Chương 53: hậu tục ở riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mấy người Lý chính đi rồi, Dương thị quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Uyển.

“Đi thôi, đi sang nhà đại cô, ta làm mấy thứ chúc mừng các cháu.”

Thực sự là đáng để chúc mừng, rốt cuộc thì cũng được thoát khỏi cái nhà cực phẩm này.

Lâm Thanh Uyển được ở riêng bởi vì trước đó đã bày sẵn bố cục nên không có thị phi gì, nhưng hai người tam phòng thì có thể nói là máu lệ tung hoành.

Lâm Thanh Uyển nghĩ hai người tam phòng cũng hạ ngoan tâm rồi, nếu như không nhẫn tâm, nếu như không nhân dịp Dương thị mời Dương tộc trưởng và lý chính đến chủ trì công đạo cho nhị phòng, bắt Dương lão gia tử đâm lao phải theo lao, tam phòng này sẽ không được phân đơn giản thế này đâu.

Lâm Thanh Uyển nhìn ra được Dương lão gia tử cực kỳ không muốn cho tam phòng ra ở riêng, có lẽ lúc này Dương lão gia tử đang cực kì đau lòng đi.

Nhưng tất cả đó chẳng còn liên quan gì tới bọn họ cả.

Lâm Thanh Uyển không nghĩ đặt đồng tình lên trên người cái nhà này, cho dù là Dương lão gia tử. Đối với người tốt xấu khó phân này ngày thường coi như không tệ, nhưng mỗi khi đến thời điểm mấu chốt lại lơ là làm tạp lão nhân, một chút cảm tình tốt trong lòng Lâm Thanh Uyển đã sớm biến thành tro bụi, chính là vào lúc ông thờ ơ trước cảnh Dương Thiết Trụ nằm ở y quán chờ cứu mạng, lúc mà ông ngồi nhìn Hà thị đuổi bọn họ tịnh thân cút đi…

“Đại cô, hay là không đi, ngài nhìn chúng cháu như vậy —— “

Dương thị cảm thấy cũng phải, lại có chút bận tâm bọn họ buổi tối ăn cơm.

Lâm Thanh Uyển nhìn ra được Dương thị lo lắng, cười nói với bà: “Được rồi, đại cô. Người không cần phải lo lắng cho chúng cháu đâu, trong phòng chúng cháu có sẵn gạo và đồ ăn mà, đợi lát nữa làm là được. Người nhìn chúng cháu như vậy có thể ra cửa sao?”

Đúng là không thể ra ngoài, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ không có gì, nhưng Dương Thiết Trụ không thể đứng lâu, còn tam phòng hai người thì thảm rồi, trên mặt bị cào nát nhừ, Diêu thị thì mặt sưng phù đến mức tựa như đầu heo.

Dương thị lại dặn dò họ vài câu rồi bước ra khỏi Dương gia.

Mấy người tới trong phòng nhị phòng, Diêu thị nhớ tới hai cái đứa nhỏ còn ở trong phòng tam phòng, cũng không biết bây giờ chúng thế nào.

Vội vàng chạy đi mang hai đứa lại đây, hai đứa nhỏ khóc nước mắt đầy mặt, chắc là nghe thấy ầm ĩ ở chính phòng, rồi lại nhớ người lớn dặn không được đi đâu nên chỉ ở trong phòng khóc.

Lúc này trời đã tối, toàn người gầy yếu bệnh tật, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn phải ăn cơm, huống chi buổi trưa bọn họ còn chưa ăn nên giờ rất đói bụng.

Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ đến kháng nằm, mấy người giúp nhau làm cơm bên phòng nhỏ cách vách. Trong lúc đó Lâm Thanh Uyển lại lấy nước lạnh chườm mặt cho Diêu thị, lúc này mặt Diêu thị sưng rất dữ tợn.

Bởi vì trời lạnh nên mấy người ngồi trên kháng ăn cơm.

