Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Uyển ngủ đến buổi trưa mới thức dậy, hai người tam phòng thấy bên này không có động tĩnh nên không đi lại.

Mặc xong quần áo, Lâm Thanh Uyển lại mặc quần áo giúp Dương Thiết Trụ, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài gọi hai người tam phòng.

Ai ngờ sang tam phòng thì thấy bọn họ cũng vừa mới thức dậy. Thậm chí lúc Diêu thị ra mở cửa vẻ mặt ‘Xấu hổ’.

Loại xấu hổ này nhìn rất quen mắt nha, Lâm Thanh Uyển cười hì hì hai tiếng bộ dạng ta đã hiểu.

Diêu thị bị nhị tẩu này làm điên rồi, người này ngày thường dịu dàng chừng mực sao bây giờ chẳng thấy tý chừng mực nào cả.

Chẳng lẽ là do mang thai? Diêu thị đỏ mặt, xếp hành vi không bình thường của nhị tẩu vào loại do mang thai.

Nhưng đáng thương Diêu thị không phát hiện, Lâm Thanh Uyển cho dù không mang thai thì thỉnh thoảng vẫn có lúc không chừng mực như vậy đó. Chỉ là bình thường bận rộn nàng không chú ý đến mà thôi.

Giữa trưa mấy người tùy tiện hâm nóng một ít bánh bao màn thầu lên ăn, Lâm Thanh Uyển thấy ăn mỗi bánh bao màn thầu thì nghẹn chết nên đi làm thêm một món canh thịt cải thảo.

Mấy người ăn no xong thì nói chuyện phiếm trong chốc lát. Hai cái Nữu Nữu lúc chạy vào lúc chạy ra, mãi cho đến khi Lâm Thanh Uyển hỏi Diêu thị mới biết được, thì ra năm nay Diêu thị làm đồ mới cho tiểu nha đầu này, hai đứa cứ đòi mặc ngay nhưng Diêu thị nói phải tới ngày mai mới được mặc. Hai cái Nữu Nữu hiếm lạ quần áo mới, không bỏ xuống được, một lúc chạy về sờ một lát, một lúc sau lại chạy về….

Lâm Thanh Uyển thấy vui vẻ cực, trong chớp mắt lại có một tia bi thương. Nhìn sang Diêu thị cũng thấy loại này, nàng vỗ vai của nàng ấy: “Được rồi, ở riêng rồi, mỗi ngày sẽ tốt hơn thôi. Bây giờ vui vẻ không, không có người quản lí trói buộc, hai đứa trẻ cũng béo lên nhiều, cười cũng nhiều hơn.”

Diêu thị gật đầu, cảm xúc không tốt trên mặt trở thành hư không. Tuy Dương Thiết Căn ở bên cạnh không nói gì, nhưng vẻ mặt như là có điều suy nghĩ.

Một lát sau, Diêu thị đứng dậy nói đi quét dọng phòng ở. Đối với cái này Lâm Thanh Uyển hiểu, là trừ cũ đón mới!

Ba người cùng nhau dọn dẹp một lượt, Lâm Thanh Uyển sẽ không thừa nhận kỳ thật nàng chỉ phụ trách cầm mấy thứ còn chẳng làm cái gì khác. Dọn dẹp nhị phòng xong lại sang dọn dẹp bên tam phòng.

Chính phòng cũng có động tĩnh, nhưng động tĩnh rất nhỏ. Dù sao thì mấy ngày nay chính phòng động tĩnh đều rất nhỏ, không thấy có dấu hiệu chuẩn bị đón tết gì cả.

Đêm đến, Diêu thị bắt đầu cầm dao làm cơm tất niên, Lâm Thanh Uyển ở một bên trợ thủ.

Đến khi bưng cơm tất niên lên thì sắc trời đã rất trễ . Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng pháo, nghe người ta bắn pháo thì biết nhà đó chuẩn bị ăn cơm tất niên. Thôn Lạc Hạp nghèo, chỉ có nhà hoàn cảnh giàu có mới đốt lên xuyến pháo trước khi ăn bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch.

Hàng năm Dương gia cũng đốt pháo vào trước bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch, lúc đó là lão Đại Dương Thiết Xuyên đi ra đốt, năm nay chính phòng không thấy có động tĩnh gì.

Đợi nửa ngày, bên ngoài vẫn không có tiếng vang. Dương Thiết Trụ ngồi không yên, nói với Dương Thiết Căn, hai huynh đệ ra ngoài treo pháo đốt.

Lâm Thanh Uyển ở trong phòng nghe thấy tiếng pháo bùm bùm, tâm tình tốt lên rất nhiều. Hai cái Nữu Nữu ở trong phòng vừa nhảy vừa vỗ tay, Diêu thị cũng cao hứng đầy mặt.

