này bình thường đối xử với Dương Thiết Trụ không chừa chút mặt mũi nào đâu, ai bảo hai người này sẽ không thổi gối đầu phong, không quan tâm các ngươi bôi đen như thế nào, gặp phải hán tử thương vợ, vốn không có đạo lý để giảng, huống chi Uyển Uyển thổi gối đầu phong* cực tốt. o(n_n)

Vi: (*) theo ta chắc là kiểu người thỏi gió bên gối ấy

.........

Từ ngày đó về sau, Dương đại tỷ nhìn thấy Lâm Thanh Uyển liền đi đường vòng, người cũng thu liễm không ít, bình thường nhìn người khác nấu cơm ả sẽ đi ra quơ tay múa chân bây giờ thì không ra ngoài nữa. Ba đứa con của ả cũng thành khẩn, con gái nhỏ Lý Yến Nhi rất ít lộ diện trước mặt người khác, luôn đi theo tiểu di Dương Nhị Muội, hai tiểu tử Đại Hổ Tiểu Hổ kia không thấy nháo đánh nhau với mấy đứa nhà Đại phòng.

Dương gia trước mắt là một mảnh hài hòa.

Lại thêm hai ngày, Lâm Thanh Uyển ở trong phòng suy nghĩ vài lần quyết định ngày mai đi lên trấn một chuyến.

Lần trước nàng ở ''Cẩm Tú phường'' nhận việc thêu, nàng đã bớt thời gian làm xong nhưng không có thời gian đi giao, kéo dài mãi cũng không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa trời dần dần trở lạnh, trong nhà cũng không có việc gì làm, ngoại trừ cách hai ngày làm một ngày gia vụ, thời gian còn lại nàng đều nhàn rỗi. Nàng muốn kiếm chút việc về làm cũng kiếm thêm một ít tiền.

Nghĩ tới Diêu thị nàng liền nói với Diêu một tiếng, xem nàng có muốn làm việc này không.

Tuy nói trong nhà này chưa ở riêng, nhưng tiền bạc ai chê cầm đau tay chứ, hơn nữa quy củ của Dương gia làm thêm thu nhập ngoại trừ những lúc ngày mùa kia chỉ dành cho nam nhân, nữ nhân không tính ở trong đó. Phỏng chừng trong mắt Hà thị, nữ nhân không kiếm được tiền bạc gì, cho nên các nàng lại mua bán được ít bạc, chỉ cần bình thường chú ý che giấu chút, thì đây chính là hầu bao của mình.

Quả nhiên, Diêu thị vừa nghe tự nhiên là kinh hỉ vạn phần, chung quy nữ nhân nào lại không có tay nghề may vá đâu, Diêu thị đương nhiên làm cũng không tệ, tự nhiên muốn tích góp ít tiền.

Nam nhân nhà nàng không có tay nghề, mỗi lần nông nhàn sẽ đi trấn trên tìm chút việc vặt, tiền kiếm được rất ít, nộp lên một nửa, có thể dừng tại trong tay mình lại càng ít hơn. Bọn họ thành thân mấy năm nay, tam phòng bọn họ tích góp bạc tới trong tay có thể đếm được ỏ trên đầu ngón tay, còn chưa nói đến Hà thị còn thỉnh thoảng lấy cớ bòn rút.

Hai nữ nhân hẹn nhau ngày mai cùng đi trấn trên, vừa vặn ngày mai là phiên Vương thị nấu cơm, lại càng không có hậu cố chi ưu*. Dương Thiết Trụ biết nàng dâu muốn đi trấn trên định đi cùng nàng, khi nghe nói tam đệ muội cũng đi thì yên tâm để hai nữ nhân cùng đi.

Hậu cố chi ưu*: Ý nói nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị kết bạn ra cửa, Hà thị hỏi các nàng đi làm gì, hai người đáp là đi trấn trên mua chút châm tuyến may vá áo bông cũ trong nhà.

Đến khi ra cửa hai người nhìn nhau lén cười.

Ngồi xe bò đi tới trấn trên, lần trước là Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển, lần này là Lâm Thanh Uyển mang theo Diêu thị.

Tuy nói cách lần trước tận ba tháng, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn nhớ đường.

Đi thẳng tới ''Cẩm Tú phường'', hai người đi vào, Tô chưởng quỹ thế mà còn nhớ rõ nàng.

"Là Thanh Uyển muội tử hả? Đã lâu không gặp - "

Tô chưởng quỹ này vậy mà một tiếng đã gọi được tên mình, không hổ là làm lão bản, bằng vào trí nhớ này và cách giao tiếp, Lâm Thanh Uyển biết sinh ý ''Cẩm Tú phường'' nhất định sẽ không tệ.

"Tô chưởng quỹ, thật là xin lỗi." Lâm Thanh Uyển biết mình trễ việc lâu lắm, cho dù Tô chưởng quỹ trách cứ hay không trách cứ, đầu tiên nàng tỏ thái độ xin lỗi biểu hiện ra ngoài. "Ngài xem ta làm chậm trễ lâu như vậy..." Trên mặt dịu dàng tràn đầy xin lỗi từ đáy lòng.

Tô chưởng quỹ rất nhiệt tình cười, không có chút bộ dáng trách cứ nào.

"Xem ngươi nói này, lần đó Dương thẩm nói ngươi sắp thành thân, ta liền biết việc này của ngươi sẽ kéo dài thêm mấy ngày rồi, nếu sợ ngươi chậm trễ, ta còn cho ngươi làm sao?"