Ban đầu Dương Thiết Căn vẫn còn tốt, ai biết đâu đến lúc ăn cơm thì u sầu đầy mặt. Diêu thị biết trong lòng trượng phu nghĩ cái gì nên cũng buồn bã theo.

Lâm Thanh Uyển biết bọn họ đang sầu cái gì liền cười nói: “Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, người sống còn phải nghẹn chết sao. Ta và nhị ca ngươi có một miếng ăn thì sẽ không để các ngươi bị đói, cứ cố hết năm nay rồi tính, đầu xuân sang năm sẽ tốt thôi.”

“Nhưng mà, các ngươi cũng không có lương thực gì, nhị ca lại đang bệnh.” Diêu thị nói.

“Đừng lo lắng, không có lương thực có thể đi mua, có mấy miệng ăn này thôi thì có thể ăn hết bao nhiêu lương thực. Mấy ngày trước ta có bán một đại kiện thêu phẩm, bạc vẫn còn cầm trong tay, đủ để chúng ta vượt qua năm nay.”

“Nhưng mà…”

Diêu thị còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Lâm Thanh Uyển đánh gãy.

“Ngươi muốn còn nhận nhị ca và nhị tẩu ta đây thì đừng nói cái gì nữa, ta biết hai người các ngươi làm người thế nào, lúc Thiết Trụ bị thương trong núi cả nhà không ai đi tìm, chỉ có một mình hắn là không chút do dự đi luôn. Phần ân tình này, cả đời ta đều nhớ kĩ.”

Dương Thiết Căn lên tiếng, “Nhị tẩu, ngươi nói như vậy thì quá khách khí rồi, dù sao cũng là người một nhà…”

Hắn còn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Uyển cắt đứt: “Nếu đã nói là người một nhà rồi thì đừng nói hai nhà nữa. Hiện tại đang là thời kỳ khó khăn, cố gắng vượt qua năm nay rồi tính tiếp. Nếu như hai người các ngươi thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy hãy coi như ta cho các ngươi vay lương thực, sang năm các ngươi dư dả thì trả chúng ta, như vậy được chưa?”

Hai người Tam phòng nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ kiên quyết đành phải gật đầu không nói nữa.

Mấy người ăn cơm xong, bởi vì Dương Thiết Trụ có thương tích trên người, Lâm Thanh Uyển là người có thai, nên hai người tam phòng nhận việc cầm bát đũa ra ngoài rửa.

Giúp thu dọn đồ đạc bên nhị phòng xong thì hai người đi về phòng mình tiếp tục trị thương tích.

Lâm Thanh Uyển rửa mặt qua loa rồi lên kháng nằm. Giằng co cả một ngày, nàng đã sớm mệt lả rồi, nhắm mắt lại một lúc là ngủ.

Nghĩ tới những ngày ở riêng sau này thoải mái không có người đập phá, cho dù là đang ngủ mơ thì trên mặt nàng cũng treo nụ cười vui vẻ…

Tất cả sẽ càng ngày càng tốt …

*********

Sau ngày hôm đó dường như chính phòng không có động tác lớn gì, Hà thị không tới cửa làm ầm ĩ. Điều này làm Lâm Thanh Uyển và Diêu thị đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Thanh Uyển còn tưởng rằng Hà thị sẽ không cam chịu tịch mịch đâu, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp Hà thị đến tìm tra rồi. Nhưng không thấy Hà thị có động tác gì, cho dù gặp bọn họ trong sân cũng chỉ coi như không nhìn thấy. Chỉ là miệng lưỡi dao sắc bén hơn, ánh mắt càng thêm phẫn hận, nhưng vẫn đè nén chính mình không tìm nhị phòng tam phòng phiền toái…

Xem ra những lời Dương tộc trưởng nói ngày hôm đó ‘lọt’ được vào tai Hà thị. Hóa ra Hà thị này mà cũng biết sợ đấy, đó chính là sợ bị tộc trưởng mở đại hội dòng tộc cưỡng chế hưu bà về nhà mẹ đẻ.

