Chương 45: bước thứ hai: kiếm chút tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cài chốt cửa xong thì xoay người đi vào phòng, sắc mặt Lâm Thanh Uyển vẫn đầy oán giận.

Bĩu môi đi tới mép kháng ngồi xuống.

Dương Thiết Trụ kéo tay nàng dỗ nói: “Nàng dâu, đừng tức giận, tức giận với loại người như đại tẩu đó không đáng đâu.”

Lâm Thanh Uyển giận chó đánh mèo trừng mắt nói: “Sao nhà chàng lại lắm cực phẩm vậy chứ? Không thấy người nghèo ăn cục thịt ư? Chàng nằm ở y quán không ai tới hỏi thăm chàng chết sống thế nào, thật vất vả mới được trở về, làm cho chàng bát canh bổ thôi cũng bị người ta soi mói.”

Dương Thiết Trụ cười khổ không thôi.

“Dựa vào cái gì phải cho ả ta ăn? Cho ả ăn ả cũng chẳng biết cảm ơn người đâu, lúc cần hỗ trợ thì không đến, lúc có thịt ăn thì lập tức chạy lại, thật là chán ghét.”

Dương Thiết Trụ nhanh chóng dỗ nói: “Phải phải phải, chúng ta không cho tẩu tử ăn, để tẩu tử thèm chảy nước miếng.”

Nhất thời lời hắn nói chọc Lâm Thanh Uyển cười cười, đảo mắt liền ném chuyện không hài lòng Vương thị mang đến tới chín tầng mây.

“Chàng nằm xuống nghỉ ngơi, ta đi tắm một chút, đi lên trấn trên một chuyến về người đầy tro bụi, thật là không thoải mái.”

Tắm rửa xong đi ra, Lâm Thanh Uyển mặc quần áo thật dày. Quấn tóc ngồi dưới ánh đèn chuẩn bị thêu.

Nàng lấy hà bao nhận từ Cẩm Tú phường lúc sáng ra thêu, vừa thêu vừa nghĩ tới tấm vải mua buổi sáng.

Nàng mua tấm vải đầu đó đúng như Tô chưởng quỹ nghĩ, là chuẩn bị làm một kiện thêu phẩm lớn, chỉ là nàng còn chưa nghĩ ra nên thêu cái gì.

Kỳ thật muốn thêu gì đó, trong lòng Lâm Thanh Uyển đã có ý tưởng, chỉ là còn chưa quyết định.

Trong khoảng thời gian nhận hàng thêu của Cẩm Tú phường này, mỗi lần cầm hà bao ra thêu, Lâm Thanh Uyển từ trong trí nhớ nguyên chủ đào móc ra được không ít thứ tốt.

Nguyên chủ Lâm Thanh Uyển không chỉ có tay nghề thêu thùa không tệ, còn học được một môn bất truyền chi học, chính là kiểu thêu “Thêu hai mặt” trên gấm Tô Châu.

Thường thì loại tay nghề này không truyền ra ngoài, có rất ít người sẽ đi dạy cho người khác. Nhưng Liễu thị dùng giá tiền thật cao mời sư phó có tay nghề thêu giỏi về, vốn là về dạy kiểu thêu hai mặt. Muốn cho Lâm Thanh Lan học được môn thủ nghệ này, về sau có thể tăng giá trị khi làm mai mối. Ai biết Lâm Thanh Lan là người không ngồi lâu được, nàng ta không học được cái gì ra hồn, nhưng Lâm Thanh Uyển ngồi bên cạnh bồi học thì lại học được tám chín phần.

Chuyện này không ai biết, chỉ có sư phó dạy các nàng thêu mới biết.

Nhưng vị sư phó dạy thêu nghệ này là người ít nói, chưa bao giờ nói với Liễu thị và Lâm Thanh Lan, cho nên Liễu thị căn bản không biết mình dùng giá tiền thật cao mời sư phó về không dạy được cho con gái mình, ngược lại tiện nghi cho Lâm Thanh Uyển. Mà nguyên chủ Lâm Thanh Uyển vốn là một kẻ vô hình, cũng không hay nói chuyện khoe khoang, cho nên không nói ra.