Không thể không nói, Tô chưởng quỹ rất biết làm người, lời nói cũng thật dễ nghe. Mặc kệ bà chân tâm thành ý nói như vậy hay chỉ là lời nói xã giao, ít nhất Lâm Thanh Uyển nghe xong cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, cũng cảm thấy người này làm người không tệ.

"Vậy thì thật cám ơn Tô chưởng quỹ." Lâm Thanh Uyển cười nói, vừa đưa cái gói cho Tô chưởng quỹ. "Ta đến đây để giao việc, ngài xem một chút."

Tô chưởng quỹ mở ra cái gói xem từng cái một, sau khi xem xong gật đầu nói: "Tay nghề rất tốt, đặc biệt là hai cái hà bao thêu hoa, nhìn ra được là chân chính học qua, tất cả đều đủ tư cách, thế nào? Còn muốn làm thêm nữa không?"

"Đương nhiên rồi. Nhưng lần này ta muốn nhận toàn hà bao thêu hoa thôi." Một hà bao thêu hoa là 12 văn, làm một cái hơn mấy cái kia, Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình đã luyện quen tay, cho nên không nghĩ lại làm hà bao 4 văn một cái rất mất thời gian.

"Được." Xem qua thủ công của Lâm Thanh Uyển, trong lòng Tô chưởng quỹ cũng có tính toán. Thêu thùa được như thế này theo bà biết cũng là số một số hai trong số những người mà bà thuê, không thuê nàng chẳng phải thiệt sao?

"Vậy lần này ngươi muốn nhận bao nhiêu về?"

Lâm Thanh Uyển nghĩ, "Lần này ta nghĩ lấy ba mươi cái về thử xem, ngươi cũng biết nữ nhân như chúng ta đây đi một chuyến lên trấn trên không dễ dàng." Nói xong, nàng lại nhanh chóng bổ sung thêm: "Tô chưởng quỹ, lần này ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lâu như vậy."

Tô chưởng quỹ gật đầu: "Vậy được, nhưng ta cũng nói luôn cho ngươi biết, hà bao có hoa khác với hà bao trống, hà bao trống chỗ ta nhiều người nhận làm, sớm hay trễ một chút không quan trọng. Nhưng hà bao thêu hoa ít người làm cho nên không thể để lâu quá."

"Đây là tự nhiên." Lâm Thanh Uyển gật đầu, lại giải thích: "Lần này tình huống của ta đặc thù, vừa thành thân không lâu, trong nhà quá nhiều chuyện, nhất thời không có thời gian."

"Tốt lắm, ngươi chờ, ta đi lấy nguyên liệu cho ngươi." Tô chưởng quỹ đang định xoay người đi vào buồng trong thì Lâm Thanh Uyển gọi lại.

Tô chưởng quỹ nghi hoặc nhìn nàng, Lâm Thanh Uyển vội vàng đem người vẫn lui ở sau lưng nàng là Diêu thị từ phía sau lưng kéo lên.

"Tô chưởng quỹ, không biết ngài nơi này còn thừa việc cho người ta nhận hay không, đây là đệ muội ta, thêu thùa cũng không tệ."

Tô chưởng quỹ nhìn Diêu thị, trầm ngâm một lát rồi gật đầu, sau đó giới thiệu các công việc có thể nhận cho Diêu thị.

Cũng giống như lần trước nói với Lâm Thanh Uyển, đều là hà bao trống 4 văn một cái, hoa văn 12 văn một cái, nguyên liệu chỉ thêu bà cung cấp, Diêu thị chỉ cần cung cấp tay nghề.

Kỳ thật Tô chưởng quỹ ''Cẩm Tú phường'' không chỉ làm sinh ý vải dệt, chính bà có phương pháp, còn cung cấp bán thành phẩm hoặc thành phẩm cho đại thêu phường trong Dương Thành. Bằng không chỉ bằng một cửa hàng nhỏ như vậy, sao cần nhiều hà bao như vậy, bán hơn một tháng cũng bán không được mấy cái ra ngoài, chủ yếu là cung cấp cho những đại thêu phường kia.

Diêu thị bộ dáng rất câu nệ, nhưng Tô lão bản vô tư không thèm để ý, nghe nàng nói muốn nhận việc xong liền đi kho hàng cầm nguyên liệu ra.

Diêu thị nhận việc là hà bao trống, nữ nhân ở nông thôn có thể có được tay nghề thêu thùa như Lâm Thanh Uyển rất ít, bọn họ không được dạy dỗ chính quy, đại đa số đều là trưởng bối nhà mình tùy ý dạy một chút, có thể làm giầy làm quần áo, may vá là được.

Hoàn cảnh ở nông thôn cần tay nghề cũng chỉ như vậy, hoa văn gì đó thì không cần, người dân quê không mặc quần áo rách là tốt rồi, thêu hoa cỏ lên cho ai xem.

"Được rồi, đây là nguyên liệu của các ngươi, đều là người quen ta cũng không nói nhiều làm gì, làm xong thì mang tới đây là được rồi." Tô chưởng quỹ nói xong, lại đưa cho Lâm Thanh Uyển một chuỗi đồng tiền: "Đây là tiền công lần trước của ngươi, ngươi đếm xem có đủ hay không?"

Mấy đồng tiền này còn phải đếm sao, lần trước nhận việc ít cho nên tiền cũng ít, cộng lại không tới một trăm văn tiền, hơn nữa Lâm Thanh Uyển cũng tin tưởng được Tô chưởng quỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net