Nhà mẹ đẻ Hà thị đã không còn người nào, chỉ có một ca ca.

Mấy đứa con của ca ca cũng đã thành gia, một đám người ở chung một chỗ, hoàn cảnh trong nhà lại không được khá lắm. Người quá nhiều, phòng ở quá ít, đến cái chân còn không chen lọt. Hà thị mà bị hưu về nhà mẹ đẻ thì chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên bà ta đành cố đè tính tình không đi tìm nhị phòng tam phòng phiền toái.

Trong sân Dương gia vẫn như trước đây thôi, chỉ là trong sân rất tiêu điều lạnh lùng, thường ngày gặp người chính phòng cũng không nói chuyện với nhau. Hai ngày sau đó thì phòng bếp và phòng củi có thêm hai chiếc khóa.

Nhìn thấy thứ đó, người nhị phòng và tam phòng chỉ bất đắc dĩ cười.

Lúc ở riêng không phân củi lửa, xem ra Hà thị làm vậy là không cho bọn họ lấy củi lửa dùng, cho dù đám củi này là do Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn mang về.

Dương Thiết Trụ không thể ra cửa, vậy chỉ có một mình Dương Thiết Căn đi chặt củi.

Trời mỗi ngày một lạnh hơn, lúc này mà không đi chặt một ít về dự trữ dùng hết mùa đông, để đến mấy hôm nữa sẽ thành ăn đói mặc rách.

Lúc Dương Thiết Căn đi đốn củi, hai người Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ngồi trong nhà nhị phòng thêu thùa.

Bởi vì củi lửa không có nhiều nên mấy ngày nay vào ban ngày chỉ có trong phòng nhị phòng đốt giường lò, cả nhà tam phòng ban ngày sẽ ở trong nhà nhị phòng.

Dương Thiết Trụ bị Lâm Thanh Uyển ép nằm trên kháng dưỡng thương, một mình Lâm Thanh Uyển nhàm chán không có gì tiêu khiển, giờ trong phòng lại có thêm mấy người thì thấy càng vui vẻ.

Diêu thị từ lúc ở riêng, thêu hà bao càng thêm chăm chỉ. Cứ trên tay không có việc gì làm là nàng lại cầm hà bao ra thêu.

Lâm Thanh Uyển biết nàng là vì không có bạc nên không nói gì, chỉ là dặn dò nàng lúc thêu thì thỉnh thoảng cho mắt nghỉ ngơi.

Hiện tại Lâm Thanh Uyển đang có bầu, Dương Thiết Trụ không cho nàng thêu, vì thế nàng mỗi ngày ở trên kháng đắp chăn cùng Dương Thiết Trụ, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Diêu thị và hai bé Nữu Nữu, một ngày trôi qua rất nhanh.

Xem Diêu thị chăm chỉ thêu, chính mình lại không được thêu, Lâm Thanh Uyển nhàn rỗi không làm gì, thỉnh thoảng ở bên cạnh chỉ đạo cho Diêu thị.

Mấy ngày kế tiếp, tay nghề Diêu thị tăng dần lên, lúc đi giao hàng nhận hai cái hà bao hoa văn về làm, nếu làm thuận tay sẽ không làm loại hà bao rẻ kia nữa.

Dương Thiết Căn chặt củi đủ cho hai nhà dùng tới lúc băng tan, sau đó thu thập đi trấn trên làm công.

Diêu thị tuy rằng đau lòng trượng phu, nhưng cũng biết hiện tại trong nhà không có tiền bạc, ngay cả lương thực còn không có, lại không thể dựa vào nhị phòng đến tận sang năm thu hoạch vụ thu.

Dương Thiết Căn đi rồi, một lớn hai nhỏ của tam phòng cả ngày ở nhà nhị phòng.