Đốt pháo xong, Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn về phòng, mấy người vây quanh bàn chuẩn bị khai tiệc. Bởi vì đồ ăn tương đối nhiều, lần này bọn họ không ăn ở trên kháng, mà là ngồi ở bàn ăn.

Trên bàn đặt đầy đồ ăn, có gà, có thịt, có cá, món xương sấy của Lâm Thanh Uyển muối là món chính, nàng hầm xương củ sen. Củ sen nấu kĩ, Lâm Thanh Uyển lúc bắc nồi ra đã nếm thử, ăn rất ngon, canh xương cũng phi thường thơm nồng ngon miệng. Còn có nàng kho thịt gà và cá sấy rất nhiều.

Bình thường trước khi ăn cơm đêm trừ tịch là phải tế tổ, nhưng Dương Thiết Trụ biết chính phòng hàng năm đều sẽ tế tổ, nên không có phí công phu. Chung quy cha mẹ đều còn sống, con cái chỉ có thể đi theo đời cha tế tổ, không thể tự mình đi tế tổ.

*******

Bên Nhị phòng ăn vừa ăn vừa cười liên tục, không khí hài hòa. Chính phòng chỗ đó lại bao phủ trong một tầng áp suất thấp, Dương lão gia tử mặt đen sì.

“Thật là vớ vẩn, bữa cơm tất niêm đem trừ tịch mà bà không làm lấy một miếng thịt nào. Bà nói bà không mua thịt, không phải lão nhị lão tam cắt hai cân thịt lại đây đưa lễ sao? Còn có, bảo bà chuẩn bị pháo, bà chuẩn bị ở nơi nào?” Dương lão gia tử tức giận gõ điếu cạnh cạch, người trên bàn ngồi yên không ai dám thở.

“Trong nhà không còn tiền bạc không còn lương thực rồi ông không biết à? Lão nhị lão tam đưa những thứ kia, không phải ta đã lấy ra làm đồ ăn tế tổ sao?” Hà thị không hề cảm thấy có cái gì không tốt, trong thôn có nhiều nhà không ăn thịt ở bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch, nhà bọn họ không ăn cũng sẽ không mất mặt.

“Còn có, đốt pháo kia làm cái gì? Không ăn được, vang vang có vài tiếng, mấy chục văn tiền đi tong, lãng phí tiền vào đó làm gì?”

Tiền bạc của bà phải tích cóp sang năm đón dâu cho lão tứ. Những người này kẻ nào cũng ‘không đương gia không biết củi gạo dầu muối quý’, chỉ thích làm cái có hoa không quả gì đó.

Dương lão gia tử giận không nói nổi nữa.

Từ lúc lão nhị trở về, nhà bọn họ hàng năm trước khi ăn cơm tất niên sẽ đốt pháo, ngụ ý trong nhà náo nhiệt năm sau càng thêm hưng vượng. Đốt mấy năm liền bỗng dưng năm nay lại ngừng, người ta sẽ liên tưởng tới lão nhị lão tam đi ra ở riêng, họ sẽ nghĩ sao về nhà bọn họ?

Nói đến cùng, Dương lão gia tử vẫn để ý mặt mũi. Nhưng người không có thì để ý mặt mũi làm cái gì?

Lúc Dương lão gia tử bảo Dương Thiết Xuyên đi ra ngoài thả pháo thì phát hiện Hà thị không mua. Lúc ấy ông xúc động muốn trừu Hà thị, nhưng khi nhìn cái mặt già của Hà thị và hôm nay là đêm trừ tịch nên không ra tay. Cho đến khi bên chỗ lão nhị lão tam vang lên tiếng pháo, ông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù sao vẫn là đốt, người ngoài sẽ không biết rốt cuộc là nhà ai đốt.

Thả lỏng tâm tình, tế tổ xong, lúc mọi người đều lại đây chuẩn bị ăn cơm, Dương lão gia tử vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn lập tức lửa giận lại bùng lên.

Ông biết bà lão muốn tích cóp tiền thành thân cho lão tứ, nhưng bận rộn cả một năm, thật vất vả mới ăn bữa cơm tất niên, một bàn toàn là nước, đồ chua, khoai tây, nói ra có dọa người không.

Nhưng mà Hà thị cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc tế tổ làm đồ ăn có thịt màn thầu không ít, thoạt nhìn không phong phú như năm trước, nhưng không có trở ngại. Về phần trên bàn cơm chính mình ăn, bà có thể nói được.

“Trong nhà không mua thịt, lão nhị lão tam đưa, ta đưa toàn bộ cho ông làm giổ tổ, tình cảnh trong nhà không phải ông không biết, lão tứ sang năm còn phải thành thân…” Hà thị lau khóe mắt, biết đêm trừ tịch khóc là điềm xấu nên bà không khóc lên tiếng, chỉ là không ngừng lau khóe mắt.

