Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Thúy Lan đứng cạnh hàng rào ở hậu viện nhà mình, dựa theo vách ngăn nhìn sang thật lâu, cho đến khi hai người đi xa không còn nhìn được nữa mà vẫn luyến tiếc thu hồi tầm mắt của mình.

Thật tốt, chắc là nàng hạnh phúc lắm… Chung quy Thiết Trụ ca đối xử tốt với nàng như vậy mà…

Điền Thúy Lan không hiểu tại sao mình lại chú ý hai người kia như vậy, dường như từ lúc gặp hai người họ trên đường thì bắt đầu quan tâm tới họ.

Một lần trong lúc vô ý phát hiện phụ nhân kia thích đi tản bộ, Thiết Trụ ca sẽ bồi ở một bên. Bọn họ ra cửa hoặc là khi về nhà sẽ đi qua nhà ả, từ hàng rào hậu viện nhà ả có thể nhìn thấy. Sau đó không tự chủ được, ả bắt đầu chú ý hai người kia.

( nhà Điền Thúy Lan trước đây không chỉ cách nhà Dương thị không xa, sau này ở riêng xây phòng mới, vị trí nhà mới cách Dương gia và nhà Dương thị một khoảng cách)

Thậm chí trở thành thói quen, luôn vào lúc đó kiếm cớ đến hậu viện làm chút gì đó, kỳ thật ánh mắt vẫn chăm chú ra bên ngoài.

Làm rình coi thành thói quen, 1 ngày không thấy tựa như cách tam thu. Điền Thúy Lan không biết chữ nên không hiểu này đó. Ả chỉ biết vài ngày trước liên tục nhiều ngày không nhìn thấy hai người này, ả bắt đầu nhịn không được tâm phiền ý loạn.

Thậm chí ả còn nghĩ, có phải phụ nhân kia đã xảy ra chuyện gì hay không? Tỷ như thai không ổn, bị bệnh liệt giường?

Mừng thầm là từ khi nào có vậy? Ả không rõ ràng lắm, khi ả ý thức được chính mình không nên có loại cảm xúc này, ả cũng tự trách xấu hổ, nhưng lại không cách nào khống chế.

Cho đến hôm nay lại nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc kia, ả mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, có một loại như trút được gánh nặng, lại ẩn ẩn có chút thất lạc.

Đối với một Thiết Trụ ca trước mặt phụ nhân kia như thế, Điền Thúy Lan thấy xa lạ, thậm chí ngay cả Dương Thiết Trụ trước đây ở trong mắt ả là bộ dạng thế nào, ký ức của ả cũng mơ hồ.

Ả cảm giác trí nhớ của mình thật mơ hồ, một lần gặp nhau kia mới tỉnh táo lại. Lại trải qua lần lượt rình coi, Điền Thúy Lan cảm thấy Thiết Trụ ca rất tốt, trước đây khi còn bé tốt như vậy, hiện tại cũng tốt như vậy, thảo nào lúc từ hôn ả lại không tình nguyện…

Thậm chí ả còn suy đoán, nếu như lúc trước ả không từ hôn, vậy cái vị trí phụ nhân kia có phải là ả hay không…

“Thúy Lan, con đang nhìn cái gì vậy?” Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của mẹ ả.

Trong lòng ả cả kinh xoay người ngập ngừng nói: “Mẹ, con không nhìn cái gì.”

Điền thẩm tử bất đắc dĩ cười: “Con không cần phải ở nhà mãi, nhàn rỗi thì đi ra ngoài dạo, hoặc là đi tìm mấy khuê nữ quen trước đây mà trò chuyện.”

Đối với tiểu khuê nữ này, Điền thẩm tử thương tiếc đầy cõi lòng. Không muốn nhắc tới những chuyện trước đây nữa, hiện tại bà chỉ muốn Thúy Lan có thể sống tốt, sớm quên đi bóng ma kia.

Có lẽ trong thôn vẫn còn một ít nhàn ngôn toái ngữ, nhưng Điền thẩm tử biết mọi người thương tiếc Điền Thúy Lan. Chung quy không phải khuê nữ của bà không tuân thủ nữ tắc mới bị hưu, mà là xuất phát từ bất đắc dĩ.