Dương Thiết Trụ hôm ở riêng không cẩn thận làm rách vết thương, nên bây giờ Lâm Thanh Uyển ngoại trừ lúc hắn đi vệ sinh ra còn lại bắt hắn nằm yên trên giường. Hắn đành phải cô đơn một mình nằm ở đầu giường, nhìn nàng dâu trò chuyện chọc cười với tam đệ muội và hai đứa trẻ ở bên giường lò.

Đương nhiên, nếu như hắn biểu hiện tốt, vợ hắn vẫn nguyện ý bố thí cho hắn một cái ánh mắt xinh đẹp, có đôi khi còn được tự tay nàng đút cho miếng hoa quả hay điểm tâm vào miệng.

Dương Thiết Trụ này dễ dàng thỏa mãn, nàng dâu cho hắn chút nhan sắc hắn có thể vui vẻ cả buổi sáng, làm Lâm Thanh Uyển cũng dễ dàng dỗ.

Ngày ngày trôi qua như vậy, mỗi ngày Lâm Thanh Uyển sống giống như nuôi heo.

Diêu thị nói nàng có thai không cho nàng làm việc, có mỗi việc nấu cơm giặt quần áo Diêu thị cũng tranh mất, Lâm Thanh Uyển không cướp được.

Chính phòng cứ tưởng rằng không chia lương thực cho hai phòng thì người hai phòng sẽ ăn đói mặc rách.

Ai biết người ta căn bản chẳng có dấu hiệu ăn đói mặc rách nào, củi lửa thì Dương Thiết Căn đi chặt về, sau đó cách năm ba bữa lại ngửi thấy mùi thịt bên nhị phòng bay ra. Thỉnh thoảng nhìn thấy Lâm Thanh Uyển, Diêu thị và hai tiểu Nữu Nữu, thậm chí Vương thị có thể nhìn ra bọn họ béo lên không ít, khí sắc trên mặt tốt lắm, lại càng thêm phẫn hận nghiến răng nghiến lợi.

Vương thị không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đại cô Dương thị tiếp tế cho hai nhà này!

Bây giờ Vương thị sống rất không tốt, hiện tại ả cực kì hối hận lúc trước vì sao lại đi xúi giục Hà thị đuổi nhị phòng đi.

Nếu như Nhị phòng không phân ra thì tam phòng cũng không dám cùng nhau nháo ở riêng, bây giờ ả sẽ không gian nan như vậy.

Lương thực Dương gia vốn không nhiều, hơn nữa nháo ra một vụ nhị phòng tam phòng ở riêng, Hà thị càng thêm khắt khe đồ ăn trong nhà.

Trước kia còn có cháo loãng, bánh bột ngô, bây giờ là mỗi ngày uống cháo loãng, đói bụng sôi ầm ầm mà chẳng thấy cái bánh nào đâu.

Trước đây là ba con dâu thay phiên nhau làm gia vụ, hiện tại nhị phòng tam phòng tách ra, gia vụ nhà này đổ hết lên một mình ả.

Hà thị tâm tình phiền muộn không thể đi tìm nhị phòng tam phòng phiền toái, lại đổ sang ả. Vương thị kêu khổ thấu trời, Vương thị không dám chống lại Hà thị. Bởi vì có một lần ả nháo với Hà thị, Hà thị mắng ả xúi giục bà cho nhị phòng ở riêng. Dương Thiết Xuyên không có ở nhà, trước đây Dương lão gia tử còn nói giúp vài câu, hiện tại Dương lão gia tử mặc kệ.

Vương thị đành tự làm tự chịu mỗi ngày ở nhà làm trâu làm ngựa không dám lên tiếng phản kháng, không qua bao lâu đã gầy một vòng.