Liễu thị thấy bức thế nào thì Lâm Thanh Lan cũng không học được, đành phải cho vị sư phó này nghỉ và nghĩ phương pháp khác, từ đó chuyện này chìm vào con sông lịch sử.

Cũng chỉ có ca ca Lâm Thanh Uyển Lâm Thanh Đình biết chút ít manh mối, bởi vì Lâm Thanh Uyển từng dùng tay nghề thêu hai mặt thêu cho hắn một cái đai lưng. Lâm Thanh Đình yêu nó như trân bảo, mỗi ngày đều muốn mang theo bên người. Bởi đai lưng chỉ có một mặt lộ ra bên ngoài, nên không ai biết đai lưng đó là được thêu hai mặt.

Lần này Lâm Thanh Uyển tính toán thêu hai mặt một bộ bình phong đặt ở giường lò. Tuy rằng nàng không rõ ràng lắm một bộ bình phong giường lò thêu hai mặt trị giá thế nào. Nhưng nhìn Liễu thị kia bức thiết muốn Lâm Thanh Lan học thì biết cái tay nghề này có giá trị xa xỉ.

Bên ngoài an tĩnh lại, nàng vừa thêu hà bao vừa tự hỏi, trong nháy mắt hơn một canh giờ đã trôi qua.

Dương Thiết Trụ vẫn nhìn nàng dâu thêu hà bao, nhìn nàng dâu thêu lâu như vậy, không chỉ cổ hắn mỏi, hắn đoán cổ nàng dâu cũng mỏi. Hơn nữa buổi tối trong phòng có ánh đèn nhưng ánh sáng không tốt, rất mất công nhìn, hắn vội vàng gọi Lâm Thanh Uyển để ngày mai làm tiếp.

Lâm Thanh Uyển vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, buông hà bao trong tay, thu dọn đồ đạc lên giường đi ngủ.

Lúc nằm trên kháng ngủ, trong đầu nàng vẫn còn thiết kế những hoa văn họa tiết cần thêu cho bộ bình phong thêu kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Uyển đi tới phòng bếp bưng điểm tâm của nàng và Dương Thiết Trụ về phòng ăn.

Bởi vì từ ngày nàng và Dương Thiết Trụ từ y quán trở về, Dương lão gia tử lên tiếng về sau Lâm Thanh Uyển không phải làm cơm trong nhà, chỉ cần chiếu cố tốt Dương Thiết Trụ là được. Cho nên trước mắt có thể nói, Lâm Thanh Uyển không phải làm gia vụ. Chỉ cần chăm sóc tốt Dương Thiết Trụ, làm thêm cho hắn ít ưu đãi, giặt quần áo của hai người.

Ăn xong điểm tâm, Lâm Thanh Uyển mang bát đũa lấy từ phòng bếp trả về, sau đó bắt đầu khởi công thêu hai mặt.

Nàng chuẩn bị thêu một bộ bình phong giường lò, vật không phải quá lớn, mất ít sức thôi, mang đến Cẩm Tú phường thử xem, sau đó mới tính toán có làm kiện lớn hơn không.

Giá thêu nàng đã mua từ hôm qua rồi, mang ra lau chùi một chút rồi bày bên cạnh cửa sổ.

Lâm Thanh Uyển cắt khối vải đầu đặt trên giá thêu. Nàng không vẽ hoa văn mẫu trước, đã có thể thêu được hai mặt thì không cần hình mẫu cũng không vấn đề gì.

Đổi một cách nói chính là, nếu như ngươi phải dùng tới hình mẫu sẵn mới thêu được hoa văn lên thì có nghĩa là ngươi không biết thêu hai mặt. Bởi vì thêu hai mặt chính là hai mặt hình dạng khác nhau, hạ một đường kim xuống phải tạo ra được hai bên, lúc này hoa văn mẫu không có tác dụng.