Điền thẩm tử cũng nghe phong thanh bên ngoài, nếu không vài ngày trước cũng sẽ không mang Điền Thúy Lan ra cửa. Tuy rằng thôn Lạc Hạp lý có rất nhiều người thích bàn chuyện thị phi, đối với một kẻ yếu thì mọi người vẫn giữ lại khẩu ân đức, chung quy thì khuê nữ của bà cũng không làm chuyện gì quá đáng cả.

Bất kể là đồng tình cũng được thương xót cũng tốt, ít nhất mọi người sẽ không xa lánh ác ý hãm hại, cứ như vậy, Thúy Lan đi ra ngoài có thể giao kết giao bằng hữu, hoặc là giải sầu.

“Ah.” Điền Thúy Lan miệng vô ý thức đáp ứng, đầu óc thì bắt đầu chuyển động.

Nếu như đi ra ngoài, như vậy có phải là ả sẽ được biết nhiều chuyện về hai người kia không?

Điền Thúy Lan từ lúc trở lại nhà mẹ đẻ, lần đầu tiên chủ động ra khỏi cửa nhà. Không phải vì mình, mà là vì tâm tư không muốn người khác biết…

Có lẽ mục đích của Điền thẩm tử đã đạt đến, ít nhất đã chuyển dời được lực chú ý của Điền Thúy Lan đắm chìm trong chuyện cũ.

Về phần kết quả rốt cuộc là vì cái gì, không ai chú ý tới.

********

Cách mấy ngày sau Dương Thiết Trụ lại đi ra ngoài một chuyến.

Lần này trở về rất nhanh, ngày thứ ba đã trở lại.

Sau khi về đến nhà Dương Thiết Trụ cao hứng ôm Lâm Thanh Uyển nói đồ sấy tiên bán ở các trấn khác tốt lắm. Lần này hắn mang đi một trăm cân đồ sấy tiên đều bán hết, họ cũng thương lượng, thương định là 5 ngày đưa hàng một lần.

Cái tin tức tốt này hai người tam phòng và Dương thị nghe nói càng thêm nhiệt tình.

Lần này Dương Thiết Trụ không đi tới tửu lâu khác đẩy mạnh tiêu thụ nữa, hắn muốn đợi mấy ngày, đợi đến lúc các tửu lâu khác nghe được tiếng gió đã, đến lúc đó dễ nói chuyện gấp bội.

Nguồn tiêu thụ tăng lên một ít, Dương Thiết Trụ an tâm xuống, giờ tính toán mua đất xây phòng.

Mấy ngày nay Dương thị nhàn không có việc cũng suy nghĩ, Dương Thiết Trụ vừa nói, bà liền đề nghị mảnh đất cuối thôn không tệ.

Nhà Dương thị cũng ở cuối thôn, đi qua mấy nhà nữa chính là núi Lạc Hạp. Cuối thôn đất trống rất lớn, lúc đó nói cho Lý chính bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đương nhiên không phải cho không, phải trả tiền, nhưng đất cuối thôn rẻ hơn đất giữa thôn rất nhiều.

Dương Thiết Trụ nghe xong cũng cảm thấy không tệ, bởi vì trong khoảng thời gian này hắn đi vài vòng trong thôn. Trong thôn gần như không còn địa phương tốt, vị trí tốt một chút đều bị người chiếm rồi, trong thôn vẫn có chỗ trống nhưng diện tích quá nhỏ.

Về nhà nói cùng Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng thấy không tệ.

Vừa cách gần nhà Dương thị, thứ hai ra vào thôn cũng tiện. Nhà bọn họ làm sinh ý đồ sấy tiên, sở dĩ không bị người khác phát hiện là bởi vì nhà Dương thị ở cuối thôn, ra vào lòng vòng một chút không đi trong thôn là được rồi.

Hai người còn đặc biệt đi xem xét vị trí.

Thật xa đã nhìn thấy kia một mảnh đất trống lớn cuối thôn, đi về phía trước chính là mảnh lão thợ săn ở kia, sau đó chính là chân núi Lạc Hạp. Cách nhà Dương thị không xa, cách có mấy hộ gia đình thôi. Mấu chốt là mảnh này lớn, xây phòng to nhỏ đều được. Bên cạnh rừng có một lối nhỏ, về sau tiến vào thôn có thể đi vòng bằng lối nhỏ này.