Lâm Thanh Uyển biết hiện tại Vương thị khổ thế nào, dùng ngón chân cũng nghĩ được ra, cũng chỉ có Vương thị ngu xuẩn này mới cho rằng đuổi bọn họ đi là được xưng vương xưng bá.

Vương thị quên mất, trên đầu ả còn có một con cọp mẹ, đó chính là Hà thị.

Trừ phi đại phòng cũng ở riêng, bằng không cả đời Vương thị không thoát khỏi kiềm chế của Hà thị.

Nhưng đại phòng bỏ được để ở riêng sao? Đương nhiên không được, cũng không có khả năng.

Hai người nuôi bốn đứa nhỏ, chỉ bằng sức lực hai người lười đại phòng kia, đói chết ngoài đường cũng có khả năng. Huống chi đại phòng là trưởng tử, từ trước giờ phân nhà thì cha mẹ đều ở với trưởng tử.

Cho nên bây giờ thấy Vương thị sống thê thảm như thế, Lâm Thanh Uyển không có một chút đồng tình nào.

Người như vậy thì chỉ có Hà thị mới trị được, hãy để cho bọn họ chó cắn chó đi.

******

Trời bên ngoài càng ngày càng lạnh, đêm qua còn có tuyết rơi, chỉ là tuyết rơi không dài, rơi một lúc là ngừng.

Buổi sáng Lâm Thanh Uyển đẩy cửa ra đi ra ngoài, miệng thở ra một ngụm đã biến thành sương trắng.

Nhưng nàng không cảm thấy lạnh, bởi vì nàng đã sớm mặc quần áo dày rồi. Diêu thị cười nàng vừa mới bắt đầu lạnh đã mặc dầy như vậy rồi, mấy hôm nữa mà lạnh hơn thì làm sao.

Lâm Thanh Uyển cười nói nếu trời lạnh hơn thì chui trong chăn không ra ngoài, nhưng đây chỉ là nói đùa thôi, nơi này cho dù có an dật thế nào thì cũng không thể bằng hiện đại được.

Ở hiện đại chỉ cần có tuyết rơi thì ở nhà bật lò sưởi không ra ngoài, chỉ cần ngươi có tiền. Nhưng ở nơi này rất nhiều thứ không tiện, tỷ như nấu cơm phải dùng củi đốt, dùng nước phải ra giếng múc.

Lâm Thanh Uyển đứng dưới mái hiên, hoạt động hai lần cánh tay, nhìn ô áp áp bầu trời ngẩn người.

Trên gương mặt lạnh lẽo lãnh ý, và hơi thở ẩm ướt lạnh giá, đều làm cho nàng không thể khống chế nổi mình mà nghĩ tới đời trước…

Kỳ thật đời trước Lâm Thanh Uyển không phải là một đứa trẻ tốt số, lúc còn rất nhỏ đã bị người nhà ném ra đường trở thành đứa trẻ lang thang.

Khi đó nàng còn rất nhỏ, là mấy tuổi nàng nhớ được, bởi vì lúc đó nàng chưa có khả năng nhớ, chỉ biết từ khi mình biết việc thì mình đã là một đứa trẻ lang thang ăn xin, cả ngày bẩn thỉu cùng một đám trẻ lưu lạc tìm đồ ăn khắp nơi…

Từng bới thùng rác, nhặt qua cơm thừa, lớn hơn một chút, không biết như thế nào thì được nhân viên chính phủ đưa đến viện mồ côi…

Sống trong viện mồ côi đến khi lên đại học, học phí đại học là chính phủ cho vay, sinh hoạt phí là vừa học vừa làm. Người ta lên đại học là đi hưởng thụ sinh hoạt, là đi nói yêu đương. Nàng thì suốt ngày bận rộn làm việc, vội vàng kiếm sinh hoạt phí, vội vàng kiếm tiền trả nợ tiền học…

Sau khi tốt nghiệp, bởi vì sợ nghèo nên đi làm hai công việc. Ban ngày làm kế hoạch cho một công ty nhỏ, buổi tối làm biên tập cho một trang web. Cuộc sống của nàng chính là suốt ngày bận rộn, còn tại sao bận rộn, ngay cả chính nàng cũng không biết …

Thường ngày không có bạn bè, không có thân thích, nói chuyện chỉ với đồng nghiệp, hoặc là một ít người xa lạ quen trên mạng internet. Vui vẻ nhất chính là lúc rảnh rỗi mua một ít đồ ăn ngon, sau đó về nhà tìm tòi tự học làm, lúc vội thì ăn mì tôm cơm hộp là xong.