Bởi vậy, thêu thêu hai mặt cần phải tập trung cao độ, không thể phân thần, bởi vì một đường thêu nhỡ là thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ phải làm lại từ đầu, lúc đó cực kì phiền toái.

Lâm Thanh Uyển trải vải ra sau đó bắt đầu xe chỉ luồn kim, chỉ thêu đã mua sẵn ở Cẩm Tú phường. Là chỉ tơ tằm thượng hạng, hơn nữa còn là đã phân số lượng tốt. Chỉ thêu một cây tức là một cỗ, một cây phân thành hai cổ lại là một nhung, có thể đem một cây chỉ thêu phân thành 12 cổ chính là một tia (?). Tách chỉ càng mỏng thì thêu ra tác phẩm cang tinh xảo mà mềm trượt.

Lâm Thanh Uyển mua loại chỉ thêu chính là một cây một tia, giá cả cao hơn gấp bội chỉ thêu thông thường. Mua đống chỉ này nàng mất gần một lượng bạc, còn đắt hơn cả khối vải đầu kia.

Lâm Thanh Uyển xỏ kim rất thong thả, đây là thói quen cá nhân, nhanh hay chậm là do tinh thần của mình.

Xỏ chỉ xong, Lâm Thanh Uyển ngồi xuống trước giá thêu từ từ hạ đường kim.

Châm vào mũi kim đầu tiên có thể thấy được tốc độ hạ châm của Lâm Thanh Uyển tuy không nhanh, nhưng rất kiên định, tựa như không cần nghĩ cũng biết đặt kim ở chỗ nào, dùng phương pháp gì, đồ án như rõ ràng trước mắt.

Thêu liên tục đến buổi trưa nàng mới đột nhiên dừng lại, khẩu khí tại ngực kia có thể buông xuống.

Khi chưa bắt tay vào làm thì Lâm Thanh Uyển trong lòng luôn lo lắng mình thêu không tốt, chung quy những điều này đều không phải chính nàng biết. Sau khi thêu nàng mới phát hiện thì ra rất nhiều thứ đã khắc sâu vào trong tâm linh của nàng.

Loại trạng thái này thực kỳ diệu, giống như nàng chính là Lâm Thanh Uyển, nhưng thứ mà Lâm Thanh Uyển biết, có lẽ lúc đầu nàng còn chưa thuần thục, nhưng sau đó loại xúc cảm quen thuộc kia liền tràn ra.

Mãi cho đến lúc này, Lâm Thanh Uyển mới chân chính yên lòng, nàng tin tưởng thêu phẩm này nhất định sẽ được hoàn thành hoàn mỹ, trong lòng không còn thấp thỏm do dự như trước nữa.

“Nàng dâu, mệt không, mau tới đây uống nước đã.”

Dương Thiết Trụ nằm ở trên kháng nhìn bờ vai nàng dâu trầm tĩnh, cuối cùng mở miệng nói. Hắn không hiểu thêu thùa, nhưng thấy thần thái và tư thế nàng dâu ngồi trước giá thêu nói nên vợ hắn rất tập trung tinh thân, cho nên hắn không dám quấy rầy.

Lâm Thanh Uyển đứng lên, lắc lắc cổ xoay xoay bả vai, đi đến trước bàn rót một cốc nước cho mình. Uống xong lại rót cho Dương Thiết Trụ một ly bưng qua.

Sau khi uống nước xong, Dương Thiết Trụ nói: “Nàng dâu, nàng đang thêu cái gì mà dụng tâm vậy?”

Lâm Thanh Uyển cười một chút, nhìn ra được tâm tình thực không tệ. “Thêu thứ tốt, thêu xong cầm tới thêu phường bán, xem có thể bán được giá tốt hay không.”

Dương Thiết Trụ biết nàng dâu nhận việc thêu về làm, đau lòng rất nhiều và thống hận bả vai trái bị thương.