Lâm Thanh Uyển rất hài lòng chỗ này, hai người trở về bắt đầu thương lượng mua bao nhiêu đất.

Tam phòng nghe nói nhị phòng muốn xây phòng trong lòng cũng có chút rục rịch. Bọn họ trong khoảng thời gian này trong tay cũng cầm được không ít bạc, hơn 30 lượng là có thể xây được một cái viện nhỏ cho bốn người ở.

Nhưng hai người tam phòng làm việc không lạnh không nóng, có chút do dự. Lâm Thanh Uyển lý giải ý nghĩ của bọn họ xong thì cổ động bọn họ xây phòng mới.

Nàng không muốn ở cùng sân với những người Dương gia kia lâu rồi, suốt ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hơn nữa nhà mình chỉ có một căn phòng nhỏ. Muốn nuôi con gà trồng cây rau cũng không được, mỗi lần dùng cơm phải đi chợ mua, bằng không chính là đi sang nhà Dương thị hái. Nhưng mà không thể ngày nào cũng hái, cho dù người ta không nói gì mình cũng thấy không an lòng.

Lâm Thanh Uyển nói ý tưởng của mình cho Diêu thị biết, rồi nói cho nàng biết nếu có sân nhà riêng rồi, lúc đó muốn nuôi con heo con gà đều được, tự mình làm ăn cũng tiện. Hơn nữa bọn nhỏ cũng lớn lên, không thể để chúng chen chúc với người lớn được.

Dù sao Lâm Thanh Uyển không thể hiểu nổi sao nơi này người lớn trẻ nhỏ có thể chen chúc ngủ một cái giường lò được. Sẽ không thấy phiền sao, vợ chồng làm chuyện đó tránh chỗ nào ? Có thể là bởi vì nơi này người ta đều nghèo, không xây nổi cái phòng lớn, hoặc là tiết kiệm củi lửa chỉ đốt một cái giường lò thôi.

Nhưng bây giờ chính mình có điều kiện xây phòng mới, nhất định là không thể để ủy khuất chính mình được.

Diêu thị nghe xong có chút ý động, nhưng nàng vẫn nói phải thương lượng với Dương Thiết Căn đã.

Đừng nói Lâm Thanh Uyển có loại suy nghĩ này, Diêu thị cũng có. Chỉ là luôn luôn quen khổ, bỗng nhiên có người nói mình có thể có cái nhà riêng cho mình thì không phản ứng kịp.

Nhưng khi phản ứng kịp rồi thì không ẩn cái cảm xúc chờ mong xuống được.

Xây phòng ở mới sẽ cách sẽ không phải ở chung với mấy người chính phòng nữa, sẽ cách bọn họ rất xa.

Diêu thị không giống Lâm Thanh Uyển, chính phòng nơi đó làm ầm ĩ, Lâm Thanh Uyển có thể coi như đang xem diễn kịch, Diêu thị lại không hề có ý nghĩ đó.

Bây giờ biểu hiện của nàng rất cường ngạnh, xa lánh người bên đó, nhưng không xua đi được bóng ma dĩ vãng. Mỗi lần bên kia làm ầm lên, nàng sẽ nhịn không được tim đập thình thịch, bao gồm hai đứa nhỏ cũng sợ loại ầm ĩ đó.

Diêu thị ở riêng ra không quan tâm tới mọi vật ở đó mới thấy hai đứa con mình chịu khổ thế nào. Dĩ vãng nàng luôn trầm mê vào đau khổ của mình, bỏ quên hai đứa Nữu Nữu. Mỗi khi bên kia làm ầm ĩ, hai đứa Nữu Nữu kinh sợ lên, vốn còn ồn ào làm nũng cha mẹ, nghe được thanh âm phía ngoài làm ầm ĩ sẽ im bặt luôn, sau đó hai đôi tay nhỏ nẵm chặt vào nhau. Nhị Nữu ôm muội muội, Tam Nữu ôm tỷ tỷ, nhìn mặt hai đứa nhỏ mà đau xót.