Có một số cô nhi sau khi lớn lên sẽ đi tìm cha ruột mẹ đẻ, cho dù tìm không thấy nhưng có cố gắng. Duy chỉ có Lâm Thanh Uyển không giống bọn họ, chưa chưa từng có ý nghĩ đi tìm.

Nàng vẫn luôn biết mình là một đứa cô nhi, hoặc là một người không cần thiết, nếu không thì tại sao từ nhỏ nàng đã phải lang thang chứ?

Sâu trong kí ức của nàng, kí ức về gia đình, nàng có nhớ tới một gương mặt phụ nữ mơ hồ, vừa làm cơm, vừa cười gắp một miếng thịt đút cho nàng…

Đây là trí nhớ sâu nhất nàng nhớ được, người đó là ai, bộ dạng thế nào nàng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn ấn tượng về miếng thịt, miếng thịt đó chắc là ngon lắm…

Lâm Thanh Uyển không nhớ nổi mùi vị của nó, nhưng thứ này là chấp niệm đời trước của nàng, nàng chưa từng có nghĩ muốn đi tìm cha mẹ mình, lại cố chấp với việc này.

Lúc đó nàng không biết đó là đồ ăn gì, mãi cho đến khi sống trong viện mồ côi được ăn một món mà một vị thiện tâm nhân sĩ phương Nam quyên tặng hàng tết, nàng mới biết miếng thịt đó là lạp xưởng.

Dùng biện pháp truyền thống làm ra lạp xưởng.

Sau này lớn lên một ít nàng mới biết được truyền thống ăn lạp xưởng vào ngày tết, là một tập tục của nhiều vùng ở phương Nam.

Chỉ là viện mồ côi này ở phương Bắc, rất ít khi được ăn nên mới thấy lạ mà thôi.

Lạp xưởng… tay nghề rót thủ công … một tập tục trước tết ở Phương Nam…

Không hiểu sao lại nhớ tới mấy thứ này, thậm chí thành một chấp niệm. Khi còn bé không được ăn, khi lớn lên có năng lực rồi, cứ trước tết mỗi năm sẽ mua về ăn, sau này bên ngoài bán mùi vị không chính tông nên tự mình làm…

Nàng thi vào đại học ở phương Nam, tốt nghiệp xong ở lại phương Nam…

Khi đi làm đã ổn định, mỗi cuối năm Lâm Thanh Uyển sẽ bớt chút thời gian làm một ít hàng tết, đến buổi tối tất niên 30 thì bỏ đồ mình làm ra ăn, đó là tiệc tối tết hằng năm của nàng…

Mỗi năm cứ vậy mà qua…

Đối với những năm này, nàng luôn có một loại phản cảm, có mong đợi cố chấp… Chán ghét cảnh một mình đón năm mới, trong mâu thuẫn đó vẫn tự mình chuẩn bị đồ tết ——

Với Tử Mạn mà nói… Không có người cùng vẫn đón năm mới rất tốt…

Lúc này, từ không hí lạnh lẽo vương chóp mũi, Lâm Thanh Uyển như ngửi được hương vị năm đó, thậm chí còn ngửi được mùi lạp xưởng…

Đột nhiên nàng có cảm giác thèm nhỏ dãi muốn ăn…

Lâm Thanh Uyển về phòng hỏi Dương Thiết Trụ, lại hỏi Diêu thị, hỏi tới hỏi lui thế nhưng nơi này không biết cái gì là lạp xưởng. Nàng hình dung khoa tay múa chân nửa ngày, hai người vẫn không biết thứ này.