Nếu như nó không sao thì vợ hắn đâu phải vất vả như vậy.

Lâm Thanh Uyển nhìn biểu tình nam nhân mình thì biết hắn đang suy nghĩ cái gì liền mở miệng an ủi: “Dù sao ta cũng nhàn rỗi, có thể kiếm mấy đồng trợ giúp cũng tốt.”

Dương Thiết Trụ nghĩ, cảm thấy có lý nên không rối rắm vấn đề này nữa. Nhưng hắn không quên dặn dò Lâm Thanh Uyển không nên quá mệt, một lần không thể thêu lâu miễn cho bị thương ánh mắt.

Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được đạo lý này, ở sâu trong trí nhớ nguyên chủ, nàng biết có rất nhiều nữ tử tú nương khi tới trung niên thì ánh mắt kém đi, là vì dùng ánh mắt lâu dài nên mới bị, cho nên nàng ngày thường rất chú ý tới bảo dưỡng ánh mắt, thêu một lát là nghỉ ngơi, nhìn ra xa như phương pháp vật lý trị liệu của đời trước.

Nàng nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp nấu lại canh giò heo hôm qua vẫn còn, bởi vì bên trong không xứng đồ ăn, nàng lại đi rửa ít củ sen bỏ vào, lần này còn cho thêm ít đậu tương.

Bởi vì hôm nay là phiên Diêu thị nấu cơm, Lâm Thanh Uyển mang canh giò heo lên đun xong thì đi trợ giúp cho Diêu thị một tay, nhân tiện trò chuyện luôn.

Đi vào phòng bếp thấy Diêu thị đang nấu cơm.

Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển đi vào, Diêu thị cười cười, mở miệng nói:

“Phải đợi vì cơm chưa làm xong”.

Lâm Thanh Uyển giận liếc mắt nhìn nàng, nói:

“Chẳng lẽ ta đến phòng bếp chỉ là vì ăn à?”

Diêu thị lại cười, biết Lâm Thanh Uyển tới là giúp nàng một tay. Liền nhường cho nàng đi nhóm lửa.

Diêu thị nấu cơm bên bếp lò, Lâm Thanh Uyển ngồi ở bên cạnh giúp nàng nhóm lửa, hai người câu được câu không trò chuyện.

Lâm Thanh Uyển nhìn thoáng qua cháo loãng trong nồi thì thấy nghi ngờ mở miệng hỏi:

“Làm sao cơm trưa trong nhà lại ăn cháo loãng?”

Diêu thị trầm mặc một chút rồi nói: “Hôm nay lúc bà bà đưa nguyên liệu nấu ăn đã giao phó như vậy.” Dừng một lát nàng lại bổ sung: “Bà bà nói về sau trong nhà bữa nào cũng làm cháo loãng, dù sao bây giờ không phải làm việc nặng, không cần thiết ăn tốt như vậy.”

Lâm Thanh Uyển yên lặng.

Diêu thị đậy vung nồi từ từ ngao cháo loãng.

Bánh ngô đã được bỏ vào nồi hấp, Diêu thị mang cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh Lâm Thanh Uyển, hai người nhìn vào bếp xuất thần.

“50 lượng bạc của Dương Học Chương tính thế nào rồi?”

Lúc còn ở y quán, Dương Thiết Trụ và nàng đã thảo thuận, có lẽ trong tay Hà thị vẫn còn đủ bạc cho Dương Học Chương mua khảo đề. Có lẽ người khác không biết tiền bạc trong tay Hà thị, nhưng Dương Thiết Trụ đưa cho Hà thị bao nhiêu bạc hắn vẫn nhớ. Chiếu theo cách nói của Dương Thiết Trụ, trong tay Hà thị hẳn là có chừng 50 lượng bạc.

Diêu thị lấy chùy đảo khua bếp lò, cũng đảo cả lòng bếp đang đun cháo.