Vì việc này Diêu thị vụng trộm khóc mấy lần. Nàng thật không xứng chức người mẹ, bỏ quên mất tình cảnh con mình, sống trong cái nhà này sao lại không sợ cơ chứ.

Lúc con mình đang run sợ, nàng đang làm cái gì? Đang tự ai tự oán? Hay là đang cúi đầu làm việc, để mẹ chồng chị dâu khoan dung một chút ư?

Nàng thật khờ!

Bây giờ Diêu thị mới hiểu được lúc trước nhị tẩu nói kia là có ý gì, ngươi vì bị người ta hà khắc mà hà khắc cả con mình, thì sẽ rơi vào kết cục gì được? Ở trên thế giới này, không có thứ gì trọng yếu bằng nhà mình có thể tốt hơn! Người khác nghĩ như thế nào thì mặc kệ đó, chỉ cần nam nhân ngươi hướng về ngươi, con ngươi hướng về ngươi, chỉ cần một nhà vui vẻ hạnh phúc là được!

Vì sao Nhị tẩu lại nói những lời như vậy, Diêu thị đã không nhớ được tại sao nữa. Bởi vì lúc trước nàng không biết làm cái gì, có một ngày nhị tẩu nói nàng hận rèn sắt không thành thép.

Sau này ở riêng nàng dần dần mới hiểu được một ít, nàng cũng thật sự làm như vậy, ngày bắt đầu được thư thái. Mãi cho đến khi nàng phát hiện hai đứa Nữu Nữu hoảng sợ không dám kêu với ai, chỉ là hai tỷ muội ôm lấy nhau, nàng mới chân chính hiểu được ý tứ những lời này.

Đúng vậy, không có gì trọng yếu bằng người một nhà sống tốt hơn!

Cho nên chuyện xây phòng mới ra ngoài ở, dời khỏi hẳn nơi có bóng ma này. Thậm chí Diêu thị còn chưa bàn bạc với nam nhân mình đã quyết định cái chủ ý này. Nàng nghĩ xây một cái viện nhỏ cạnh nhà nhị tẩu, không cần quá lớn, chỉ cần đủ mấy đứa nhỏ ở là được.

Dương Thiết Căn trở về nghe Diêu thị nói muốn xây nhà, trầm mặc một hồi rồi gật đầu đáp ứng. Sao hắn không biết vợ con mình bị ảnh hưởng bởi bóng ma chính phòng kia?

Rời đi cũng tốt tránh xấu hổ. Tựa như nhị ca nói vậy, ngươi có vợ có con, chăm sóc tốt người nhà là được. Những người đó không thay đổi được, ngươi còn xa cầu cái gì mẫu từ tử hiếu!

Dương Thiết Căn chuẩn bị tinh thần cùng Diêu thị thương lượng chuyện xây phòng, hai cái Nữu Nữu nghe nhà mình muốn xây căn phòng lớn thì cao hứng vỗ tay liệt nhiệt.

Diêu thị chơi đùa với hai đứa nhỏ một hồi, lại phân phó chúng không nói ra bên ngoài. Nói ra bên ngoài thì nhà mình sẽ không có căn phòng lớn nữa. Hai cái Nữu Nữu nghe thấy mẹ bảo thế nhanh chóng lấy tay bịt miệng, quyết định không nói cho ai hết.

Mãi cho đến khi hai đứa trẻ đều buồn ngủ, Diêu thị vẫn còn hưng trí bừng bừng thảo luận với nam nhân về ngôi nhà tương lai, bàn nhà mình sẽ xây chuồng heo, lúc đó nuôi một con heo thật béo, muốn có chuồng gà, lúc đó nuôi gà cho chúng đẻ trứng, trứng gà sẽ không bán để lại cho con ăn hết, còn có đồ ăn trong vườn vân vân…

Dương Thiết Căn nghe vợ mình nói như vậy cũng lộ ra mừng rỡ tươi cười.

Không có con trai thì sao, tuyệt hậu đầu thì thế nào?! Cuộc sống nhà bọn họ sau này sẽ không kém ai hết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net