Nhưng Lâm Thanh Uyển muốn ăn, thèm ghê ghớm.

Diêu thị cười nói phụ nữ có thai hay như vậy, bỗng dưng thèm ăn. Khi đó nàng cũng như thế, lúc mang thai Tam Nữu thèm ăn đậu phộng ghê ghớm, nhưng bà bà quản kĩ, đậu phộng lại là thứ tinh quý nên không cho ăn, sau đó là nam nhân nàng ra ngoài khuân vác cả ngày được một ít bạc, mua một ít cho nàng ăn mới đỡ thèm.

Lâm Thanh Uyển không biết loại thèm ăn này có phải tại đang mang thai hay không, dù sao cũng là thèm.

Trong lòng thèm muốn, Lâm Thanh Uyển không chịu được, thương lượng với Diêu thị lên trấn trên một chuyến.

Diêu thị không cho nàng đi, bảo nàng phải cẩn thận trong ba tháng đầu. Vừa lúc đó Dương thị sang đưa cho bọn họ đồ ăn nói muốn đi trấn trên, vậy là Diêu thị đi cùng Dương thị, Lâm Thanh Uyển muốn mua gì nàng sẽ mua giúp cho.

Lâm Thanh Uyển liệt kê mấy thứ nhờ Diêu thị mua về, cũng cho nàng một lượng bạc. Một là ruột non heo, dặn dò mua loại càng nguyên vẹn càng tốt

Nơi này có người ăn ruột già, nhưng ruột non thì vứt đi hoặc cho chó mèo ăn. Diêu thị rất nghi hoặc vì sao Lâm Thanh Uyển muốn thứ này, nhưng nhìn thái độ kiên quyết đó thì không nói gì nữa.

Lúc Diêu thị lúc trở lại có Dương Thiết Căn về cùng, Lâm Thanh Uyển hỏi qua mới biết được Dương Thiết Căn là trở về lấy quần áo, lát nữa lại lên đi trấn trên.

Ngày hôm qua Dương Thiết Căn tìm được một công việc ngắn hạn bao ở, nên mấy ngày nay sẽ không về nhà. Thấy trời càng ngày càng lạnh, lúc hắn đi không mang áo bông nên trở về lấy.

Diêu thị ngậm nước mắt tiễn bước Dương Thiết Căn, Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc thái độ Diêu thị, không phải sinh ly tử biệt khóc làm gì.

Nghe Diêu thị nói mới biết được nàng đau lòng cho nam nhân mình. Thì ra cái gọi là đi làm công thật ra rất khổ.

Người trong thôn bình thường thì ra đồng làm việc, rảnh rỗi có tìm việc vặt làm. Nhưng việc vặt đâu có dễ tìm, đa số chính là khuân hàng, tiền công ấn theo số lượng. Loại việc này khi có khi không, có khi phải đợi rất lâu.

Nông dân đi ra ngoài có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, bình thường tiếc ăn kiệm uống, làm xong việc thì ngồi một góc ăn, đồ ăn cũng chỉ là cái bánh bao thôi.

Thảo nào Lâm Thanh Uyển thấy Dương Thiết Căn lần này trở về gầy một vòng, nàng lại đi hỏi Dương Thiết Trụ trước đây làm công có phải cũng như vậy hay không.

Dương Thiết Trụ ăn ngay nói thật, nói rất vất, rất mệt, nhưng trước đây hắn tình nguyện đi ra ngoài làm công cũng không muốn bị Hà thị thúc giục lên núi. Lâm Thanh Uyển hỏi hắn vì sao nhưng hắn không nói, có lẽ đấy là một loại tâm lý nghịch phản…

Lâm Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net