“Trong tay Bà bà chỉ có hơn ba mươi lượng bạc, chúng ta và đại ca đại tẩu đưa cho hai lượng, cha lại bán một ít lương thực trong nhà đi, sau đó mới gom đủ.”

Thảo nào mà trong nhà toàn uống cháo loãng!

Lâm Thanh Uyển âm thầm ở trong lòng trợn trắng mắt.

“Bà bà cho đại tỷ về nhà rồi, nói nữ nhi xuất giá mà cứ ở nhà mẹ đẻ mãi thì không tốt lắm.”

Kỳ thật là muốn tiết kiệm lương thực đi!

Không thể không nói, Lâm Thanh Uyển đoán đúng rồi.

“Vậy thì tốt quá, về sau mọi người đều dễ dàng.” Lâm Thanh Uyển cười.

Kỳ thật nàng có chút oan uổng Dương đại tỷ, từ lần trước Lâm Thanh Uyển đánh giáp mặt với Dương đại tỷ, Dương đại tỷ đã thu liễm rất nhiều rồi, ở nhà xen miệng vào nói rất ít, chỉ là vẫn còn ỷ tại nhà mẹ đẻ không đi.

Lâm Thanh Uyển không hiểu nhà chồng Dương đại tỷ, chỉ biết là nhà đó rất nghèo, trước kia gia cảnh không tệ, sau này bà bà bị ốm liệt giường, dần dần mang hết đồ trong nhà đi.

Hai người đang tán gẫu tới đây thì thanh âm Hà thị ở bên ngoài tiếp đón Dương Học Chương vang lên.

“Học Chương, đã về rồi à. Thế nào, lấy được không?”

Lâm Thanh Uyển và Diêu thị từ phòng bếp nhìn ra ngoài, thấy Dương Học Chương đầy mặt tươi cười đi tới chính phòng, một bộ dáng trù trừ mãn chí.

Hai người liếc mắt nhìn nhau lại quay đầu vào bếp. Đối với tiểu thúc tử Dương Học Chương này, hai người bọn họ làm tẩu tử thật sự không tiện đánh giá gì.

Lâm Thanh Uyển thật sự hi vọng lần này Dương Học Chương có thể thi đậu, cho dù là hắn dùng thủ đoạn tác tệ hay dựa vào chính bản lĩnh của hắn. Chung quy Dương gia dốc hết toàn lực để mua khảo đề cho hắn, thậm chí Dương Thiết Trụ còn vì chuyện này mà bị thương.

Dương Học Chương có thể thi đậu, Dương gia sẽ dễ chịu rất nhiều, sau đó lúc bọn họ ở riêng cũng được thuận lợi một ít.

Đúng vậy, ở riêng.

Ý nghĩ này có từ sau khi Dương Thiết Trụ bị thương, chứng kiến người Dương gia hành động đủ loại, nó bắt đầu cắm rễ trong lòng Lâm Thanh Uyển. Chỉ là nàng còn chưa nhắc với Dương Thiết Trụ. Lâm Thanh Uyển biết cho dù Dương gia đối xử vô tình với Dương Thiết Trụ như vậy, hắn cũng chỉ phẫn nộ trái tim băng giá chứ chưa bao giờ có ý niệm muốn ở riêng.

Loại ý nghĩ này không phải ngu hiếu, mà là thời đại này có đủ loại giáo điều ràng buộc tâm linh. Cha mẹ còn sống không thể tách ra. Chữ “Hiếu” ập xuống, làm con cái không thể chủ động nói với cha mẹ đòi ở riêng. Bọn họ căn bản không có ý nghĩ chủ động đề nghị cha mẹ ở riêng, cho dù cha mẹ có đối xử hà khắc thế nào.

Cho nên chuyện này chỉ có thể từ từ tính toán, Lâm Thanh Uyển cũng không gấp gáp cần ở riêng ngay, nàng biết chuyện này vội cũng không được.