Dương lão gia tử thở dài, còng lưng xuống. Một lát sau ông mới đứng lên đi tới trước bàn tế tổ, đứng trước bài vị tổ tiên nói vài câu chớ trách, trong nhà tình huống không tốt, sau đó bưng mâm tế tổ xuống.

Tế tổ dùng để cung phụng, bình thường nhà người ta để đó cung phụng tới sang năm mới mới để xuống. Đương nhiên cũng nhà gia cảnh khó khăn, tế tổ xong thì bỏ xuống ăn. Rất nhiều năm trước, Dương gia mỗi năm đều làm như vậy, chỉ là sau này ngày tốt lắm, Dương lão gia tử quên mất tình cảnh lúc trước. Nay bỗng nhiên lại làm thế này trong lòng ông không tiếp thu ngay được.

Nhìn thịt trên bàn, mấy đứa nhỏ đại phòng ánh mắt sáng lên, ngay cả vẫn đang sịu mặt Dương Thiết Xuyên và Vương thị sắc mặt cũng tốt lên không ít. Từ lúc nhị phòng tam phòng phân ra, bởi vì người ít đi, Dương gia ăn cơm từ hai bàn hợp thành một bàn, mấy đứa nam oa đại phòng ngồi cùng một chỗ với Dương lão gia tử.

Dương lão gia tử cầm chiếc đũa lên gắp đầu tiên, những người khác cũng bắt đầu động đũa, đua hạ như mưa. Nhìn người khác ăn thơm như vậy, Dương lão gia tử lại cảm thấy tâm tình suy sụp hơn. Rõ ràng là ông dỗi mở miệng không cho người khác trở về ăn cơm, vì sao lại cảm thấy thiếu cái gì đó…

Nghĩ tới hai đứa con trai không chịu cúi đầu kia, Dương lão gia tử hung hăng nhấp một hớp rượu.

Một bên khác, trong phòng nhị phòng, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp. Thậm chí Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn còn cầm ra một vò rượu hét lên, Lâm Thanh Uyển vốn không muốn Dương Thiết Trụ uống, nhưng ngẫm lại hôm nay là trừ tịch nên không ngăn cản nữa.

Đợi mấy người ăn uống no nê, Diêu thị và Lâm Thanh Uyển đi thu dọn bàn.

Mấy người lại ngồi vây quanh ở trên kháng, Diêu thị lấy hoa quả khô mà Dương Thiết Căn mua mang ra, có hạt dưa, đậu phộng, đậu xào, còn có một đĩa kẹo ông táo, mấy người vừa ăn vừa tán gẫu.

Đêm trừ tịch còn phải đón giao thừa, sau giờ tý mới được ngủ.

Lâm Thanh Uyển buông trong tay hạt dưa, từ trong quầy giường lò cầm ra hai cái hồng bao đưa cho hai Nữu Nữu: “Đến, nhận lấy, đây là nhị bá và nhị bá mẫu cho các cháu tiền mừng tuổi.”

Hai tiểu Nữu Nữu liếc mắt nhìn mẹ, thấy Diêu thị gật đầu mới vui vẻ nhận lấy.

“Cám ơn nhị bá mẫu, nhị bá.” Hai Nữu Nữu đồng thanh nói.

Những người lớn có thể chống, trẻ nhỏ thì không chịu đựng được. Ngồi trong chốc lát, hai cái Nữu Nữu mơ mơ màng màng dựa vào Diêu thị ngủ. Diêu thị và Dương Thiết Căn ôm con về ngủ, sau đó hai người quay lại đây. Lâm Thanh Uyển thấy hai đứa nhỏ đều ngủ, như là buồn ngủ sẽ lây, nàng ngáp liên tục.

Nàng và Diêu thị nói chuyện phiếm. Tựa hồ từ khi mang thai nàng hay buồn ngủ.

Về phần mình ngủ lúc nào thì Lâm Thanh Uyển không nhớ rõ. Chỉ nhớ được ngủ trong chốc lát, Dương Thiết Trụ dùng một cánh tay ôm nàng, muốn ôm nàng vào trong ổ chăn, nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Người đâu?”

Diêu thị và Dương Thiết Căn đã đi từ lúc nào rồi, của nhị phòng đã được đóng lại.

Dương Thiết Trụ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ: “Sâu ngủ, tam đệ và tam đệ muội đều về phòng rồi.”

“Qua giờ tý rồi?”

“Ừ, nàng ngủ đi.” Dương Thiết Trụ cũng lên giường lò, chui vào trong chăn.

Lâm Thanh Uyển sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên ôm đầu Dương Thiết Trụ hôn một cái. Sau đó ngáp một cái rồi ngả đầu xuống ngủ.

Lão công, tân niên vui vẻ.

Thật tốt, năm nay không còn là một mình nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net