Giúp Diêu thị làm tốt bữa cơm trưa, Lâm Thanh Uyển bưng phần ăn của nhà mình về phòng. Nàng không lộ diện với chính phòng, chính phòng chỗ đó hai ngày nay tựa hồ cũng quen với hành động như vậy của Lâm Thanh Uyển, cũng không nói thêm gì, lực chú ý của mọi người dồn hết vào Dương Học Chương vừa mới từ thư viên trở về.

“Tứ đệ, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chúc mừng ngươi trước.” Vương thị nịnh nọt nói.

“Lão tứ, về sau ca ca ăn cơm liền trông cậy vào ngươi.” Thái độ Dương Thiết Xuyên vẫn cà lơ phất phơ như vậy, nhưng nói ra lời thật làm cho trong lòng Dương Học Chương thực thoải mái.

Không thể không nói hai người đại phòng cũng là kẻ thông minh, bọn họ biết trong nhà này địa vị của họ trong lòng hai cụ không bằng Dương Học Chương. Cho nên phàm là đụng tới chuyện có liên quan đến Dương Học Chương, bọn họ có thể trầm mặc liền trầm mặc, có thể ba phải liền ba phải, dù sao chính là không tỏ thái độ.

Cho nên cho dù đối với việc Hà thị lần này lấy toàn bộ bạc trong nhà ra cho Dương Học Chương mua khảo đề, trong nhà vì kiếm tiền còn bán lương thực. Hai người chỉ là có chút khó coi trên mặt, nhưng chưa nói cái gì, bởi vì đủ loại lịch sử cho thấy, cho dù bọn họ cực lực phản đối cuối cùng vẫn vô dụng.

Đương nhiên, đợi đến khi kết quả đã định, hai người không tiếc vỗ mông ngựa.

Chung quy vỗ mông ngựa không mất tiền, chỉ cần mấp máy cái mồm là xong, về sau lúc nên được thơm lây sẽ được hưởng không ít.

Ngươi có thể nói hai người kia vô sỉ, nhưng không thể nói bọn họ làm không đúng, chung quy thái độ sinh tồn của mỗi người không giống nhau.

Hà thị cũng tươi cười đầy mặt, ngay cả Dương lão gia tử trong thời gian này luôn trầm mặc cũng lộ ra một chút tươi cười.

Gần đây chuyện trong lòng Dương lão gia tử quả thực là quá nhiều, ép ông tới mức gần như không thở nổi. Làm xong chuyện mua khảo đề cho Dương Học Chương, không thua gì một chuyện đại hỷ.

Hai người Tam phòng vẫn trầm mặc ăn cơm của mình, hai người này trời sinh tính thành thật không luồn cúi, bảo bọn họ nói những lời nịnh hót hay dễ nghe một chút cũng khó như bắc thang lên trời. Hơn nữa bọn họ cũng không có ý nghĩ muốn thơm lây của Dương Học Chương, chung quy lão tứ có khảo trúng hay không, bọn họ ngày ngày vẫn vậy. Không có khả năng bởi vì Dương Học Chương thi đậu, hoặc là không thi đậu mà thay đổi.

Không thể không nói, mỗi người đều có chỗ thông minh của mình. Chỗ thông minh của hai người Tam phòng là ở chỗ không vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Không có hi vọng, tự nhiên sẽ không có thất vọng…

Thậm chí Dương lão gia tử còn cầm ra vò rượu bản thân vẫn cất kĩ, tự rót tự uống hai chén lớn. Uống xong, đỏ mặt vỗ bả vai Dương Học Chương, sau đó nằm ra ngủ say.

Mấy ngày nay, ông không có lấy một giấc ngủ an ổn. Chuyện của Dương Thiết Trụ, chuyện Dương Học Chương mua khảo đề… vân vân.

Mọi chuyện đều đặt trong lòng ông, làm cho ông gần như không thở được. Chỉ hi vọng lần này lão tứ có thể thành công, để mọi chuyện trôi qua dễ dàng…

Dương Học Chương cũng phi thường cao hứng, từ nhỏ hắn đã cảm thấy mình không giống với huynh đệ trong nhà, mấy người huynh trưởng ra đồng làm việc, hắn ở học đường đọc sách, từ tư thục trong thôn đến thư viện trấn trên, hắn tuy không phải là thiên tài đứng đầu, nhưng cũng là nhóm học sinh được phu tử yêu thích nhất. Hắn vẫn thoả thuê mãn nguyện, chí đắc ý mãn…

Cho đến khi hắn đi vào tràng khảo huyện thử lần đầu tiên không khảo trung… Lần thứ hai vào tràng khảo vẫn không trúng… Lần thứ ba… Hắn dần dần cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn hắn khác thường, bao gồm người trong nhà lúc đầu thì tôn sùng, lấy làm kiêu ngạo, dần biến thành hoài nghi thậm chí khinh thường…

Giống như động tác Dương lão gia tử hôm nay vỗ bả vai cổ vũ hắn như vậy, đã rất lâu hắn không được hưởng. Còn có đại ca đại tẩu tôn sùng và vỗ mông ngựa…

Dương Học Chương kích động đỏ mặt, không uống rượu cũng say. Hắn gần như nhìn thấy hình ảnh hắn trúng tú tài, mọi người đều dùng kính ngưỡng ánh mắt nhìn hắn, mà hắn khinh thường bọn họ…

Những gì phát sinh trong chính phòng hai người nhị phòng không biết, Lâm Thanh Uyển bây giờ chỉ quan tâm đóng kín cửa sống cuộc sống của mình.

Vẫn là Diêu thị nhàn rỗi không có chuyện gì thì hàn huyên với nàng, nàng mới biết được Dương Học Chương đã lấy được khảo đề, đang cố gắng làm bài học, bởi vì thời gian cách thi huyện thử cũng chỉ còn mấy ngày thôi.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Uyển thật vui vẻ, mỗi ngày đều nấu ăn cho Dương Thiết Trụ, sau đó thêu bức thêu hai mặt kia. Ăn ở ngủ nghỉ như vậy, không tới mấy ngày Lâm Thanh Uyển liền cảm thấy mình béo lên không ít.

Dương Thiết Trụ dưới sự chăm sóc của Lâm Thanh Uyển khí sắc cũng khá hơn. Thậm chí có thể tự mình ngồi dậy, còn có thể tự mình đi vài bước. Trước đây Dương Thiết Trụ có thể xuống dưới đi hai bước cũng phải cần có người đỡ mới đi được.

Nhưng cũng chỉ là đi được vài bước mà thôi, mà còn phải vô cùng cẩn thận mới được, bởi vì vai trái Dương Thiết Trụ và cánh tay không thể động.

Lâm Thanh Uyển cũng rất ít khi để hắn tự mình xuống giường, bởi vì lão đại phu nói nên nằm là chính.

Trong khi đó phòng tam phòng cũng được sửa xong, thợ ngõa tới tính tiền. Công trình bên Lâm Thanh Uyển tương đối đơn giản cả tiền gạch mới tới 300 văn tiền, tam phòng bên kia làm nhiều hơn mất một lượng bạc.

Tiếp đó Lâm Thanh Uyển lại đi một chuyến chợ phiên năm ngày họp một lần, nàng chỉ là mua chút thịt gà thịt vịt về bồi bổ cho Dương Thiết Trụ, chợ nhỏ này có hết, không cần thiết phải tốn công đi trấn trên.

Đi cùng nàng vẫn là Diêu thị, hai người tranh thủ ngày Diêu thị không phải nấu cơm cùng đi chợ.

Lâm Thanh Uyển mua một ít xương cốt heo về, Dương Thiết Trụ bị thương gân cốt bổ xung nhiều canxi mới tốt. Nhân tiện nàng lại mua chừng hai mươi cân thịt mỡ, bảo chủ tiệm thái sẵn gói lại, lại mua một rổ trứng gà.

Diêu thị cực kỳ kinh ngạc Lâm Thanh Uyển mua nhiều đồ như vậy, tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net